Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ quỷ

Phiên bản Dịch · 2708 chữ

“Rào rào…”

Cửa mở rộng, mưa như thác đổ cùng gió lớn gào thét bao quanh bệnh viện tâm thần. Một đám xác chết thối rữa phảng phất chui lên từ lòng đất xông về phía mọi người.

Lam Nguyệt Thược: “A a a a a…!”

Cô ta bị cảnh tượng này dọa sợ không nhẹ, trực tiếp hét lên, hai chân mềm nhũn gần như ngã trên mặt đất, được Văn Lộ Na kéo lấy.

“Chạy lên lầu!”

Văn Lộ Na kéo tay Lam Nguyệt Thược muốn kéo người chạy lên lầu, nhưng chân còn chưa kịp nhấc đã bị một người khác chặn lại…

Trên cầu thang lên tầng hai, một thân ảnh to lớn hiện lên trong bóng đêm.

Ầm!

Sấm sét lại đánh xuống, trong nháy mắt chiếu sáng gương mặt hung ác của một người đàn ông, hắn đứng ở đầu cầu thang, trong tay cầm một thanh dao phay khổng lồ, lưỡi dao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, tựa như tử thần hạ phàm… Là Trần Uy mất tích đã lâu.

Trần Uy sãi bước xuống lầu, giơ cao dao phay… Lưỡi đao mang theo tiếng gió gào thét chém thẳng hướng Văn Lộ Na!

Văn Lộ Na cả kinh, cực kì nhạy bén né tránh một dao này. Dao phay chém xuống mặt đất, đá vụn văng tung tóe, cứng ngắc bổ ra một khe hở.

Một khắc sau, xác chết chen nhau xông lên. Trong đó có một con thừa lúc Văn Lộ Na chưa kịp phản ứng bắt lấy tay cô, há lớn cái miệng đỏ tươi lập tức cắn xuống!

Phập.

Đoản đao cắm vào đầu xác chết, máu tươi văng bốn phía, xác chết thẳng tắp ngã xuống. Văn Lộ Na lập tức khom người né tránh một con khác nhào tới, đồng thời rút đoản đao ra.

“Tiếp lấy!”

Cô xoay người lại ném thanh đoản đao đi, được Lâm Kiều chụp lấy. Lưỡi đao vẽ ra một ánh đao trắng như tuyết, trong khoảnh khắc lại lấy đi một mạng của tang thi*.

*Xác chết biết đi aka zoombie.

Trong lúc hỗn loạn, Lâm Kiều phát hiện phía sau có tiếng gió thổi, cậu nhanh chóng lui ra, đồng thời dao phay của Trần Uy đúng lúc lướt qua cậu, suýt nữa thì trúng.

“Grào…”

Bên cạnh lại có tang thi nhào đến, Lâm Kiều còn chưa kịp xoay người, liền nghe thấy “Rắc rắc” một tiếng, đầu tang thi miễn cưỡng bị vặn gãy.

“Cẩn thận.”

Tần phú nắm lấy cổ tay Lâm Kiều, ở bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Chúng ta chạy ra ngoài.”

Lâm Kiều: “…”

Trong đầu cậu nghĩ: Hắn còn chưa rửa tay.

Suy nghĩ của cậu chưa kịp nói thành lời, Tần Phú đã giữa đàn tang thi mở một con đường máu, kéo cậu rời khỏi bệnh viện tâm thần.

Văn Lộ Na kéo Lam Nguyệt Thược, đá bay đầu một con tang thi, theo sát Tần Phú chạy ra ngoài. Tiếu Kha Ngải tụt lại sau cùng, cậu ta quay đầu liếc bệnh viện tâm thần, chỉ thấy vô vàng đầu tang thi chuyển động, không buông tha đuổi theo bọn họ. Mà Trần Uy đứng ở cửa, nước mưa thấm ướt mặt hắn, ánh mắt âm lãnh khiến người gợn tóc gáy.

Tiếu Kha Ngải rùng mình, bước nhanh hơn đuổi theo những người khác.

Ban đêm trong rừng kèm theo tiếng sấm nổ ầm ầm, nước mưa lạnh như băng cùng bùn cát hòa thành những dòng nước nhỏ trôi đi bốn phía.

Tang thi giẫm lên bùn đất, tựa như đàn ong độc đuổi theo vào rừng, nhưng rất nhanh bọn chúng lạc mất mục tiêu của mình, cứ quanh quẩn trong đêm tối.

Trong một sơn động sâu trong rừng bị lá cây che khuất, Tần Phú nhóm một đống lửa, nhìn Lâm Kiều nói: “Đến đây ngồi một chút đi.”

Thật vất vả chạy thoát, trên người mọi người đều dính đầy bùn đất cùng nước mưa, tương đối chật vật. Cũng may Tần Phú và Văn Lộ Na có thẻ bạc trắng coi như dư thừa quần áo, có thể lấy ra thay.

Lâm Kiều khoác lên áo khoác của Tần Phú, tóc đen ướt nhẹp dán vào da thịt tái nhợt, đôi mắt phượng hơi rũ, làm nổi bật những giọt nước bé nhỏ trong suốt trên mi mắt.

Trong lòng Tần Phú khẽ động, đột nhiên nâng tay lau mi mắt của thanh niên, vì cậu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước.

Lâm Kiều: “…”

Cậu trầm mặc nhích mình ra xa.

Xấu hổ.

Người đàn ông tỉnh bơ nghĩ.

Đáng yêu quá, muốn ôm ghê.

Ngọn lửa bập bùng cháy, ánh lửa chiếu đỏ cả vách sơn động. Lâm Kiều nhìn chằm chằm một bên vách đá. Khẽ nhíu mày.

“A.”

Tiếu Kha Ngải ngồi bên ngọn lửa sưởi ấm, đột nhiên nghĩ đến một thứ: “Chúng ta như này là coi như trốn thoát ra ngoài được rồi sao?”

Lam Nguyệt Thược nghe vậy hưng phấn ngẩng đầu, nhưng Văn Lộ Na lại yên tĩnh nói: “Nhiệm vụ là tìm ra hung thủ, chạy khỏi nơi này, chúng ta chỉ hoàn thành được một nửa, hung thủ hẳn vẫn còn trong bệnh viện tâm thần.”

Như một chậu nước lạnh xối thẳng vào tim, Tiếu Kha Ngải lập tức xìu xuống: “Chẳng lẽ chúng ta phải trở lại đó một chuyến nữa? Trong đó đều toàn là tang thi cả.”

Văn Lộ Na: “Còn Trần Uy nữa.”

Tiếu Kha Ngải cúi đầu, không phản đối.

Lâm Kiều đứng dậy, đi đến cửa sơn động, một tay sờ lên vách đá sần sùi.

Trên vách đá có những vết loang lổ màu đen đậm, không rõ ràng lắm được ánh lửa chiếu sáng. Tần Phú bước đến cạnh Lâm Kiều, liếc mắt liền nhận ra những dấu vết kia: “Là vết máu rất nhiều năm về trước.”

Lâm Kiều hỏi: “Có khi nào là viện trưởng phu nhân?”

Trong nhật kí vợ viện trưởng có viết muốn đi ra ngoài cùng A để kết thúc mọi chuyện, nếu vợ viện trưởng thật sự bị giết hại, liệu có tại sơn động này hay không.

“Nếu như bị sát hại ở đây, thi thể cũng đã biến mất.”

Tần Phú nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, đợi mưa tạnh chúng ta trở lại đó lần nữa.”

Lâm Kiều gật đầu, cùng anh trở lại bên đống lửa.

Đêm dần khuya, bên ngoài, trận mưa như thác đổ kia chẳng biết ngừng lúc nào, chỉ còn lại vài giọt mưa nhỏ rơi trên vách đá, dần dần không còn nghe rõ.

Trong sơn động, những người khác đã mơ màng ngủ, chỉ còn Tần Phú vẫn ngồi cạnh đống lửa, khều khều một nhánh củi.

Thanh niên dựa đầu lên bả vai của anh, anh có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của cậu. Tần Phú vẫn luôn duy trì tư thế này, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu một cái.

Vù.

Một cơn gió lạnh thổi vào sơn động, Tần Phú không để ý liếc mắt ra cửa hang, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Giữa cửa hang được lá cây che khuất hơn nửa, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, xuyên qua khe hở đó, cất giấu một ánh mắt màu đỏ.

Đó là một người phụ nữ cả người đầy máu, cúi đầu, mái tóc dài bù xù, sợi tóc dán sát vào đôi mắt chứa đầy tia máu, làn da nhợt nhạt như người chết.

Nữ quỷ trợn mắt gắt gao nhìn vào trong sơn động, vươn thẳng một cánh tay, đầu ngón tay chỉ một hướng, là Lâm kiều.

Tần Phú khẽ nhướng mày, ôm lấy người bên cạnh. Động tác nhỏ này đánh thức Lâm Kiều vốn ngủ không sâu, cậu mở mắt, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của nữ quỷ ngoài sơn động.

Lâm Kiều: “…”

Tần Phú: “Cô ta đang nhìn cậu.”

Lâm Kiều yên lặng một lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền tìm kiếm trên người mình… lấy ra một quyển nhật kí cũ, cùng một chiếc nhẫn kim cương.

“Cô ta vì cái này mà đến.”

Lâm Kiều vừa nói, từng bước một tiến về nữ quỷ.

Nữ quỷ không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, vẫn cứng ngắc vươn thẳng cánh tay… ngón tay cô ta đứt đoạn, dính đầy bùn đất.

Lâm Kiều nhẹ nhàng nâng bàn tay lạnh như băng của nữ quỷ, thay cô đeo lên chiếc nhẫn kim cương.

Tần Phú nhìn một màn trước mặt, nhẹ ma sát lên chiếc nhẫn giữa ngón tay.

Nữ quỷ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương, mái tóc dài che khuất phần lớn mặt mũi, Trên gương mặt trắng hếu kia là biểu tình lạnh lùng, không có cảm xúc.

Trong sơn động, những người khác đều đã tỉnh dậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ quỷ. Mà nữ quỷ chỉ nhìn chòng chọc vào chiếc nhẫn kim cương một lúc, lặng lẽ bay đi.

Mọi người lập tức đuổi theo, chỉ thấy nữ quỷ cũng không quay đầu lại bay vào rừng, xuyên qua tầng tầng lớp lá, cuối cùng dừng ở một mảnh đất bên ngoài cách mấy trăm mét.

Cô ta cúi đầu, một tay chỉ xuống đất dưới chân, bóng người trong đêm đen dần dần trong suốt, cuối cùng biến mất.

Lâm Kiều cùng Tần Phú dẫn đầu chạy đến, đoản dao cắm xuống đất mềm bị nước mưa cọ rửa, không phí bao nhiêu sức liền đào được mấy tấc.

Tiếu Kha Ngải tiến lên hỗ trợ, Văn Lộ Na đứng bên cạnh nhíu mày hồi tưởng hình dáng vừa rồi của nữ quỷ.

Không lâu sau, từ trong bùn đất, bọn họ đào ra được một bộ hài cốt. Khung xương là của phụ nữ, bộ xương rất nhỏ, nhìn bên ngoài có lẽ đã lâu năm.

Tiếu Kha Ngải phủi bùn đất trên tay, nói: “Đây chính là hài cốt của vợ viện trưởng sao?”

Văn Lộ Na: “Không phải, cô ta không phải vợ viện trưởng.”

Tiếu Kha Ngải sững sốt: “Nhưng nữ quỷ cùng vợ viện trưởng trong hình nhìn rất giống nhau.”

“Đúng vậy, nhìn rất giống, gần như giống nhau như đúc, nhưng mắt tôi sẽ không nhận sai người.”

Văn Lộ Na nói: “Nếu người phụ nữ trong hình là vợ viện trưởng, vậy chắc chắn không phải là nữ quỷ, bởi vì căn bản hai người đó không phải cùng một người.”

Hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời này, Tiếu Kha Ngải ngẩn người, Lâu Kiều khẽ nhíu mày.

Cậu nói: “Nếu ngược lại thì sao, nữ quỷ này chính là vợ viện trưởng, vậy người phụ nữ trong hình là ai?”

Văn Lộ na suy nghĩ nói: “Chẳng lẽ… là A được nhắc đến trong nhật kí?”

A cùng vợ viện trưởng có dung mạo tương tự nhau, cũng là ngoài dự đoán của mọi người. Trong nháy mắt thật giả lẫn lộn, bọn họ dường như đi vào mê cục.

Một giọt nước lạnh băng rơi vào lòng bàn tay Lâm Kiều, cậu ngẩng đầu lên: “Trời mưa rồi.”

Tần Phú dường như phát hiện ra gì đó, nói: “Đi khỏi chỗ này, sắp có nguy hiểm.”

Tiếu Kha Ngải hỏi: “Còn hài cốt…”

“Để sau rồi nói.”

Mọi người vội vã rời khỏi bộ hài cốt của nữ quỷ, trốn tránh trở về hang động.

Trong rừng lần nữa vang lên tiếng tang thi kêu gào, bọn chúng dường như bị thứ gì dẫn dụ, tốp năm tốp ba tụ tập trước bộ hài cốt, điên cuồng chen nhau cắn xé.

Nhất thời, tiếng nhai xương “Rộp rộp” thay nhau vang lên, vụn xương lả tả rơi xuống, bị nước mưa hòa tan.

Không lâu sau, bộ hài cốt hoàn chỉnh bị gặm nhắm thành nhiều mảnh nhỏ, tang thi cũng theo đó rời đi.

Khi mọi người trở lại lần nữa, trong bùn đất chỉ còn lại một đoạn nhỏ xương đùi, bị gặm đến sắc bén như dao.

Tần Phú nhặt lên đoạn xương, nói: “Không tính là không thu hoặc được gì.”

Lâm Kiều trầm mặc nhìn đoạn xương nhỏ: “Tôi có một suy đoán.”

Tần Phú: “Cậu nói đi.”

Lâm Kiều lấy ra hai tấm hình, một tấm là viện trưởng chụp cùng cha hắn và người phụ nữ xinh đẹp, tấm khác là người phụ nữ chụp cùng bé trai Trần Uy.

“Chúng ta tìm được quyển nhật kí đầu tiên nhắc đến y tá trưởng, vị y tá trưởng này có quan hệ mập mờ với viện trưởng, có thể chính là A.”

Lâm Kiều nói: “Viện trưởng cùng A thích nhau, nhưng vì nguyên nhân nào đó bọn họ không thể chung một chỗ, cho nên viện trưởng cưới người có dung mạo giống A là viện trưởng phu nhân, nhưng lại khiến A ghen tị, cuối cùng khiên vợ viện trưởng chết thảm.

“Khá hợp lí.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Sau đó A cũng chết, cô ta nhận nuôi Trần Uy nhưng lại bị viện trưởng ngược đãi, vì vậy sau khi lớn lên lại giết viện trưởng…. Chuyện này quan hệ gì đến Vương Na?”

“Vương Na thay thế vị trí của Y tá trưởng A, nên có thể cô ta biết chút gì đó.”

Lâm Kiều nói: “Trần Uy giết chết Vương Na, có thể liên quan đến A.”

Cậu dừng một chút, nói tiếp: “Nếu chúng ta tìm được phòng viện trưởng, chân tướng có thể lộ diện.”

Muốn tìm được phòng viện trưởng phải kiếm được tấm bản đồ thứ tư, cũng là tấm cuối cùng, cũng là tấm mấu chốt.

Khi trời gần sáng, trận mưa cả đêm rốt cuộc cũng ngừng. Rừng núi chìm trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa, mọi người lần nữa trở lại bênh viện tâm thần.

Cánh cổng đã khóa kín, bọn họ đi vòng ra phía sau, ở đó có một bức tường bị sụp đổ.

Bức tường bị cơn mưa như trút nước cuốn sập, hơn nữa trùng hợp ngày đầu tiên bọn họ làm việc ở bệnh viện tâm thần là trước bức tường này.

Trong góc sân còn một đống thùng giấy như ngọn núi nhỏ, trên đất có vết hình người màu đen đậm, là người đầu tiên bị đè chết- Tôn Thái Lưu.

Vừa nhìn thấy dấu vết kia, Lam Nguyệt thược liền không nhịn được nghĩ đên tử trạng của bạn tốt, tinh thần cũng theo đó buộc chặt.

Cô nơm nớp lo sợ theo sau những người khác tiến vào bên trong, lúc đi qua một cánh cửa nhỏ tiến vào bệnh viện tâm thần, Tiếu Kha Ngải kéo cô một cái, chỉ chỉ một bên, hướng cô ra dấu đừng lên tiếng.

Lam Nguyệt thược theo hướng cậu ta liếc một cái, phát hiện trong góc tối có mấy con tang thi đang gặm cắn một người, dùng răng xé xuống miếng thịt, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt.

Bụng người kia bị mở lớn, nội tạng bị móc cả ra ngoài, chỉ còn gương mặt nghiêng về hướng Lam Nguyệt thược… Là Trương Tiêu lam.

Sắc mặt Lam Nguyệt Thược kịch biến, lập tức che miệng lại, gần như muốn nôn ra.

*Thay đổi kịch liệt

Tiếu Kha Ngải vội vàng đỡ cô, mọi người im hơi lặng tiếng lẻn vào bệnh viện tâm thần, không bị phát hiện.

Không biết Trần Uy đang ở nơi nào, bọn họ cũng không muốn vừa vào đã chạm mặt hắn, vì vậy quyết định tìm chỗ trốn trước.

Trên hành lang tầng một có vài con tang thi lảng vảng, thường xuyên phát ra thanh âm “Grừ grừ”. Lâm Kiều đến trước một căn phòng, hướng Tần Phú đọc khẩu hình miệng: “Nơi này?”

Tần Phú gật đầu.

Lâm Kiều mở cửa phòng…

Lập tức đối diện tầm mắt của Trần Uy bên trong,

Lâm Kiều: “…”

Tần Phú: “…”

Lâm Kiều trầm mặc, đóng cửa lại

“Chạy!”

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.