Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy hiếp (1)

Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Trong thời gian ngắn, căn phòng bỗng trở lên an tĩnh. Lâm Thiệu Cảnh nghĩ, xem ra chuyện này vẫn chút quan hệ với mình, người đánh thuộc mê hắn chắc hẳn là người của Lâm Thiệu Ngọc.

Dương Cẩn Kỳ nhìn thoáng qua biểu tình đăm chiêu của Tạ Khiêm Húc, trong lòng khinh thường, những việc này không khác mấy với kiếp trước. Kiếp trước, lúc Lâm Thiệu Ngọc xuất hiện là để đẩy nàng vào tình huống buộc phải lựa chọn một trong hai người Tạ Khiêm Húc và Lâm Thiệu Cảnh. Kiếp này, Lâm Thiệu Ngọc xuất hiện, ngoài để ép nàng phải đưa ra lựa chọn thì chắc còn muốn hủy hoại thanh danh của nàng nữa? Xem ra nếu kiếp trước nàng không lựa chọn Tạ Khiêm Húc thì sự việc giữa nàng và Lâm Thiệu Cảnh lập tức sẽ bị Lâm Thiệu Cảnh thông báo cho mọi người đều biết. Thật đủ ác độc mà!

Kiếp trước nàng thực sự sợ bị mọi người biết chuyện, kiếp này nàng không sợ!

Tạ Khiêm Húc liếc mắt nhìn Dương Cẩn Kỳ, sau đó chuyển tầm mắt, đầu hơi cúi xuống, hắn nghĩ thầm, nàng không phải luôn miệng nói muốn gả cho đứa con vợ lẽ này, hắn liền theo ý nàng, ép nàng không gả cũng phải gả! Để cho vị trưởng nữ cao cao tại thượng này minh bạch một việc, hắn – Tạ Khiêm Húc không phải người dễ trêu vào. Nàng dám coi thường hắn, hắn liền có bản lĩnh làm cho nàng phải gả cho một nam nhân thấp kém, bần cùng.

Chỉ là thấy biểu tình kinh ngạc của cô nương này, hắn nghĩ lại, quyết định vẫn cho nàng một cơ hội cuối cùng. Dù sao hiện giờ Phủ Bình An hầu như mặt trời ban trưa, thế lực trong nhóm võ tướng vẫn không thể kinh thường. Dương Cẩn Kỳ cũng là Vương Phi hắn ngàn chọn vạn tuyển, mặc dù không dễ kiểm soát nhưng cũng còn giá trị lợi dụng.

“Lâm đại công tử, ngươi hiểu lầm, là ta ngưỡng mộ Dương tiểu thư, không phải…”

Không ngờ lời còn chưa nói xong đã bị Dương Cẩn Kỳ ngắt lời: “Thất hoàng tử, ta biết ngươi thích ta, chỉ là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Hơn nữa, ta hiện giờ cùng vị công tử này… Cũng đành phải gả cho hắn thôi.”

Câu tiếp theo còn chưa nói xong, nàng đã cúi đầu tránh ở phía sau Lâm Thiệu Cảnh. Tạ Khiêm Húc nghe xong, cảm thấy như bị sét đánh, vẻ mặt xanh mét nhìn Dương Cẩn Kỳ đang tránh phía sau Lâm Thiệu Cảnh.

Tạ Khiêm Húc nghe xong, tức khắc như tao sét đánh, vẻ mặt xanh mét mà nhìn tránh ở Lâm Thiệu Cảnh phía sau Dương Cẩn Kỳ. Trong lòng hắn cười lạnh, tốt, thực tốt, thật quá là tốt rồi. Một khi đã như vậy, thì cũng đừng trách hắn nhẫn tâm!

Lâm Thiệu Ngọc có chút không nắm rõ tình huống huống trước mắt, đích trưởng nữ Phủ Bình An hầu vậy mà vứt bỏ Thất hoàng tử để lựa chọn thứ đệ bề ngoài lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ của hắn? Do lỗ tai hắn có vấn đề hay là đầu óc đích trưởng nữ này bị hỏng rồi?

Lúc này, Lâm Thiệu Ngọc thấy hiệu lệnh tay và ánh mắt của Tạ Khiêm Húc nhìn liền tỉnh táo lại.

“Kia… Cái gì kia… Lâm Thiệu Cảnh, ngươi dám khinh bạc đại tiểu thư của Phủ Bình An hầu, các người đừng nghĩ trốn! Ta đi nói cho tổ mẫu ngay đây, để mọi người đều đến xem dáng vẻ trơ trẽn của ngươi.” – Lâm Thiệu Ngọc nói xong liền muốn rời đi.

“Chờ một chút”

“Chờ một chút!”

Âm thanh của một nam một nữ đồng thời vang lên. Lâm Thiệu Cảnh cùng Dương Cẩn Kỳ nhìn thoáng qua nhau. Bởi vì biết Tạ Khiêm Húc có hậu chiêu, nên Dương Cẩn Kỳ cảm thấy sự tình hôm nay là không tránh khỏi, nàng kiểu gì cũng phải gả cho Lâm Thiệu Cảnh. Nhưng nàng cảm thấy không thiết để chuyện này ồn ào đến tất cả mọi người đều biết. Nếu lát nữa mọi người đều xông vào phòng thì không chỉ nàng mà Phủ Bình An hầu đều mất mặt.

Dương Cẩn Kỳ nghĩ đến thân phận của Lâm Thiệu Cảnh, cũng biết tình cảnh trong phủ của hắn không tốt nên định mở miệng trước nhưng lại bị Lâm Thiệu Cảnh cướp lời.

“Đại ca, hôm nay là ta sai, chờ yến hội kết thúc người có thể đi tìm tổ mẫu tố cáo. Ngươi có thể nói bất kỳ lý do gì nhưng mong ngươi khi nói với tổ mẫu thì không đề cập về Dương cô nương, ta sẽ tự tìm tổ mẫu chịu phạt.” – Lâm Thiệu Cảnh mở miệng nói.

Mặc kệ hôm nay sự tình nhằm vào ai thì cũng đã xảy ra, nhìn vào trận thế này thì cho dù hắn cùng Dương cô nương có giải thích thế nào, những người này cũng đều đã có chuẩn bị sẵn các cách để đối phó. Rốt cuộc đứng ở đây là một hoàng tử cùng một đích trưởng tử của Phủ Tướng quân, ảnh hưởng không hề nhỏ.

Lâm Thiệu Ngọc cười khẩy, cất giọng châm chọc: “Tam đệ, không nghĩ tới ngươi lại biết thương hương tiếc ngọc, ngươi không nhìn xem ngươi có hay không thể diện, mà tưởng mình có thể cưới Dương cô nương? Nằm mơ đi! Ngươi trước nghĩ đến bản thân đi, ngươi làm ra sự tình mất mặt như vậy xem tổ mẫu đánh chết ngươi như không!”

Tuy lời nói của Lâm Thiệu Ngọc rất khó nghe nhưng trên mặt Lâm Thiệu Cảnh không có cảm xúc dư thừa, vẫn như cũ bày ra bộ dáng ngốc nghếch không biểu cảm, rũ mi mắt, mở miệng nói: “Đại ca, nếu tiểu đệ nhớ không nhầm, ngươi hiện giờ đang nhậm chức Phó Chủ sự của Phòng Vệ doanh kinh thành, mà thủ trưởng của ngươi là Dương đại nhân. Trước đó vài ngày, ngươi mắc sai lầm khi làm việc, nể mặt phụ thân nên Dương đại nhân bỏ qua cho ngươi. Nhưng Dương đại nhân đã bắt đầu không hài lòng về ngươi, nên ngươi ngay cả cơ hội ra ngoài kinh làm việc cũng đều không được phân công. Nếu lần này người đem sự tình Dương cô nương lộ ra ngoài, không biết ca ca ruột của Dương cô nương – Dương đại nhân còn có thể giữ lại ngươi không?”

Nói xong, hắn liền rũ mắt đứng ở một bên, phảng phất như lời uy hiếp đó không phải xuất ra từ miệng hắn. Trong lòng Lâm Thiệu Ngọc hoảng sợ, chuyện kia hắn làm vô cùng bí mật, Dương đại nhân cũng không nói ra ngoài, thế nhưng thứ đệ không thu hút của hắn lại biết được? Hơn nữa còn dám lấy chuyện này ra uy hiếp hắn?

“Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, sự tình lung tung rối loạn đó ngươi từ đâu nghe được? Lá gan không nhỏ, dám uy hiếp ta?” – Lâm Thiệu Ngọc nhìn qua ánh mắt Thất hoàng tử, khẩn trương nói.

“Có phải hay không tiểu đệ nói bậy, trong lòng đại ca hiểu rõ là được rồi.” – Lâm Thiệu Cảnh mặt không biểu cảm nói.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lâm Thiệu Cảnh, Lâm Thiệu Ngọc trong lòng lại nói thầm. Cho dù hắn cực kì chán ghét Lâm Thiệu Cảnh, nhưng Phủ Bình An hầu hắn không dám đắc tội. Lúc trước hắn cho rằng Dương Cẩn Kỳ nhất định sẽ lựa chọn Thất hoàng tử nên hắn đi vào cũng chỉ đi ngang sân khấu, tùy tiện uy hiếp vài câu thôi. Hắn chưa từng nghĩ ngộ nhỡ Dương Cẩn Kỳ không chọn Thất hoàng tử thì nên làm cái gì bây giờ.

Tưởng tượng đến đây, có vẻ mưu kế của Thất hoàng tử hình như không thành công, nếu hắn đến trước mặt mọi người nói ra sự tình của thứ đệ đã làm, kiểu gì cũng sẽ liên đới tới Dương Cẩn Kỳ, như vậy không phải là đã đắc tội Phủ Bình An hầu sao? Nếu Lâm Thiệu Cảnh không nhắc nhở thì hắn đã suýt gây đại họa rồi. Lâm Thiệu Ngọc lập tức liền cảm thấy không cao hứng, ánh mắt tức tối nhìn về Tạ Khiêm Húc đang đứng một bên. Hắn nghĩ thầm, người này vậy mà cũng dám lừa hắn!

Bạn đang đọc Trọng Sinh Kiều Hậu của Nghiên Nghiên Hạ Nhật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyetha92
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.