Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 : Tân Sinh.

1685 chữ

• Trời dần sáng, thái dương từ từ lên cao khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu soi sáng khắp mọi nơi, làm nơi nó đến tràn ngập sinh cơ.

• Trong căn phòng của một ngôi nhà nhỏ sau núi. Một cậu bé khoảng chừng 9,10 tuổi đang ngồi xếp bằng trên giường từ từ mở 2 mắt ra , dù một đêm chưa ngủ nhưng trong 2 mắt cậu không có sự mệt mỏi vì 1 đêm chưa ngủ như trong tưởng tượng. mà trong mắt cậu tràng đầy tinh thần và sự cơ trí không hợp với lứa tuổi. Nó thiếu 1 chút ngây thơ và hồn nhiên của cái tuổi vô tư vô lự này.

• Ho..ô... tiến bộ ngày càng ít, ngừng tu luyện Lâm Động nói thầm.

• Hắn bây giờ tên là Lâm Động. Sở dĩ nói vậy là vì hắn vốn là một cô nhi không cha không mẹ . Từ nhỏ được cô nhi viện nuôi dưỡng và đặt cho cái tên là Sở Thiên. Sau khi lớn lên vì nhớ ơn cô nhi viện ,Sở Thiên cố gắng học,trời không phụ người có lòng,từ nhỏ hắn đã rất thông minh lại chăm học nên cơ hồ lúc nào cũng đứng nhất lớp,còn nhận được học bỗng của trường,sau khi tốt nghiệp phổ thông hắn quyết định vào ngành y,vì ở cô nhi viên có rất nhiều trẻ em bệnh tật chỉ về vấn đề sức khỏe cũng đã khiến cô nhi viện phải đau đầu,ra trường vì thành tích tốt nghiệp của hắn gần như là max điểm nên có rất nhiều bệnh viện hướng hắn quăng cành oliu,nhưng hắn lại chọn một bệnh viên tầm trung của thành phố để công tác,thứ nhất vào bệnh viện lớn tuy có danh tiếng nhưng hắn dù sao cũng chỉ mới tốt nghiệp bác sỹ không lâu,vào bệnh viện lớn cũng không phải nhân vật quan trọng gì,vào bệnh viện cỡ trung tuy điều kiện thấp hơn nhưng có nhiều cơ hội để hắn bộc lộ tiềm năng quan trọng hơn là nơi này gần cô nhi viện,ngoài đi làm ra,đa số thời gian còn lại đều giúp việc cho cô nhi viện.

• Hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của hắn, ngày sinh của hắn được định bởi ngày hắn được nhận vào cô nhi viện. Nhưng hắn không ngờ rằng mình sẽ chết vào đúng cái ngày này... trên đường đến cô nhi viện

• Sở Thiên nhìn thấy một bà mẹ khi dẫn con qua đường, đứa bé làm rớt món đồ chơi yêu thích của mình. Người mẹ quay lại nhặt thì một chiếc xe tải mất lái, lao nhanh về phía bà , trong lúc cấp bách Sở Thiên cũng đang đứng gần đó lao lên đẩy người mẹ ra ngoài....

• c..két ...ầm...

• Một tiếng va chạm lớn, Sở Thiên bị tông văng ra xa ,đầu óc mơ hồ.

• Sở Thiên cũng không biết tại sao lại làm như vậy, trước nay hắn đâu phải kiểu người thích làm anh hùng a. có lẽ hắn vốn là một người lương thiện và quan trọng hơn hắn không muốn đứa bé kia trở thành cô nhi giống như hắn...

• Trước mắt trở nên tối đen như mục, trước khi ý thức của Sở Thiên hoàn toàn biến mất , hắn dường như nhìn thấy 1 vòng xoáy, như hố đen vũ trụ mở ra, hút lấy linh hồn hắn vào trong đó. Rồi ý thức hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối im lặng.

• Khiếu ca. Huynh mau mang Động nhi đến cho muội xem nào... một giọng nữ ôn nhu, nhưng có phần suy yếu vang lên... tiếng ai thế này.

• Còn khiếu ca là ai,còn nữa ta không phải chết rồi sao, hay là được cứu.khi hắn một lần nữa mở mắt ra , Sở Thiên nhìn thấy gương mặt nam tử xa lạ khoảng chừng 22,23 đang mỉn cười nhìn hắn,hắn nhìn sang nơi phát ra âm thanh thì thấy một nữ nhân khoảng chừng 19,20 cũng đang nhìn hắn trên khuôn mặt tràng đầy ôn nhu, và sủng nịnh. Bất chợt trong lòng hắn dâng lên sự ấm áp , cái cảm giác huyết mạch tương liên này, cái ánh mắt tràng đầy yêu thương này là sao.

• hắn... hắn là một cô nhi cơ mà.

• Oa...mà sao mấy người này lại cao lớn thế này. A sao thế này tay ta sao lại bé xíu như tay con nít thế này. Hắn hoảng sợ la lên ...

• chuyện quái gì thế này. Nhưng hắn chỉ toàn phát ra những tiếng oa...oa.

• Haha... Nghiên nhi muội xem nó khóc lớn chưa này,đúng là một đứa trẻ khỏe mạnh, sau này chắc chắn sẽ là một thiên tài như cha nó haha... ha...

• Lâm Khiếu cười lớn tiếng nói...

• Còn về Sở Thiên La lớn một hồi ,thì một cảm giác buồn ngủ nặng nề kéo đến,rồi Sở Thiên chìm vào giấc ngủ...

• Đã 10 năm kể từ ngày đó, sau đó hắn cũng chấp nhận việc mình đã trọng sinh, bởi vì ở đây có thứ mà hắn từng mơ ước, đó chính là có cha,mẹ và cô muội muội siêu dễ thương thứ mà kiếp trước chỉ có trong những giấc mơ của hắn.

• Trong 10 năm này hắn sống rất hạnh phúc và vui vẻ, hàng ngày đều được hưởng nhũng cái ôm ấm áp từ cha,mẹ những lời quan tâm, chăm sóc từ họ khiến hắn hoàn toàn đắm chìm ở trong đó. Khi lớn hơn một chút hắn theo nhìn cha tu luyện và nghe cha nói về một số vấn đề trong tu luyện cho hắn, khi thì theo giúp mẹ làm cơm,giúp mẹ chăm muội muội ,

• nhưng cuộc sống hạnh phúc đó đã chấm dứt vào hai năm trước khi cha hắn được chọn tham gia thi giải thi đấu 10 năm một lần của tông tộc, đối thủ của cha hắn là đệ nhất thiên tài của tông tộc . Hắn chỉ dùng một chiêu trọng thương phụ thân của Lâm Động , sau khi trở về, phụ thân hắn tự trách bản thân làm Lâm gia mất mặt ,không xứng được hưởng sự bồi dưỡng của gia tộc nữa, nên gia đình hắn đã dọn từ trung tâm gia tộc ra ngôi nhà nhỏ sát ngoại vi của gia tộc , từ đó phụ thân hắn sa sút, tinh thần uể oải, còn trên khuôn mặt mẫu thân không còn nụ cười hạnh phúc nữa, mà chỉ toàn lo lắng và ưu thương...

• ''Lâm Động ca... mẫu thân bảo huynh ra ăn sáng'', bỗng dưng 1 giọng nói dịu êm như tiếng nhạc du dương vang lên ngoài của phòng, tiếng kêu làm Lâm Động thoát ra từ dòng suy nghĩ . Thu thập một chút bản thân Lâm Động mở của .

• Ngoài cửa đang đứng một bé gái khoảng chừng 8, 9 tuổi , dáng người cao gầy, mặt trái soan đôi mắt to đầy sinh động, sóng mũi cao , cái miệng anh đào nhỏ nhắn cười lên để lộ hàm răng trắng bốc, nhìn đáng yêu vô hạn. Tuy còn nhỏ nhưng đã ra dáng 1 tiểu mỹ nhân, sau này chắc là một đại mỹ nữ hại nước hại dân a. • Lâm Động nói thầm.

• ''Thanh Đàn của chúng ta càng lúc càng đáng yêu a. Sau này nếu ai cưới được muội thì thật là có phúc'' Lâm Động cười trêu.

• Cô bé này chính là muội muội của hắn Thanh Đàn...

• Thanh Đàn được Liễu nghiên nhặt được ở trong tuyết lúc còn nhỏ . Mang về nuôi nấng , họ sống chung từ nhỏ nên thân như huynh muội ruột thịt....

• "Lâm Động ca thật xấu.. cứ trêu muội,nếu huynh mà còn như thế thì muội không để ý đến huynh nữa...hứ..."

• Thanh Đàn phồng hai má lên nguých Lâm Động một cái. • Nhìn thật đáng yêu.

• Haha...hah

• Lâm Động cười lên khoái ý rồi bước ra ngoài, nói...

• "Đi thôi, đừng để cha, mẹ chờ lâu... cái đuôi nhỏ..."

• "Muội mới không phải cái đuôi nhỏ", Thanh Đàn giương nanh múa vuốt đuổi theo....

• "Lâm Động ca, huynh đứng lại đó cho muội."

• Đi tới đông viên, Lâm Động liền thấy một nam tử trung niên tuổi khoảng chừng 30 mấy,mày kiếm mắt sâu,khuôn mặt nghiêm nghị đang ngồi ở đó. Gần đó là một mỹ phụ đang xắp xếp chén đĩa,đây chính là phụ thân của Lâm Động. Lâm khiếu cùng mẫu thân Liễu Nghiên...

• "Cha, mẹ..."

• Lâm Động tiến đến chào hỏi.

• "Làm gì giờ này mới đến", thấy Lâm Động đến Lâm Khiếu trầm giọng hỏi.

• "Huynh đừng có nghiêm khắc với con như vậy"...thấy con trai bi la Liễu Nghiên liền lên tiếng nói giúp con.

• Thanh Đàn thấy Lâm Động bị la cười hì hì,lén lén làm một cái mặt quỷ với hắn rồi cũng tiến tới.

• Lâm Khiếu trừng mắt Liễu Nghiên nói.

• "Muội chỉ biết chiều chúng nó... mà thôi ngồi xuống hết đi."

• Sau khi ăn xong, Liễu Nghiên bắt đầu thu dọn, Thanh Đàn cũng xung phong nhận việc...

• Lâm Khiếu cũng ở một bên nhìn lấy cảnh ấm áp này ...

• Lâm Động ở một bên nhìn, trong lòng cũng tràn đầy niềm hạnh phúc... đây là gia đình của hắn a.

• Rồi bất chợt, hắn xoay người nhìn hướng thiên không khuôn mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm nghị, trong hai mắt bắn ra sát ý lẫm liệt , chợt lóe rồi biến mất...

• Bởi vì hắn biết một số việc mà người khác không biết...

• "Lâm Lang Thiên..." • "Nguyên Môn...." • "Dị Ma Hoàng..." • "Các ngươi đều phải chết........! • --------__-------

Bạn đang đọc Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động của Maousadao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.