Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại 4: Hạng Cao Cp

Phiên bản Dịch · 4431 chữ

Cuối cùng, sau hơn 1 năm thì bộ truyện về Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng cũng chính thức khép lại.

Thế là từ giờ thật sự phải tạm biệt bộ truyện này rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Min qua hơn 1 năm qua nha.

Min đã hứa sẽ beta lại, nên chắc chắn là sẽ beta chỉnh lại một lượt từ lỗi xưng hô đến lỗi chính tả haha nhưng bao giờ thì chưa biết =))

Hẹn gặp mọi người ở các bộ khác nhé.

15/04/2018 - 30/09/2019

Editor: Min

Chương 85: Phiên ngoại 4: Hạng Cao CP

"Dậy đi nào, nếu em không dậy thì sẽ muộn mất, hôm nay chính là tiệc đầy tháng của Giang Giang đấy." Hạng Quân vỗ nhẹ lên má Cao Văn Lượng, thấy cậu vẫn không chịu rời giường, hắn liền cười rồi xoa thắt lưng cho Cao Văn Lượng, "Em vẫn còn khó chịu à?"

"Nói thừa!" Cao Văn Lượng mắng một tiếng bằng cái giọng vịt đực, "Biết hôm nay là tiệc đầy tháng của Giang Giang mà đêm qua anh còn dày vò em thế à, anh có phải người không thế?" Cao Văn Lượng mất chút lực mới ngồi dậy được, "Lấy giúp em cốc nước."

Giang Giang là con của Lâm Ngọc Lan và Tần Hoài, tên là Tần Ngọc Giang, nhũ danh Giang Giang. Bây giờ Lâm Ngọc Lan cũng là em gái của họ, cho nên tiệc mừng đầy tháng của cháu trai đương nhiên là phải tham dự.

Hạng Quân rót cho Cao Văn Lượng một cốc nước rồi mang tới, cũng có hơi chút bất đắc dĩ. Hắn đi công tác nửa tháng trời, tận chiều hôm qua mới về, thế mà về cũng vừa khéo, hôm nay chính là tiệc đầy tháng của Giang Giang. Đi dự tiệc dĩ nhiên là quan trọng, nhưng hai vợ chồng được gặp lại nhau cũng quan trọng như vậy mà.

"Anh nhớ mang theo quà đấy, em để ở trong ngăn kéo ý." Cao Văn Lượng uống nước xong thì bỏ chăn ra, để lộ ra chiếc lưng trần cùng cặp mông vểnh đầy đặn. Cậu chẳng hề phòng bị mà quỳ ở trên giường rồi với lấy chiếc tủ của giường (*) mà lấy quần lót, lúc này lại cảm thấy Hạng Quân để tay trên lưng mình, vì thế cậu quay đầu lại: "Anh làm gì vậy?!"

"Không có gì, chỉ là anh muốn sờ thôi."

"Anh cái giống Poodle (*) này!" Cao Văn Lượng lấy quần lót xong thì nhẹ nhàng kéo tay Hạng Quân ra, sau đó nhanh chóng mặc quần đi xuống giường, "Còn bị dày vò nữa thì thật sự không đi được đâu, anh đừng chọc em nữa."

(*) Cái giống chó nổi tiếng thích chịch:v

"Ừ, buổi tối tiếp tục."

Cao Văn Lượng: "........"

Hai người cùng lái xe tới Tần gia, lúc này khách tới cũng không tính là nhiều lắm, đa số là người nhà mình. Cao Văn Lượng và Hạng Quân mang theo quà tặng trực tiếp đi tìm Lâm Ngọc Lan và Tần Hoài.

Tần Hoài từ sau khi rước được Lâm Ngọc Lan vào cửa thì đã mua luôn căn biệt thự cách vách, sau đó phá bỏ bức tường bao quanh hai nhà đi và xây lại biến cả hai căn biệt thự vào trong cùng một khuôn viên, một bên anh ở cùng Ngọc Lan và con trai, một bên thì là mẹ anh cùng em trai và em gái ở. Bây giờ là mùa hè, ban đêm cũng không tính là quá lạnh, Tần Hoài đang bế con cùng chơi đùa.

Cả phòng nhiều người lớn như vậy cứ thế vây quanh tiểu bảo bối, cứ muốn được bế ẵm, nhưng thằng bé đã quen với ba rồi, người khác bế là nó bắt đầu mếu.

"Thật hay giả vậy? Thằng nhóc mới được có một tháng mà đã lợi hại vậy sao?" Cao Văn Lượng lấy ra ngọc như ý và đồ chơi cho Giang Giang. Tiểu Giang Giang cầm chiếc xúc xắc khủng long nhỏ trong tay lắc lắc, có vẻ như rất thích thú. Cao Văn Lượng nhanh chóng giơ tay ra, "Nào lại đây, cho bác ôm cái nào."

"Anh cẩn thận một chút." Tần Hoài bế con sang đặt trong lòng Cao Văn Lượng, nhưng Cao Văn Lượng vừa mới ôm mà Giang Giang đã bắt đầu khóc, Tần Hoài mau chóng chạy tới đón lấy bé dỗ dành mãi mới nín được.

"Trời ạ, thật đúng là, tiểu tử này, ba con tốt thế cơ à? Chỉ biết có mỗi ba." Cao Văn Lượng chọt chọt vào mũi của Giang Giang, hỏi Hạng Quân, "Anh xem thằng bé lớn lên sẽ giống Tần Hoài hơn hay là giống Lan Lan hơn?"

"Tai thì giống Lan Lan, còn những điểm khác thì đều giống Tần Hoài." Hạng Quân không dám chạm vào bé, hắn cứ cảm giác một đứa trẻ bé nhỏ như vậy nếu hắn chạm vào sẽ làm bé đau thì sao?

"Ngón tay của thằng bé cũng giống với Lan Lan, rất dài." Tần Hoài khẽ đặt bàn tay của bé con vào trong lòng bàn tay mình, "Các anh xem, đây chính là bàn tay của nghệ thuật gia đó, ngón tay thon dài, lớn lên chắc chắn sẽ vẽ nên các bức tranh tuyệt vời giống như mẹ."

"Chậc, xem cậu thích thú chưa kìa, lên làm ba rồi thích lắm hả?" Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Tôi thấy từ sau khi có Giang Giang thì lúc nào trên mặt cậu cũng treo nụ cười, gần như chả bỏ xuống lúc nào."

"Đương nhiên là vui vẻ rồi, cái cảm giác thỏa mãn này không có gì có thể thay thế được cả. Ngẫm lại, trên đời này có bao nhiêu người, nhưng trước khi Giang Giang có em trai em gái thì chỉ có mình thằng bé sẽ gọi em là ba, kì diệu nhường nào?" Tần Hoài nói xong liền nhẹ nhàng thơm một cái lên mặt Giang Giang, sau đó nói, "Để em lên xem Lan Lan đã chuẩn bị xong chưa, các anh cứ nói chuyện trước đi nhé."

Lâm Ngọc Lan vẫn còn đang ở cữ, đáng lẽ thì đây phải là thời điểm được nghỉ ngơi, nhưng cô cũng chưa xuống nhà. Lúc trước tuy rằng nói sau khi sinh bé con thì các trưởng bối sẽ giúp đỡ trông nom, nhưng lo lắng các trưởng bối đều đã lớn tuổi, cũng không thích hợp để buổi đêm đi trông trẻ con, hơn nữa cô cũng còn phải cho bé bú mẹ, bởi thế nên sau khi sinh thì cô và bảo mẫu thay phiên nhau trông bé buổi đêm, ban ngày thì để Tần Hoài hoặc ba mẹ trông giúp. Buổi sáng Ngọc Lan sẽ bớt chút thời gian để ngủ bù, bây giờ chính là đã ngủ bù xong giờ mới chuẩn bị trang điểm.

Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi nhìn nhau, cười nói: "Thật đúng là một trong 24 tấm gương người ba, người chồng mẫu mực mà."

Triển Dực Phi cười rộ lên rồi lập tức quay sang hỏi Hạng Quân với Cao Văn Lượng, "Hai người đã tính đến chuyện có con chưa?"

Tuy nói là cả hai chẳng ai có thể sinh, nhưng tìm người mang thai hộ hay nhận nuôi không phải là đều có thể sao? Cao Văn Lượng là cô nhi, Hạng Quân từ nhỏ đã không cha không mẹ, có lẽ bọn họ càng cần có sự ràng buộc trong huyết thống.

Cao Văn Lượng suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc là không đâu, ít nhất thì tạm thời cũng không có ý tưởng gì." Dứt lời cậu quay sang hỏi Hạng Quân, "Anh thì sao?"

Hạng Quân dường như lại không nghe nên chẳng trả lời. Cao Văn Lượng nhìn theo ánh mắt hắn mới phát hiện rằng hắn đang nhìn theo một phục vụ sinh. Người phục vụ sinh ấy thoạt nhìn mới hơn 20 tuổi, bộ dạng còn rất non nớt mềm yếu, hẳn là được Tần gia mời tới. Lần này tiệc đầy tháng của Giang Giang là do Tần gia lo liệu, họ tổ chức tiệc đứng, mời nhà hàng Sáo Long nổi tiếng nhất thành phố để tới phục vụ. Dịch vụ này bao gồm các vị đầu bếp tới nấu, cùng 10 nhân viên chuẩn bị tiệc và dọn dẹp sau bữa tiệc.

"Anh quen à?" Cao Văn Lượng hỏi Hạng Quân.

"Không quen." Hạng Quân dứt lời liền quay đi, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, sắc mặt cũng không được tốt.

Cao Văn Lượng cảm thấy Hạng Quân có chút kì lạ, cậu vừa liếc mắt nhìn tên phục vụ kia thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt còn mang theo địch ý.

Chẳng lẽ có liên quan đến Hạng Quân?

Cao Văn Lượng nghĩ bụng muốn hỏi một chút, nhưng vừa nhớ lại Hạng Quân đã nói mình không quen, vậy tức là hắn không muốn đề cập đến người này, bởi vậy nên cậu dứt khoát kiềm chế lòng hiếu kì lại, không hỏi điều gì nữa. Thực ra Cao Văn Lượng, chỉ cần người khác đối tốt với cậu, cậu sẽ đối tốt với người ta gấp bội, nhưng nếu có người gây khó dễ cho cậu, kể cả là căm thù cậu, cậu cũng sẽ chẳng để cho đối phương được yên ổn. Nhưng cậu biết cho dù cậu thật sự muốn làm cái gì đó, thì hiện tại cũng chưa phải lúc.

Lâm Ngọc Đồng không phát hiện ra khúc nhạc đệm nho nhỏ này, vẫn đang mải mê trò chuyện với Triển Dực Phi, rồi cùng bàn đến chuyện muốn khởi quay một bộ phim truyền hình. Từ lúc Lâm Ngọc Đồng bắt đầu tập trung vào viết tiểu thuyết đến nay thì xuất bản thành sách cũng có, chuyển đổi sáng sách dạng audio cũng có, cải biên thành trò chơi cũng có luôn, nhưng đây là lần đầu tiên được dựng thành phim truyền hình. Với tâm lý ích kỉ của mình, Lâm Ngọc Đồng vẫn hy vọng truyện bản thân viết có thể chuyển thể thành phim, chỉ là Lâm Ngọc Đồng mong là nếu có chuyển thể thì cũng đừng giống như nhiều bộ phim khác, một khi đã sửa là thay đổi hoàn toàn, vậy nên Lâm Ngọc Đồng vẫn còn chút do dự.

Bởi vì hiện nay mạng văn học Kim Phàm trên danh nghĩa đã thuộc về Triển Dực Phi, cho nên Lâm Ngọc Đồng có quyền khống chế tuyệt đối. Nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, vẫn nên đưa ra câu trả lời thuyết phục cho đối phương.

"Nếu không thì cậu cứ nghe lời Dực Phi đi, tìm một đạo diễn tuyến một, diễn viên nổi tiếng, bên biên kịch thì cậu tham dự, như vậy có thể đạt được hiệu quả mà mình hài lòng." Cao Văn Lượng dứt lời, liền phát hiện Hạng Quân không còn ở đây, cậu theo bản năng mà tìm kiếm hình dáng Hạng Quân.

"Nhưng mà muốn quay một tác phẩm huyễn huyền kinh điển thì vốn đầu tư vô cùng lớn." Một triệu hai triệu là có thể quay được một bộ phim truyền hình cổ trang không hề tồi, nhưng nếu muốn đem những tinh hoa của huyễn huyền phương Đông vào một bộ phim thì mười triệu cũng chắc chắn không đủ, muốn dùng các hiệu ứng đặc biệt thì cần khoản tiền lớn. Đây tự như cảnh ảo mộng, cũng không thể tùy tiện là chọn cảnh nào cũng được, cần một hậu kỳ cực kì lớn mạnh để chế tác.

"Nếu là phim điện ảnh thì còn được, phim truyền hình, dựa theo dự đoán của tôi thì sau khi quay xong, không chừng cũng không nhất định có thể thu hồi được chi phí." Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ, nếu không thì trước tiên cứ quên đi, tạm thời không quay vội.

Cao Văn Lượng không đáp lời.

Lâm Ngọc Đồng vỗ vào người cậu, "Anh đang nghĩ cái gì vậy?"

Cao Văn Lượng nói: "Không có gì, tôi đi ra ngoài một lát."

Lâm Ngọc Đồng cũng không nghĩ nhiều, vừa lúc Triển Dực Phi đi về phía này, Lâm Ngọc Đồng nói với anh quyết định mới của mình. Lúc này Cao Văn Lượng buông ly rượu, đi về phía vườn hoa lớn của Tần gia. Cậu vừa nhìn thấy người phục vụ kia đi về phía vườn hoa, mà hình như trước đó Hạng Quân cũng đi ra vườn hoa.

Ban đầu vườn hoa của Tần gia cũng không lớn, nhưng sau khi mua thêm căn biệt thự bên cạnh thì người ta đã làm lại biến nó thành một vườn hoa lớn, hơn nữa cũng trồng thêm không ít cây. Giờ đang là mùa hè, cành lá rậm rạp, buổi tối nếu có người trốn vào đây, nhìn không kĩ thì cũng sẽ chẳng nhìn ra.

Cao Văn Lượng cũng không biết vì sao bản thân mình lại phải đi theo ra đây, cậu tin tưởng Hạng Quân, hắn không phải là dạng người dễ dàng hứa hẹn, mà là người một khi đã hẹn ước sẽ hết lòng tuân thủ những lời hẹn ấy đến suốt cả cuộc đời. Kế đó, cậu chỉ có thể quy kết hết những hành động bất thường của mình là do tên phục vụ ấy. Tên kia có địch ý đối với cậu, nếu sự địch ý đấy xuất hiện đối với cả cậu và Hạng Quân thì có lẽ còn có thể lý giải được là sự thù địch ấy bắt nguồn từ lĩnh vực kinh doanh hoặc cái gì khác, nhưng hiển nhiên, người nọ chỉ nhắm vào một mình cậu.

Chẳng lẽ trước đây khi còn ở trong quân ngũ cậu đã đắc tội với ai?

Kĩ thuật ấn náu của Cao Văn Lượng luôn là số một, cậu đã muốn ẩn náu thì rất khó bị phát hiện, nhưng trong sống những người ấy lại không bao gồm Hạng Quân. Chỉ cần ngửi trong không khí có một chút hương vị quen thuộc, hắn đã biết là ai đang tới đây.

Hạng Hoa lại không phát hiện ra, y vừa nhìn thấy Hạng Quân liền bật cười, còn tưởng rằng hắn đã đáp lại mình, lúc này quá kích động mà chạy tới kéo tay Hạng Quân, đồng thời khó kìm nén nổi hưng phấn, nói: "Trước đây em nói mình không thích đàn ông, nhưng giờ nếu đã thích rồi, có phải chúng ta nên thử xem hay không?"

Hạng Quân nhẹ nhàng lách người, vừa vặn tránh được tay của Hạng Hoa, "Tôi đã kết hôn rồi, tôi tới đây chỉ muốn nói với anh như vậy thôi, chúng ta không có khả năng, còn nữa, đừng là mấy chuyện vô vị như vậy."

Hạng Hoa nhất thời như bị tạt một chậu nước đá, cả người lạnh toát, "Thế nhưng vừa rồi em đã đi cùng với người kia?"

Hạng Quân gật đầu, "Đúng, em ấy là vợ tôi, nếu anh họ không còn việc gì khác, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được nữa."

"Chờ một chút!" Hạng Hoa vội vàng giữ chặt lấy Hạng Quân, "Em, em không phải là không lên được sao? Em cùng tên đó..."

"Ai nói là anh ấy không lên được?" Vốn là còn đang có chút kinh ngạc khi nghe thấy xưng hô của Hạng Quân với tên phục vụ kia, nhưng vừa thấy người ta nói Hạng Quân không lên được, Cao Văn Lượng lúc ấy liền nhịn không nổi mà phải lên tiếng. Nói cái gì cũng được, nhưng không được phép nói Hạng Quân nhà cậu không lên được! Mẹ nó, Hạng Quân đã chịu không biết bao nhiêu là áp lực tâm lý vì chuyện này đó? Rõ ràng là cậu còn chưa dám biểu lộ gì quá nhiều về vấn đề này, cái tên anh họ kia thế mà dám nói là Hạng Quân không lên được?!

"Cậu dám nghe lén bọn tôi nói chuyện?" Địch ý của Hạng Hoa quả thật nói đến là đến.

"Sao lại gọi là "nghe lén" chứ, nếu anh là anh họ của Hạng Quân, vậy thì cũng chính là anh họ của tôi rồi, chẳng lẽ tôi lại không nên chạy tới tiếp đón? Hơn nữa cũng may là tôi đi ra đây, bằng không làm sao biết được anh họ như anh lại quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của chúng tôi đến vậy." Nói xong thì dùng khuỷu tay huých nhẹ sang Hạng Quân tỏ vẻ oán trách, "Anh cũng thật là, sao còn phải nói mấy cái chuyện ngốc nghếch này với anh họ làm gì chứ, chuyện không lên được gì gì đó, rõ ràng chính là chọn người mà, em thấy anh đối với em lên rất sung đấy chứ?"

"Trong người em có bị khó chịu không?" Cao Văn Lượng coi như chẳng có ai mà ôm lấy Cao Văn Lượng, "Buổi sáng lúc anh bôi thuốc không phải em còn ồn ào kêu đau sao?"

"Anh, anh ở trước mặt người ngoài nói mấy chuyện đấy làm gì?" Tuy rằng Cao Văn Lượng đang giả bộ, nhưng trong lòng cũng thật sự có chút không được tự nhiên. Dù cho da mặt cậu có dày tới đâu thì cũng không chịu nổi việc Hạng Quân đột nhiên trở nên gian tà như vậy! Cậu khẽ lầm bầm một câu, "Cũng không nghĩ xem là ai làm thành ra thế."

"Chỉ là anh lo cho em thôi," Hạng Quân thở dài, "Dù sao cũng không còn việc gì nữa, chúng ta quay lại thôi, lát nữa chắc là Lan Lan sẽ đi xuống nhà, chúng ta còn phải chụp một tấm ảnh mừng đầy tháng Giang Giang."

"Được, nhưng mà em vẫn còn mấy câu muốn nói cùng với vị anh họ này, anh quay lại trước chờ em." Cao Văn Lượng dứt lời liền phất tay.

Hạng Quân gật đầu, cũng không ở lại lâu, dù sao với thân thủ của Cao Văn Lượng thì nếu có người bị thương thì cũng là Hạng Hoa bị.

"Cậu muốn nói cái gì?" Hạng Hoa theo bản năng lùi lại một bước, y cảm thấy sau khi Hạng Quân vừa rồi khỏi thì khí tràng của người đối diện liền quay ngoắt thay đổi 180 độ.

"Cũng chẳng có gì, chỉ là muốn nói với anh là về sau cách Hạng Quân xa xa ra một chút, bằng không đừng trách tôi không khách khí." Nếu không phải lần trước ở chùa Du Lăng, đại sư giải săm nói cậu không nên làm điều ác thì cậu đã sớm điều tra rõ kẻ này rồi trừng trị một trận rồi, căn bản là không tha cho đến tận hôm nay. Làm hại Hạng Quân thê thảm như vậy, mẹ nó, vừa nhìn đã thấy phát cáu rồi!

"Cậu cũng đừng quá đắc ý, con người luôn thay đổi, tôi và em ấy từ nhỏ lớn lên bên nhau, những hiểu biết của cậu về em ấy làm sao có thể nhiều bằng tôi được?"

"Hiểu biết ít hơn thì làm sao? Anh ấy vẫn thích tôi, hơn nữa bộ dáng của tôi cũng đẹp hơn anh, tôi cao hơn anh, năng lực mạnh hơn anh, tiền tôi cũng nhiều hơn anh, lại còn trẻ hơn nữa. Mà trùng hợp là Hạng Quân đâu có bị mù, anh ấy nhìn thấy những ưu điểm của tôi. À mà đúng rồi, anh có điểm mạnh hơn tôi, đó là anh không hề biết hổ thẹn." Cao Văn Lượng nói xong thấy Hạng Hoa đã sớm tức giận đến sắc mặt xanh mét, cuối cùng cũng vừa lòng. Cậu cười lấy điện thoại ra nhắn cho Hạng Quân một tin, còn phá lệ mà thêm một chút nũng nịu cho thi vị: Anh (*), bên ngoài lạnh lắm, lấy cho em áo khoác nha.

(*) Ở đây Văn Lượng nhắn là "Ca" để thể hiện sự làm nũng của mình.

"Ừm." Hạng Quân nhắn lại, chỉ chốc lát sau đã quay về đó, nhưng hắn không lấy thêm áo mà lấy chính áo vest của mình khoác lên người Cao Văn Lượng.

"Sao anh không bảo Tần Hoài cho mượn một cái?" Cao Văn Lượng dứt lời liền xoay người kéo Hạng Quân bỏ đi, cả hai cùng coi Hạng Hoa như không khí.

"Áo của anh ấm, vả lại anh không thích em mặc quần áo của người khác." Hạng Quân nói xong thì hơi nghiêng người, "Vừa rồi em nói chuyện giống như tiểu bạch thỏ làm anh thấy không quen."

"Ai bảo anh họ anh đóng là cừu non cơ, mẹ nó, một tên đàn ông hơn 30 tuổi thế mà vẫn còn giả bộ như mình non nớt lắm, lại còn muốn đào góc tường nhà lão tử nữa chứ." Cao Văn Lượng dứt lời liền dựa đầu vào vai Hạng Quân, gắn bó keo sơn tựa như có kéo cũng chẳng kéo ra nổi.

"Anh đã được khảm trên người em rồi, ai có thể đào đi nổi nữa?" Hạng Quân hiếm có dịp lại xoa xoa đầu Cao Văn Lượng.

Trong lòng Cao Văn Lượng cảm thấy ấm áp, cậu xoay người giữ chặt lấy Hạng Quân, rồi ngay tại đấy là hôn hắn. Cậu vốn là một người đặc biệt tùy tính, động tình rồi đè ra hôn là chuyện bình thường. Hạng Quân luôn cảm kích vì Cao Văn Lượng đã chờ đợi mình nhiều năm như thế, cho nên từ sau khi ở bên nhau thì vẫn rất cưng chiều Cao Văn Lượng, được hôn, đương nhiên hắn sẽ toàn tâm toàn ý đáp lại. Kết quả là khi Hạng Hoa đi ra liền thấy hai người họ đang hôn nhan đến nan xá nan phân (*), hai người họ nếu không phải đây chẳng phải nơi thích hợp, có lẽ quần áo đều đã cởi ra hết rồi!

(*) Nan xá nan phân "难舍难分": Ý chỉ tình cảm vô cùng tốt, không muốn tách rời, khó phân khó bỏ.

Hạng Quân cảm thấy dường như có người đang nhìn, mới miễn cường dừng lại, nhưng nghe tiếng thở, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể cảm giác được mùi vị tình - dục nồng đậm đến thế nào.

Hạng Hoa ma xui quỷ khiến làm sao lại nhìn xuống đũng quần của Hạng Quân, y phát hiện nơi đó đã sớm cương lên thành một cái lều, điều này làm y vừa hận vừa đố kị, rồi lại bất lực. Ai bảo y trước đó đã làm hại Hạng Quân đến nỗi không cương lên nổi, những chuyện ấy hết thảy đều là số mệnh. Nếu năm đó y không quá cực đoan, chắc có lẽ kết quả giữa y và Hạng Quân đã khác rồi, nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đều đã muộn. Đáng lẽ y không nên dùng thuốc kích dục để bắt Hạng Quân làm tình với mình. Tuy rằng chuyện đó không thành, nhưng bóng ma trong lòng Hạng Quân lại sâu đến độ xuất hiện chướng ngại trông vấn đề kia.

Dù cho một khắc thì Hạng Quân cũng không muốn ở lại bên cạnh Hạng Hoa. Tuy rằng mới trước đó thôi cảm tình cũng chẳng tồi, nhưng ở phương diện đối nhân xử thế của Hạng Hoa thì thật sự làm hắn không chịu nổi. Năm đó hắn rồi khỏi nhà của bác cả, đúng là vì bác gái không tốt, nhưng nguyên nhân lớn hơn chính bởi vì tình cảm khác thường cùng dục vọng chiếm hữu đầy cố chấp của Hạng Hoa đối với hắn. May mà hắn đã sớm giải thoát mình khỏi quá khứ cùng quẫn ấy, với lại bây giờ hắn còn có một người vô cùng quý giá với mình nữa.

Hạng Quân ôm lấy Cao Văn Lượng, "Đi thôi."

Cao Văn Lượng vừa cất bước lại chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi: "Anh nói đi, anh bắt đầu thích em từ lúc nào?"

Trước kia cậu vẫn chưa hỏi vẫn đề này, là vì không muốn Hạng Quân lại nhớ tới thời gian chịu áp lực tình cảm nữa, nhưng bây giờ cậu rất muốn biết.

Hạng Quân không cần phải suy nghĩ đã đáp: "Anh chỉ muộn hơn em một chút thôi. Dù sao khi anh phát hiện ta mình thích em, thì em đã bắt đầu thích anh trước rồi. Nếu tính ra thì có lẽ cũng hơn 10 năm."

Cao Văn Lượng ngẩn ra, rồi bật cười.

Hạng Quân hỏi: "Em cười gì thế?"

Cậu đáp: "Cũng không có gì, chỉ là tự nhiên em nhớ tới chút chuyện ấy mà."

Cậu vẫn còn nhớ cái lần ấy khi Hạng Quân về nước, bọn họ tụ tập lại với nhau, lần đầu tiên Triển Dực Phi dẫn Lâm Ngọc Đồng tới ra mắt, còn bị hỏi không ít những chuyện cực kì tế nhị. Lúc ấy cậu rất căng thẳng, chỉ sợ Hạng Quân sẽ khó chịu khi biết Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng chính thức thành đôi. Kết quả là Hạng Quân căn băn không thích Triển Dực Phi, hắn không chấp nhận cậu là bởi vì chướng ngại tâm lý mà thôi.

Hơn 10 năm, gần như là chưa quen nhau bao lâu đã bắt đầu thích cậu.

Trong lòng Cao Văn Lượng thầm thấy sảng khoái, những bước đi trên đường càng thêm thoải mái. Hạng Quân bị cuốn theo cảm xúc của cậu, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cuối cùng hắn cũng hiểu được, việc quen biết được với Cao Văn Lượng chính là kỳ tích lớn nhất trong đời hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy cực kì tán thành với một câu nói của Lâm Ngọc Đồng ------ Nếu nửa đời trước phải chịu đựng hết thảy những đau khổ chỉ vì để được gặp người tốt nhất với mình, thì dù có bị đau, tôi cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng.

Toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân của Khốn Thành Hùng Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.