Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh mai trúc mã giờ là Nữ Thần

Tiểu thuyết gốc · 2588 chữ

Hôm qua vì vài lí do cá nhân nên không đăng chương được, sẽ bù chương vào cuối tuần này, mong mọi người tha thứ.

Từ chương này tại hạ sẽ chuyển Trần Danh thành Lão Trần cho dễ đọc, đỡ bị rối tên nhân vật, bên cạnh đó cũng sẽ dùng thêm một số cách xưng hô của TQ cho phong phú, thuận đọc.

-----------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm 6 giờ, Trần Thiên Vũ đang tích cực chống đẩy ở ngoài sân, luyện tập một chút hằng ngày đã thành thói quen của hắn.

Còn mười mấy tiếng nữa hệ thống mới thiết lập xong, mặc dù rất mong chờ nhưng Trần Thiên Vũ không có cách nào, vẫn phải nhẫn nhịn chờ đợi thời gian trôi. Hôm nay hắn còn chưa có kế hoạch gì.

- Anh trai, lát nữa cùng ta đi mua sắm đi, còn vài thứ cần mua cho năm học mới. – Trần Phi Vân ló đầu ra khỏi cửa phòng gọi vọng ra.

- Được, ngươi nhanh chóng rời giường rồi ra ăn sáng. – Trần Thiên Vũ tiến vào bếp đáp lời.

Bình thường buổi sáng do mẹ làm, đưa tiểu nha đầu đi mua sắm cũng là mẹ. Bây giờ Trần Thiên Vũ phải tự mình làm tất cả, có chút mới lạ. Nhưng hắn cũng không phải là chưa vào bếp bao giờ, nấu nướng một chút đơn giản vẫn không có vấn đề.

- Oa, lâu lắm mới đc ăn đồ anh trai nấu, hôm nay có lộc rồi. – Trần Phi Vân nhảy chân sáo đến, hưng phấn reo lên.

- Nha đầu ngươi chỉ giỏi nịnh, hôm nay muốn mua những gì ?

Trong thẻ vẫn còn chút tiền dành dụm từ đợt thực tập, cộng thêm Trần lão đưa một chút tiền tiêu vặt cho hai anh em, chắc cũng đủ.

- Chút quần áo thôi, đồ dùng đã sắm đủ hết rồi. – Trần Phi Vân mắt long lanh nhìn anh trai mình.

- Tính toán tốt đấy, ăn đi nào. – Trần Thiên Vũ cười.

Hắn đặt lên bàn hai đĩa thức ăn nhỏ, trứng ốp la cùng cá hộp sốt cà chua, dùng kèm bánh mì, đơn giản mà đủ chất cho buổi sáng. Hai người vừa ăn vừa cười đùa rôm rả đầy sức sống.

Ăn xong, tranh thủ lúc Phi Vân rửa dọn, Trần Thiên Vũ đi xuống gara để chuẩn bị xe. Chiếc Lincoln MKT đã hoàn toàn nát vụn sau vụ tai nạn, cũng may vẫn còn một chiếc BMW-X6 màu thiên thanh, đây là chiếc xe hắn được tặng khi vào đại học. Trần Thiên Vũ kiểm tra một chút xăng và máy móc rồi đánh xe ra cổng đợi.

Tầng 3 trung tâm thương mại Diamond Plaza, Trần Thiên Vũ dạo bước cùng Phi Vân qua khu thời trang, dù trên tay đã có 3 4 túi xách rồi nhưng có vẻ tiểu nha đầu vẫn chưa muốn ngừng lại. Bỗng dưng Trần Phi Vân kéo Thiên Vũ vào một tiệm nam trang, vừa đi vừa nói:

- Anh trai, ngươi cũng năm cuối rồi, nên thay đổi phong cách một chút cho ra dáng người lớn đi. Hôm nay để cô em gái đang yêu xinh đẹp này lên đồ cho ngươi, không soái không thu tiền. – Phi Vân vỗ ngực cam đoan.

Trần Thiên Vân cười khổ, hắn bình thường vẫn chọn áo quần theo hướng thoải mái tiện cử động, bây giờ vào miệng tiểu nha đầu lại thành không người lớn. Hắn nhìn lên tên cửa tiệm: “Hugo Boss”, thương hiệu này cũng rất lớn, phạm vi sản phẩm trải rộng, style cũng phong phú đa dạng. Vậy thì nó đi.

- Xin chào, hai vị có cần giúp gì không ? – Một vị nữ nhân viên tiến đến chào.

- Nơi đây có mẫu âu phục nào trẻ trung một chút không, phù hợp cho nam dáng cao. – Trần Phi Vân nhanh chóng hỏi.

- Phù hợp theo yêu cầu của quý khách thì có vài mẫu ở phía bên này, xin mời. – Vị nữ nhân viên cười niềm nở, nhân viên thời trang bình thường rất thích những khách hàng có sẵn nhu cầu, tỉ lệ mua hàng cao mà việc chọn đồ cũng nhanh chóng.

Trần Thiên Vũ bây giờ không còn cao gầy như lúc trước mà đã có đường nét cơ bắp, vóc dáng tiêu chuẩn người mẫu nên việc thử đồ cũng dễ dàng. Hắn chọn một bộ âu phục màu xám tro cùng với một bộ trang phục bình thường chất liệu thun, cùng với một áo khoác dạ dài chuẩn bị cho mùa thu đông. Mang lên bộ âu phục khiến khí chất của Trần Thiên Vũ biến đổi mạnh mẽ, trông hắn như một vị trẻ tuổi tổng giám đốc vậy. Nhìn mình trong gương cùng với ánh mắt sáng rực của tiểu nha đầu và nữ nhân viên khiến Trần Thiên Vũ cảm thấy tự tin bạo rạp. “Đúng là người đẹp vì lụa” – hắn nghĩ thầm.

- Anh trai, nhìn ngươi bây giờ ta thật không nỡ nhìn ngươi có bạn gái a. – Trần Phi Vân trong giọng nói đầy si mê bước ra khỏi cửa hàng.

- Miệng mồm của ngươi dạo này ngọt quá ha, câu được bao nhiêu … – Trần Thiên Vũ đang cười mắng tiểu nha đầu thì chợt ngừng lại.

Hắn nhìn thấy một bóng người quen, nhưng so với trong trí nhớ thì khác biệt quá lớn đến nỗi hắn không dám chắc chắn.

- Anh trai, ngươi làm sao vậy ? Gặp người quen sao ? – Trần Phi Vân thấy Thiên Vũ ngừng nói thì quay sang hỏi, rồi cũng hướng mắt nhìn theo, nhưng không thấy gì đặc biệt.

- Không có gì, có chút giống bạn cũ nhưng cũng không chắc lắm. – Trần Thiên Vũ từ bỏ trông theo, quay lại nói.

Hai người đi ăn một chút rồi quay về, Trần Phi Vân bảo không thích không khí dưới hầm nên chọn chờ phía trên cùng đồ đạc, để Thiên Vũ một mình xuống lấy xe.

- Chủ nhân, ta đã trở lại. – Giọng của Tiểu Thiết bất ngờ vang lên khi Trần Thiên Vũ đang đi xuống hầm.

- Đã thiết lập xong rồi sao, ta tưởng phải mất 24 giờ cơ mà ? – Trần Thiên Vũ ngạc nhiên.

- Hệ thống thiết lập từng phần riêng lẻ, phần dữ liệu của ta đã nâng cấp xong nên ta thức tỉnh sớm thôi. Những phần khác ngài phải đợi thiết lập hoàn tất mới sử dụng được. Dù sao ta cũng đặc biệt nhất mà. – Tiểu Tiết đầy tự sướng nói.

- Ta nhớ đâu có yêu cầu hệ thống thiết lập ngươi trang bức đâu. – Trần Thiên Vũ cười.

Hắn vừa đi vừa nói chuyện với Tiểu Thiết trong đầu, không chú ý xung quanh lắm, dù sao lối đi trong hầm gửi xe cũng đủ rộng, lại không nhiều người lắm.

Trần Thiên Vũ chuyển hướng sang một lối rẽ thì đột nhiên va phải một người, may là tốc độ không nhanh nên hắn không ảnh hưởng lắm, nhưng người kia thì lại ngã ngồi xuống đất.

- Xin lỗi, vô ý đụng phải ngươi, ngươi có làm sao không ? – Trần Thiên Vũ theo phản xạ đưa tay ra giúp, nhưng hắn đứng người lại.

Trước mắt hắn là một cô gái trẻ tuổi, dáng cao, tóc xoăn dài, gương mặt thanh tú động lòng người, đường cong lồi lõm uốn lượn bên dưới chiếc váy đầm ôm sát. Nhưng là hắn sững sờ chính là khuôn mặt quen thuộc kia, đây chính là người hắn vừa nhìn thấy ở bên trong trung tâm thương mại.

Bây giờ khoảng cách cận kề, hắn có thể chắc chắn rằng mình từng quen biết cô gái này, vì đó từng là thanh mai trúc mã của hắn – Phạm Gia Hân, cháu gái của Phạm Hùng Bá. Chỉ vì một vài lý do mà ngăn cách liên lạc.

Cô gái kia vẫn còn đang nhăn nhó vì đau, chưa đứng dậy được nên cũng không để ý lắm đến Trần Thiên Vũ.

Bỗng dưng một bàn chân đá văng Trần Thiên Vũ về phía sau, vài người đến nâng đỡ cô gái kia đứng dậy.

- Thằng khốn nạn này, va phải Phạm tiểu thư còn đứng trơ ra đấy. Xem ông đây dạy cho ngươi lễ phép. – Một tên nam tử mắt hí tầm 30, ăn mặc sang trọng, liếc mắt nhìn qua cô gái họ Phạm kia rồi hùng hổ lao tới.

- Đúng, phải dạy cho hắn biết lễ phép. Xem dáng vóc của hắn cũng chỉ là hạng cùng dân mà thôi, cẩn thận hắn có ý đồ xấu. – trong đám người xung quanh có tiếng nói hô lên.

Trần Thiên Vũ bị đá văng về sau cũng không chịu đau đơn gì, chỉ là hơi bất ngờ một chút mà thôi. Nghe được những lời kia, hắn buồn bực một trận. Chỉ là hắn không có thói quen vừa mua đồ liền mặc ngay vào nên tất cả áo quần mới mua đều đóng gói đợi cùng Phi Vân ở trên kia, hắn một thân áo quần cũ đúng là có chút bình dân nhưng mà lời kia cũng quá tiện rồi.

Hắn nhìn xem đám người kia, 3 nữ 6 nam, toàn nhan trị cao, phong cách cũng đắt tiền. Ngoài thanh niên đang lao đến còn có 3 nam tử khác đang vây xung quanh Phạm tiểu thư kia.

- Các người không hiểu chuyện mà đã vội phán xét như vậy, có quá vô lý không ? – Trần Thiên Vũ đẩy ra gã mắt hí lao đến kia, nộ quát.

- Con mẹ nó, còn dám đánh ta. – Gã thanh niên mắt hí cảm thấy mất mặt, cũng nóng nảy lên.

- Dừng ! – Một giọng nữ quát lên.

Mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, vị tiểu thư họ Phạm kia đang nghi hoặc nhìn về phía Trần Thiên Vũ.

- Ta nghe giọng nói của ngươi có chút quen, không biết ngươi là… – Tiểu thư họ Phạm cẩn thận hỏi.

- Ta họ Trần, tên Thiên Vũ, nếu ngươi tên Gia Hân thì ta nghĩ chúng ta biết nhau. – Trần Thiên Vũ cười khổ.

- Thiết, ngươi tính thấy sang bắt quàng làm họ nhanh vậy, hạng cùng dân như ngươi làm sao có ... – Gã nam tử mắt hí đang cao giọng thì bị đẩy sang một bên.

- Bảo Phát, ngươi im miệng. – Phàm Gia Hân vội vàng đẩy mắt hí ra, trừng mắt chặn miệng hắn.

- Ngươi nói ... ngươi là Vũ ca ? – Quay lại nhìn về phía Trần Thiên Vũ, Phạm Gia Hân giọng run rẩy.

- Cũng may ngươi chưa quên cách gọi này, đã lâu không gặp, Bé Heo. – Trần Thiên Vũ cao hứng đáp.

Bé... bé heo ??? Tên trẻ tuổi kia gọi Phạm tiểu thư là bé heo ??? Cả đám người mắt A mồm O đầy kinh sợ.

- Vũ ca, sao lại ... – Phạm Gia Hân đỏ bừng mặt, lí nhí kêu. Đây là tên hồi còn bé mọi người vẫn hay gọi nàng, chỉ là bây giờ dùng thì có chút xấu hổ.

- Ha hả, lỗi ta lỗi ta. Ta quên bây giờ ngươi đã lớn lại còn còn xinh đẹp như này. – Trần Thiên Vũ gãi mũi cười trừ, hắn có chút quen mồm.

- Phạm tiểu thư, ngươi không ngại giới thiệu vị này với chúng ta chứ. – Một cô gái đeo kín trong đám người nhẹ giọng hỏi.

Đám con trai còn lại lập tức chú ý tăng cao, ai cũng muốn biết gã thanh niên ăn mặc tầm thường này là ai, quan hệ thế nào với nữ thần trong lòng họ.

- Đây là Vũ ca, Trần Thiên Vũ. Cháu của chiến hữu ông nội ta. Hồi còn bé hai chúng ta khá thân thiết. Sau này do ta đi nước ngoài cùng bố mẹ nên chúng ta tách ra. Vũ ca, đây là bạn cùng trường đại học của ta ... – Phạm Gia Hân giới thiệu hai bên với nhau.

- Xin chào, ta là Võ Minh Nguyệt. – Cô gái đeo kính chủ động bắt tay Thiên Vũ.

Những người khác thấy vậy cũng lần lượt giới thiệu bản thân. Dù sao người quen của Phạm tiểu thư cũng cần cho chút sắc mặt.

Gã mắt hí Bảo Phát hừ lạnh, hắn lại không thèm kết giao với thứ thấp hèn. Trần Thiên Vũ nhìn thái độ hắn như vậy cũng không thèm để ý đến.

- Vũ ca, giờ ngươi có bận gì không, chúng ta đang định đi ăn uống vui chơi một chút. Ngươi đi cùng nhé ? – Phạm Gia Hân hỏi.

- Ta đi cùng Phi Vân, giờ vẫn đang đợi ta ở trên kia, chắc là không tiện đi cùng. – Trần Thiên Vũ lắc đầu.

- Tiểu nha đầu kia cũng đến à, để ta lên nói chuyện một chút, lâu lắm rồi không gặp, cũng không biết giờ Phi Vân trông như thế nào rồi. – Phạm Gia Hân hưng phấn reo lên.

- Phi Vân đang đợi ta ở cổng trước đấy, đợi chút ta lấy xe rồi cùng lên.

- Không cần, ta lên đó trước. Tiểu Nguyệt, ngươi giúp ta đánh xe lên kia nhé. – Phạm Gia Hân nói, quay sang đưa chìa khóa cho Minh Nguyệt rồi đi vội về phía cầu thang.

- Từ từ thôi, không cần phải vội như vậy. – Trần Thiên Vũ gọi với theo, sau đó nhìn sang đám người.

- Ta đi lấy xe trước, gặp lại ở trên kia nhé.

Nói xong mọi người đều riêng phần mình đi lấy xe. Mắt hí Bảo Phát đi cùng với Trần Thiên Vũ. Hắn nhìn quanh, thấy không còn ai liền hằn học nói.

- Ngươi nên biết thân biết phận mà tránh xa tiểu Hân ra. Nàng không phải là nơi mà thứ như ngươi có thể chạm đến.

Trần Thiên Vũ ngạc nhìn sang, phải biết lúc nãy con hàng trước mắt mọi người gọi Phạm Gia Hân là Phạm tiểu thư, giờ đã thành tiểu Hân rồi. Dã tâm không nhỏ a.

- Nói người thì cũng cần nhìn lại bản thân, ngươi nghĩ ngươi xứng sao. – Trần Thiên Vũ đáp trả.

- Hừ, miệng lưỡi mạnh không chứng minh được khả năng của ngươi. Một tên cùng dân như ngươi sao có thể so sánh với ta. ¬– Bảo Phát cao ngạo nói.

Trần Thiên Vũ cảm thấy mất hứng thú tiếp chuyện với thằng ngu này, không biết ai cho hắn sức mạnh lớn như vậy.

- Tùy ngươi nghĩ, ta đến xe rồi, không tiếp. – Trần Thiên Vũ đến bên cạnh chiếc BMW X6 màu xanh của mình.

Bảo Phát nhìn thấy xe của Thiên Vũ cũng có chút giật mình. Dòng xe này giá cũng không rẻ, gia đình tầm trung cũng khó mua được. Nhưng hắn cũng không để tâm lắm, vì hắn có con chủ bài của mình.

- Không tệ, chắc cũng phải vét hết tiền trong nhà để mua được chiếc SUV nát này. Vừa may xe của ta cũng ngay tại chỗ này.

Hắn ngạo nghễ đưa chiếc chìa khóa lên bấm một phát. Cách đó không xa một chiếc xe lóe đèn lên.

Bạn đang đọc Trở về làm Phàm Nhân sáng tác bởi Mad_Devil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mad_Devil
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.