Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Định.

4718 chữ

Sau hơn nữa giờ,trên bàn cơm trong ngôi nhà gỗ,một bàn ăn với ba món một canh,và một ít hoa quả tráng miệng được bài ra,đây là thành quả cố gắng của Lâm Động và Lăng Thanh Trúc trong hơn nữa giờ qua.

"Nàng nếm thử cái này",..Lâm Động và Lăng Thanh Trúc ngồi đối diện với nhau,Lâm Động nhìn nàng vẫn im lặng không chịu động đũa liền gấp một miếng cá thả vào chén của nàng,cười nói.

"Không cần,ta có thể tự làm lấy",..Lăng Thanh Trúc có chút không quen nói,từ nhỏ đến giờ người từng gắp thức ăn cho nàng chỉ có duy nhất sư phụ nàng mà thôi,hôm nay lại nhiều hơn một cái Lâm Động,một người mà nàng không biết cuối cùng phải làm sao đối với hắn.

"Nếu nàng thấy ngại,có thể gấp lại cho ta một miếng,như vậy chúng ta liền huề nhau",..Lâm Động không để ý chút nào cười hì hì nói.

"Ngươi nằm mơ đi,"..Lăng Thanh Trúc không thể giữ được bình thản quá lâu khi đơn độc ở cùng tên vô lại Lâm Động này,liếc hắn một cái nói.

"Không gấp thì thôi ta tự mình tới",..Lâm Động biết muốn nữ nhân này gấp thức ăn cho mình bây giờ còn là chuyện không thể nào,tự mình gấp cho mình một miếng nói.

Hừ,..Lăng Thanh Trúc thấy vậy kiều hừ một tiếng,tên này có lúc mạnh mẽ và vô cùng bá đạo,vậy mà bây giờ cứ như một hài tử muốn được cưng chiều,rốt cuộc đâu mới thật sự là hắn,trong lòng Lăng Thanh Trúc cảm xúc ngổn ngang,rồi không tự chủ gấp lấy miếng cá Lâm Động gấp cho nàng cho vào miệng,một cảm giác giòn giòn,kèm theo là chua chua ngọt ngọt vừa phải của nước sốt,tuy không thể so với những món ăn được chế tạo bằng tài liệu trân quý ở tông môn,nhưng nó lại cho nàng một cảm giác đây mới là cuộc sống chân thật,ở đằng kia tông môn to lớn,ở đám kia thiên tài nổi trội nhất đông huyền vực,ăn cái gì,làm cái gì cũng muốn thể hiện sự sang quý và thân phận của mình,nó không có tình cảm,không hề có cảm giác ấm áp mà ngay cả một món ăn thấp kém chỉ dành cho thường nhân trong mắt họ mang đến.

"Nàng làm sao vậy,nó không hợp với khẩu vị của nàng à",..Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc chỉ ăn một miếng cá của hắn gấp cho,đã thất thần ở nơi đó,còn tưởng là mình làm không ngon lo lắng hỏi.

"Không có gì,chỉ là lần đầu được dùng những món này,cho nên có phần mới lạ",..Lăng Thanh Trúc phục hồi tinh thần lại nói.

"Cũng đúng,những người có thân phận như nàng,muốn ăn những món thấp kém chỉ dành cho thường nhân này,cũng không phải chuyện dễ",..Lâm Đồng giật mình nói.

"Không phải,nó rất ngon",..Lăng Thanh Trúc nghe Lâm Động nói vậy còn tưởng là hắn hiểu lầm nàng coi thường hắn,vội vàng nói.

"Haha,vậy sao,nếu vậy thì nàng ăn nhìu chút đi,này",..Lâm Động không biết suy nghĩ trong lòng Lăng Thanh Trúc,nghe nàng nói vậy vui vẻ cười nói,sau đó là gấp cho nàng mấy miếng.

"Còn chưa chính thức giới thiệu,ta tên Lâm Động,năm nay mười bảy tuổi,đến từ viêm thành,xin chỉ giáo nhiều hơn",..Lâm Động cười sáng lạng giơ tay nói với Lăng Thanh Trúc.

"Lăng Thanh Trúc,năm nay mười tám tuổi,đến từ cửu thiên thái thanh cung của đông huyền vực"...Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động một cái thật sâu,sau đó cũng nhẹ nhàng giơ tay,khẽ chạm vào tay hắn nói.

Hai người chỉ khẽ chạm tay nhau,rồi cả hai đồng thời rút tay về,..đây chỉ là nghi thức chào hỏi,nên Lâm Động sẽ không nhân cơ hội dây dưa,như vậy sẽ hạ thấp bản thân mình.

"Cửu thiên thái thanh cung,có thể dùng địa vực làm danh xưng,xem ra là một tông môn rất khổng lồ a",..Lâm Động cảm khái nói.

"Không phải trước đó ngươi rất tự tin sao,bây giờ còn tự tin như vây nữa không",..Lăng Thanh Trúc trêu tức hỏi.

"Ách,..cái này có chút nguy hiểm,ta vẫn là trước theo đuổi nàng tới tay,lại đến cửu thiên thái thanh cung cũng không muộn",..Lâm Động cười hắc hắc nói.

"Ngươi đừng mơ tưởng",..Lăng Thanh Trúc trừng mắt nói,cái tên này không đến ba câu lại không đàng hoàng.

"Haha,..thôi tiếp tục dùng bữa nào",..Lâm Động cười nói.

Hừ,..Lăng Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng,tiếp tục động đũa.

Bữa ăn diễn ra tuy không phải rất hòa hợp,nhưng người đối diện là Lăng Thanh Trúc thì như vầy đã là rất tốt rồi.

Lăng Thanh Trúc cũng không nhắc gì đến chuyện cảm ứng quyết trên bàn cơm,có lẽ nàng cũng không muốn phá vẫn thời gian khó có được này.

"Ta đi rửa bát",..sau bữa ăn Lâm Động dọn lấy bát đĩa nói.

Lăng Thanh Trúc ngồi một bên quan sát lấy Lâm Động,trong mắt khi thì hiện lên sự mê mang,khi lại hiện lên sự ôn nhu hiếm gặp,rồi lại bị một mảnh bắt đắc dĩ bao trùm tất cả.

"Được rồi,bây giờ nói chuyện chính nhé",..hoàn thành tất cả,Lâm Động ngồi đối diện Lăng Thanh Trúc nói.

"Đã rất trễ rồi,ta có chút mệt mỏi,có chuyện gì để sau đi",..đột nhiên Lăng Thanh Trúc đứng lên,không chút nào do dự xoay người bước về căn phòng mà Lâm Động chuẩn bị cho nàng.

"Có phải ta đã làm khổ nàng",..Lâm Động buồn bã nhìn thêo bóng lưng Lăng Thanh Trúc nói thầm,hắn có thể cảm nhận được sự giằng xé trong đôi mắt nàng.

"Tiểu tử ngươi đừng nghĩ lung tung,nữ nhân này trong lòng cũng đã có ngươi,nếu lúc này ngươi buông tay sẽ chỉ làm nàng đau khổ cả đời mà thôi,cửu thiên thái thanh cung tuy cường đại,nhưng ta tin tưởng ngươi sau này sẽ trở nên mạnh hơn nó,ngươi đừng làm nàng ta thất vọng"..nghe được Lâm Động thì thầm,âm thanh cảnh tỉnh của Tiểu Điêu lập tức vang lên trong đầu Lâm Động.

"Đúng vậy,ta phải thật nhanh trở nên cường đại,như vậy mới có thể sớm ở bên nàng",..Lâm Động đột nhiên phấn chấn nói.

"Tiểu Điêu,đa tạ ngươi",..Lâm Động nhìn Tiểu Điêu chân thành nói.

"Cái gì mà cảm ơn,ngươi thật giả tạo",...Tiểu Điêu thấy Lâm Động phấn chấn Trở lại trong lòng cũng an tâm,nhưng vẫn không quên đã kích hắn nói.sau đó trở lại thạch phù nghỉ ngơi.

"Hắc hắc,..trước đi ngủ,ngủ sơm thức sớm mới có thể cua được gái đẹp",..Lâm Động vui cười vui vẻ nói.

"Cái gì mà ngủ sớm dậy sớm mới có thể tán được gái đẹp,thật là hàm hồ",..Lâm Động nói không hề che giấu gì,Lăng Thanh Trúc dĩ nhiên là nghe đươc,trong lòng có chút bực mình tức cười nói.

Lâm Động nằm trên giường tre,hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay,từ khi vào mộ phủ cho đến giết chết Lâm Trần rồi đoạt lấy thiên lân cổ kích,gặp gỡ chủ nhân mộ phủ,người có thể là người cường đại nhất thiên địa này,cùng Lăng Thanh Trúc xảy ra chuyện không tưởng đó,rồi lại cùng Vương Viêm đối chiến,sau cùng lại cùng Lăng Thahh Trúc ở cùng một chỗ,còn trải qua nhiều chuyện thú vị như vậy,hôm nay đúng là một ngày vô cùng đặc sắc a.

Ngủ thôi,..

"Ngươi thật là có thể ngủ được",..không biết trải qua bao lâu,Lăng Thanh Trúc xuất hiện bên cạnh Lâm Động,nàng nhìn Lâm Động đang ngủ ngon lành,nhẹ giọng nói,Lâm Động tuy khó lường nhưng với tu vi của Lăng Thanh Trúc nàng vẫn có thể xác định Lâm Động là thật ngủ,mà không phải giả vờ.

Lăng Thanh Trúc nhìn hắn một lúc lâu,sau đó nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài,đến bên dòng suối lạnh buốt,nàng từ từ gỡ bỏ thắt lưng,vấy dài thuận theo trượt xuống,một bộ thân thể hoàn mỹ không tỳ vết,hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.

Nhẹ nhàng trầm mình trong dòng suối lạnh,Lăng Thanh Trúc nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đôi môi đỏ mộng,sau đó từ từ trượt xuống,cổ,nơi ngực và một số nơi khác trên thân thể,nhưng nơi này dường như vẫn còn lưu lại cảm giác nóng ấm và hơi thở của Lâm Động,cho dù nước suối có lạnh hone nữa cũng không thể xóa bỏ cảm giác đó khỏi người nàng.

"Ta lại ở cùng một mái nhà với người đã hủy đi thanh bạch của ta,hủy đi công sức mười mấy năm tu luyện,ta rốt cuộc đã bị làm sao",..Lăng Thanh Trúc hai tay ôm trước ngực,vô cùng yếu đuối nói thì thầm,cho dù nàng có thiên tài tuyệt diễm đến đâu,cuối cùng nàng vẫn còn là một tiểu nữ nhân chưa đầy hai mươi tuổi,bình thường lạnh lùng cao ngạo,chỉ vì không có ai có thể phá vỡ lớp tường băng ngăn cách nội tâm của nàng mà thôi. Một khi bị phá vỡ sẽ phát hiện thì ra nàng cũng vô cùng yếu đuối và cần được chở che.

Lăng Thanh trúc một lần lại một lần nhớ lại tất cả những gì hôm nay đã xảy ra cùng Lâm Động,từ lúc gặp hắn,cho đến khi chủ nhân mộ phủ xuất hiện,hắn kiên cường chống chọi trước mặt nam tử nho nhã kia,hắn thà đối đầu với nguy hiểm cũng muốn giữ gìn tôn nghiêm cho nàng,cho dù cuối cùng thất bại bị dục hỏa đốt ngươi,hắn vẫn chưa hề chủ động chạm vào nàng,nếu không phải là nàng chủ động quấn quít cầu xin ân ái,phá vỡ một tia lý trí cuối cùng của hắn,hắn hẳn có thể kiên trì đến cuối cùng,..sắc mặt Lăng Thanh Trúc ban đầu từ mê mang và sợ hãi,dần chuyên biến thành ấm áp và ôn nhu,..nam tử hăng hái vì nàng dựng chỗ che gió chắn mưa kia,nam tử cười ngây ngô khi bị nàng thờ ơ không để ý,nam tử đích thân vì nàng xuống bếp chuẩn bị bữa cơm ấm áp kia,trong cuộc đời nàng từ trước đến nay chỉ có thể là Lâm Động,người theo đuổi nàng có thể nói là không ít,thần vật,trân quả tặng nhiều không kể xiết,nhưng khác hẳn với Lâm Động,nàng không cảm thấy có chút ấm áp nào trong đó,phải chăng chỉ là dục vọng,và ham muốn mà thôi.

Lăng Thanh Trúc ngâm mình hồi lâu,sau đó đi lên bờ,đến cạnh chỗ để quần áo của mình,nhưng cũng không mặc vào mà hướng lên thiên không nhẹ giọng nói một câu.

"Ngươi ra đây đi,..."

Haiz,..

Như đáp lại nàng từ giũa không trong vang lên một tiếng thở dài,..

Xoạt,..xoạt,...

Từ phía xa xa Lâm Động từ từ bước tới,lúc nảy hắn thật đã ngủ,nhưng tính cảnh giác khi sống giữa rừng sâu núi thẩm đã như một thói quen của Lâm Động,hắn bài một đạo tinh thần báo động ở bên ngoài nhà gỗ,nếu có người hay yêu thú đến gần hắn sẽ lậo tức phát hiện,Lăng Thanh Trúc đến gần hắn cũng không có thức giấc,vì hắn hiàn toàn không có chút đề phòng nào với nàng,nhưng nàng đi ra ngoài vô tình đã kích hoạt đạo tinh thần lực mà Lâm Động lưu lại khiến hắn tỉnh dậy.

Hắn phát hiện Lăng Thanh Trúc không có trong nhà gỗ còn tường là nàng đã bỏ đi,vội vàng ra ngoài.tìm kím,khi tinh thần lực đảo qua đây,hắn phát hiện nàng đang tẩy rủa mới yên tâm,nhưng khi định quay trở về thì hắn lại nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối và hoảng hốt,hắn như bị chế trụ tại chỗ không thể nhúc nhích,một cảm giác đau xót và tự trách dâng lên trong lòng Lâm Động.

"Nàng trước mặt y phục vào đi",..Lâm Động đi đến nhưng cũng không nhìn nàng,mà quay đầu sang một hướng khác nói.

"Làm sao,trong cổ mộ phủ ngươi không chỉ nhìn qua,mà còn chạm qua tất cả,bây giờ nó lại lần nữa xuất hiện trước mặt ngươi,sao,..có động tâm hay không,nếu ngươi muốn thì cứ đến đi,ta sẽ không phản đối",..Lăng Thanh Trúc không có theo lời hắn mặc lấy y phục mà nhìn chăm chú Lâm Động nhẹ nhàng nói.

Lâm Động đột nhiên quay đầu,đập vào mắt là thân thể hoàn mỹ không hề che đậy gì của Lăng Thanh Trúc.

"Nàng là nghiêm túc",..Lâm Động hỏi.

"Đúng vậy",..Lăng Thanh Trúc cắn răng,bàn tay có chút xiết chặt lại,nhưng trong lòng dường như đã có quyết định,không hề chút nào tránh né ánh mắt của Lâm Động nói.

Tốt,..Lâm Động nói sau đó từ từ bước đến gần Lăng Thanh Trúc.

"Là ta đã quá mơ mộng sao",..Lăng Thanh Trúc trong lòng chua sót,nàng đã quyết định,nếu Lâm Động lựa chọn bây giờ cùng xảy ra loại quan hệ đó lần nữa,nàng cũng sẽ không phản kháng,dù sao trong mộ phủ có hắn nên nàng mới có thể còn sống đến hiện tại,nhưng sau đó hai người sẽ trở lại thành người xa lạ,không còn chút quan hệ gì với nhau nữa,như vậy trong lòng nàng mới có thể hoàn toàn xóa đi hình bóng của hắn. Nhìn Lâm Động ngày một đến gần Lăng Thanh Trúc từ từ nhắm lại hai mắt.

Rất nhanh cảm giác có thứ gì đó chạm vào cơ thể nàng,toàn thân Lăng Thanh Trúc run lên bần bật,trong lòng buốt giá không thôi.

Nhưng hồi lâu vẫn không có động tỉnh gì,Lăng Thanh Trúc mở to hai mắt,Lâm Động vẫn đứng trước mặt nàng,hắn lặng yên đứng đó nhìn lấy nàng,trong mắt ngoài trừ vô tận ôn nhu vẫn là vô cùng thương tiếc,mà không có chút dục vọng hay ham muốn nào.

Lúc này nàng mới giật mình phát hiện, không biết lúc nào nàng đã mặc xong y phục. Nàng ngước nhìn Lâm Động bây giờ thì nàng đã hiểu lúc nãy là hắn đã mặc lên y phục cho nàng mà không phải muốn xâm chiếm nàng.

"Xin nàng,đừng bắt ta làm tổn thương nàng thêm một lần nào nữa",..lúc này Lâm Động mở miệng đầy chua xót nói.

Ngươi,..Lăng Thanh Trúc sửng người nhìn lấy hắn,một cảm giác rung động,ấm áp lan tỏa khắp cơ thể nàng,nó xua tan đi cái lạnh giá vừa rồi,trước giờ nàng chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy bao giờ.

"Ngươi thật là ngốc",..Lăng Thanh Trúc nhào vào lòng hắn,nức nở nói,nhưng trên mặt lại mang một nụ cười vui sướng.

"Đúng là ta ngốc,cho nên đã làm nàng đau khổ,thật xin lỗi",..Lâm Động ôm lấy nàng tự trách nói.

"Là ngươi,là ngươi,đều tại ngươi",..Lăng Thanh Trúc càng khóc lợi hại hơn,nước mắt đã làm ước đẫm lớp áo trước ngục Lâm Động,nàng vẫn một mực nức nở cho đến lúc chìm vào giấc ngủ.

Chương73: Hạnh Phúc.

Lâm Động ôm lấy Lăng Thanh Trúc trở về nhà gỗ,đưa nàng vào phòng muốn để nàng nghỉ ngơi,nhưng vừa thả xuống,Lăng Thanh Trúc đã níu chặt lấy hắn không buông,dường như lưu luyến cảm giác ấm áp này.

Lâm Động ôm lấy nàng yên lặng ngồi trên giường,nhìn gương mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc,lúc này trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng đã không còn sự lạnh lùng như thường ngày, thay vào đó là nét điềm đạm đáng yêu,mà có lẽ nam nhân trên đời này chỉ có một mình Lâm Động được nhìn thấy.

Một đêm yên bình và ấm áp trôi qua.

Ưm,..Lăng Thanh Trúc từ từ tỉnh dậy,đêm qua nàng ngủ rất ngon,không biết bao lâu rồi nàng chưa được ngủ một giấc thoải mái như vậy.

A,..Lăng Thanh Trúc vương mình đứng dậy,chợt nhớ tới cái gì,khuôn mặt phốc một cái trở nên đỏ bừng,đỉnh đầu còn có khói trắng bay ra.

"Ta,ta,...ta đêm qua đã làm cái gì",...Lăng Thanh Trúc nhớ đến đêm qua mình không hề che lấp đứng trước mặt Lâm Động,còn nói ra những lời đó,nàng đúng là điên thật rồi.

"Hắn đúng là một tên ngốc",..rồi nàng nhớ tới nam tử ôn nhu vì nàng mặc lên y phục,trong lòng ấm áp nói.

Cốc,..cốc,...

"Thanh Trúc nàng đã thức chưa",..lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên,bên ngoài vang lên âm thanh của Lâm Động.

"A,đợi ta một lát",..Lăng Thanh Trúc đang chìm đắm trong hồi tưởng của mình,bỗng dưng bị âm thanh của Lâm Động hù cho giật mình,khẽ a một tiếng nói.

"Nàng nhanh lên,đồ ăn sắp nguội rồi",..âm thanh của Lâm Động ngoài của lần nữa vọng vào.

"Ta biết rồi",..Lăng Thanh Trúc đáp,trong lòng trải qua một cảm giác ngọt ngào.

"Hôm qua nàng ngủ có ngon không",..không lâu lắm Lâm Động đã thấy Lăng Thanh Trúc cao nhã chỉnh tề đi đến hỏi.

Rất,..rất tốt,..nàng có hơi đỏ mặt đáp.

"Được rồi dùng bữa nhanh thôi,kẻo thức ăn nguội mất",..Lâm Động mỉm cười nói,hắn có thể cảm nhận được Lăng Thanh Trúc đã mở lòng đối với hắn,đây đúng là một bước tiến lớn cho tình cảm của hai người.

Ừm,..Lăng Thanh Trúc vẫn cuối thấp đầu,hai má nóng như lửa lí nhí nói.

Lâm Động và Lăng Thanh Trúc vẫn không có nói với nhau quá nhiều,nhưng bầu không khí hài hòa và ấm áp trong đó không phải đêm hôm qua có thể có được.

"Ta,ta ra ngoài hống mát một chút",..ăn xong,Lăng Thanh Trúc có chút tránh né Lâm Động nói.

Được,..Lâm Động sảng khoái cười nói,hắn biết nàng cần có thời gian để bình tĩnh trở lại,dù sao đêm qua nàng đã làm ra hành động lớn mật có thể xem như điên cuồng đó,nhất thời bán hội nàng sẽ có chút ngượng ngùng khó tránh khỏi.

"Hắn có vẻ rất ôn nhu đâu",...ra khỏi nhà,Lăng Thanh Trúc đã bình tĩnh trở lại,nàng xoay người nhìn thân ảnh có vẻ bận rộn sau khung cửa sổ thì thầm nói.

"Nàng đang nghĩ gì thế",..Lâm Động đột nhiên trống không xuất hiện bên cạnh Lăng Thanh Trúc cười hì hì hỏi.

"Không có gì,ta đi trước"..Lăng Thanh Trúc quay ngoắc người sang một bên vội vàng bước đi nói.

Hì hì,..Lâm Động mặt dày cười hì hì không nhanh không chậm đi theo sau,trong miệng còn ngân nga vài câu hát. Nhớ từng hàng cây,.. Nhớ từng hang núi,..bước theo em bâng khuân hới tình say,... Nhớ về con suối,tình đôi ta đã đắp xây thêm mặn nồng.

"Ngươi,ngươi im miệng,tại sao ngươi lại có thể đem lời lẽ trơ trẽn như vậy viết thành bài hát",..Lăng Thanh Trúc đi đằng trước vốn muốn xem hắn như không khí,nhưng Lâm Động một bài hát này nàng thực sự là nghe không nổi,lời lẽ thật sự quá trơ trẽn,làm người nghe ngượng ngùng.

"Có gì mà trơ trẽn chớ,cái này là đúc kết từ cảm xúc mà tự thành lời nhạc,biết bao chân thật a",..Lâm Động không biết xấu hổ lấy nhạc của người khác,đổi lại vài câu sau đó thuận tiện dán vào nhãn mát của mình nói.

"Tớm lại đến gần ta không được hát nhừng lời nhạc đó",..Lăng Thanh Trúc nhịp tim gia tốc nói.

"Hì hì,..không cho hát cái này thì thôi,ta hát cái khác,.." Anh yêu em,giống như chuột yêu gạo người ơi,..ới,...ơi....

Ngươi,...Lăng Thanh Trúc tức đến nghẹn họng,nếu bài hát vừa rồi là trơ trẽn,thì bài này phải nói là trần trụi. Nàng nhìn tên vô sỉ Lâm Động không còn gì để nói,cái tên này uổng cho trước đó ta vẫn còn nghĩ tốt về hắn.

"Cái này tặng cho nàng",..Lâm Động lấy ra một cái vòng hoa đi đến gần Lăng Thanh Trúc nói.

Lăng Thanh Trúc nhìn vòng hoa trong tay Lâm Động có chút cảm giác khác thường,người khác tặng nàng bảo vật không phải là trân kim thì cũng là quý ngọc tạo thành,còn vòng hoa của Lâm Động chỉ được làm từ những cọng cỏ và hoa dại kết thành,Lăng Thanh Trúc tin rằng trên đời này dám tặng cho nàng vòng hoa này chỉ duy nhất một mình Lâm Động mà thôi.

"Ta không thèm!,..Lăng Thanh Trúc trong lòng có chút tiểu vui nhưng vẫn ngạo kiều hất đầu,như chẳng thèm quan tâm nói.

Thật không nhận,..Lâm Động hỏi.

Không cần,..

"Vậy được rồi ta đem nó bỏ đi vậy",..nói rồi Lâm Động làm động tác như muốn vứt vỏ vòng hoa.

Khoan,..Lăng Thanh Trúc thấy vậy không tự chủ đưa tay ngăn cản.

"Làm sao,nàng đã không muốn nhận,ta lại là một nam nhân không thể giữ lại đeo a,"..Lâm Động trong lòng thầm đắc ý,nhưng vẫn tỏ ra khó hiểu nói.

"Không có gì,ta chỉ là cảm thấy món đồ này có chút mới lạ,nên muốn giữ lại xem mà thôi",..Lăng Thanh Trúc như không có chuyện gì to tát nói.

"Oh,..vậy để ta mang lên giúp nàng",..không đợi Lăng Thanh Trúc kioj từ chối,Lâm Động đã đến sát bên nàng,nhẹ nhàng đạt vòng hoa lên đầu nàng.

Haiz,..Lâm Động đột nhiên thở dài.

"Làm sao vậy,ta mang nó không hợp sao",..Lăng Thanh Trúc thấy vậy có chút sốt ruột hỏi.

"Người ta thường nói con gái xinh đẹp như hoa,để khen tặng sắc đẹp của một người con gái,nhưng câu nói này không thể áp dụng lên người nàng,nàng so với hoa xinh đẹp hơn quá nhiều"...Lâm Động một bộ thở dài cảm thán nói.

"Ngươi,ngươi nói cái gì ta không hiểu",..Lăng Thanh Trúc sắc mặt ửng hồng,trong lòng hoảng hốt như nai con nhảy loạn,giả vờ không hiểu Lâm Động muốn biểu đạt ý gì trong câu nói đó.

"Hắc hắc,đi dạo thôi,người ta nói sau khi ăn tiến hành một ít vận động sẽ rất tốt cho tiêu hóa,mà đi bộ là lựa chọn tốt nhất",..Lâm Động cười,lợi dụng lúc này hai người đang đứng sát bên nhau,hắn thuận tay dắt lấy tay bàn tay mềm mại,trơn nhẵn như bạch ngọc của nàng đi về phía trươc.

Lăng Thanh Trúc hoảng hồn muốn giằng tay ra nhưng bàn tay cứng cáp của Lâm Động càng nắm chặt hơn,muốn thoát ra trừ khi nàng dùng đến nguyên lực,nhưng khi đó sẽ khiến Lâm Động bị thương.

Ánh nắng ban mai xuyên qua những táng cây chiếu vào sơn cốc,chiếu lên người đôi tình nhân trẻ,tôn lên một khung cảnh tình cảm lãng mạn và ấm áp.

Lâm Động cùng Lăng Thanh Trúc dọc theo dòng suối bước đi,thỉnh thoảng hai người sẽ nói với nhau vài câu,không biết từ lúc nào tay của Lăng Thanh Trúc và Lâm Động đã đan xen vào nhau,mà không phải một mình Lâm Động dắt tay nàng.

"Nàng mang những thứ này vào nhà trước,ta ra đầu nguồn bắt vài con cá,hôm nay chúng ta sẽ làm cá nướng",..hai người đi dạo khá lâu trên đường cũng tiện tay hái ít rau quả,về đến trước nhà gỗ Lâm Động nói.

Được,..Lăng Thanh Trúc nhẹ gật đầu đáp.

Hì hì,.."ta đi đây",..Lâm Động vui vẻ phất phất tay rời đi.

Lăng Thanh Trúc ôn nhu nhìn bóng lưng Lâm Động dần xa,sau đó xoay người bước vào nhà gỗ.

Một tháng sau,...

Giữa lòng thiên viêm sơn mạch,xung quanh tồn tại rất nhiều yêu thú cường đại,cho dù là cường giả nguyên đan đại viên mãn cũng không dám tùy ý đơn độc ở lại qua đêm,nhưng kỳ lạ thay, ở trong một sơn cốc nơi sâu nhất trong thiên viêm sơn mạch này lại có một căn nhà gỗ,lúc này một thanh niên chưa đến hai mươi,mặc một bộ đồ vải thô,trên tay còn xách mấy con gà và mấy bó rau,sau lưng mang một cái gùi được đan từ mây khá tinh xảo,bên trong là một số vải vốc dụng cụ dành cho sinh hoạt,những thứ này hoàn toàn là vật dụng của những phàm nhân thường ngày sử dụng.

"Nương tử ta đã về rồi đây,.." Thanh niên đứng trước nhà gỗ hưng phấn kêu lớn.

Đạp,..đạp,..két,... "Chàng vất vả rồi,mau vào thôi",...bên trong nhà gỗ vang lên âm thanh vội vã bước đi,cửa gỗ mở ra,một thiếu nữ chạc tuổi thanh niên xuất hiện,nàng mặc một bộ váy dài được mai từ vải thường,chất liệu vải này đặt ở dân giang là loại thường gặp nhất dành cho các cô gái thôn dã nghèo khó,cả nam và nữ đều phát ra dân dã bình dị,nàng nhìn thiếu niên trước nhà ôn nhu cười nói.

"A,thơm quá,hôm nay cho ta ăn món gì thế",..vừa vào bên trong nhà,thanh niên liền ngủi được một mùi thơm phức không kịp chờ đợi hỏi.

"Chỉ là những món hằng ngày thôi,thịt kho tàu,rau luột và canh cá",..thiếu nữ cười dịu dàng đáp.

"Hu ra,nương tử là số một,ta nhất ăn nhất là thịt kho tàu a",..thanh niên nhảy lên như một đứa trẻ,hưng phấn nói.

"Lớn rồi mà cứ y như con nít,mau vào tắm rửa rồi ra dùng bữa",..thiếu nữ buồn cười nhẹ gắt một tiếng nói.

"Ăn luôn rồi tắm được không",..thanh niên mặc cả nói.

"Không được",..thiếu nữ kiên quyết cự tuyệt đáp.

Được rồi,..thanh niên lập tức ỉu xìu,dĩ nhiên hắn vẫn rất nghe lời nương tử của mình.

"À lần này xuống núi ta đã đổi được lụa đỏ cho nàng rồi này,mà nàng muốn làm gì mà cần nhìu lụa đỏ như vậy",..thanh niên hiếu kỳ hỏi.

"Ta có chuyện cần dùng tới,cái này chàng đừng hỏi,mau đi tắm đi",..thiếu nữ bỗng dưng có chút đỏ mặt,thúc dục hắn rồi đi.

"Ta đi đây«,..thấy nàng không muốn nói,hắn cũng không hỏi thêm,nhanh chân rời đi.

Thiếu nữ nhìn hắn rời đi,âm thầm thở phào một hơi,hai tay ôm chặt lụa đỏ,sắc mặt ửng hồng không biết đang nghĩ gì.

Ong,...ong,... Đột nhiên bên trong tay áo của nàng rung lên,một chùm sáng bay ra trôi lơ lửng trước mặt nàng. Thiếu nữ sửng sốt nhìn chùm sáng,do dự trong chóc lát,sau đó bàn tay có chút run rẩy đưa ra chạm vào nó. Chùm sáng vỡ tan,hóa thanh vô số đạo thanh mang dung nhập vào trán nàng.

Không biết chuyện gì xảy ra,nhưng sắc mắt thiếu nữ vốn ửng hồng vì thẹn thùng và hạnh phúc trong nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch,hai mắt nàng nhắm nghiền,nhưng vẫn không thể ngăn chặn nước mắt chảy ra.

"Đã không thể lại trì hoãn nữa sao",..thiếu nữ chua xót nói.

Hít,..

Thiếu nữ hít sâu một hơi,lần nữa mở mắt,bên trong đã thiếu đi một phần vô tư và hạnh phúc,nàng bình tĩnh như không có chuyện gì,ôm lấy lụa đỏ trở về phòng.

"Hả,nương tử nàng đâu rồi",..thanh niên tắm xong trở lại đại sảnh nhưng không thấy nương tử của mình,trong lòng kỳ quái kêu lên.

"Ta tới ngay",..trong phòng truyền đến âm thanh của thiếu nữ.

"Nương tử nàng sao vậy,trông sắc mặt nàng không được tốt lắm",..trên bàn ăn thanh niên nhìn nương tử của mình có chút khác thường ân cần hỏi.

"Không có gì,chàng đã bôn ba một ngày rồi mau ăn đi",..nàng khẽ lắc đầu,cười ôn nhu nói.

"Nàng chăm lo việc nhà cũng rất vất vả,đến ta gấp chi nàng,..a,"...thanh niên cưng chiều gấp một miếng thịt kho tàu uy nàng ăn.

"Thôi kỳ lắm,để ta tự làm lấy",...mặc dù quan hệ giữa hai người đã rất thân mật,nhưng đối với những chuyện này nàng vẫn có chút ngượng ngùng.

"Đều là lão phu thê còn ngại cái gì,đến a",...thanh niên dĩ nhiên mặt dày vô cùng cười hì hì nói.

Ừm,haha như vậy mới ngoan,..

Ta cũng đến một miếng,..

"Rất ngon,tài nấu nướng của nàng đúng là số một,ta đúng là có phúc,..haha."...thanh niên uy cho nương tử của mình ăn xong,cũng gấp một miếng to bỏ vào miệng,còn không quên nịnh bợ nói.

"Miệng lưỡi ngọt xớt",..thiếu nữ sắc mặt hồng thấu nói.

"Hì hì,..ta nói thật mà",..thanh một bộ thành thật nói.

"Được rồi nhanh ăn đi,thức ăn nguội hết rồi",..thiếu nữ phong tình vạn chủng trừng hắn một cái nói. Trong ngôi nhà gỗ đơn sơ,trên bàn ăn với những món đạm bạc,một đôi phu thê thôn dã mộc mạc lại trải qua thực ấm áp và hạnh phúc.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động của Maousadao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.