Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Nhận thân (7)

Phiên bản Dịch · 1938 chữ

Chọn ngày không bằng đúng ngày, tiếp đó Tô Giản thừa nhận thân phận mình với ba mẹ.

Ba Tô mẹ Tô tất nhiên vô cùng khiếp sợ, nhưng không ngoài dự đoán của Tô Giản, bọn họ cũng vô cùng kích động.

Tô Giản lại kể chuyện xảy ra với mình với ba mẹ lần nữa, tiếp đó liền đối mặt với ánh mắt phức tạp của ba mẹ.

Vẻ mặt mẹ Tô vô cùng kinh ngạc và vui vẻ: "Lúc trước luôn tìm bạn gái cho con lại không được, mẹ luôn lo lắng con sẽ trải qua quãng đời cô độc này đến hết, hôm nay dù tìm một người đàn ông, nhưng chọn tầm bậy cũng coi như có người muốn rồi."

Tô Giản: "..."

Chỉ là ba Tô vẫn nhìn chằm chằm Tô Giản quan sát không ngừng, ánh mắt khiến Tô Giản có chút spj hãi. Mẹ Tô ở bên cạnh cười nói: "Thật ra thì ba con vẫn luôn thích con gái, lúc trước sinh Tiểu Kiệt, nghĩ là con gái, không nghĩ đến là một thằng nhóc. Người khác hâm mộ nhà chúng ta có hai con trai lớn, ba con lại luôn hâm mộ lão Lý có hai cô nương. Nói thật, đừng nói ba co, mẹ cũng thích, mẹ vẫn luôn muốn có một cô con gái, đến lúc đó mẹ có thể trang điểm cho nó, chải tóc mặc váy cho nó. Con gái rất thân thiết, đều nói con gái là tri kỷ của mẹ!"

Thì ra mình sớm đã bị chê! Tô Giản yên lặng chảy nước mắt.

Người một nhà lại đoàn tụ, tất nhiên có hưng phấn khó mà nói ra. Tô Giản nói băn khoăn của mình, hai vị trưởng bối cũng biết lợi hại, đều cho rằng bí mật này một nhà bốn người biết là được, sẽ không thể để người nào biết nữa. Có điều Tô Giản có con, hơn nữa là một đứa con gái dễ thương, hai ông bà già liền bất chấp con trai mình, yêu cầu muốn cho bọn họ gặp cháu nội nhà mình một chút, không đúng, là cháu ngoại.

Nhân thân rồi, Tô Giản cũng nghĩ đến chuyện để An Dĩ Trạch và Bảo Bảo đến gặp người thân mình, có điều bây giờ giữa anh và An Dĩ Trạch xảy ra chút chuyện, cũng khiến anh khá là phiền não.

Tô Kiệt đúng lúc hỏi: "Anh, anh và anh rể, ưm, An Dĩ Trạch cãi nhau? Em thấy hình như tối qua anh có chút không vui."

"Không có." Vẻ mặt Tô Giản buồn rầu: “Nếu là cãi nhau thì tốt, vẫn đề hiện tại là, anh không biết bây giờ anh ấy đang khó chịu chuyện gì."

"Vậy, nếu không để em nghiên cứu kỹ giúp anh một chút?" Tô Kiệt nói.

Tô Giản hoài nghi nhìn cậu: "Em vừa không có chồng, nghĩ nghiên cứu cái gì chứ?"

Tô Kiệt mỉm cười nói: "Nhưng em là đàn ông, nói không chừng em biết chồng anh đang nghĩ cái gì."

Tô Giản ngẩn ra, sau đó nổi giận: "Tiểu tử thúi, mày có ý gì? Ông đây không phải đàn ông sao?"

Tô Kiệt quan sát trên dưới anh một phen, ánh mắt rơi trên ngực anh: "Anh, bây giờ anh cũng là hán tử." Nữ hán tử.

Tô Giản thuật lại những biểu hiện gần đây nhất của An Dĩ Trạch cho Tô Kiệt, cuối cùng thở dài: "Lại nói, anh và anh ấy cũng không cãi nhau, tên kia, không vui liền trốn biệt tắm, sao mà cãi nhau được?"

Tô Kiệt tưởng tượng đến bộ dạng ngang ngược uy vũ của An Dĩ Trạch lại trốn một góc xả giận như tiểu tức phụ, có chút như bị sét đánh.

Tô Giản đột nhiên nhìn về phía cậu: "Em đã từng cãi nhau với Tiểu Nhu chưa?"

Tô Kiệt lắc đầu: "Có chuyện gì Tiểu Nhu sẽ nói thẳng với em, dù cô ấy không nói, em cũng có thể biết."

Trong lòng Tô Giản chua xót: Cùng là người nhà họ An, tại sao chú An nhà mình lại không được như vậy! Dù là, dù là thích người khác, dù sao cũng phải nói cho mình biết trước một chút, để mình còn tính toán chia gia sản thế nào chứ!

Lại qua hai ngày, An Dĩ Trạch ở bên kia cũng không thể hiện gì, Tô Giản không nhịn được trước rồi.

Gián tiếp liên lạc với thư ký của An Dĩ Trạch, hỏi địa chỉ hiện tại của An Dĩ Trạch, Tô Giản gạt tất cả mọi người, trực tiếp lên máy bay.

Mà lúc anh lên máy bay, một chỗ khác trên trái đất, An Dĩ Trạch như cũ bấm điện thoại về nhà.

Có điều lần này, sau khi nghe tình hình của Bảo Bảo xong, An Dĩ Trạch chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi tình hình của Tô Giản.

Quản gia thật lòng đáo: "Thiếu phu nhân ra ngoài, cô ấy nói tối nay không về nhà."

An Dĩ Trạch yên lặng, cúp máy.

Chiều nay, anh nằm mơ.

Cảnh trong mơ bắt đầu từ lúc Tô Giản tỉnh lại trong bệnh viện. Tô Giản trong mơ, như lúc mới bạn đầu vậy, đối với anh dịu dàng lễ độ, nhưng cũng hời hợt. Anh đón cô về nhà, sau đó hai người tôn trọng nhau như khách. Một năm sau, hết hạn hợp đồng, hai người bỉnh thản ly dị.

Hôm ly dị trong mơ đó, là một ngày nắng đẹp. Cô đứng trước mặt anh, không có từ chối món quà anh tặng cho cô, khách khí nói lời "Cảm ơn.", sau đó xoay người rời đi.

Mà anh nhìn bóng lưng cô rời đi, tâm trạng bình thản, không chút lưu luyến.

Lúc tỉnh lại, An Dĩ Trạch cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng.

Cảnh trong mơ quá rõ ràng, sau khi tỉnh lại vẫn thấy rành rành trước mắt, tất cả, giống như xảy ra ở một thế giới song song.

Anh đột nhiên sinh ra một loại ảo tưởng: Tất cả đây, có thể không phải là thật hay không?

Thật ra anh và Tô Giản không ở cùng nhau, anh không có người yêu, cũng không có con. Mà lúc trước Tô Giản luôn vui vẻ đó, thật ra chỉ là một giấc mơ?

Trên đêm yên tĩnh, An Dĩ Trạch đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run.

Sau đó, anh giơ tay lên xoa mi tâm, cười khổ một cái. Mấy ngày nay anh luôn không ngủ được ngon lắm, công việc bận rộn, mệt mỏi quá độ, chắc vì vậy nên mới suy nghĩ lung tung.

Đứng dậy xuống giường, rót nước. An Dĩ Trạch nhìn qua giờ trong nước một chút, cuối cùng vẫn bấm điện thoại gọi cho Tô Giản.

Nhưng trong điện thoại truyền đến, cũng là tin Tô Giản đang tắt máy.

Ánh mắt An Dĩ Trạch buồn bã, cố chấp gọi lại một lần.

Tất nhiên vẫn là tắt máy.

An Dĩ Trạch im lặng đứng trong bóng tối, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại khủng hoảng không kiềm chế được.

Ngay lúc này, tiếng gõ đột nhiên vag lên.

An Dĩ Trạch cau mày, có điều khi phát hiện người đứng ngoài cửa thì không khỏi ngây người.

Ngoài cửa, đôi mắt sáng trên khuôn mặt không che nổi mệt mỏi của Tô Giản đang nhìn anh, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Cái đó, em đến tìm anh."

An Dĩ Trạch chăm chú nhìn anh, 'ừ' một tiếng.

'Ừ' là ý gì? Thấy trên mặt An Dĩ Trạch hoàn toàn không có chút ngạc nhiên mừng rỡ, Tô Giản không khỏi có chút lúng túng, còn có chút nản lòng, không suy nghĩ nhiều buột miệng hỏi: "Ai, anh không yêu em sao?"

An Dĩ Trạch: "..."

Tô Giản không giấu vẻ thất vọng, anh đã chủ động lãng mạn như vậy, tại sao An Dĩ Trạch lại không chút phản ứng?

Mà trong mắt An Dĩ Trạch, Tô Giản mở to đôi mắt ươn ướt, bộ dạng đáng thương nhìn anh, giống như con mèo lửa, đốt hết những chuyện buồn phiền trong lòng anh.

Vì vậy khóe miệng anh giương lên, càng ngày càng cao.

Lần này đến phiên Tô Giản ngây người, người này vui vẻ như vậy là chuyện gì?

Nhìn nụ cười tràn ra từ đôi mắt An Dĩ Trạch, người đàn ông trước mắt toàn thân trên dưới khó có lúc lộ ra vẻ trong sáng, thì ra mấy ngày lạnh lùng chỉ là chút động kinh, Tô Giản cũng bị cuốn vào, nháy mắt liền vui vẻ, thầm nghĩ: Đàn ông nhà mình cười thật đẹp trai!

Vì vậy anh bị sắc đẹp dụ dỗ liền giang hai tay ra, ôm lấy An Dĩ Trạch.

Ngay sau đó, anh liền cảm thấy An Dĩ Trạch cũng giang tay ôm lại mình, nhiệt độ cơ thể quen thuộc dần tỏa ra, khiến anh đột nhiên không muốn so đo chuyện An Dĩ Trạch lúc trước khiến anh vô cùng khó chịu.

Anh tựa vào trong lòng An Dĩ Trạch, âm thầm thở dài: Một người yên lặng, kỳ cục như chú An, một nhà có một người là đủ rồi, cho nên chính mình càng phải rộng lượng hơn một chút!

Vì vậy anh rất hào phòng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Dĩ Trạch, em rất nhớ anh."

An Dĩ Trạch nhắm mắt lại mỉm cười: "Ừ."

"Vô cùng nhớ anh, cho nên đến đây tìm anh."

"Ừ."

Tô Giản có chút ủ rũ: Sao vẫn kỳ cục như vậy chứ? Xem ra chính mình phải chủ động thêm một chút!

Tô Giản thoát khỏi ngực An Dĩ Trạch, nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc nói: "Ông xã, chúng ta làm tới đi!"

An Dĩ Trạch: "..."

Cuối cùng hai người vẫn không có làm.

An Dĩ Trạch chuẩn bị nước tắm xong, đợi đến lúc Tô Giản tắm, thì đi chuẩn bị thức ăn cho anh.

Tô Giản nhìn anh cười, An Dĩ Trạch cười hỏi anh: "Cười cái gì?"

Tô Giản vỗ vai anh, cười híp mắt nói: "Em cũng biết, anh còn yêu em!"

An Dĩ Trạch vẫn như cũ: "Ừ."

Ăn uống no đủ, Tô Giản nằm dài trên giường, để An Dĩ Trạch ôm mình.

"Thật không muốn sao?" Tô Giản nhẹ nhàng đâm đâm lồng ngực An Dĩ Trạch, thở dài: “Không phải nói vẫn thích em sao? Em còn tưởng anh sẽ muốn chứ."

An Dĩ Trạch hôn lên trán anh một cái: "Em mệt rồi, ngoan, hiện tại ngủ một giấc."

Tô Giản không nhịn được cười toét miệng.

Trên đường ngựa anh không ngừng đi tìm, quả thật mệt mỏi, nhanh chóng liền cảm thấy buồn ngủ. Có điều trước khi chìm vào giấc ngủ, cuối cùng anh vẫn mơ hồ hỏi một câu: "Dĩ Trạch... lúc nào thì... anh mới có thể rộng mở với em... anh..."

Dù anh vì quá buồn ngủ, nhưng An Dĩ Trạch vẫn nghe rõ như cũ, anh biết, Tô Giản muốn hỏi mình, tại sao lại không mở rộng lòng với Tô Giản.

Nhưng Tô Giản thật sự quá buồn ngủ, lại thêm nhớ đến chuyện lúc trước, vì vậy vốn là mở rộng lòng lại biến thành dạng khác.

Tô Giản: "Mở rộng... quần lót..."

An Dĩ Trạch: "..."

Bạn đang đọc Trở Thành Vợ Của Tình Địch của Thư Hoài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.