Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ - Chương 19: Đại Sư Huynh Sau Khi Tỉnh Lại

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

Bởi vì ma tu phần lớn đều làm ăn vào ban đêm, Hàn Sở Nhượng vừa lúc trở về, phường thuốc kia vẫn còn mở, ánh nến u ám đặt trên quầy chiều thẳng đến khuôn mặt khó coi của Hàn Sở Nhượng.

Lão nhân lưng còm nơm nớp lo sợ, liếc nhìn tân ma chủ, ấp úng nói: “Chỉ là nói chuyện một hồi, đạo trưởng kia quả thật thiếu đi một hồn, nếu rút ra nữa, e rằng sẽ khó giữ mạng, cho nên lão hủ mới không đáp ứng trao đổi cùng hắn, lão hủ cũng vì muốn tốt cho đạo trưởng kia, ma chủ có thể đừng oán trách ta không.”

“Vì sao ta không phát hiện?”

“Đạo trưởng kia tu vi cao thâm, so với người tu vi thấp hơn hơn hắn tất nhiên không thấy được…” Đang nói, bỗng dưng sợ Hàn Sở Nhượng nổi giận, vội vàng lo lắng nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn không bất mãn gì, lúc này mới tiếp tục nói: “Lão hủ tu vi cũng không cao hơn đạo trưởng kia, chỉ là lão hủ lớn tuổi rồi, hơn nữa buôn bán trong phường thuốc này lâu như thế, cũng trải qua nhiều chuyện, so với người khác thì nhận biết mọi thứ khôn khéo hơn một chút, ma chủ anh minh, lão hủ không có lá gan lừa gạt ngài!”

Ánh nến lẻ loi chiếu rọi khuôn mặt trẻ tuổi không rõ cảm xúc của tân ma chủ, cho dù biết tu vi của tân ma chủ này so với các lãnh chúa của Ma giới không cao hơn nhiêu, nhưng chủ nhân phường thuốc vẫn run sợ trong lòng, thấy hắn không có ý muốn đi, nghĩ nát óc tìm chuyện để nói.

“Không gạt ma chủ, đạo trưởng kia tuy mất một phần hồn phách, nhưng tu vi hắn cao, tự mình tạo ra một cái hồn giả mới đảm bảo được tính mạng không có vấn đề gì, nhưng lại có vấn đề, chính là tính tình so với người thường càng lạnh lùng hơn, bất quá cũng có chỗ tốt, tính tình lạnh lùng sẽ không gây nhiễu loạn tinh thần, đạo tâm tự nhiên sẽ kiên cố, tu luyện so với thường nhân cũng không gặp trở ngại.”

Mí mắt Hàn Sở Nhượng giật giật, trên mặt lại không có biến hóa gì lớn.

“Vì sao?”

Lão nhân lo lắng tiếp tục nói.

“Đạo trưởng kia vì thiếu một phần hồn, thất tình phai nhạt, con đường tu tiên sẽ bớt đi chút gút mắc, tâm vững vàng, tuy nhiên lão hủ thật sự không rõ, đạo trưởng kia vì sao lại rút hồn phách ra, tuy rằng phương pháp này đối với tu hành có lợi, nhưng nếu lúc rút hồn phách đi không cẩn thận thì mất mạng như chơi, cái này cũng là mất nhiều hơn được.”

Một đống nghi hoặc như quả cầu tuyết lăn xuống, càng lăn càng lớn, Hàn Sở Nhượng lúc này mới đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ở trong ma cung, Mạnh trưởng lão dò xét thân thể mình một phen phát hiện chuyện khác biệt, lại bị Tả tế ti ngăn cản.

Hàn Sở Nhượng giống như phát hiện chuyện gì, vừa khó tin vừa mâu thuẫn, trong lòng lại có chút mơ hồ làm đau đớn, như bị kim đâm phải, liếc mắt không thấy vết thương nhưng lại đau đớn vô cùng.

Hắn nắm chặt tay liếc nhìn lão ma tu kia, giọng nói âm hàn: “Mạnh trưởng lão hiện đang ở đâu?”

Lão nhân sợ run cầm cập, tay chỉ lên trên nói: “Mạnh trưởng lão đang ở trên lầu giết yêu thú lấy linh khí, nghe nói…” Còn chưa nói xong Hàn Sở Nhượng đã xông lên trên.

Lại nói tới phía Lãnh Vô Sương, lúc y tỉnh lại Huyền Thiên vẫn còn nhắm chặt hai mắt, Lãnh Vô Sương sợ hãi, trong lòng hoảng loạn, vội thăm dò thân thể Huyền Thiên, phát hiện hồn phách của hắn từ từ quay về thân thể, ý thức sắp đổ nát cũng vững lại, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc ấy, Huyền Thiên cũng tỉnh lại, như bướm phá kém bay ra, lông mi từ từ giãy dụa, đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, mang theo chút uể oải cùng ý cười bình tĩnh nhìn kỹ Lãnh Vô Sương.

Khoảnh khắc ấy, như có vật gì thức tỉnh, từ đầu Lãnh Vô Sương tràn ra, mang theo chút ấm áp, tràn đầy sức sống.

Chất lỏng ấm áp cứ thế lướt từ khóe mắt xuống, tụ lại trên cằm, tập hợp lại vội vàng nhỏ xuống giường.

Huyền Thiên vội vã ngồi dậy lấy tay lau, khuôn mặt tái nhợt mỉm cười, ôm lấy thân thể Lãnh Vô Sương hôn môi.

“Sư phụ đừng khóc, ta còn sống mà.”

Lãnh Vô Sương mặc kệ hắn ôm lấy, vừa vui mừng vừa xấu hổ không nói gì, vùi đầu trong lồng ngực Huyền Thiên hít hít cái mũi.

Bạch Sơ trông coi bên cạnh nhìn thấy trong lòng mệt mỏi, miệng đắng nghét, ủy khuất đi tới kéo lấy tay áo Lãnh Vô Sương.

“Sư phụ, người cầm tay áo con đi.”

Huyền Thiên tuy không rõ, nhưng cũng biết được Bạch Sơ đang giành tình nhân, lại có ý định đùa Lãnh Vô Sương, vì thế vui vẻ nói: “Từ quỷ môn quan trở về có thể đổi được sư phụ vì ta mà khóc, cũng coi như là chuyện may mắn.”

Bạch Sơ liền im lặng không nói.

Lãnh Vô Sương nghe thấy lời trêu chọc của Huyền Thiên, càng xấu hổ đến hoảng loạn, muốn ngẩng đầu lên cũng không biết nên dùng nét mặt nào với hai người này, không thể làm gì hơn là tiếp tục chôn đầu, cánh mũi khẽ nhúc nhích, hơi thở phà vào trên ngực Huyền Thiên, vừa ấm áp vừa ngứa.

Chôn hồi lâu, hơi thở Lãnh Vô Sương từ từ trở nên dồn dập, thân thể cũng nóng lên, Huyền Thiên nghĩ rằng y thở không thông, kéo y ra lại phát hiện sắc mặt phiếm hồng, tròng mắt có nước lởn vởn, dịu dàng tô điểm.

Hắn khàn cổ họng hỏi: “Độc phát?”

Lãnh Vô Sương liền gật đầu, cằm để trên vai Huyền Thiên, hơi thở càng hỗn loạn.

Bạch Sơ tha thiết mong chờ nhìn, tròng mắt vừa đen vừa sáng ngời, tay kéo vạt áo Lãnh Vô Sương không chịu buông ra, Huyền Thiên cũng chưa nói gì, đưa tay giúp Lãnh Vô Sương cởi quần áo ra, lại bị Lãnh Vô Sương đột nhiên tránh né.

Vẻ mặt ngượng ngùng, nghiêng đầu nói: “Không cần, ta tạm thời còn trụ được.”

Sự thật là, phía sau của hắn còn sót lại thứ của tiểu súc sinh Hàn Sở Nhượng, còn có y phục nhét chặn lại, nếu Huyền Thiên giúp y giải độc, vậy phải bắt y giải thích thế nào đây?

Huyền Thiên trầm mặc không nói, lại thấy ngoài cổ Lãnh Vô Sương lộ ra những vết đỏ tươi ám muội, lúc này xiết chặt nệm, miệng lại bình thản nói: “Sư phụ vừa làm cùng A Sơ?”

Bạch Sơ càng oan ức.

“Mới không có, sư phụ vừa rồi ra ngoài tìm thuốc cứu người, đệ còn chưa đụng tới sư phụ, sau đó Nhị sư huynh ôm sư phụ trở về.”

Huyền Thiên hỏi, Bạch Sơ trả lời, Lãnh Vô Sương càng thấy thứ bị giữ trong hậu huyệt khiến cả người khó chịu, tiểu huyệt chịu không được co lại, dâm thủy bên trong không ngừng tiết ra.

Y hơi thẳng lưng, không chịu được cọ hậu huyệt lên giường, miệng thở dốc nặng nề.

Huyền Thiên giữ eo Lãnh Vô Sương xoay người y lại, cương quyết cởi y phục y, vừa thấy trên làn da mềm mại đầy dấu vết mới dễ nhìn, không để ý Lãnh Vô Sương phản kháng, hắn mặt lạnh cởi quần y, thấy trên đùi thon dài đầy dấu vết yêu thương, sắc mặt trầm hơn, tay tách hai mông ra, thấy tiểu huyệt đang chứa một đống vải màu đen, ở trên đang ngấm chất lỏng trắng ngà bẩn thỉu đầy dâm mỹ.

Hắn suy đoán chuyện này có lẽ là Hàn Sở Nhượng cưỡng bức dụ dỗ, Lãnh Vô Sương vì muốn cứu mình mà nghe theo, vì thế có dấu vết này trên người.

Tích tụ trong lòng sâu thêm, vừa hận mình vô năng, không thể liều mình cứu sư phụ, lại vừa oán giận Lãnh Vô Sương không tự trọng, nhìn thấy bộ dạng dục hỏa đốt người của y mà không đành lòng, bụng dưới cũng bị thiêu đốt, đang có xu hướng ngẩng đầu, nhưng có lẽ do thương thế quá nặng, bây giờ tuy tỉnh lại, nhưng trên người vẫn mềm nhũn, không có khí lực gì.

Hắn liếc nhìn Bạch Sơ bên giường, trong đầu nảy sinh ý nghĩa, đầu tiên là im lặng giúp Lãnh Vô Sương làm màn dạo đầu, bàn tay xoa nhẹ trên người y châm lửa, hai người môi răng dán vào nhau triền miên hôn, một tay khác rút vật đang chặn trong hậu huyệt Lãnh Vô Sương, chất lỏng sền sệt ẩm ướt từ bên trong cùng nhau tràn ra.

Ngón tay đào bới trong huyệt, bên tai truyền tới tiếng thở dốc không kiềm được của Lãnh Vô Sương, Huyền Thiên đột nhiên ngừng lại, dáng vẻ bình chân như vại, nhắm mắt nói: “Ta tạm thời không có khí lực, A Sơ ngươi tới.”

Bạn đang đọc Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ của Thiểu Niên Cung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.