Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãnh Dạ phản bội ?

Phiên bản Dịch · 2345 chữ

Ngày hôm sau, đám người Thanh Long ngay từ sáng sớm đã có mặt đón bọn cô về, ngoại trừ việc mấy người cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay anh nắm chặt tay cô không chịu buông với khuôn mặt kì quái thì cũng không có gì bất ổn. Tuy rằng trong lòng đã xác định được tình cảm nhưng việc thể hiện trước mặt người khác như vậy vẫn khiến cô không được tự nhiên cho lắm

"Chủ nhân..."

" Nói"

"Có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là đã phát hiện ra tung tích của tiểu thư, còn tin xấu..."

"Từ lúc nào chú trở nên ấp úng như vậy rồi?"

"Tiểu thư...bị đám người Phương gia bắt đi rồi. Tên họ Phương đó còn ra một điều kiện để chuộc người... chỉ là... điều kiện này"

"Hử?"

"Hắn ta muốn đổi tiểu thư lấy Nhan Thất tiểu thư, nếu không, tính mệnh của tiểu thư sẽ..."

Lãnh Dạ nghe thấy như vậy, bàn tay gõ nhẹ lên thành ghế, đôi môi mím lại, toàn thân phát ra sát khí kinh người

" Từ khi nào chúng ta để cho người khác uy hiếp như vậy rồi, hử ?"

Bốn người đứng ở gần đó không nhịn được rùng mình, chủ nhân thực sự tức giận rồi, sát khí không ngừng tỏa ra, con mắt màu xám bạc cũng chuyển thành màu xám đậm. Xem ra, chủ nhân đối với Nhan Thất quả thật là có tình cảm, hơn nữa tuyệt không phải hời hợt. Chỉ là, lời của lão chủ nhân trước kia...

" Chủ nhân, người đã từng thề độc..."

Lãnh Dạ trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu, ngay sau đó liền nói với bốn người điều gì đó, mấy người bàn bạc đến tận hai ba canh giờ mới dừng lại. Cho đến lúc cuối, Lãnh Dạ kiểm tra lại một lượt kế hoạch rồi liền đứng dậy đi ra phía ngoài, trước khi đi còn ném ra một câu

"Chuyện này, không được nói cho cô ấy biết"

...

Anh bước vào căn phòng mình chuẩn bị cho cô, cô đang yên ổn ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh sáng mờ mờ, trên tay còn đang cầm một quyển sách, cả người như có vầng sáng bao quanh, đẹp mà hư ảo giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Lúc đầu anh gặp cô, cũng chính là cảm giác như vậy, cô giống như cơn gió, phóng khoáng mà tự do, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tung cánh bay đi. Chỉ là bây giờ, cô đã là của anh, cô có muốn bay, anh cũng sẽ bẻ đôi cánh của cô đi, cô chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh anh như thế ; cô muốn rời bỏ anh, anh tuyệt không cho phép.

Cô đang đọc sách liền cảm nhận luồng hơi thở quen thuộc từ đằng sau, chẳng mấy chốc liền bị anh bế thốc đặt cô ngồi lên đùi mình, đầu của anh còn tựa vào hõm vai cô. Anh có vẻ rất thích tư thế như vậy, có thể ôm cô trong vòng tay, cũng có thể cảm nhận mùi hương trên người cô, nhàn nhạt mà dễ chịu không giống như mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ, mùi hương có thể dễ dàng khiến cho toàn thân anh buông lỏng

"Sao vậy, mệt mỏi"

Cô luồn vài ngón tay vào mái tóc mềm mượt của anh, xoa xoa, vuốt nhẹ, cứ lặp lại mấy lần như thế khiến cho anh dễ chịu híp mắt lại, ngay cả mí mắt cũng chả buồn nâng lên( Rin: sao mà giống cún thế :3)

"Không có"

Giọng của anh nhẹ nhàng trầm thấp, âm thanh như nghẹt mũi lại giống như ngái ngủ, nghĩ sao đó liền nói lại

" Hôn một cái liền hết"

Cô nghe thấy mà bật cười, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc khiến anh ngẩng đầu lên, sau một khắc liền có chút thất thần. Anh ngồi ở phía ngược sáng, ánh sáng từ một phía hắt lên một nửa khuôn mặt cô giống như phủ lên một lớp mặt nạ óng ánh rạng rỡ. Khuôn mặt cô vốn đã rất đẹp, anh luôn biết như thế, từng đường nét tinh xảo hài hòa cùng với đôi mắt sáng linh động cong cong như trăng non mỗi khi cười rộ lên. Anh không nhịn được liền hôn lên cái trán non mịn của cô một lần lại một lần, tay cũng vô thức vuốt ve ở eo cô

"Thất nhi"

"Hử"

"Em... tin anh không?"

Cô nghe xong, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền hỏi lại, động tác trên tay cũng không dừng

"Sao tự dưng lại hỏi như vậy?"

" Trả lời anh"

"Dạ, tin tưởng đến một mức độ nào đó chính là lệ thuộc, cũng là lo sợ. Em, không muốn lệ thuộc, càng không muốn lo sợ"

" Vậy là em không tin anh?"

Cô cảm nhận được bàn tay ở eo cô cứng lại, siết chặt, liền nhẹ nhàng mở miệng

" Em tin anh, tin rằng anh sẽ không hại em, tin rằng anh sẽ luôn ở bên em, nhưng, chỉ đến một giới hạn nào đó. Vì thế, đừng khiến cho em thất vọng, so với lệ thuộc, so với lo sợ, em càng không muốn phải thất vọng"

Anh trầm mặc, cô cũng trầm mặc, bầu không khí rơi vào im lặng. Rất nhanh, anh liền ngẩng đầu lên, đối mặt với cô, con mắt màu xám kiên định hơn bao giờ hết, bá đạo lại ngông cuồng

" Anh sẽ không khiến em thất vọng. Không đúng. Anh tuyệt không cho phép em thất vọng"

Cô vì sự bá đạo của anh mà nhàn nhạt cười, trong lòng vui vẻ lại thấp thoáng lo âu, anh, rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì ?

Hai ngày sau đó, Lãnh Dạ cùng với bốn người Thanh Long ra ngoài làm việc, trước khi đi, anh có bảo cô nên ở trong phòng, không nên ra ngoài. Cô mang máng hiểu được chuyện gì đó, lại không rõ là chuyện gì, chỉ có thể thuận theo anh mà gật đầu đáp ứng. Chỉ là khi anh vừa đi một vài tiếng, cô liền nhận được điện thoại của Thanh Long, nói rằng muốn cô đi với anh ta một chuyến, còn nói Dạ vì muốn trả thù cho cô mà điều động hết nhân lực, muốn cùng với Amy sống chết một phen, không ai khuyêm can được. Cô vì quá lo lắng cho anh, không chút nghi ngờ, vội vàng tiến đến địa điểm gặp mặt, vừa xuống xe liền thấy Thanh Long đứng ở một chỗ đợi sẵn, khuôn mặt lo lắng không thôi. Nhìn thấy anh ta như vậy, cô càng thêm tin tưởng, lại nhớ đến việc Dạ ấp úng mấy ngày trước, cả người không chút phòng bị vội vàng lao tới. Chỉ là khi cô mới tiến vào xe thì đã bị một luồng khí ngạt bao trùm, giữa lúc thần trí mơ hồ, hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy lại chính là khuôn mặt ôn hòa mà sắc lạnh của Thanh Long, cô còn mơ hồ nghe thấy anh ta nói một câu

"Xin lỗi, tôi chỉ là nghe lệnh làm việc"

Cho đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn trắng muốt, một căn phòng rộng toàn màu một màu trắng. Một người đàn ông ngồi ngay gần đó, hai chân vắt chéo lên nhau, tao nhã uống một ly trà, trên tay còn cầm một quyển sách, có vẻ như rất tập trung. Anh ta phát hiện cô đã tỉnh lại, tao nhã đặt ly trà và quyển sách lên bàn, nhẹ nhàng tiến đến gần cô, trên người mặc một bộ quần áo màu trắng, khuôn mặt yêu nghiệt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn

" Tỉnh? Ngắn như vậy đã tỉnh rồi sao"

" Phương Hạo, tại sao lại là anh?"

" Tại sao lại không thể là tôi?"

Phương Hạo ngồi ở một bên, nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của cô, trong lòng thầm thưởng thức, hứng thú cũng nổi lên. Cô lạnh lùng nhìn anh ta, lại đảo mắt qua căn phòng một lần, ý tứ chính là hỏi tại sao cô lại ở đây. Anh ta cười khẽ một tiếng, miệng hơi hơi nhếch lên, giống như cười cợt, lại giống như chế giễu.

" Em không biết? Nếu như tôi đoán không sai, chắc hẳn người đã đưa em đến đây là ai, em phải rõ hơn ai hết chứ"

"Ý anh là Thanh Long?"

" Nhan Thất, em thông minh như vậy,chắc hẳn sẽ rõ Thanh Long chỉ là làm theo lệnh thôi"

" Ý anh... là Dạ"

Cô trong nháy mắt mặt tái nhợt, dù cho bên ngoài vẫn cố giữa vẻ lạnh nhạt bình tĩnh. Một tia hoài nghi dâng lên trong đầu nhưng ngay sau đó lại bị cô tàn nhẫn phủ nhận ngay tức khắc

"Không thể nào"

Cô khẳng định

"Tuyệt đối không thể nào"

" Tại sao lại chắc chắn như thế. Nhan Thất, em đừng quên, đối với kẻ đó, phụ nữ không bao giờ là món hàng đáng tiền cả. Hừm. Còn tôi thì khác nha, đổi em gái đáng yêu của hắn lấy em, quả thực, rất đáng giá"

Giọng anh ta có vẻ cợt nhả, thậm chí thân mình còn có ý định tiến về phía trước khiến cho cô bất giác lùi ra phía sau, cả người căng thẳng. Cô thật sự ghét cảm giác như vậy, cả người bị chèn ép giống như một con kiến, cực kì bức bối khó chịu

" Anh nói... Dạ muốn dùng tôi để trao đổi lấy em gái của anh ấy. Không thể nào, đó là người mà anh ấy cực kì ghét"

"Ha, đúng như vậy, đó là người hắn ta cực ghét. Nhưng mà Nhan Thất, em quên mất một điều, lời hứa bằng máu của hắn ta với ba mình. Hừ, so sánh giữa cha ruột của mình và một người phụ nữ, em.... thử nghĩ xem"

Giọng điệu anh ta ngân dài, lại giống như rạch vài nhát lên trái tim của cô, đau buốt. Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Anh ấy không thể là loại người như vậy.

"Như vậy, em còn tin anh ta không"

....

Phương Hạo nhìn bóng lưng cô chạy đi, trong lòng như có điều suy nghĩ, không ngờ cô ấy lại giống như tử sĩ, giấu thuốc độc ở trong răng, lại còn dám hạ độc rồi uy hiếp anh, thật thú vị. Chỉ là anh đã vốn chủ định để cho cô đi, nếu không, cô làm sao có thể vượt được lớp bảo mật dày đặc của Phương gia mà thoát ra ngoài chứ. Anh ngồi ở đầu giường, nhắm mắt lại, một tay để lên trán, nơi đây vẫn còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng của cô, giọng nói trong trẻo vẫn văng vẳng trong đầu

"Tôi tin anh ấy"

"Tại sao"

Anh còn nhớ lúc đó mình đã ngẩn người, vô thức mà hỏi lại một câu như vậy.

Cô nghe anh hỏi, lại cười nhạt, cực kì xinh đẹp, khuôn mặt toát ra vẻ hạnh phúc không thể che giấu

"Tôi yêu anh ấy, vì thế, liền lựa chọn tin tưởng. Phương Hạo, anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu"

Ha, tôi không hiểu, đúng vậy, tôi không hiểu. Vì thế tôi mới thả cho em đi, chạy đi, chạy đến nơi đó, tên người yêu khốn khiếp của em hiện tại, có lẽ bây giờ đã là một cái xác không hồn rồi. Tại sao tên đó luôn có được những gì tốt nhất chứ, tiền tài, năng lực, và, cả em. Hừ, chỉ là như vậy thì sao chứ, không phải hắn vẫn thua tôi một bước sao, lần này, tôi mới là kẻ chiến thắng.

...

Khi cô vội vàng chạy đến nơi, cũng là lúc cô chứng kiến hình ảnh cả đời mình không thể nào quên được. Tất cả những người mà cô quen biết, Minh, Hàn, Phong, Thiên Phi, Thiên Vũ, cả Ken nữa, những người của Lotus, của Mộ Dung gia đều tề tụ đầy đủ, chỉ là tất cả những người đó đều đang chĩa súng vào người đàn ông cô yêu thương nhất.

" Đừng mà"

Cô còn nhớ lúc đó, cô đã hét lên như vậy, hét đến tê tâm liệt phế, nhưng mà sau tất cả, vẫn không đủ để ngăn chặn đường đạn đang bắn tới. Ở xa xa đó, còn có một chiếc xe đang bốc cháy, lửa bốc lên ngùn ngụt. Cô vội vã chạy đến bất chấp những luồn đạn, bọn họ nhìn thấy cô, lo lắng hạ súng xuống, nhưng sau đó, ánh mắt đầy hoài nghi, chỉ là, cô không đủ thờ gian mà quan tâm nữa. Cô ôm cả người anh toàn thân đầy máu, một phần là do đạn, một phần là do chiếc xe đã nổ tung ngay gần sát, trái tim trong ngực nảy lên từng hồi. Đôi mắt anh nhắm lại, đôi mắt màu xám bạc tuyệt đẹp, không còn bá đạo, không còn cuồng vọng ép buộc, không hiểu sao lại khiến cho cô đau đến trái tim thắt chặt, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn. Cô bắt đầu khóc, bật khóc như một đứa trẻ. Đến bây giờ, cô mới hiểu, tại sao Phương Hạo lại nói như thế, tại sao anh ta lại chịu thả cô đi, thì ra, tất cả đều là cái bẫy anh ta đã giăng ra.

Rin: Nhiều người hóng thì chương cuối tối liền lên sàn nha ^^

Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang) của Tiểu Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.