Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự tuyệt (1)

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Nghe xong lời Lâm Thiệu Cảnh nói, Dương Cẩn Kỳ hoàn toàn yên tâm. Nàng hơi cúi đầu thấp xuống, tiếng khóc ngừng lại giả bộ thẹn thùng. Nhưng tưởng tưởng đến nam nhân ngoài cửa kia, gương mặt được che lấp dưới chiếc khăn lộ ra ý cười nhẹ nhàng. Cũng không biết người kia nghe đến bọn họ đối thoại trong lòng nghĩ như nào. Tưởng tượng đến sắc mặt của người kia, trong lòng nàng liền cảm thấy vô cùng sung sướng. Nàng có chút chờ mong nhìn thấy hắn.

Giờ phút này, Lâm Thiệu Cảnh đã từ trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại. Nghĩ đến tiếng bước chân vừa nghe được, hắn vội vàng xốc lên tấm chăn đi xuống giường. Chỉ là quá mức hoảng loạn, động tác có chút không điều khiển được nên không cẩn thận chạm vào một đồ vật mềm mại nhưng có chút lạnh lẽo. Đến khi xuống dưới giường mới phát hiện đó là tay của cô nương bên cạnh. Hắn cúi đầu nhìn xuống tay chính mình, trên mặt như còn lưu lại chút cảm giác như có như không.

Ngay sau đó, Dương Cẩn Kỳ cũng xuống giường. Hai người nhìn nhau, đôi mắt lại nhanh chóng lảng tránh, cúi đầu phân biết sửa sang lại các nếp gấp trên xiêm y. Còn không đợi bọn họ sửa sang xong, cửa đã bị đẩy ra.

Dương Cẩn Kỳ đã chuẩn bị tốt nên biết nên làm như thế nào, cũng tự giác lấy tư thái xem kịch vui để thưởng thức bộ mặt của người kia. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi của mười năm về trước, trong lòng nàng lại khó có thể giữ được bình tĩnh. Dù cho kiếp trước hắn đã chết, dù cho cái chết của hắn không thoát khỏi liên hệ tới nàng, nhưng hận ý trong lòng Dương Cẩn Kỳ vẫn như cũ không hề tiêu tan.

Không, nàng nghĩ sai rồi, nàng như thế nào có thể tùy tiện gả cho một ai đó! Nếu gả cho một quý công tử thế gia bình thường, cừu hận trong lòng nàng nhất định khó tiêu tan. Nàng nhất định phải gả cho Ngũ hoàng tử, đứng một bên nhìn Tạ Khiêm Húc như thế nào xong đời! Hung hăng đạp hắn dưới chân, làm hắn vĩnh viễn không trở mình được.

Chỉ là loại thần sắc này trên mặt nàng lại bị Lâm Thiệu lý giải thành kinh hoàng cùng sợ hãi. Hắn là nam tử, mà cô nương bên cạnh sắp trở thành phu nhân của hắn. Nghĩ đến đây, Lâm Thiệu Cảnh hơi nghiêng sườn, chặn tầm mắt của Tạ Khiêm Húc.

“Dương cô nương, ngươi không sao chứ? Ta vừa mới ngẫu nhiên nghe được bọn hạ nhân nói nhìn thấy ngươi bị người làm hôn mê trộm đưa vào đây nên vội vàng tới cứu ngươi.” – Tạ Khiêm Húc trên mặt tỏ ra lo lắng, vờ như không biết tình huống hiện tại, cũng như không nghe được đoạn đối thoại của hai người.

Lần đầu tiên Dương Cẩn Kỳ cảm thấy chính mình là một kẻ ngốc hết thuốc chữa, rõ ràng Tạ Khiêm Húc biểu hiện dối trá và làm ra vẻ như vậy, trong lời nói thì trăm ngàn chỗ hở, vậy mà vì sao trong kiếp trước nàng lại cảm thấy Tạ Khiêm Húc như cứu tinh của nàng?

Tạ Khiêm Húc nói nhiều chỗ kì quái, vừa nãy nhiệt độ trong chăn đã cho thấy nàng đã nằm ở chỗ này lúc lâu rồi, mà không phải như hắn nói là “vừa mới”. Còn nữa, nếu nàng nhớ không nhầm, sau khi sự việc kết thúc, nàng cũng không nhớ rõ Tạ Khiêm Húc có tìm ra người làm nàng hôn mê, cũng không có tìm được người đứng sau, cái người bị gọi là người “phía sau màn độc thủ”. Hình như những tình tiết đó, đều không được giải quyết.

Dương Cẩn Kỳ vừa nhịn không được muốn mở miệng nói vài câu, đột nhiên nàng nghĩ đến người nam nhân bên cạnh, vội vàng hoãn lại, rũ mi mắt xuống, vần vò cái khăn trong tay rồi đến gần Lâm Thiệu Cảnh, mang theo suy nghĩ không sợ hãi nói: “Đa tạ Thất hoàng tử, thần nữ không có việc gì.”

Tạ Khiêm Húc nhăn mày khi nhìn thấy động tác của Dương Cẩn Kỳ, nữ nhân này về sau mình còn muốn cưới về nhà, sao có thể đứng gần nam tử khác như vậy? Ở thời điểm đem nàng mang lại đây, hắn đã dặn người đặt hai người nằm cách xa, sợ hai người chạm vào nhau, cũng đã tính chuẩn lúc Dương Cẩn Kỳ vừa tỉnh hắn sẽ xuất hiện. Nhưng bây giờ hai người kia lại dựa vào nhau quá gần!

Đôi tay Tạ Khiêm Húc nắm chặt thành nắm đấm, tầm mắt rốt cuộc nhìn đến một người khác trong phòng. Vì thiết kế Dương Cẩn Kỳ gả cho hắn, hôm nay hắn đã lựa chọn một đứa con vợ lẽ thân phận thấp kém, không chút thu hút. Theo như Lâm Thiệu Ngọc nói, thứ đệ này cảu hắn là do một nha hoàn không tuân thủ bổn phận sinh ra, là sau một lần Lâm Tướng quân say rượu có được. Vì vậy, thân phận của hắn ở trong nhà gần như không tồn tại, không được yêu thích, trừ Lâm Tướng quân ngẫu nhiên hỏi han hắn một chút thì lão phu nhân cùng phu nhân đều rất chán ghét hắn. Hắn và hạ nhân trong phủ không có gì khác nhau, thậm chí còn không bằng một vài quản sự được chủ tử yêu thích. Hắn chính là cố ý chọn kẻ có thân phận đê tiện, hắn dám cam đoan Dương Cẩn Kỳ khẳng định sẽ không lựa chọn đứa con vợ lẽ này.

Nhưng hắn vừa nghe được cái gì? Một đứa con vợ lẽ mắt không chớp dõng dạc nói muốn cưới đích trưởng nữ của Phủ Bình An hầu. Thật không biết hắn lấy lá gan ở đâu! Cẩn thận nhìn lại, tên náy lớn lên không tồi, cũng ra hình ra dáng, gan dạ sáng suốt, ở dưới áp lực của ánh mắt hắn mà còn có thể mặt không đổi sắc, bình tĩnh thong dong. Mặc dù như vậy nhưng cũng không thể thay đổi sự thật hắn thật đê tiện! Thực sự là cóc ghẻ con muốn ăn thịt thiên nga, muốn cưới đích trưởng nữ của Phủ Bình An hầu? Còn không nhìn vào gương xem chính mình có thân phận gì! Ngay cả hắn muốn cưới Dương Cẩn Kỳ còn bị Bình An hầu từ chối, bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách này, một đứa con vợ lẽ dựa vào cái gì?

“Ở đâu ra đăng đồ tử* dám dùng mưu kế ác độc khinh bạc Dương cô nương! Nếu không phải bổn hoàng tử tới kịp thời thì chẳng phải bị ngươi thực hiện được?” – Tạ Khiêm Húc bày ra vẻ mặt phẫn nộ nói.

(Đăng Đồ Tử vốn là tên 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc – một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa. Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.)

Lâm Thiệu Cảnh nhìn bộ dáng phẫn nộ của Tạ Khiêm Húc, mắt hơi nheo nheo lại. Mới vừa rồi lúc Tạ Khiêm Húc bước vào, trong lòng hắn có chút không nghĩ đến cùng với hồi hộp. Nhưng không nghĩ đến hắn vốn cho rằng sự tình hôm nay là việc làm của Lâm Thiệu Ngọc, lại không ngờ người bước vào lại là Tạ Khiêm Húc. Theo sau đó, hắn lại bắt đầu lo lắng, hắn lập tức hoài nghi, không lẽ thân phận của hắn bị Tạ Khiêm Húc phát hiện nên mới thiết kế hãm hại hắn. Nhưng nhìn biểu hiện sau khi bước vào của Tạ Khiêm Húc cùng với lời hắn ta vừa nói, hắn liều phủ định ý tưởng đó. Toàn bộ chuyện này lộ ra màu sắc quái dị, hẳn dường như có một cảm giác sự tình hôm nay không phải nhằm vào hắn mà nhằm vào cô nương đang tránh ở phía sau hắn. Không nghĩ đến, hôm nay hắn lại bị người ta coi như một quân cờ để lợi dụng. Thật là thú vị.

“Người còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn bổn hoàng tử, bổn hoàng tử đào mắt chó của người!” – Thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm mình, Tạ Khiêm Húc càng cảm thấy cơn giận dữ dâng lên. Ngày thường hắn là người tốt tính, nhưng mà còn xem là với ai. Đối với loại người không có tác dụng gì mà còn có thể trở thành chướng ngại vật với hắn, hắn từ trước đến nay sẽ không thèm liếc mắt.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Kiều Hậu của Nghiên Nghiên Hạ Nhật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyetha92
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.