Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 665 chữ

" Này, con nhỏ kia, đi chỗ khác để người ta còn làm ăn, mới sáng ra đã xui xẻo"

" Đi đi nhóc, không có mà cho mi ăn chực đâu"

Những lời nói đó, tôi đã nghe đủ rồi. Suốt ngày phải chịu cảnh lang thang khắp nơi, bị người ta xua đuổi, tôi cũng đã quen dần với việc đó.

...

Tôi vốn là một đứa trẻ trong cô nhi viện, gia đình tôi đã bỏ tôi ở đây khi tôi mới sinh ra vì họ không cần con gái, thứ họ cần là một người để nối dõi dòng tộc. Tôi sống ở đó, bữa được, bữa không, quần áo mùa đông cũng như mùa hè, có thì mặc, hết thì thôi. Cứ sống như vậy cho đến 1 ngày, tôi được một gia đình khá giả nhận nuôi, cứ nghĩ rằng sự bất hạnh sắp qua đi, nhưng cũng không được bao lâu, gia đình ấy cũng chuyển đi, bỏ lại tôi giữa cái thành phố nhỏ này đối mặt với sự đời...

Tôi cứ đi, đi lang thang, những dòng suy nghĩ miên man thu hút bộ não bé nhỏ để rồi" huỵch..".

Tôi chỉ ước, ước gì lúc này có ai đó dỡ tôi dậy, nhưng ước vẫn chỉ là ước. Bàn chân tôi sưng rồi, muốn đứng dậy cũng không thể.

Hay là nhờ giúp, nhưng nhờ ai?

Họ đi qua tôi, nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, khinh cho một kẻ vô gia cư, một kẻ bất hạnh. Chẳng còn ai giúp tôi được nữa rồi! Thật là chỉ muốn quay trở về cuộc sống trong cô nhi viện, dù đói, dù rét, vẫn còn có các bạn bên cạnh, an ủi, vỗ về. Vậy mà tôi lại không trân trọng nó, đi theo cái gia đình giàu có kia...Ân hận cũng quá muộn rồi!

" Đứng dậy đi cháu"

Tiếng nói này... là của một người phụ nữ..

Tôi ngẩng đầu, khuôn mặt rũ rượi, giương đôi mắt long lanh nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, giọng run run nói:

" Bà là ai ..."

" Chân cháu sưng lên rồi kìa, đi, ta đưa cháu về, tạm thời cháu cứ ở nhà ta, mau lên, ta cõng cháu về"

"Nhưng tôi..."

" Đi thôi, trời mưa rồi, ta cõng cháu về"

Chưa bao giờ, tôi cảm thấy ấm áp như vậy, đến sau này tôi vẫn còn nhớ mãi bóng dáng người phụ nữ ấy, nó còn ấm áp hơn cả tình mẹ. Tôi cũng muốn đi với bà ấy lắm! Nhưng bà ấy sẽ mang tiếng, mang tiếng là đưa một con bé vô gia cư, thân phận không rõ ràng về nhà. Tôi nghĩ bây giờ, chỉ còn một cách thôi.

Chạy...

Tôi cố gượng dậy, chạy thật nhanh, tôi thực không muốn bà ấy biết mình, nếu bà ấy giúp tôi, có lẽ tương lai mù mịt của tôi sau này vẫn không thể trả ơn bà, vì thế mà cứ cắm đầu chạy, chạy đến nỗi bàn chân sưng húp. Tôi dẫm phải một mảnh thủy tinh vỡ, lần này thì tôi thực sự khóc lóc và gào thét, máu từ bàn chân tôi chảy ra. Một vũng..

Người đàn bà đó chạy tới, sơ cứu vết thương cho tôi, rồi lại cõng tôi về nhà:

" Cháu có đau lắm không, đi thôi , chúng ta về nhà"

Nhà...

" Tôi không có nhà"

" Thì đến nhà ta"

" Đưa tôi về nhà sao?! Tôi chỉ là một đứa trẻ vô gia... "

" Đừng nói lảm nhảm nữa, đi thôi, mà cháu tên gì"

" Lệ Uyển Thành "

Đoạn đường hôm đó, có một sự thay đổi đến lạ, tôi không đi một mình nữa.. Mà đi cùng với một người phụ nữ lạ, đến nhà bà ấy....

" Này, bà lại mang con nhỏ gớm ghiếc kia ở đâu về vậy hả"

Bạn đang đọc Trở Về Với Thanh Xuân sáng tác bởi LKhitTch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LKhitTch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.