Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn học cũ

Phiên bản Dịch · 3915 chữ

Trần Oản Oản ngẩn người, lập tức che miệng ưu nhã cười khẽ: “Thật biết nói giỡn, cậu cùng Lương Khuê quan hệ thân như anh em, có anh ấy ở kế bên, sao cậu lại rơi vào tình trạng mở tiệm trên mạng chứ.”

“Không thể nói như vậy, đầu năm nay mua sắm trên mạng phát triển, tiệm có hàng tốt cung cấp, nghiêm túc kinh doanh sẽ không tệ lắm, rất nhiều cửa hàng buôn bán lời, giải quyết không ít vấn đề việc làm.”

Trần Oản Oản chớp mắt mấy cái, thầm nghĩ chẳng lẽ Tô Nham thật sự mở tiệm trên Taobao? Nhưng không quan tâm mở hay không mở, ***ng phải Tô Nham cũng là có duyên, gần đây cô đang phát sầu việc của người nào đó.

“Tô Nham, đi quán cà phê đối diện ngồi một chút được chứ? Xem mặt mũi bạn học cũ đi.”

Tô Nham không chút do dự gật đầu: “Đang có ý đó.”

Hai người đứng cùng nhau, trai tài gái sắc rất xứng đôi, song song đi vào quán cà phê, liếc nhìn tựa như tình lữ Phương Đông bình thường.

Trần Oản Oản chọn cà phê, ngón tay tinh xảo cầm thìa nhẹ nhàng khoáy, nếu ***ng phải một người đàn ông tính hướng bình thường, đại khái rất dễ dàng bị vẻ đẹp của cô mê hoặc.

“Đám bạn học cũ trước kia bây giờ cũng không biết thế nào, tôi chỉ biết cậu cùng Lương Khuê đang học ở Đại học A, những người khác lại hoàn toàn không rõ lắm. Lúc trước tôi xuất ngoại quá vội vàng, cả kết quả thi cũng là sau này mẹ nói cho tôi biết. Tô Nham, cậu thoạt nhìn không thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ này.” Trần Oản Oản cười hơi dò xét Tô Nham đối diện, nói thật, cô xuất ngoại đã lâu, gặp qua đàn ông muôn hình muôn vẻ, cũng từng quen mấy người bạn trai. Nhưng có vẻ ngoài xuất sắc như Tô Nham, phi thường khó gặp. Hơn nữa dáng người Tô Nham không tồi, mặc dù không phải kẻ cơ bắp, nhưng khung xương cân đối, có chiều cao nhấn mạnh. Tô Nham như vậy, nhìn bề ngoài, thật không giống kẻ yêu đàn ông .

Tô Nham nhàn nhạt đáp lại: “Có chút chuyện tôi cũng không rõ ràng lắm, người đông kẻ bắc không thể liên lạc. Mà cô xuất ngoại lúc nào ?” Tô Nham thật sự cảm thấy kinh ngạc, y cho rằng Trần Oản Oản học đại học ở quốc nội, vừa rồi gặp cô trong tiệm, trực giác đầu tiên là thế giới thật nhỏ, đi du lịch cũng có thể gặp được người quen. Lúc này mới hiểu, Trần Oản Oản không phải đến du lịch, là đã sớm sinh hoạt tại nơi này.

Trần Oản Oản kinh ngạc: “Cậu không biết à? Tôi thi đại học xong không bao lâu liền sang Mỹ, chẳng lẽ Lương Khuê không nói cho cậu biết?” Cô dùng ánh mắt tìm tòi chằm chằm vào Tô Nham, cô kinh ngạc, thì ra Tô Nham hoàn toàn không biết tình hình, cô còn tưởng Lương Khuê sẽ nói cho Tô Nham chứ.

Cô vừa hỏi xong, Tô Nham quả nhiên buồn bực nhíu mày.

Trần Oản Oản trong lòng bật cười, càng nhẹ nhàng thoải mái nói: “Cậu đã không biết, tôi cũng không nói nhiều. Dù sao, lúc trước là chuyện của tôi và Lương Khuê. Nếu không có anh ấy hỗ trợ, tôi không dễ dàng đến Mỹ học như vậy. Tôi học hệ tân văn đại học Z ở Mỹ, đúng rồi, Tô Nham cậu đến du lịch mua sắm à?”

Tô Nham không ngại phiền nói: “Thay mặt nhập hàng.”

Trần Oản Oản ha ha cười: “Được rồi, tôi quên, cậu là ông chủ cửa hàng Taobao, chúc cậu sinh ý thịnh vượng, may mắn phát tài. Lần sau tôi về nước thăm người thân, cũng giúp cậu mang một ít hàng về.”

Tô Nham câu được câu không thêm đường vào cà phê, cà phê lại một ngụm cũng không uống.

Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, làm tâm tình sảng khoái đến lạ thường. Đây là cảm khái lúc này của Trần Oản Oản.

“Tô Nham, số di động của cậu cho tôi đi, sau này nhớ thường liên lạc.”

Tô Nham hơi chần chờ, đưa số cho cô. Sau này y còn có việc tìm Trần Oản Oản giằng co, không thể không liên lạc.

Trần Oản Oản vẻ mặt tươi cười nhớ kĩ dãy số, lầm bầm nói: “Cậu cùng Lương Khuê có phải chia tay rồi không?”

Cô đột nhiên hỏi như vậy, làm người ta có chút trở tay không kịp.

Nhưng Tô Nham cũng không kinh ngạc, nghe vậy gật gật đầu lại lắc lắc đầu.

Trần Oản Oản nhíu mày: “Lương Khuê đổi số di động có phải không?”

Tô Nham nhíu mày nhìn cô: “Cô là chỉ khi nào?”

“Là mấy tháng gần đây, trước kia tôi thường xuyên liên lạc cùng ảnh, nhưng mấy tháng nay liền không tìm thấy người, phỏng chừng ảnh đã đổi số mới không nói cho tôi biết.” Trần Oản Oản đã từng phỏng đoán, sở dĩ Lương Khuê đổi số dám không liên lạc cùng cô, nguyên nhân đơn giản chính là uy hiếp đã không còn tồn tại, như vậy nhất định là Lương Khuê cùng Tô Nham đã chia tay, cho dù cô dùng tình cảm của họ đi uy hiếp, đối với Lương Khuê mà nói đã không hề áp lực.

“Cậu ta đã không nói cho cô biết, khẳng định có tính toán của mình. Tôi không rõ chuyện của hai người, Trần Oản Oản, Trầm Thành cùng cô đi Mỹ?”

“… Đương nhiên không có khả năng. Trầm Thành không học đại học, một tên nửa mù chữ đến Mỹ làm gì. Nơi này không thích hợp với hắn.” Trần Oản Oản thần thái thoải mái, giống như đã không đem sự tồn tại của Trầm Thành để vào mắt.

“Thật sự ngạc nhiên, hăn thích cô như thế, cư nhiên không cùng tới.”

Trần Oản Oản hừ cười: “Đến thì thế nào, Mỹ không phải Trung Quốc, nơi này nói nhân quyền, tự do. Hơn nữa, thời gian đã lâu như vậy, có lẽ hắn đã quên tôi.”

“Vậy còn cô? Không có bạn trai?”

“Có a, là một người Mỹ. Tôi tính di dân định cư sang Mỹ, cuộc sống nơi này thích hợp với tôi hơn.”

“Rất tốt.”

Hai ngày sau, Tô Nham bay về Trung Quốc, y không báo cho Lương Khuê, trực tiếp trở về nhà trọ ngủ bù. Ngủ đến nửa đêm mơ mơ màng màng bị người đè tỉnh, không mở mắt cũng biết là ai.

Tô Nham không kiên nhẫn đẩy Lương Khuê ra: “Xéo sang một bên, không có hứng cùng cậu chơi.”

Lương Khuê bẹp một ngụm hôn lên mép môi y, ôm lăn qua lăn lại cười: “Trở về sao không nói cho tớ, tớ đi đón cậu.”

“Trần Oản Oản là cậu giúp sang Mỹ?” Tô Nham trực tiếp hỏi hắn.

Lương Khuê bỗng nhiên nghe được tên này, có chút sững sờ, trì hoãn một chút mới hoàn hồn: “A, đúng vậy. Ai nha, tớ thiếu chút nữa quên nói cho cậu biết.”

“Là quên hay cố ý không nói?”

“… Ban đầu là sợ cậu lo lắng nên cố ý giấu, về sau thực sự quên mất .”

“Bây giờ tớ nghe cậu nói.”

“Thật là, tớ nhớ cậu muốn chết, vì sao bây giờ lại nói chuyện cô ta chứ?” Lương Khuê véo mông Tô Nham, Tô Nham đau đến bật lên: “Cậu đừng ngắt lời. Tớ ***ng phải cô ta, thấy cổ liền phiền.”

“Được.” Lương Khuê nói ngắn gọn kể sự tình cho Tô Nham, giờ đã không cần giấu diếm, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần cha mẹ nới lỏng, hết thảy khó khăn khác cũng không phải rào cản gì.

Tô Nham nghe xong sắc mặt cũng không tốt, hừ lạnh nói: “Cậu ra sức lại ra tiền đưa cô ta đến Mỹ học?”

“Đúng, lúc ấy tớ nghĩ không ra biện pháp xử lý cho ổn. Hiện tại ngẫm lại, thực lỗ a.”

“Tớ không hiểu, cậu hỗ trợ tìm đường để cô ta đi Mỹ là được, vì sao học đại học cũng muốn cậu đưa tiền? Cha mẹ cô ta không đưa nổi à? Tốt xấu gì cũng là quan viên Thành phố C, cho con gái ra nước ngoài học không có áp lực gì.”

Lương Khuê sờ sờ mũi thở dài: “Ban đầu là vì thời gian quá gấp, cha mẹ cô ta không muốn cổ xuất ngoại, đặc biệt là cha cổ, sợ cô đi rồi, nhà Trầm Thành tìm ổng đòi người, nếu không thì đến cơ quan quậy phá. May mà mẹ cô ta ủng hộ cô, hi vọng cô ra nước ngoài tránh đi Trầm Thành. Nhưng cha cô tức giận, không chịu bỏ tiền, tớ thấy trong tay Trần Quán Quán có ảnh chụp uy hiếp, cho nên không có biện pháp, liền ra ít tiền.”

Nói đến nơi đây Lương Khuê lắc đầu, có phần khinh thường nói: “Ban đầu Trần Oản Oản nhận tiền còn có chút ngượng ngùng, nói sẽ trả lại cho tớ. Ha ha, về sau cô ta cũng thay đổi, ở nước ngoài vật giá cao, hấp dẫn lớn, kinh tế căng thẳng liền nửa nịnh nọt nửa uy hiếp buộc tớ cho cô ta vay tiền. Kỳ thật đều là đưa rồi xù luôn. Cậu cũng biết, khi đó tớ rất lo cha mẹ biết chuyện của tớ và cậu, tớ đã từng cho rằng… chỉ sợ cha có thể đối phó cậu còn độc hơn cả Hoàng Thịnh An… Có lẽ cậu sẽ bị đuổi học, thậm chí phải rời khỏi Thành phố A. Tớ dù sao cũng là con của cha, cha sẽ không làm gì tớ, nhưng cậu không giống…”

Tô Nham trầm mặc nhìn hắn, y vốn rất tức giận, rất muốn mắng hắn đần độn xài tiền bậy bạ, nhưng nghe hắn giải thích xong, lại tức không được. Bất kể là ai nhìn thấy được tình cảm giữa họ, cũng sẽ không lo cho Lương Khuê, mà lo cho y. Bởi vì y là bên yếu thế, sự tình một khi phơi bày ánh sáng, không có người để y dựa vào. Tương phản, gia thế Lương Khuê quá lớn, nếu muốn đánh y, y không có biện pháp phản kháng. Mà ngay cả Thư Kế Nghiệp cũng đã nói, nếu Lương Hưng Quốc muốn chỉnh Tô Nham, cả anh muốn giúp cũng hữu tâm vô lực. Trước khi Lương Hưng Quốc lên tiếng, bất kể là Lương Khuê hay Tô Nham, ai cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì, cho dù là Lương Khuê, cũng không cách nào suy đoán được phản ứng của cha hắn. Hắn chỉ thấy Lương Hưng Quốc chán ghét bạn nối khố Hoàng Thịnh An, liền không nhịn được suy ra Tô Nham cũng sẽ bị như thế.

Kết quả phản ứng của Lương Hưng Quốc làm người ta mừng rỡ không thôi, tuy ông không chính miệng thừa nhận họ, nhưng họ đã thỏa mãn. Lương Khuê mỗi lần nghĩ đến cha mẹ tuyệt vời đến chừng nào, cũng nhịn không được càng săn sóc hiếu thuận với bọn họ.

Chính vì sự tình phơi bày, cha mẹ mềm hoá, giao dịch giữa Lương Khuê và Trần Oản Oản cũng chấm dứt, hắn không cần sợ Trần Oản Oản uy hiếp nữa. Bởi vậy Lương Khuê quyết đoán chấm dứt liên lạc cùng Trần Oản Oản. Dùng điều kiện gia đình Trần Oản Oản, duy trì cô học xong đại học cũng không có vấn đề gì cả.

Vụ việc vừa rồi làm cha mẹ cảm động, tâm tình đại biến. Cứ như dục hỏa trùng sinh, nhân sinh chính thức bắt đầu thoải mái. Lương Khuê dứt khoát đổi số điện thoại, hắn quyết định từ nay về sau chỉ cần làm tốt ba chuyện: thứ nhất, cố gắng hoàn thành việc học, học đến tiến sĩ mới thôi, có thể sử dụng học vị làm cha mẹ hắn nở mặt nở mày, hắn sẽ không bỏ cuộc. Thứ hai, cùng Tô Nham thật vui vẻ an an ổn ổn mà sống. Thứ ba, làm việc cho giỏi cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, sau này hắn nhất định nhận một đứa bé nối dõi tông đường.

Quá khứ đều đã qua, mai sau tất cả nan đề đều không còn là trở ngại. Dù có một ngày, có người chỉ vào mũi hắn tức giận mắng: gay đáng chết, phát tởm.

Hắn cũng sẽ không nhíu mày chút nào.

Gay thì đã sao, hắn và người yêu được bên nhau, có cha mẹ quan ái, có sự nghiệp của mình, điều gì cũng không thiếu, Gay thì thế nào, sống cực hơn người khác ư?

“Tô Nham có phải cậu gặp Trần Oản Oản ở Mỹ không? Trường cô ta học cách bệnh viện của Việt Việt cũng không xa.”

“Cậu biết là tốt rồi, cậu không liên hệ cùng cô ta nữa đúng không? Rồi, sau này coi như không biết.”

“OK.”

Cách nhập học còn vài ngày, hôm nay Lương Khuê cũng không làm việc, kéo Tô Nham đi gặp bạn bè, đi khu vui chơi tìm thú vui.

Tô An Bình cùng bạn gái Nghiêm Tiểu Mễ đã có mặt, thấy hai người họ đến, lập tức kéo đi bơi, Nghiêm Tiểu Mễ mặt mày hồng hào nói: “Lương Khuê, công trình lần này thật cám ơn anh, cũng là anh đủ nghĩa khí huynh đệ, chịu hỗ trợ An Bình nhà tôi nha. Ảnh là tên lù khù, nếu không có người chỉ dạy khẳng định bị người khác hãm hại.”

Tô An Bình cũng cười theo, buôn bán lời một số tiền lớn, có thể không cười sao.

“Cám ơn cái gì, vốn chính là các cậu dắt mối, tôi chỉ là người thơm lây được chia hoa hồng, ha ha.” Lương Khuê ngồi xổm bên bể bơi uống bia lạnh, Tô An Bình cùng bạn gái đứng cùng hàng.

Chỉ có Tô Nham nhảy vào bể bơi, không tham dự đề tài của họ.

Nghiêm Tiểu Mễ vui cười: “Nhìn anh bình thường tùy tiện không giống làm chuyện đứng đắn, nhưng nghiêm túc đi làm lại đáng tin hơn bất kì ai, giống như câu, thô trung hữu tế. Á, hoàn toàn khác An Bình nhà chúng ta a, ảnh tướng mạo nhã nhặn, nhưng thật ra là tên ‘ đại não thô ’. Lương Khuê, lần sau có công trình tôi vẫn cho An Bình nhận, đến lúc đó tìm anh nhập bọn, được không? An Bình tuy đã làm một lần, nhưng tôi lo một mình ảnh làm không ổn, có anh ở đây tin cậy hơn. Ảnh ấy nha, dạy một lần không biết.”

Lương Khuê nghe vậy sững sờ, công trình Nghiêm Tiểu Mễ tìm đều là công lao của cô cùng người nhà, mục đích rất rõ ràng, vì rèn luyện Tô An Bình, để Tô An Bình học buôn bán kiếm tiền. Nhưng Tô An Bình cũng không phải nhân tài trong chuyện này, Nghiêm Tiểu Mễ cũng không hẹp hòi, vì vậy trực tiếp tìm Lương Khuê nhập bọn, công trình sau khi kết thúc, tiền lời một nửa cho Lương Khuê. Theo đạo lý Lương Khuê rất lời, dù sao cũng là đưa tới cửa. Nhưng mà, cho dù không có Nghiêm Tiểu Mễ dắt mối, hắn cũng không sợ không nhận được công trình, hoàn toàn có thể tự mình làm. Sở dĩ chịu nhận, chủ yếu là do tình cảm. Chỉ dẫn Tô An Bình, dẫn hắn nhập nghề mà thôi.

Trong nghỉ hè, bọn họ đã hùn vốn làm một công trình nhỏ. Hắn vì muốn dạy cẩn thận chút, chu đáo chút, nên từ chọn nhân tài đến nghiệm công đều dạy cho Tô An Bình, hơn phân nửa thời gian nghỉ hè gần như đặt ở công trường, phơi nắng đến bả vai tróc mấy lớp da, khuôn mặt đen xấu xí như than. Mấy lần về nhà, mẹ đau lòng cực kỳ, kéo hắn đi dưỡng da. Nếu không phải vì dạy Tô An Bình, hắn căn bản không cần cẩn thận như vậy. Dù sao hắn làm công trình không phải lần một lần hai .

Lương Khuê vì vậy nói: “Tôi có thể dạy đều dạy cho An Bình, hơn nữa chủ yếu là đi học, năm hai chương trình học nặng, tôi tính tập trung học, chỉ làm một công trình lâm viên xanh hoá đã sớm ký thôi.”

Nghiêm Tiểu Mễ làm nũng: “Anh đã nhập bọn một lần rồi, dù sao cũng có tiền lời sao lại không nhận. Lần này nữa đi, lần cuối cùng, An Bình anh nói có đúng không?”

Tô An Bình cũng không phải dám lơ là công việc, vì vậy gật đầu: “Lương Khuê, tao nói thật, tao không thông minh như mày, hơn nữa tao học pháp chính, không giống mày học đúng ngành xây dựng. Nghỉ hè tao đã có kiến thức, đi theo mày cũng học được rất nhiều, nhưng một mình tao vẫn khó có thể chống chọi, lòng có chút lo.”

Lương Khuê vò đầu, không khỏi đốt thuốc lá. Ánh lửa vừa sáng lên, ào một tiếng, bọt nước vẩy tới, xối đầy người Lương Khuê, Lương Khuê giận dữ quay đầu lại: “Ai con mẹ nó… A, Tô Nham… Sao cậu tạt tớ.”

Tô Nham nhổ phựt sợi lông sát bờ mông hắn, Lương Khuê đau đến mắt nước mắt lưng tròng.

“Các người rốt cuộc có bơi không? Một mình tôi đã chơi mấy vòng, nguyên một đám mặc quần bơi ngồi xổm cạnh bờ nói chuyện phiếm. Đặc biệt là mỹ nữ bên kia, hung khí của cô đều lộ ra hết rồi kìa.”

Nghiêm Tiểu Mễ nghe vậy càng đắc ý ưỡn ngực, áo tắm khêu gợi hoàn toàn ngăn không được dáng người mỹ nữ xinh đẹp: “Hà hà hà, vóc dáng chị đây đẹp, không có cách nào. Nhưng anh đẹp trai cho dù dụ dỗ tôi, tôi cũng sẽ không coi trọng anh đâu nha.”

Tô Nham xuy nói: “Cũng đúng, ai mà vượt qua ‘ An Bình nhà chúng ta ’ được a.”

Lương Khuê cười to, học Nghiêm Tiểu Mễ nói: “An Bình nhà chúng ta, An Bình nhà chúng ta ~ ”

“Các người cút, hâm mộ ghen tị có phải không, tranh thủ tìm bạn gái đi, đến lúc đó liền có Lương Khuê nhà chúng ta, Tô Nham nhà chúng ta.”

Tô An Bình gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, các cậu không biết bạn gái rất tốt đấy, nhìn Tiểu Mễ nhà chúng ta, quá săn sóc dịu dàng.”

Nghiêm Tiểu Mễ càng đắc ý: “Tính như em không uổng phí giúp anh, ôi, các anh đừng đánh trống lãng nha, Lương Khuê, anh suy nghĩ một chút đi. Công trình này lớn hơn lần trước nhiều, nếu anh không nhập bọn, An Bình nhà chúng ta thực sự hơi nguy hiểm, chỉ sợ cha em cũng không dám nhận giúp chúng em đâu.”

Lương Khuê thở dài, tiếp tục tìm lý do: “Năm hai chúng tơi thực bận lắm, trường còn an bài thực tập nữa, đến lúc đó phải chạy đến công trường. Tôi sợ hiện tại đáp ứng, đến lúc đó không rảnh, cái kia mới là hỏng bét.”

Nghiêm Tiểu Mễ năn nỉ ỉ ôi không buông.

Tô An Bình nhỏ giọng nói: “Nếu không chuyển công trình này đi? Lần sau làm tiếp.”

“Tới tay sao có thể bỏ qua, anh có chút tiền đồ được không.” Nghiêm Tiểu Mễ răn dạy hắn.

Tô Nham sờ sờ mũi, vuốt lọn tóc ẩm ướt trên trán nói: “Tôi nhập bọn, được không?”

Nghiêm Tiểu Mễ cùng Tô An Bình sững sờ.

Lương Khuê lập tức vỗ tay: “Cái này hay, Tô Nham tớ ủng hộ cậu. Các cậu đừng trừng mắt nhìn, Tô Nham nhà chúng ta rất lợi hại, hơn nữa có tớ dạy bảo, đảm bảo các cậu yên tâm, kỳ thật Tô Nham lợi hại hơn cả tôi, thật sự.”

“Thật sự?” Nghiêm Tiểu Mễ kích động lại nghi ngờ.

“Không giả. Ha ha, nói cho các cậu biết a, lúc trước lần đầu tiên tôi nhận công trình, từ chọn nhân tài đến nghiệm công, Tô Nham đều có tham gia đề nghị, giúp tôi điều tra tài liệu thị trường phân tích mấy tháng, bản đồ công trình, là cậu ấy dạy tôi đồ họa phần mềm vi tính, năm nhất tôi hoàn toàn không hiểu cái gì là CAD, đều là cậu ấy dạy đó, cậu ấy thạo những phần mềm kia lắm, tự học. Còn có hai căn nhà của chúng tớ… Mua hai nhà, xếp đặt lắp đặt thiết bị, chính cậu ấy tự làm luôn đấy.”

Lương Khuê nói một phen làm hai người động tâm không thôi, lại nghe hắn gào to: “Còn có là một điểm quan trọng nhất, các cậu nói làm công trình, cái gì hao tiền nhất?”

“Vật liệu.”

“Đúng, chuyện này Tô Nham cực kỳ có ưu thế.”

“Anh rất biết trả giá?” Nghiêm Tiểu Mễ lập tức nói.

Tô Nham buồn cười.

Lương Khuê đập chân: “Ha ha, đúng vậy. Khụ, Công ty vật liệu hợp tác với chúng ta, chính là của cha Tô Nham. Bằng không vì sao tôi có thể được cái giá kia? Còn không phải dựa hơi mặt mũi Tô Nham sao.”

Tô Nham sắc mặt lập tức âm trầm, căm tức giật phắt Lương Khuê xuống nước.

Lương Khuê trong nước ô ô xin khoan dung, nhưng hắn biết Tô Nham sẽ không bất phân công tư. Cho dù ghét cha, nhưng cuối cùng cũng sẽ nhận công trình, sẽ chọn vật liệu công ty cha y. Không chỉ vì giá cả ưu thế, còn một điểm quan trọng hơn, cha y sẽ không giở trò bên trong. Một khi vật liệu xảy ra vấn đề, làm người phụ trách liền xui xẻo. Lương Khuê ban đầu chọn cùng Ông Tô hợp tác cũng là có ý chiếu cố cho nhau, nhưng tiếp xúc mấy lần cảm thấy thật không tồi.

Tô Nham rất nhanh ký hợp đồng hợp tác cùng Tô An Bình, đối với Lương Khuê đó là chuyện phiền phức, nhưng Tô Nham chỉ đơn thuần muốn kiếm tiền cộng thêm rèn luyện mà thôi.

Hai người bắt đầu cuộc sống năm hai chưa được mấy ngày, Lương Hưng Quốc đã một gọi đến bảo hai người về nhà, đặc biệt dặn dò, Tô Nham cũng phải tới.

Hai người thấp thỏm trở lại Lương gia, Mèo Con vui rạo rực cọ tới, Lương Khuê còn chưa cười một cái, cha hắn liền rầm một tiếng, đem một phần văn kiện đập lên mặt bàn.

“Hai đứa tự nhìn coi.”

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Đại Giới của Dạ Đích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.