Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 2874 chữ

Giữa mùa đông giá rét, đêm Vũ Hán có vẻ ảm đạm.

Kim đồng hồ mới chỉ 10 giờ, trời vẫn chưa khuya hẳn, nhưng trên đường đã thưa thớt người qua lại, có lẽ thời tiết quá lạnh lẽo khiến cho không ai muốn ra đường.

Mưa bụi tà tà rơi xuống, trong khu dân cư bình dân, một chiếc thể thao màu bạc dừng lại phía trước một quán bán đồ nướng, một người đàn ông xuống xe. Dáng vẻ anh tuấn, cử chỉ tiêu sái, lại bước xuống từ một trong những chiếc xe thuộc hàng hiếm a, McLaren P1 GTR, phải biết dòng xe này trên thế giới chỉ có 35 chiếc thôi a, mỗi chiếc giá tựu 2,6 triệu mỹ kim, nhanh chóng thu hút ánh mắt hiếu kỳ của những người ngồi trong quán.

Lăng Hạo kích động nhìn quang cảnh trước mắt. Quán bán đồ nướng này nằm ngay ngã tư đường trong khu dân cư đông đúc, ngày thường rất đông khách nhưng hôm nay do thời tiết mà có chút vắng vẻ. Nơi đây, đời trước anh đã tới không ít lần, là nơi Tiểu Tuyết làm thêm.

Gặp Tiểu Tuyết rồi bước tiếp theo phải làm gì đây? Mạnh mẽ buộc cô ấy rời xa tên họ Lâm, buộc cô ấy ở bên cạnh một người vốn đang xa lạ ở kiếp này ư? Lăng Hạo rối rắm, anh không nghĩ được nhiều tới như thế, chỉ biết anh phải tìm gặp Ngạo Tuyết.

Chủ quán thấy một người đàn ông cứ đứng mãi trước quán của mình thì đon đả chào mời

“Khách quan, mời vào trong, thời tiết hôm nay thật tệ, vào uống mấy chén cho ấm người a”

Lăng Hạo sải bước vào bên trong, không khí ẩm ướt nhanh chóng được cái nóng từ những hỏa lò xua tan. Chọn góc ngồi quen thuộc, tùy tiện gọi vài món ăn. Đôi mắt anh dõi tìm hình bóng quen thuộc.

“Ông chủ, hôm nay Ngạo Tuyết không tới làm ?”

Sau một hồi quan sát Lăng Hạo sốt ruột hỏi chủ quán.

“Khách quan, chỗ chúng tôi không có ai tên Ngạo Tuyết a. Chắc ngài tìm lầm chỗ a”

Không thể nào nhầm được, quán ăn này anh đã tới không ít lần.

“Thật sự không có sao? Ông nhớ thật kỹ xem, cô ấy tên Ngạo Tuyết, khuôn mặt thanh tú, người nhỏ nhắn, có mang kính cận, vốn rửa chén ở đây mà.”

Lăng Hạo tích cực miêu tả dáng vẻ Ngạo Tuyết nhưng ông chủ một mực lắc đầu

“chưa từng có người nào như thế làm việc ở quán chúng tôi a. Chúng tôi buôn bán nhỏ, không lẽ có người làm nào mà mình không biết sao?”

Sửng sốt hồi lâu, đời này Ngạo Tuyết không làm việc ở đây sao? Không lẽ việc anh trọng sinh kéo theo những thay đổi nhỏ. Không sao, nhất định cô ấy ở cùng Lâm Thiên. Đời trước anh đã điều tra tên này tới tận chân lông kẽ tóc, sẽ nhanh tìm thấy Ngạo Tuyết thôi. Còn gia đình Ngạo Tuyết ở Giang Ngạn nữa cũng nên ghé thăm một chuyến.

Lúc này trong văn phòng tổng tài, Lăng Hạo đang vùi đầu xử lý văn kiện. Tiếp nhận ghế tổng tài không lâu, anh dùng tốc độ sét đánh bưng tai mà xử lý hết những vấn đề tồn đọng của Lăng Thị, khiến cho các cổ đông một phen tán thưởng. Mọi người đều biết Lăng nhị thiếu là một nhân tài trên thương trường, nhưng khả năng làm việc hiện tại không thể dùng “nhân tài” mà đánh giá.

“Lăng tổng, có Phùng trợ lý muốn gặp.”

Thư ký Ân nhẹ nhàng tiến vào đứng gần anh.

Lăng Hạo liếc nhìn đồng hồ, tốc độ làm việc khá nhanh, không hổ là bộ đội đặc chủng.

“Cho vào!”

Ân Thủy liếc nhìn tổng tài của mình, dáng vẻ chăm chú làm việc của anh hớp hồn cô thư ký. Từ ngày Lăng Hạo ngồi vào chiếc ghế này, không ít nhân viên nữ bị vẻ tuấn lãng của anh mê hoặc.

Thấy thư ký còn chần chờ chưa đi, ánh mắt Lăng Hạo hiện rõ sự chán ghét. Ây, vẫn là Lưu thư ký tốt hơn nhưng bây giờ anh ta còn chưa có xuất hiện đâu a.

“Có việc gì nữa sao?” Lăng Hạo mất kiên nhẫn hỏi. Ánh mắt băng lãnh của anh dọa sợ Ân Thủy.

Ân Thủy cắn môi ủy khuất, dù gì cô cũng là một bông hoa đẹp a, hôm nay lại cố tình ăn mặc khiêu gợi như vậy mà tổng tài không thèm liếc mắt. Nếu là Lăng Húc nhất định sẽ nhảy bổ vào ăn tươi nuốt sống cô đó a.

“Lăng tổng, em… ngài làm em có chút sợ a”

Không cam tâm, Ân Thủy cất giọng nũng nịu. Đàn ông thường không cầm lòng được khi phụ nữ làm nũng đâu a.

Bộ ngực cỡ D của cô hôm nay cố tình mặc chiếc bara ren không mút mỏng tanh, chiếc áo sơ mi cũng mỏng không kém, phơi bày trọn vẹn cảnh xuân bên trong. Lúc này làm bộ nũng nịu khiến bộ ngực sữa phập phồng lên xuống.

Cái váy công sở ngắn tới không thể ngắn hơn, lúc cúi xuống có thể nhìn thấy thấp thoáng mép quần ren bên trong. Nếu là một người đàn ông bình thường nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ chảy máu mũi a. Nhưng đáng tiếc đây lại là Lăng tổng.

“Ra ngoài đi. Gọi Phùng Thanh vào đây.”

Câu dẫn không thành, khuôn mắt xinh đẹp của Ân Thủy vì ngượng mà đỏ bừng. Lăng tổng này có phải là đàn ông không a. Có khi nào cái đó của anh ta không dùng được. Ầy, chỉ được cái mã bên ngoài. Đừng nhìn thân hình cao lớn, rắn chắc mà lầm, sung ống chắc hỏng hết rồi.

Âm thầm nguyền rủa, Ân Thủy lùi ra ngoài.

Người tới gọi là Phùng Thanh, năm nay 32 tuổi, là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, vốn xin làm bảo vệ, do có thân thủ tốt mà lọt vào mắt Lăng Hạo, được đặc cách làm trợ lý riêng cho Lăng Hạo.

“Lăng tổng! Người đã được mang tới!”

Huấn luyện trong quân ngũ khiến Lăng Hạo rất hài lòng, tác phong làm việc nhanh nhẹn, hiểu quả lại không dài dòng.

“Mang vào đi”

Hai vệ sĩ mặc áo đen áp giải một người tới trước mặt Lăng Hạo. Lăng Hạo híp mắt nhìn người trước mắt. Mặt trắng nỏn, đôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, khoé đuôi lông mày đều mang theo một tia phong tình, mũi cao thẳng, môi mỏng manh, anh nhớ rõ có người nói với anh môi mỏng như vậy là người vô cùng bạc tình cay nghiệt. Có phải vậy không, anh cũng là người bạc tình sao?

Thân hình thon dài, có chút bạc nhược của thư sinh chứ không tràn ngập vẻ nam tính như Lăng Hạo. Đó là Lâm Thiên a, khuôn mặt này có đốt cháy thành tro anh cũng nhận ra được. Kẻ thù truyền kiếp gặp nhau, tiếp theo phải làm gì để hắn ghi nhớ tới hết cuộc đời đây a?

Ngón tay Lăng Hạo gõ gõ trên mặt bàn những tiếng “cốc, cốc” trong căn phòng yên tĩnh nghe có chút khủng bố. Từng giọt mồ hôi rơi tí tách, Lâm Thiên không thể chịu đựng thêm a. Đây là thế quái nào, hắn khi nào thì đắc tội với vị đại gia trước mắt này?

Hôm nay hắn không lên lớp, đang ở nhà chờ bạn gái hắn đi làm về vui vẻ một phen, hắn đã chuẩn bị sẵn các đạo cụ như trong một bộ phim AV hắn vừa xem, sẽ hảo hảo hành hạ cô gái nhỏ một phen cho thỏa thú tính của hắn (tg: tên biến thái) thì lại bị mấy kẻ khủng bố này lôi đi. Còn bị tên gọi là Phùng đại ca kia đá một phát trúng cậu nhỏ đang hưng phấn của hắn, giờ này vẫn còn rất đau, không biết có bị hỏng không nữa.

“Các vị đại ca, không biết tìm tôi có việc gì a. Nếu giúp được gì tôi sẽ tận hết lực…”

Một bộ dạng khúm núm, chân chó. Khi hắn ức hiếp Ngạo Tuyết thì có biết bao uy phong nga. Một kẻ không ra gì như hắn sao Ngạo Tuyết có thể nhìn trúng chứ. Sắc mặt Lăng Hạo lúc này rất rất tệ, dự là sẽ có một phen nỗi bão a.

Lăng Hạo lạnh giọng hỏi

“Cô ấy đâu?”

Rốt cuộc cũng đã chịu nói chuyện. Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn làm sao biết cô ấy là ai, ở đâu chứ?

“Không biết đại ca muốn hỏi cô nào a?”

“Bạn gái ngươi”

A, làm tìm bạn gái hắn, khi nào thì con đĩ đó lại có liên hệ với mấy tên xã hội đen này, làm hại hắn suýt thì tuyệt tự, phen này về nhất định hắn sẽ tra tấn một phen cho hả hận. Lâm Thiên ác độc nghĩ, ngoài mặt tươi cười giả lả:

“Đại ca tìm bạn gái tôi làm gì a? Nếu cô ta hợp khẩu vị của ngài như vậy, chỉ cần nói một tiếng tôi sẽ dâng cả hai tay nga, đâu cần phải đao to búa lớn như vậy a?”

“Thằng khốn!” Lăng hạo không thể nhịn được nữa, đời này gã Lâm Thiên vẫn không khác đời trước chút nào, là một kẻ đê tiện.

Thấy tổng tài nổi bão, hai tên vệ sĩ nhanh chóng tống cho Lâm Thiên hai quả đấm vào ngực. Đừng giỡn a, chọc tổng tài bọn anh mất hứng thì mày phải lãnh hậu quả.

Phùng Thanh đưa tay bóp chặt cằm Lâm Thiên, bàn tay như hai gọng kềm sắt khiến họ Lâm đau thấu xương

“Nói!”

Làm nhiều, nói ít, Lăng Hạo ngày càng vừa ý vị trợ lý này.

Lâm Thiên đau tới run rẩy, lắp bắp nói

“Cô ta…cô ta… đi…đi…làm…thêm…Có lẽ…giờ này…đã…đã…về!”

Đúng là khốn kiếp mà. Thằng đàn ông chỉ biết bám váy đàn bà. Lăng Hạo phất tay, anh không muốn nhìn tên này thêm một phút nào nữa

“Lôi ra ngoài hảo hảo chiêu đãi. Đi đón cô ấy tới đây… Nói Lâm Thiên đang đợi”

Phùng Thanh nhận mệnh nhanh chóng đi an bày.

Một tiếng sau, một người con gái được mang tới trước mặt Lăng Hạo.

“Sao lại là người này?”

“Lăng tổng, chúng tôi quay lại nhà gã họ Lâm thì thấy cô này. Cô ấy xưng là bạn gái Lâm Thiên”

Đây không phải là Ngạo Tuyết. Người con gái này là bạn gái Lâm Thiên, còn Ngạo Tuyết đâu?

“Lôi Lâm Thiên vào đây!”

Lâm Thiên lúc này tới trước mặt Lăng Hạo không phải là đi mà là do hai người vệ sĩ khiêng tới, có vẻ họ đã tận tình chiêu đãi hắn.

“Ngạo Tuyết đâu?”

Lâm Thiên khóc không ra, rốt cuộc là sao đây, tìm bạn gái hắn rồi lại tìm người tên Ngạo Tuyết, chỗ hắn có phải là động gái đâu chứ?

Lâm Thiên thều thào đáp “Ngạo… Tuyết…là …ai?...Tôi… không …. quen…a… ui… đây là bạn… bạn… gái tôi. Đại ca…anh…có hứng… hứng thú thì…cứ… dùng… tha…tha cho tôi a”

Lăng Hạo túm chặt cổ áo Lâm Thiên “Mày giấu Ngạo Tuyết ở đâu? Nói ra tao tha cho mày một mạng”

“Đại ca… tôi thật…tình… không… biết… Ngạo Tuyết… không tin… hỏi A Mỵ…bạn gái tôi…”

Cô gái tên A Mỵ lúc này bị dọa cho mặt mày trắng bệch, những người này muốn gì ở cô và Lâm Thiên a. Thấy Lăng hạo trừng mình, cô gật đầu như trống bỏi xác nhận lời nói của Lâm Thiên

“Không quen ai tên Ngạo Tuyết a”

“Cô và Lâm Thiên quen nhau bao lâu rồi?”

“Hai… hai năm rồi”

Lăng Hạo bây giờ mới nhìn kỹ A Mỵ, cô gái này rơi vào tay Lâm Thiên trở thành phiên bản của Ngạo Tuyết đời trước. Tại sao đời này Ngạo Tuyết không quen Lâm Thiên? Anh phải vui mừng mới đúng chứ. Nhưng giờ này Tiểu Tuyết của anh đang ở đâu.

Anh đã về quê Giang Ngạn của cô, gia đình cô không còn sống ở đó. Hai năm trước họ đã bán toàn bộ điền sản chuyển tới sống ở thành phố Vũ Hán. Thành phố này rộng lớn như vậy muốn tìm người cũng không phải dễ.

Trường đại học Vũ Hán nơi Ngạo Tuyết học kiếp trước cũng không thấy tên cô. Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng chính là Lâm Thiên. Lúc Phùng Thanh đưa tin tức Lâm Thiên đang sống cùng bạn gái, anh đã thật sự vui mừng vì cuối cùng đã có thể tìm được Ngạo Tuyết. Nhưng sao lại thành như vậy?

Ngạo Tuyết hoàn toàn biến mất trước mắt anh khiến Lăng Hạo hoàn toàn tuyệt vọng. Lẽ nào Ngạo Tuyết hận anh tới mức đời này không muốn xuất hiện trước mắt anh. Phải rồi, anh trọng sinh, thì Ngạo Tuyết cũng có khả năng đã trọng sinh. Chỉ có thế mới giải thích được tại sao đời này cô không yêu Lâm Thiên.

“ Em hận tôi đến như thế sao Tiểu Tuyết, em không cho tôi một cơ hội để yêu em thêm một lần nữa. Em chặt đứt tất cả đầu mối để tôi có thể tìm em. Em đừng có mơ, cho dù có phải lật cả thành phố Vũ Hán này lên tôi cũng sẽ tìm được em.”

Phùng Thanh và hai tên vệ sĩ thấy sắc mặt Lăng Hạo ngày càng xấu thì ra sức “chăm sóc” cho Lâm Thiên, khiến hắn nếm không ít đau khổ

“Các vị… đại ca… tôi quả… thật…không… biết… Ngạo Tuyết mà”

“Cầu cin các vị buông tha cho anh ấy đi, tôi làm trâu làm ngựa cho các người mà”

A Mỵ ôm lấy chân Phùng Thanh ra sức cầu xin.

“Ngừng đi!”

Tuyên bố của Lăng Hạo đã cứu tính mạng Lâm Thiên khiến hắn vô cùng cảm kích. Bộ dạng của hắn lúc này vô cùng thê thảm, lại thêm đời này Ngạo Tuyết không dây dưa gì với hắn khiến hận ý trong lòng Lăng Hạo giảm đi đôi chút.

“Mày có thể đi. Nhưng bạn gái mày sẽ phải ở lại đây phục vụ bọn tao”

Lăng Hạo lạnh lùng tuyên bố.

Lâm Thiên vốn dĩ chẳng yêu thương gì A Mỵ, hắn ở cùng cô vì muốn có người vì hắn bán mạng làm việc kiếm tiền cung cấp cho hắn, còn cho hắn chỗ giải tỏa nhu cầu sinh lý miễn phí a. Lúc này chỉ cần bảo toàn tính mạng hắn đâu có quản bọn người Lăng Hạo muốn làm gì A Mỵ. Dù sao hắn cũng đã chơi chán a.

“Được, tôi đáp ứng. Các vị đại ca có thể giữ cô ta nga. Ở trên giường cô ta rất thú vị, sẽ khiến cho các vị hài lòng nga.”

Tuyên bố của Lâm Thiên khiến A Mỵ sững sờ. Cô quen hắn đã hai năm a, không tiếc vì hắn cực khổ làm việc để có tiền lo sinh hoạt phí hai người, còn đóng học phí cho hắn nữa. Hắn không phụ cô làm, lý do phải tập trung học sau này lo cho tương lai hai người. Hắn còn nghĩ ra đủ trò quái đản hành hạ cô lúc lên giường nhưng cô không một câu oán thán. Vì cô yêu hắn quá sâu. Vậy mà giờ hắn vì mạng sống của mình, không tiếc đẩy cô rơi vào hố lửa. Bi ai thay cho cô.

A Mỵ bi phẫn giáng cho Lâm Thiên một bạt tai “Đồ khốn!”

Chứng kiến cảnh trước mắt hận ý của Lăng Hạo với Lâm Thiên càng sâu. Kiếp trước hắn cũng đối xử với Tiểu Tuyết của anh như vậy. Lâm Thiên xem ra tao không thể buông tha mày được rồi, thứ sâu bọ như mày không biết sẽ làm hại bao nhiêu cô gái nữa. Nhưng bây giờ chưa vội, đợi tao tìm được Tiểu Tuyết, tao muốn tự tay cô ấy giết mày.

“Đánh hay lắm A Mỵ. Cái thằng khốn này không đáng để cho cô phải thương tâm đâu. Thoát khỏi hắn và làm lại từ đầu đi cô gái.”

Phùng Thanh vốn kiệm lời bây giờ lại cho một câu phát biểu khá dài a.

“Phùng trợ lý, mang A Mỵ về sắp xếp chu đáo cho cô ấy.”

“Ân, Lăng tổng”

Liếc nhìn Lâm Thiên đang nằm trên đất “Vứt cái thứ dơ bẩn này ra đường đi!”

Lâm Thiên bị ném ra đường như một đống phế thải, hắn nên tự cầu phúc cho mình, vì Lăng tổng tài chưa dễ dàng buông tha cho hắn a!

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Ngạo Tuyết sáng tác bởi TaLàLãoThất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TaLàLãoThất
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.