Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Nạn Bất Tử

Phiên bản Dịch · 1994 chữ

-“A…..” Ta không chút để ý hình tượng kêu thảm thiết, thực là đau a!

-“Lão bà, nàng nhẫn nhẫn…”

-“Nhẫn, ngươi đến thử xem xem, ngươi có biết bao nhiêu đau sao chứ? Aa…aaa” Ta đau đến ngồi dậy trên giường. Tiểu Lục ở một bên không ngừng giúp ta lau mồ hôi –“Tiểu thư, tiểu thư” Ta liếc mắt nàng một cái, ta vựng, khóc so với ta còn thảm.

-“Lưu thái y, ngươi mau nghĩ cách a” Tiểu Lục lôi kéo ống tay áo của Lưu thái y. Lưu thái y khó xử -“Này, lão hủ cũng chưa bao giờ làm qua”

-“Đến đây, đến đây, bà mụ đến đây” Nhìn bà mụ kia hiển nhiên là thực có kinh nghiệm, bà ta cười mị nhìn ta, cẩn thận sờ bụng ta.

-“Thất điện hạ không cần lo lắng, là thuận sản”

-“A…a…” đau a, đau đến mức ta muốn mắng người.

-“Kia vì sao nàng đau như vậy?” Được một cái vấn đề a, đúng a, vì sao đau như vậy?

-“Nữ nhân thôi, đều không thể tránh khỏi một cửa này” Bà mụ kia tươi cười nói xong. Chẳng qua, đây là tiếng người sao chứ?

-“Vương gia, hay là ngài đi ra ngoài chờ đi! Không có việc gì. Trong này có ta cùng mấy người rồi, ngài yên tâm đi”

-“Không, ta muốn ở trong này” Hiên Viên Ảnh như một tòa thành đứng ở đầu giường, trong mắt đều biểu đạt ra lúc này hắn cực kì lo lắng.

-‘Vương gia, này…không có tiền lệ a. ngài là nam nhân…”

-“Bổn vương sẽ không đi ra ngoài, ta sẽ không để nàng ấy lại một mình một người. Ngươi không cần quản ta, lo làm chuyện của ngươi là được”

-“A…a…Không cần….quản hắn…mau…mau…ta….a” Trên mặt Hiên Viên Ảnh chảy ra từng giọt mồ hôi, kháo, không phải ta sinh đứa nhỏ sao? Như thế nào giọt mồ hôi của hắn còn lớn hơn so với ta?

-“Đều là ngươi sai, Hiên Viên Ảnh…a….thật đau…”

-“Tốt lắm, tốt lắm, đều là ta sai, nàng ngoan, cố gắng chịu đựng”

-“Vương phi nương nương, người không thể hãm như thế được. Người nên dùng sức, đến, dùng sức, đúng rồi, dùng một chút sức liền xong”

-“A…Ngươi nếu dám làm ta mang thai lần nữa….ngươi sẽ chết”

-“Không, không cần, ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng là đủ rồi” Hắn cầm mặt ta thật sự nói. Ta nhắm hai mắt lại dùng sức cắn môi, thật sự là đau đến không chịu được.

-“Mịch nhi, đừng tự cắn môi mình, sẽ cắn phá…” Hiện tại nào còn quản được nhiều chuyện như vậy, trước tiên không phải nên đem tiểu tử kia sinh ra sao.

-“Đúng, chính là như vậy, đừng tự cắn mình, dùng chút sức nữa” Cái gì tự động nhét vào miệng ta, mặc kệ nó, cắn!

Hung hăng cắn!

Một dòng chất lỏng tinh ngọt chảy vào miệng ta, ta nhíu mày, hương vị này không đúng a.

Ta rối rắm mở ra một con mắt, vật đang trong miệng ta cư nhiên là cánh tay của Hiên Viên Ảnh. Ta vừa vặn cắn đúng cổ tay hắn làm cho máu nóng không ngừng chảy vào miệng ta.

Kháo! Sẽ không là cắn đứt động mạch đi. Ánh mắt nhìn xuống cổ tay hắn, tất cả đều là máu tươi cùng nước bọt.

-“Này” Ta trừng lớn hai mắt nhìn về phía hắn, chẳng lẽ…-“Ngươi…a…”

-“Thực đau sao?” Thanh âm của hắn có chút run rẩy.

-“Vô nghĩa…a…” Ta cố gắng nhổm dậy nhìn về phía bụng –“Ngươi nghe rõ cho lão nương, lập tức đi ra cho ta, nếu không ngươi sẽ đẹp mặt. a….”

Vân Dật tại bên ngoài phòng ngoáy ngoáy lỗ tai. Nói thật, thanh âm của nữ chủ tử thật sự là có lực sát thương còn lớn hơn tiếng rống mang theo nội lực của gia a.

-“Ai nha, đầu đi ra, sinh…sinh…là một tiểu vương gia…”

Sinh, Người ngoài phòng nhẹ nhõm thở dài một hơi.

-“Không đúng, tiểu vương gia như thế nào không khóc a! Này…”

Không khóc? Ta ngồi dậy.

-“Không khóc? Cho ta” Một tay nâng lên hai chân đứa nhỏ, thẳng mông cho hắn một bàn tay rắn chắc –“Oa oa oa…oa oa oa….oa oa oa…” Tiếng khóc vang trời thiếu chút nữa đem cả phòng rung chuyển.

-“Khóc, khóc…” Ngoài cửa truyền đến thanh âm hoan hô.

-“Ta phải nói, tiểu tử ngươi chính là thiếu đánh a” Nói xong trước mắt ta tối sầm lại.

-“Mịch nhi, Mịch nhi, thái y…” Thanh âm lo lắng của Hiên Viên Ảnh, thanh âm kia vừa xa lại vừa gần, phảng phất tại chân trời, lại phảng phất như trong lòng ta. Gây sức ép một đêm, ta lại không được ăn được ngủ ngon, bây giờ nên ngủ một giấc sau đó tìm hắn tính sổ đi.

Lưu thái y bắt mạch –“Thất điện hạ yên tâm, vương phi chỉ là đang ngủ. Dựa theo mạch tượng, thân mình của vương phi không có gì đáng ngại, chỉ là hao tổn thể lực mà thôi. Nghỉ ngơi là được.”

Không hề trì hoãn.

Ta mở mắt liền thấy khuôn mặt suất khí của Hiên Viên Ảnh. Vuốt ve đôi lông mày cương nghị của hắn, nhân sinh thực có nhiều điều kì diệu a! Ta từng vô số lần ảo tưởng trượng phu của ta sẽ là người như thế nào, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới hắn sẽ là một cổ nhân. Ta từng vô số lần tưởng tượng trượng phu ta sẽ là một dễ nhìn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ là người suất đến như vậy, ta từng vô số lần ảo tưởng chúng ta sẽ như thế nào yêu lẫn nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không tưởng được sẽ yêu sâu đến như vậy,ta thế nhưng cam tâm tình nguyện buông tha cho cả rừng rậm để chỉ lấy hắn một cái cây.

Nghĩ nghĩ cơ hồ có người muốn cười ra tiếng.

Xem hai tay sưng đỏ của hắn, tên ngốc này là chạy ào vào sao chứ? Một đống nước bọt che kín đôi bàn tay của hắn.

Thời điểm ta chạy ta khỏi thái y viện thì vụ cháy đều đã tắt, chỉ còn lại hình dáng tiêu điều. Lửa cháy mãnh liệt như vậy mà hắn vẫn đi vào?

Trong lòng ta có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi, còn có càng nhiều yêu thương.

Nhịn không được khẽ hôn cái trán của hắn.

Người này thực sự là, một cái nam nhân mà lông mi cư nhiên còn dài hơn so với ta, nhổ hết của hắn! ( ý tưởng này có khỏi ác liệt quá không?) Mà ta cũng thực làm như vậy, một cây, lại một cây, ánh mắt của hắn giật giật. Ta vỗ vỗ ngực, thực khẩn trương. Chỉ thấy hắn trừng mắt nhìn, đối với ta ôn nhu cười, cực kì cẩn thận đem ta ôn vào trong ngực –“Nàng tỉnh, thật dọa chết ta” Thanh âm của hắn có chút gợi cảm khi mới tỉnh ngủ, ta cảm giác được mặt mình không hiểu đỏ lên. Ôn tồn ngắn ngủi qua đi, nên là lúc tính toán sổ sách. Ta từ trong ngực hắn giãy dụa đứng lên.

-“Hiên Viên Ảnh, ngươi này hỗn đản! Ngươi luôn như vậy không biết bảo hộ chính mình”

-“Làm sao vậy, lão bà!”

-“Làm sao vậy? Đây là sao lại thế này?” Ta cầm lấy hai tay của hắn, tay trái còn có dấu răng của ta –“Lửa lớn như vậy, ngươi vì sao muốn đi vào, vạn nhất…” Nghĩ đến điều này có thể xảy ra, phi, phi, phi!

-“Chủ tử” Vân Dật phá cửa mà vào –“Người không cần mắng vương gia, vương gia…”

-“Ngươi câm miệng”

-“Đệ muội, ngươi cũng biết đệ đệ nghĩ đến ngươi… Hắn không để ý an nguy của chính mình chạy vào biển lửa tìm kiếm người, thậm chí vì ngươi….tuẫn tình ( ý bảo thủ tiết, người yêu chết mình cũng chết theo đó), nếu không phải chúng ta lừa hắn nói ngươi….ngươi còn đối hắn như vậy?” Thái tử vẻ mặt trượng nghĩa ra tay nói giúp.

-“Ta như thế nào? Thái tử thật không tốt a, đối một sản phụ suy yếu lớn tiếng nói như vậy” Hiên Viên Ảnh lập tức lấy ánh mắt lạnh như băng quét về phía hai người. Tính hắn có lương tâm.

-“Chàng cũng biết đó là biển lửa mà chàng cũng không để ý an nguy của chính mình. Cho dù chàng vì ta tuẫn tình, cũng phải xác định rằng ta thật đã chết! Nếu ngày nào đó chàng thực chết thì làm sao bây giờ! Ta phải làm sao bây giờ?” Ta nhịn không được đỏ hốc mắt –“Chàng phải rõ ràng, chàng là cũa ta. Bàn tay này là của ta, một ngón tay này cũng là của ta…trong này, trong này, trong này toàn bộ đều là của ta” Nước mắt theo hốc mắt ta chảy xuống, nhìn thấy ngón tay thon dài mà có lực ngày xưa, hôm nay…tâm ta phảng phất như có kim đâm, nước mắt như nước không ngừng rơi. Lung tung nắm mái tóc bị lửa thiêu của hắn –“Ta nói cho chàng, nếu chàng dám chết…ta nhiều lắm khóc hai tiếng, sau đó trở lại tìm một dễ nhìn cải giá….ngô…” Một cái hôn triền miên phong bế miệng ta, phảng phất như là lâu lắm, hai chúng ta hôn cực kì nhập tâm hoàn toàn không để ý những người đang ở đây.

-“Không cho phép, bổn vương không cho phép”

Người một bên lặng lẽ đi ra.

-“Thái tử gia, người đỏ mặt a?”

-“Bổn thái tử mới không có đỏ mặt, ngươi mới đỏ mặt”

-“A, theo cách nói của nữ chủ nhân thì đây gọi là mạnh miệng cãi lại a. Vi thần có cái gì đỏ mặt, loại tình cảnh này mỗi ngày đều diễn trong Thất vương phủ chúng ta a, vi thần đã sớm quen”

-“Hiên Viên Ảnh, ngươi nói rốt cuộc sao lại thế này?” Trong phòng truyền đến tiếng rống, mấy người đã thói quen nghe lén liền lặng lẽ đem lỗ tai dán tại trên tường.

-“Ngươi nói, vì sao bộ dáng đứa nhỏ một chút cũng không giống ta, lại như với ngươi một khuôn đi ra?”

-“Này…. Cái lỗ tai giống nàng a!” Cái lỗ tai?

-“Ngươi nói lại lần nữa xem. Ngươi là nói đứa con ta vất vả khổ sinh cư nhiên chỉ có cái lỗ tai giống ta? Hừ! Khẳng định là tư thế của ngươi không đúng, bằng không vì sao con giống ngươi mà không giống ta?”

-“Ha ha ha ha….tư thế không đúng…”

-“Thái tử gia, người nhỏ giọng một chút”

-“Nga, hư, hư….” Mỗi lần đều là Thất đệ cho hắn đại ca này ăn mệt, hiện tại nhìn thấy hắn ăn mệt trong lòng rốt cuộc có điểm cân bằng.

-“Ta đây mặc kệ, chúng ta phải sinh một cái giống ta”

-“Bảo bối, nàng hãy nghe ta nói” Bảo bối, ai nha! Thái tử xoa xoa cánh tay nổi da gà, nguyên lại Thất đệ cũng có một mặt này a.

-“Chúng ta có một đứa con là đủ rồi, ta không để nàng vất vả như vậy được”

-“Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe…”

-“Nhìn thấy nàng đau đến rơi lệ, nàng có biết là ta nhiều đau lòng sao? Ngoan, nghe lời.Đứa nhỏ có một cái là đủ rồi”

-“Ta không nghe, ta không nghe…”

-“Ngoan…”

Ngữ khí ôn nhuyễn che chở thê tử này thật là từ Thất đệ của hắn phát ra sao? Thái tử trong lòng có một câu hỏi.

Bạn đang đọc Trốn Thê Của Thất Vương của Phong Sanh Sanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.