Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự tuyệt (2)

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Dương Cẩn Kỳ biết hơn hai mưoi năm ở Phủ Tướng quân, Lâm Thiệu Cảnh vẫn luôn là một tồn tại nhỏ bé bị bỏ qua, bị người trong phủ bắt nạt. Bề ngoài Lâm Thiệu Cảnh khắp nơi đều nhường nhịn, nhưng những người bắt nạt hắn xong cũng chưa bao giờ có kết cục tốt.

Nghĩ đến tình cảnh của Lâm Thiệu Cảnh, hôm nay nếu cùng Tạ Khiêm Húc đối kháng sẽ không có lợi. Thấy Tạ Khiêm Húc muốn tiến lên, Dương Cẩn Kỳ nhỏ giọng giải thích: “Thất hoàng tử, ngài hiểu lầm. Việc này cùng hắn không liên quan, hắn… hắn cũng bị người ta đánh thuốc mê.”

Đời trước, sau khi nàng tỉnh lại chỉ tập trung đánh Lâm Thiệu Cảnh mà không nghĩ đến những chỗ không hợp lý trong này. Hai người xiêm y vẫn chỉnh tề mặc trên người, hơn nữa đều bị hôn mê, nàng còn tỉnh lại trước. Quá rõ ràng, nàng cùng Lâm Thiệu Cảnh đều là người bị hại. Nhưng lúc đó nàng chỉ lo thanh danh của chính mình, cảm thấy mình nằm trên giường cùng một kẻ thân phận phận thấp kém là vô cùng nhục nhã, nên mới bỏ qua nhiều chi tiết khả nghi như vậy.

Hiện tại, nàng lấy một tâm tình bình tĩnh xem kĩ chuyện này liền phát hiện ra chuyện này trăm ngàn chỗ hở. Nếu việc này do Lâm Thiệu Cảnh thiết kế, hắn sẽ phải táo bạo hơn, trực tiếp lột sạch xiêm ý của nàng rồi ôm nàng ngủ. Như vậy hai người mới có da thịt thân cận, nàng có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ ràng được. Ngoài gả cho cho hắn ra, nàng không thể gả cho ai được nữa. Nhưng thực tế xiêm y của bọn họ đều còn nguyên, ở giữa còn cách rất xa, còn đều ngất đi. Chuyện này có chút không thể nói rõ ràng.

Lâm Thiệu Cảnh không nghĩ đến vị cô nương này nhưng lại giúp hắn giải thích, hơn nữa… Dương cô nương? Họ Dương… Thất hoàng tử lại muốn lấy lòng người ta… Chẳng lẽ… Đây là vị tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, cô nương của Phủ Bình An hầu?

Hắn tuy đối với cô nương các đại thế gia trong kinh thành cũng không hiểu biết, nhưng Bình An hầu quản lý phòng vệ kinh thành, đối với chức vị quan trọng, hắn lại có hiểu biết nhất định. Hơn nữa cô nương nhà hắn ta ở kinh thành cũng là số một số hai, lại được Hoàng thượng chính miệng khen ngợi qua, hắn cũng nghe thấy vài điều.

Thất hoàng tử người này hắn biết, cô nương có thể làm Thất hoàng tử cẩn thận đối đãi chỉ có thể là đích trưởng nữ. Chỉ là hình như vị Dương cô nương này cùng lời đồn không quá giống nhau. Trong lời đồn, vị Dương cô nương này thân phận tôn quý, cực kỳ ngạo mạn, tuy có nhiều người ái mộ cầu hôn, nhưng lại không lọt vào mắt cô nương ấy. So sánh với cô nương trước mắt, bộ dáng nhu nhược đáng thương, vẻ mặt thì nhát gan khác nhau hoàn toàn.

Chẳng lẽ lời đồn không đúng?

Nghe Dương Cẩn Kỳ nói xong, trong lòng Tạ Khiêm Húc tinh tế suy tư lại một lần, nghĩ đến tính tình thẳng thắn nhưng ngạo mạn của Dương Cẩn Kỳ liền nói: “Dương tiểu thư, ngươi biết người này thân phận là gì không? Ngươi mau cách xa hắn chút.”

Dương Cẩn Kỳ bày ra gương mặt bi thương, lại có chút bất đắc dĩ, cầm khăn lau lau nước mắt: “Không… Không cần, hai người ta đều đã… đã như vậy. Mặc kệ vị công tử này là ai, ta cũng chỉ có thể gả cho hắn. Huống hồ không gả cho hắn thì ta còn có thể gả cho ai?”

Nói xong Dương Cẩn Kỳ cầm khăn bưng kín mặt, hơi nghiêng đầu sang bên sườn, tránh phía sau Lâm Thiệu Cảnh, chặn tầm mắt Tạ Khiêm Húc. Sau đó, nàng đem khăn hạ xuống, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp kia không có chút nước mắt nào.

Đừng nói Lâm Thiệu Cảnh, đến ngay cả Tạ Khiêm Húc đều cảm thấy chính mình như lần đầu tiên biết đến vị đích nữ hầu phủ này. Vị cô nương này từ trước đến nay thực sự cao ngạo, không nói các công tử trong phủ, đến ngay cả hắn, từ trước đến nay đều không được nàng đặt vào trong mắt. Hôm nay thế nhưng nàng có thể nói như vậy, thực sự làm mọi người mở rộng tầm mắt. Chẳng lẽ cao ngạo như Dương Cẩn Kỳ, ở vấn đề liên quan đến danh tiết cũng sẽ để ý sao? Nếu thật như vậy, hắn làm sao còn cần hưng động chúng*, trực tiếp đem Lâm Thiệu Cảnh đổi thành hắn không phải được rồi!

(Hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.)

Vị đích nữ hầu phủ này không phải luôn muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời sao? Như thế nào bây giờ lại cam tâm gả cho đứa con vợ lẽ của một Phủ Tướng quân? Không đúng, đây nhất định chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ!

“Dương cô nương, ngươi không cần làm bản thân chịu oan ức, ta tin tưởng giữa các ngươi trong sạch, ngươi không cần gả cho hắn.”

“Thất Hoàng tử, ngài cũng vừa mới nói, có hạ nhân nhìn thấy ta bị người bắt lại đây, ta như thế nào còn trong sạch, sau này sẽ không ai cưới ta.” – Dương Cẩn Kỳ tiếp tục cầm khăn, khóc sướt mướt.

“Dương cô nương, cho dù tất cả mọi người trên đời không tin ngươi, ta vẫn tin tưởng ngươi. Hơn nữa, ta có thể cưới ngươi.” – Rốt cuộc Tạ Khiêm Húc cũng nói ra lời trong lòng.

Nghe xong lời này, hai mắt Dương Cẩn Kỳ mở to nhìn, vẻ mặt cảm động: “Đa tạ Thất Hoàng tử, không cần, ta đã như vậy sao còn có thể gả cho ngài?”

Mặt ngoài nàng tỏ vẻ cảm động, nhưng trong lòng đang cuồn cuộn tức giận. Tạ Khiêm Húc không phải là người! Giờ phút này hắn nói thật dễ nghe, chờ đến khi Phủ Bình An hầu không còn tác dụng, hắn liền diệt cửa tộc Phủ Bình An hầu nhà nàng.

Tạ Khiệm Húc nhìn bộ dáng Dương Cẩn Kỳ, nghẹn nửa ngày, nói: “Dương cô nương, kỳ thật ngươi không cần lo lắng, ta vừa nghe nói ngươi bị mang đến đây, ta liền chạy nhanh tới. Thấy không, xiêm y trên người người còn nguyên, ngươi vẫn chưa mất trinh tiết. Người gây chuyện vẫn chưa kịp làm gì, ngươi không cần thiết phải gả cho kẻ đe tiên này.”

Lúc Tạ Khiêm Húc nói hai chữ “đê tiện”, Dương Cẩn Kỳ cảm thấy hơi thở người nam nhân bên cạnh biến hóa.

Dương Cẩn Kỳ vẫn khóc như cũ: “Như ngài nói, nhiều người đã thấy được, ngài tin tưởng ta nhưng người khác ngộ nhỡ nói ra?”

Nhìn vẻ khác thường của Dương Cẩn Kỳ, giờ phút này Tạ Khiêm Húc xem như đã minh bạch, Dương Cẩn Kỳ đâu phải bất đắc dĩ, rõ ràng là giả vờ. Từ nhỏ hắn đã biết rõ vị đích nữ Phủ Bình An hầu, biết tính tình nàng. Cô nương này coi thường hắn, cũng tất nhiên coi thường cả vị con vợ lẽ Phủ tướng quân. Nàng nhất định cảm thấy đứa con vợ lẽ này dễ tính toán hơn, nên giờ phút này mới giả vờ nói phải gả cho hắn.

Hừ! Nàng nghĩ muốn lừa dối cho qua chuyện, cũng phải xem hắn có đồng ý hay không.

“Ngươi thật sự muốn gả cho nam nhân này mà không gả cho bổn hoàng tử? – Thái độ của Tạ Khiêm Húc ngay lập tức đã đảo ngược lại.

Đối mặt với vấn đề này, Dương Cẩn Kỳ không chút do dự trả lời: “Đúng!”

Đời này nàng tình nguyện gả cho ăn mày cũng sẽ không gả cho Tạ Khiêm Húc – nam nhân ra vẻ đạo mạo nhưng lại vô sỉ này.

Nghe xong lời này, Tạ Khiêm Húc âm thầm cười lạnh, như thế thì không nên trách hắn không khách khí. Có chút đồ vật hắn tình nguyện hủy hoại cũng sẽ không để người khác dễ dàng có được. Tay áo hắn vung lên, bát trà trên bàn rơi xuống. Đúng lúc này, một người nam tử tầm hai mươi, dáng người trung bình, mặc cẩm y màu đỏ rực, đầu đội kim quan đẩy cửa bước vào.

Nam tử dường như đã sớm biết tình hình trong phòng, còn chưa đứng vững đã hưng phấn nói: “Lão tam, người dám khinh bạc đại tiểu thư Phủ Bình An hầu, ta phải đi nói cho tổ mẫu để tổ mẫu đánh gãy chân chó của ngươi!”

Bạn đang đọc Trọng Sinh Kiều Hậu của Nghiên Nghiên Hạ Nhật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyetha92
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.