Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1923 chữ

Nếu nói Lãnh Sở Diệp phúc hắc là vì muốn tìm lạc thú, vậy Kiều Tử Lam là loại người tạo lợi cho người khác. Tỷ như Mẫn khương.

Mẫn Khương ở xa thấy Lãnh Sở Diệp định gọi, thì lại thấy một tiểu thái dương theo hắn từ trong xe bước ra, áo sơmi màu xanh lam, khí chất sạch sẽ, tạo cảm giác thực thoải mái.

– “Ôi! A lãnh à, cậu thế nhưng sẽ cho người khác ngồi xe của mình! Không nghĩ tới nha! Ha ha!” Mẫn Khương trêu đùa.

Nghe như thế, Kiều Tử Lam theo bản năng quay đầu nhìn. Thật khá, Kiều Tử Lam cảm thán!

Đúng vậy, Mẫn Khương trưởng thành rất được, ánh mắt cười khẽ quyến rũ, nhưng mặt béo tròn no đủ, thịt một vòng , vóc dáng cao 178 cm, cao hơn so với Kiều Tử Lam.

– “Xin chào!” Kiều Tử Lam vội chào hỏi một tiếng.

– “A!” Được ân cần thăm hỏi làm cho hắn quên lời nói kế tiếp, vội vàng trả lời:

– “Xin chào, Xin chào!”.

Mà lãnh đại tổng tài lúc này híp mắt nhìn hai người bọn họ hàn huyên, tất nhiên có điểm mất hứng.

– “Sao cậu lại tới đây?”.

– “Còn không phải đến gặp cậu, tiểu bằng hữu này là ai a, thật đáng yêu, lễ phép như vậy!”.

– “Kiều Tử Lam, nhà thiết kế quảng cáo của chúng ta!”.

– “Cậu nói quảng cáo sản phẩm X, là do cậu bé thiết kế !”.

Kiều Tử Lam cảm thấy chính mình một bó tuổi rồi còn bị kêu tiểu bằng hữu, cậu bé cảm giác rất buồn bực:

– “Tôi đã trưởng thành rồi! Còn có anh trông rất được!”.

Với những người khác mà nói, được khen xinh đẹp hẳn là làm cho người ta cảm sung sướng vui vẻ. Nhưng Mẫn khương lại rối rắm khi bị người khen xinh đẹp. Một người lòng luôn ước mơ trở thành chiến sĩ kỵ giáp, bởi vì mặt xinh đẹp, luôn bị các ca ca nhà mình tầng tầng bảo vệ, ngay cả Khương lão tướng quân cũng vậy, hắn mỗi lần nhìn đến mặt Lãnh Sở Diệp tràn ngập mị lực nam tính, liền nhịn không được cắn răng ghen tị vạn phần!

Được rồi, Kiều Tử Lam cũng không biết tên này là người đặc biệt như vậy, mà Mẫn khương cũng chưa từng đề cập đến vấn đề này, vì thế người nào đó không nói gì được ngoài cứng họng, chỉ có thể oán hận trừng Lãnh Sở Diệp.

Mà Lãnh Sở Diệp nhìn Mẫn Khương, tức khắc, tầm mắt trở về cái dạng lạnh như băng, làm hắn bị dọa không ít.

– “Anh gọi là Mẫn Khương, là bạn bè của A Lãnh!”.

– “Xin chào! Kiều Tử Lam” Bắt tay nhau, tỏ vẻ hảo hữu!

– “Em còn nhỏ mà lợi hại như vậy a, ai, anh ở tuổi của em không biết đang làm gì?”.

Kiều Tử Lam cảm thấy nghi hoặc:

– “Vậy anh bao nhiêu tuổi?”.

Được rồi, Kiều Tử Lam quả thật vô tâm, chính là trực tiếp hỏi mà thôi, Mẫn khương lại hết chỗ nói rồi, phải báo tuổi sao?

Lãnh Sở Diệp thấy bọn họ anh một lời em một câu, cảm thấy không được tự nhiên, sau đó ngay lúc Mẫn Khương cúi đầu suy tư nên trả lời thế nào, Lãnh Sở Diệp liền nói:

– “Hắn đã 75, giống anh”.

Kiều Tử Lam cảm thấy chính mình có phải hay không bị lãng tai.

– “75!” Khẩu khí rất kinh ngạc.

– “Ừ, đúng vậy!”.

– “Nhóc con ngạc nhiên sao? Cũng khó trách, chúng ta còn trẻ như vậy lại có thành tựu như thế! Ha ha ha!” quá tự kỷ.

Kiều Tử Lam cảm thấy bọn họ tuổi thế nhưng còn trẻ như vậy, giống trong tiểu thuyết huyền huyễn, tuy rằng biết người thế giới này sống rất lâu, nhưng khi tiếp xúc, có một cảm giác mới mẻ a!

– “Các anh có thành tựu gì?”.

– “Chẳng lẽ cậu không biết!”

– “Có ai nói cho tôi biết đâu?”

– “Này, A Lãnh, hắn chẳng lẽ không biết cậu là……” Còn chưa nói hết đã bị ánh mắt Lãnh Sở Diệp chấm dứt.

Kiều Tử Lam tò mò, nhưng không tiện hỏi, vì Lãnh Sở Diệp lôi kéo Kiều Tử Lam đi vào cửa lớn tập đoàn Caesar, sau đó Mẫn khương cũng theo sát.

Kiều Tử Lam bị Lãnh Sở Diệp lôi kéo cảm thấy không được tự nhiên, người nào đó ở phía sau đã muốn ra một tầng tầng mồ hôi lạnh, hắn tựa hồ hiểu được cảm giác bị dọa. Hướng Kiều Tử Lam nhìn nhìn, rốt cục xác định, thì ra là thế a.

Thang máy vừa mở, nháy mắt đã tới, vừa thấy là tầng 1001, trấn định a, trấn định, Kiều Tử Lam không ngừng tự nói.

Kỳ thật, một tầng này là khu riêng của Lãnh Sở Diệp, không có những người khác, ngẫu nhiên sẽ có vài quản lí đi lên báo nội dung công tác. Kiều Tử Lam tiến vào văn phòng có vẻ tự nhiên, trong mắt người khác dường như đã đến đây rất nhiều lần.

– “Chức của anh lớn thật a! Chẳng lẽ đây đều là văn phòng của anh? Không có người khác?” Kiều Tử Lam hỏi.

– “Tầng này đều là của tôi!”

– “Cả tầng?” Kiều Tử Lam cảm thấy rất khoa trương.

Lúc này Mẫn khương không nhịn được:

– “Ai nha, tiểu tử, chẳng lẽ nhóc không nhìn ra Lãnh Sở Diệp chính là ông chủ sao?”

Kiều Tử Lam lại nhìn Lãnh Sở Diệp:

– “Anh là ông chủ?”

– “Ừm.”

– “Thì ra anh thật là ông chủ a!”

Lãnh Sở Diệp cảm thấy Kiều Tử Lam tựa hồ là sớm đoán được.

– “Cậu biết?”

Kiều Tử Lam nột nột nói:

– “Kỳ thật tôi chỉ cảm giác vậy thôi, cảm thấy không giống người khác, nói như thế nào nhỉ, có lẻ phải nói là cảm giác kinh nghiệm sa trường, là cái loại này!”

Lúc này đến phiên Lãnh Sở Diệp kinh ngạc, kinh nghiệm sa trường, có thể nói như vậy, nhưng là thật sự nhìn không ra cậu nhóc chính mình đi qua chiến trường, hỏi một chút mới được.

– “Cậu vì cái gì cảm thấy tôi có kinh nghiệm sa trường?”

– “Anh tạo cảm giác không giống người sẽ đi làm thủ hạ, mà là thuộc loại làm ông chủ, cảm giác trải qua rất nhiều quá trình!” Lãnh Sở Diệp cảm thấy đứa nhỏ này rất linh mẫn, hình như là hiểu lầm hắn, quả nhiên rất nhiều.

– “Chúng ta nhanh đi vào thôi, đừng cứ đứng ở ngoài cửa, tuy rằng không có ai, nhưng không thể ở đây làm tượng điêu khắc, tuy rằng như vậy thật anh tuấn tiêu sái!” Mẫn khương đề nghị.

Kiều tử lam:

– “Ân, anh cứ cho mình là xinh đẹp !”.

Được rồi, Kiều Tử Lam lại vô tâm độc chết Mẫn khương.

Đi vào văn phòng, Kiều Tử Lam mới biết được, nơi ở hiện tại của mình có bao nhiêu nhỏ bé, văn phòng người ta xa hoa như vậy. Lãnh Sở Diệp nhìn bộ dáng Kiều Tử Lam hết nhìn đông lại ngó tây:

– “Có muốn tôi mang cậu đi thăm quan không.”

– “A, vậy phiền toái anh!” Hắn thực hưng phấn, tuy rằng bề ngoài vẫn là bộ dáng khách khí.

Giới thiệu xong, thật là làm cho người ta ghen tị mà! Lãnh Sở Diệp dẫn Kiều Tử Lam đến phòng bếp, không chờ đợi giới thiệu, ngây ngốc đi vào, cách xa Lãnh Sở Diệp mấy thước, Kiều Tử Lam mới chợt nhớ tới, quay đầu lại ngượng ngùng cười, vừa cười vừa nói:

– “Phòng bếp của anh thật là đẹp!”

Lãnh Sở Diệp cảm giác được Kiều Tử Lam hưng phấn:

– “Cậu thật cao hứng?”

Kiều Tử Lam:

– “Đúng vậy đúng vậy!”

Kiều Tử Lam cọ xát ở phòng bếp tới 20 phút, đông trảo tây sờ, cuối cùng bị Lãnh Sở Diệp dẫn đi chỗ khác, hiển nhiên không có nhìn đến vẻ mặt lưu luyến không rời của Kiều Tử Lam.

– “Nha, các người thăm quan xong rồi?” Mẫn Khương ngồi ở sô pha uống trà thơm, ngửi được hương trà, Kiều Tử Lam nhìn chằm chằm các tách trên tay Mẫn Khương!

Mẫn Khương bị ánh mắt chăm chú của Kiều Tử Lam làm hoảng sợ hỏi:

– “Cậu muốn uống?” Biết rõ còn cố hỏi.

– “Vâng, rất thơm!”

Lãnh Sở Diệp mang tới hai cái tách trà thơm vừa pha đưa cho hắn.

Kiều Tử Lam tiếp nhận cái tách, nhìn kỹ thân tách, thực tinh xảo, có hình long đồ án ẩn hiện, song long hí châu.

Ngửi hương vị, thực thơm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, uống ngon! Mẫn Khương thấy Kiều Tử Lam biểu tình thỏa mãn nói:

– “Rất thơm, đây là trà quý mà, sự nghiên cứu mới nhất về hương diệp trà, trà hơi mang vị ngọt, mùi thơm đặc biệt lâu, tên gọi còn nghe rất hay ‘Mười ngày hương’, một trăm gram giá tới 1 vạn lời tiên đoán tệ, người bình thường uống không nổi a!” Mẫn Khương cố ý nói với Kiều Tử Lam.

Tưởng rằng người giống Kiều Tử Lam hẳn cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới hắn hoàn toàn lại không có biểu tình, thậm chí còn gật gật đầu đồng ý:

– “Giá này quả thật hợp lý, ừm, uống ngon thật!” Kiều Tử Lam hiện tại ở nhà mỗi ngày đều thu vào trăm vạn nha.

Được rồi, đối với tên ăn hóa mà nói, gì đó ăn ngon quả nhiên chính là vô giá mà! Nếu được ăn kèm theo bánh củ sen thì tốt quá rồi! Bài cốt cũng có thể a, trùng tham ăn vừa lên não, không thể không tưởng tượng được, sợ nhất không được ăn nha!

PS: Chế biến bánh xốp củ sen mỹ vị.

Hương vị điểm tâm Củ sen tô phối hợp trà rất tuyệt, đầu tiên chuẩn bị tốt bột mì, lạp xưởng, tảo tía, bột mì, ngưu du, cùng với đồ gia vị [ muối, đường, kê phấn, bột hồ tiêu, dầu vừng, dầu hàu ] trộn đều da bánh cùng du tâm [ phân biệt dùng bột mì cùng ngưu du phối hợp tỉ lệ không đều chế biến ra ], nhồi da bánh, chế du tâm rồi nhồi, dựa theo phương thức chồng từng lớp từng lớp, sau đó để các lớp khô, lặp lại bốn lần, như vậy da sẽ đủ xốp. Củ sen gọt vỏ, rửa, băm, lạp xưởng cũng vậy, cùng bỏ vào trong nồi xào, sau đó dùng da đem nguyên liệu bao lại, hai bên bỏ chút tảo tía ti, sau đó có thể để vào chảo dùng lửa vừa chiên, như vậy thời điểm vớt ra, mỹ vị được làm ra i! Kỳ thật muốn ăn da bánh khác mọi người chỉ cần thay đổi da bánh, tùy theo ý thích. Làm ra mùi vị bất đồng rồi! [¯﹃¯] chảy nước miếng a!

   Ta chém ta chặt, ta không tra được cách làm củ sen tô.     (T-T)
Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Mỹ Vị Văn Học của Nhuyễn Bao Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lưu_Phương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.