Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 743 chữ

" Con bé cũng bằng tuổi con mà, sao con lại xưng hô như vậy"

" Lắm lời, biết điều thì mau đi nấu cơm đi, tôi đói lắm rồi, mau lên"

" Còn nữa, con bé quê mùa này chẳng phải lại đến đây ở đợ nữa chứ?! Không chừng, kết cục cũng giống con nhóc lần trước thôi, bà cưu mang nó làm gì?!

Đoạn, cô ta bước lên trên lầu, miệng lại còn lẩm bẩm điều gì nữa thì tôi không biết.

Tôi thực thương bà, bà cũng chẳng hơn tôi là bao, bà cũng ngần này tuổi rồi, đáng lẽ cũng đến lúc cô bé kia có thể giúp đỡ bà mọi việc rồi, nếu như tôi bẳng tuổi cô ta đúng như lời bà ấy nói,thì thân hình cô ta gấp đôi tôi, vậy mà....

" Cháu vào nhà nghỉ ngơi đi, chân cháu chắc vẫn còn đau đấy, để ta đi nấu đồ ăn"

" Vâng, cảm ơn bác"

Bác ấy đi rồi, để lại tôi trong căn phòng khách trống vắng còn thơm mùi hoa hồng . Kể ra tiện nghi cũng thật đầy đủ, tôi chưa từng vào một căn nhà nào đẹp như vậy, mà có lẽ đây là lần đầu tiên. Đảo mắt nhìn quanh căn phòng, chợt dừng lại trước một bức hình chụp lại ảnh một cô bé có mái tóc xoăn ngắn đang đứng giữa một vườn hoa cùng với mẹ mình.

Cô bé đó chẳng phải cô gái ban nãy sao... Thế thì người bên cạnh chẳng phải là...

" Này, mày nhìn cái gì vậy hả, khôn hồn thì cút đi, nếu không, mày cũng sẽ như con nhỏ lần trước thôi, bị tao hành hạ đến chết!"

" Tôi chỉ đến ở nhờ vài hôm thôi, rồi khắc đi, không làm phiền bạn đâu"

" Ăn nói hùng hồn gớm nhỉ?! Nếu mày muốn, tao đương nhiên có thể cho mày ở lại, chỉ là , sợ mày không chịu được thôi"

Cô ta nói rồi cười lớn, đoạn bước lên lầu. Gần đến nơi, bỗng thấy cô ta ngoái đầu nhìn lại, giọng sang sảng:

" Quần áo thì lấy trong cái tủ ở góc, mày chỉ được mặc đồ rách thôi, cơm mỗi bữa ăn lưng bát, ngủ thì trải rơm ra sàn, nếu như mày không nghe theo, cố tình trái lệnh tao, thì mày biết kết cục rồi đấy, để tao xem, mày có sống qua ngày mai không?!"

Rồi liền ngay sau đó, là một tràng cười lớn. Tôi không khỏi rùng mình trước những lời nói của cô ta, nhưng lại bình tĩnh ngay, tôi lúc đó cũng chỉ nghĩ là cô ta nói đùa, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi liền đi lấy quần áo ở trong cái tủ mà cô ta đã dặn, khi vừa mở tủ, thứ mà tôi nhìn thấy đầu tiên không phải là những bộ quần áo chỉn chu, ngăn nắp như tôi đã từng thấy trong những bộ phim tôi xem hồi còn trong cô nhi viện và từng mơ ước có được những bộ đồ đẹp như vậy, mà trong đó là những bộ đồ... nói đúng hơn, là những mảnh vải rách bươm, không mảnh nào ra hình dạng một cái áo hay quần, hơn nữa, từ trong tủ, những con rận bò lổm ngổm trên những mảnh vải, tạo ra một mùi hôi thối đến buồn nôn. Tôi nhìn mà bàng hoàng, vậy ra lời cô ta nói lúc đó là thật.

Một cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng, tôi không biết sau lúc này đây, sẽ là chuyện gì kinh khủng xảy ra nữa, tôi chỉ biết bây giờ, tôi thà mặc lại bộ quần áo mà cái gia đình khá giả kia mua cho, mặc dù nó đã bị vá chằng vá đụp nhưng vẫn còn hơn thứ dơ bẩn nằm trong tủ kia...

" Cháu đừng mặc những bộ đó, để ta đi lấy bộ quần áo khác sạch hơn, hơi cũ một tí, nhưng cũng tạm"

" Vâng, cháu cảm ơn bác"

" Không có gì đâu, ta đã cưu mang cháu thì phải cưu mang cho trót"

"Rầm..."

Trên lầu bỗng có tiếng xô cửa mạnh, tôi thấy cô ta, cô ta đi ra, giọng như gào lên:

" Nếu như bà cho cô ta mặc đồ, thì tối nay hai chúng mày đều nhịn cả"

Bạn đang đọc Trở Về Với Thanh Xuân sáng tác bởi LKhitTch

Truyện Trở Về Với Thanh Xuân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LKhitTch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.