Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh phúc

Phiên bản Dịch · 1217 chữ

Bận quá nên viết ngắn, ngắn nhưng ngọt, siêu ngọt. Thật sự rất muốn đặt tên chương này là " đáng yêu" ahhh :3

Btw, chúc mọi người năm mới vui vẻ =))))))))))))))))). Đọc truyện vui vẻ.

Nhiều khi, chỉ vài từ, đơn giản mà thật tâm, còn có lực sát thương lớn hơn bất cứ thứ ngôn từ hoa mĩ nào khác

Tiểu Thất của tôi

Tôi chờ câu nói này của em đã lâu lắm, thực sự lâu lắm rồi.

" Anh... sao không nói gì "

Tôi có thể nói gì đây, khi mà niềm vui sướng căng tràn trong lồng ngực. Tôi có nên bảo em nói lại không nhỉ, có tham lam quá không. Nhưng mà quả thực, nghe bao nhiêu cũng là không đủ.

"Em muốn anh nói gì"

"Không phải trong những trường hợp như này, con trai nên nói thứ gì đó biểu lộ niềm vui sao"

Nghe cô nói, miệng của anh nhẹ nhàng phát ra tiếng cười trầm thấp, lạnh lùng bị hòa tan, đẹp đến mức khiến cho cô ngẩn ngơ một lúc

" Thất nhi, hạnh phúc là để cảm nhận, không phải để nói ra bằng miệng. Hơn nữa, khi đã hạnh phúc đến một mức nào đó, thì bất kì ngôn từ nào cũng không thể diễn tả được"

Ánh mắt anh quá đỗi dịu dàng không giống thực, ánh trăng nhu hòa cùng với làn gió sa mạc dịu mát tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp khiến cô đỏ mặt quay đầu sang một bên, cái miệng nhỏ dẩu lên rất đáng yêu

"Anh đừng hòng dùng mĩ nam kế với em. Em chưa hết giận đâu"

Anh bật cười lớn, tiếng cười lành lạnh mà trong trẻo sảng khoái, khiến cho cô quay sang nhìn thẳng vào anh, mày hơi nhíu lại, miệng càng chu lên cao.

"Anh cười cái gì"

Anh mím môi, cố nhịn cười, kéo cô ngồi dậy, phủi phủi bụi đất vướng trên áo cô, mặt đưa sát lại gần

"Từ nay về sau, chỉ dùng với một mình em"

Cô nghe vậy, thấy biểu cảm của anh, không nhịn được cũng bật cười. Cảm giác khiến cho người như anh cười sảng khoái như vậy cũng có chút thành tựu nha.

"Ah, báo cho anh một tin tốt. Em đi cùng Nick lên thị trấn, đã liên lạc được với đoàn người Thanh Long, họ sẽ nhanh chóng đến đây vào sáng mai"

Anh nghe xong, cũng có chút vui mừng, ánh mắt sáng lên. Dù sao cũng không thể ở mãi nơi này được. Nhưng mà, ngay sau đó, anh liền nhìn vào cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, nói một câu không ăn nhập đầu đuôi

"Như vậy, phải kỉ niệm thật tốt mới được"

Cô đến lúc bị kéo lên tận giường, bị con sói nào đó nhanh như chớp đè lên mới hiểu rõ từ "kỉ niệm" trong miệng của anh có nghĩa là gì. Lần này, anh chính là không kiêng kị gì cả mà hôn đến mức cô không thở nổi, hôn cho đến khi cả người cô mềm nhũn, tứ chi vô lực mà ở trong lòng anh thở hổn hển

"Ưm... anh ngày trước... cái đó, chắc chắn là có nhiều phụ nữ lắm phải không"

Cô điều tiết hơi thở, yếu ớt mở miệng, nghe thế nào cũng có một chút do dự dò xét

" Sao lại hỏi vậy"

Anh chống một tay lên đầu, nghiêng mặt sang nhìn cô, một ngón tay đùa nghịch vân vê một lọn tóc mềm mượt của cô. Tóc của cô rất đẹp, vừa đen lại vừa dài, vuốt lên trơn tuột như vải lụa thượng hạng, cực kì thoải mái

"Ưm... nếu không thì, kĩ thuật... hôn.. đó, sao lại tốt như vậy"

Anh bị lời nói của cô chọc cười, vẻ mặt nghiêm túc tiến gần sát vài mặt cô khiến cho cô bất giác muốn dịch ra, hai tay anh lại nhanh chóng chống ở hai bên giường bao lấy cô trong không gian của anh, khoảng không tràn ngập hơi thở nam tính ái muội

" Em không biết có một số thứ đàn ông không cần học cũng thành tài sao. Hơn nữa, có một số thứ anh còn giỏi hơn ấy, có muốn thử không"

Anh vừa nói vừa tiến lại gần tai cô thổi khí, đôi môi chậm nhẹ ma sát vào vành tai nhạy cảm của cô khiến cho khuôn mặt cô đỏ ửng, bàn tay nhỏ ở trước ngực anh đẩy đẩy

"Sắc... sắc lang.."

"Anh đã nói rồi, chỉ sắc với một mình em"

Anh ở cổ của cô hôn nhẹ một cái, lại ở xương quai xanh của cô mút thật mạnh tạo nên một dấu hồng mai đỏ ửng.Cô sờ sờ dấu vết trên cổ, quay sang hỏi anh

"Anh làm gì vậy"

"Đóng dấu chủ quyền"

Anh chậm rãi trả lời, khiến cho cô bĩu môi, áng đỏ trên mặt vẫn chưa rút hết. Thuốc của người phụ nữ trung niên kia quả thực rất thần kì, vết mẩn đỏ trên mặt cô đã lặn hết, mặt cũng hết rát ngứa, lớp da cũ do cháy nắng đã bong ra để lộ làn da mới trắng nõn càng thêm động lòng người

"Đóng dấu? Ai là của anh chứ"

Anh đột nhiên chăm chú nhìn cô chằm chằm, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng

"Thất nhi"

"Ưm"

"Thất nhi"

"Dạ"

"Anh rất vui"

Lần này, đến lượt cô im lặng.

Anh vuốt tóc mái lòa xòa trước mắt cô

"Em biết không, lần anh vui nhất, chính là lần em chủ động hôn anh. Lần đó, anh biết, trong lòng em không phải là không có anh. Ít nhất thì, nó khiến anh có thêm động lực chờ đợi"

Cô nhìn ánh mắt thâm tình của anh, không hiểu sao thấy lòng chợt mềm nhũn, dù sao nút thắt trong lòng đã tháo gỡ, cô cũng không còn kiêng kị bất kì điều gì nữa. Cô đưa bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt anh, vuốt mái tóc bạch kim mềm mại, từ từ đặt ra sau gáy anh, nhẹ nhàng kéo xuống, mắt nhắm lại. Cho đến khi môi hai người chạm vào nhau, cô vẫn có chút ngượng ngùng, lại có chút lúng túng. Dù sao ở phương diện này cô vẫn là dốt đặc cán mai, theo cảm tính mà hành động, chỉ định chạm nhẹ một chút rồi rời đi. Nhưng mà người nào đó làm sao buông tha dễ như vậy, anh chính là nhanh chóng dùng sức kéo cô lại gần, biến bị động thành chủ động mà hôn cô, say đắm dây dưa. Cô vừa tách ra một chút hít thở không khí lại bị anh kéo vào lòng hôn tiếp, trực tiếp đoạt hết hương vị trong miệng cô, bá đạo mà triền miên. Anh khẽ mở mắt, nhìn thấy hai hàng mi vừa dài vừa cong của cô run rẩy khi chủ động hôn anh, trong đôi mắt xám xẹt qua tia ranh mãnh, hai hàng mi nhanh chóng khép lại, từ từ tận hưởng cảm giác mềm mại trên môi...

Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang) của Tiểu Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.