Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chặt đầu

Phiên bản Dịch · 2110 chữ

Tiếu Kha Ngải mất tích, không ai biết cậu ta mất tích lúc nào, cũng không ai nghe được âm thanh cầu cứu của cậu.

Hết thảy tựa như cái chết của Dương Hạo, mặc dù Lâm Kiều cũng có mặt tại đó nhưng không thể phát hiện chỗ nào bất thường.

“Tôi đi tìm cậu ấy.”

Lâm Kiều nhíu mày, trực tiếp đi về hướng cầu thang.

“Bình tĩnh.”

Tần Phú tiến lên kéo tay cậu, nói: “Đừng tách riêng, tôi đi với cậu.”

Lòng bàn tay chạm nhau, Lâm Kiều theo bản năng muốn tránh thoát, lại bị bàn tay ấm áp khô ráo của người đàn ông bao bọc thật chặt.

Bên cạnh Văn Lộ Na nhìn một màn này, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.

Cô quay đầu nhìn Lam Nguyệt Thược nói: “Vừa rồi cô nói thấy quỷ, hình dáng nó như thế nào?”

“Là một quỷ ảnh…”

Lam Nguyệt Thược sợ hãi nói: “Ngay tại chân cầu thang đó liền biến mất.”

“Còn Tiếu Kha Ngải thì sao?”

Lâm Kiều hỏi: “Không phải cậu ta luôn đi cạnh cô sao?”

Lam Nguyệt Thược nói: “Cậu ấy ở sau lưng tôi, nhưng mà cậu ấy một mực không lên tiếng, tôi, tôi cũng không biết…”

Trong mắt cô nhiều phần tự trách, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Lâm Kiều yên lặng vài giây, lắc lắc đầu: “Không phải lỗi tại cô, cô không có liên quan.”

Tầng hai không thấy bóng dáng Tiếu Kha Ngải, tầng ba cũng không có ai. Như vậy chỉ còn một tầng, mọi người chỉ có thể kiểm tra tầng lầu chết nhiều người nhất_ tầng một. (aka tầng trệt)

Tinh thần Lâm Kiều vẫn luôn căng thẳng, cách một lúc lâu mới phát hiện mình theo bản năng nắm chặt tay của Tần Phú.

Tần Phú nói: “Cậu rất quan tâm cậu ta.”

Lâm Kiều: “Cậu ấy là người bạn ở thế giới đầu tiên của tôi.”

Ngón tay Tần Phú vuốt ve tay thanh niên: “Người bạn ở thế giới đầu tiên của tôi đã mất rồi.”

Lâm Kiều liếc hắn: “Anh thật không biết nói chuyện.”

“...”

Tần Phú bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng: “Cậu là người đầu tiên tôi gặp dám nói những lời như vậy với tôi đó, thật là…”

Hết lần này đến lần khác anh lại không ghét, ngược lại có chút thích tính tình nhỏ này của thanh niên đối với anh như vậy.

Lâm Kiều không để ý đến nụ cười khó hiểu của Tần Phú, nghiêng đầu đi.

Thời gian trôi đi, từ đầu đến cuối mọi người vẫn không tìm được Tiếu Kha Ngải, khả năng cậu ta còn sống càng ngày càng thấp, thần sắc của Lâm Kiều cũng ngày càng ngưng trọng.

Tầng một không có nhiều nơi để lục soát, phòng bếp lẫn phòng ăn đều không tìm được gì, trong phòng trống cũng chỉ có thi thể viện trưởng, như vậy chỉ còn mỗi phòng tắm.

Phòng tắm cũng không có gì thay đổi so với lần trước Lâm Kiều đến, cậu nhớ rõ ở buồng vệ sinh cuối cùng có một bóng người, nhưng khi kéo rèm vải ra bên trong lại không có gì cả.

Lần này trên rèm cũng không phản chiếu bóng người, tựa như hết thảy đều giống bình thường.

Lâm Kiều đứng trước cửa, nghe Văn Lộ Na nói: “Đây là nơi cuối cùng rồi.”

“... Nhất định còn những nơi khác.”

Lâm Kiều nói: “Cậu ấy không thể vô cớ biến mất.”

“Thật ra cuối cùng cậu ấy cũng sẽ xuất hiện.”

Văn Lộ Na nói: “Chẳng qua là… có thể xuất hiện dưới một loại tư thế khác.”

Người mất tích xuất hiện lần nữa thường đều biến thành một cổ thi thể, tất cả mọi người đều rõ điểm này chỉ là không ai nói ra.

Lâm Kiều yên lặng vài giây, nói: Đi thôi”

Cậu xoay người muốn rời khỏi phòng tắm, ngay lúc này, Tần Phú kéo tay cậu.

“Cậu xem phía trên.”

Lâm Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy trên trần nhà buồng cuối cùng… mơ hồ có vết máu rỉ ra.

Mặt cậu liền biến sắc, cùng Tần Phú hai mắt nhìn nhau, một tay chống lên nóc buồng vệ sinh, dễ dàng leo lên.

Trần nhà là những tấm ván sần sùi, đoản đao cắm vào kẽ hở giữa tấm ván cố gắng cạy ra khe hở.

Giây tiếp theo, khe hở nhanh chóng mở rộng, một vật nặng từ trên trần nhà rơi xuống.. là Tiếu Kha Ngải!

Tiếu Kha Ngải nặng nề ngã xuống, trên người toàn là máu, trong tay còn ôm thứ gì đó, đã mất đi ý thức.

Lâm Kiều vững vàng nhảy xuống đất, Tần Phú tiến lên kiểm tra thân thể Tiếu Kha Ngải, nói: “Còn sống.”

“Lại vẫn còn sống.”

Văn Lộ Na vui mừng nói: “Lần đầu tiên tôi thấy có người mạng lớn đến như vậy.”

Lâm Kiều bước lên phía trước, phát hiện Tiếu Kha Ngải ôm thật chặt một cái đầu đầy máu, nhìn kỹ một chút, thế mà là đầu của Vương Na.

“Tiếu Kha Ngải.”

Cậu lắc lắc bả vai Tiếu Kha Ngải: “Tỉnh lại đi.”

“...”

Tiếu Kha Ngải bị lay mấy cái, miễn cưỡng khôi phục ý thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Tôi đang ở đâu vậy?”

Cậu ta lẩm bẩm nói: “Tôi còn sống hả…”

Cậu phát hiện trong tay mình đang cầm một thứ gì đó, vừa cúi đầu… liền đối mặt với con ngươi của Vương Na.

“Đậu má đậu má, đây là cái gì vậy?”

Tiếu Kha Ngải lập tức ném cái đầu đi, bị dọa sợ đến trực tiếp bật dậy.

“Sao anh lại ở đây?”

Lâm kiều đỡ cậu ta nói: “Vừa rồi cậu đột nhiên mất tích.”

Tiếu Kha Ngải nghiêng đầu, mờ mịt nhìn cậu: “Em… Em cũng không biết nữa, tự nhiên đầu óc mơ hồ, sau đó liền bất tỉnh…”

Cậu nửa ngày cũng không nói được mình gặp phải cái gì, càng không biết tại sao lại ôm đầu của Vương Na xuất hiện trên trần nhà. Mọi người hỏi nguyên do cũng không biết vì sao, chỉ có thể cho là cậu ta mạng lớn, thoát được một kiếp.

Tiếu Kha Ngải rửa đi vết máu trên người, đi sát Lâm kiều rời khỏi phòng tắm. Cách đó không xa, Tần Phú nhìn bóng lưng Tiếu Kha Ngải, trên mặt không có biểu tình gì.

“Đội trưởng.”

Văn Lộ Na nhỏ giọng nói: “Cậu ấy có phải là…”

“Bây giờ còn chưa nhìn ra.”

Tần Phú nói: “Để sau rồi nói.”

Văn Lộ Na: “Vâng.”

**

Sau khi tìm được Tiếu Kha Ngải, mọi người lần nữa trở về phòng ở tầng một. Đầu của Vương Na cùng thi thể viện trưởng đặt cùng một trong phòng. Tiếu Kha Ngải không dám bước vào, chỉ đứng ở cửa nhìn Lâm kiều buông cái đầu xuống, còn có chút sợ hãi sau khi thoát nạn: “Qúa kinh khủng… làm sao em lại đi ôm cái thứ quỷ quái đó.”

“Ít nhất cậu còn sống.”

Lâm Kiều bước ra khỏi phòng, khóa của lại.

Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, thiếu chút nữa em tưởng mình ngủm luôn rồi… Ha ha số em còn tốt ghê.”

Cửa phòng “Ầm” đóng lại, tia sáng cuối cùng bị chặn ngoài cửa. Trong phòng tối, ngón tay viện trưởng nhẹ nhàng động một cái.

Tí tách…

Đêm khuya, bên ngoài đổ xuống một trận mưa nhỏ. Mưa rất nhanh lớn dần, mọi người ngồi quây quần chung một phòng, nghe tiếng mưa rơi rào rào, không ai nói gì cả.

Nhất thời, một tia sấm sét xé rách bầu trời, ầm ầm cuồn cuộn đến, mưa như thác đổ, mưa như trút nước ào ào rơi xuống.

Lam Nguyệt Thược dựa vào góc tường, dần dần ngủ thiếp đi. Tiếu Kha Ngải cũng lấy tay chống cằm, thân thể nghiêng về một bên.

Dường như ngủ gật rất dễ lây, ngay ra Văn Lộ Na cũng rũ mí mắt, gần như không nhịn được nữa mà nhắm mắt lại ngủ.”

Tất cả mọi người chỉ có Lâm Kiều cùng Tần Phú còn duy trì thanh tỉnh, bọn họ hai mắt nhìn nhau, dường như từ trong bầu không khí trầm trầm mê man này nhận ra một tia bất thường.

Đùng đùng.

Sấm sét liên tiếp ầm ầm đánh xuống, trong tiếng sấm nổ liên miên không dứt đó, Lâm Kiều bắt được một tiếng động lạ cực kì nhỏ.

Cậu lập tức lay tỉnh Tiếu Kha Ngải, nhỏ giọng nói: “Đừng ngủ.”

Tiếu Kha Ngải giật mình, ngẩng đầu lên: “Hả?”

Sau lưng cậu ta, Văn Lộ Na cùng Lam Nguyệt Thược cũng lần lượt tỉnh lại. Bọn họ đối với chuyện mình ngủ quên đều cực kì kinh ngạc, mà cùng lúc tiếng sấm ngừng lại, tiếng động kì lạ kia cũng phá lệ rõ ràng.

Cộp, cộp, cộp…

Một tràng tiếng bước chân vang vọng trên hành lang, chậm rãi, chậm rãi đến gần mọi người trong phòng.

Lâm Kiều đưa tay đè lên đoản đao, nín thở chờ đợi.

Trong bóng tối, một bóng người xuất hiện ở cửa, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như bị những cây gỗ chống đỡ cưỡng ép đứng dậy., quái dị không nói rõ được.

Đó là viện trưởng đương nhiệm vốn đã chết.

Mọi người: “…”

  • Tội anh Phú, cõng người ta vậy mà.

Giây tiếp theo, bóng người viện trưởng đột nhiên biến mất ở cửa, chỉ còn một tràng tiếng bước chân dồn dập nhốn nháo trên hành lang.

Tần Phú đứng dậy: “Đuổi!”

Mọi người lập tức đuổi theo tiếng bước chân kia, chẳng qua dù bọn họ có chạy nhanh cỡ nào cũng không thể đuổi kịp bước chân của viện trưởng.

Tiếu Kha Ngải: “Làm thế nào hắn chạy nhanh đến vậy chứ!”

“Không đuổi kịp!”

Văn Lộ Na nói: “Đây là đang tiến vào câu chuyện, chúng ta không có biện pháp!”

Gió lớn cuốn theo hạt mưa lớn chừng hạt đậu đập lên cửa sổ, mưa gió lay động, cả bệnh viện tâm thần đều quanh quẩn tiếng gió thổi vù vù, tựa như vô số ác quỷ đồng loạt kêu gào.

Cuối cùng viện trưởng ngừng lại trước cổng bệnh viện, cách hắn mấy bước, mọi người rối rít dừng bước, cảnh giác nhìn hắn.

Ầm.

Tia sấm ảm đạm bổ xuống màn đêm, trong nháy mắt chiếu sáng bóng người vặn vẹo của viện trưởng. Hắn đứng trước cửa, một tay rút ra thanh đao cắm ở tim, một tay đè lên đầu mình.

Lam Nguyệt Thược kình hãi nói: “Hắn, hắn không phải muốn…”

Phụt.

Lưỡi đao sắc bén chém qua cổ, máu tươi bắn tung tóe. Thân thể cao lớn của viện trưởng run rẩy kịch liệt, tựa như là cười như điên.

Lại một tia sấm lại đánh xuống, bổ màn đêm ra làm hai nửa, viện trưởng nâng thứ trong tay lên thật cao… đầu của hắn treo giữa không trung, đối diện mọi người lộ ra nụ cười dữ tợn.

Giây tiếp theo, cái đầu đập thẳng xuống đất, lộc cộc lộc cộc lăn đến dưới chân Lâm Kiều.

Thân thể không đầu của viện trưởng tựa như mất đi chống đỡ, mềm nhũn ngã xuống đất.

Hết thảy đều yên lặng, dường như không có chuyện gì phát sinh.

“Không đúng.”

Lâm Kiều nhíu mày nói: “Có chỗ nào không đúng.’

Sau khi viện trưỡng ngã xuống đất, tinh thần cậu vốn căng thẳng cũng không hề thả lỏng, ngược lại càng có dự cảm không tốt.

Rầm!

Cổng bệnh viện đóng chặt đột nhiên bị thứ gì đó tông vào.

Lam Nguyệt Thược bị dọa hét lên một tiếng, liền nghe thấy tiếng tông cửa bên ngoài càng kịch liệt, “Ầm ầm ầm” liên tục không ngừng, cả cánh cổng đều bị đụng lung lay không dứt, bụi bặm lã chã rơi xuống.

Tiếu Kha Ngải run rẩy hỏi: “Chúng ta… Chúng ta không chạy sao?”

Văn Lộ Na nói: “Chạy không thoát.”

Giây tiếp theo, cửa bị tông ngã.

Vô số bóng đen ùn ùn tràn vào, sấm sét chiếu sáng những khuôn mặt trắng bệch như giấy, toàn thân chúng đều mang theo hơi thở âm lạnh, kêu gào, giơ mười ngón tay bén nhọn nhào vào mọi người.

“A a a a a….!”

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.