Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Tung tích

Tiểu thuyết gốc · 1957 chữ

Quả nhiên Lập Minh dự đoán như thần, chúng tôi mon theo đường mòn trong khu rừng thì đến một cái bệnh viện bị bỏ hoang, nếu nhìn theo tổng thể thì có lẽ khu này đã bị bỏ hoang khá lâu rồi, tơ nhện giăng khắp nơi, vết nứt vỡ của thời gian, hơn nữa cỏ dại cũng mọc đến tận thân người.

Sẩm Khanh mở chiếc cửa sắt cũ kĩ kêu ken két. Lập Minh bước đi trước, vừa đi vừa nói.

-Nơi này là bệnh viện cứu chữa các thương binh từ hồi còn chiến tranh, nay đã bỏ hoang, lúc trước tao từng đọc trên sách, do thường bị đánh bom nên bệnh viện có xây một đường cống xuyên sang khu quân đội chính, nay là công viên Nhất.

Tôi và Sẩm Khanh gật gù hiểu chuyện, do diện tích mặt bằng của bệnh viện rất rộng nên chúng tôi quyết định xông thẳng một lèo qua cống ngầm ở cửa sau. Chẳng biết là do mắc bệnh nghề nghiệp hay sợ mà tôi thấy anh Sẩm Khanh hơi run lên, ngay cả tôi cũng thấy toàn thân lạnh buốt như kiểu có ai đó đang theo dõi mình. Nhưng ở nơi bỏ hoang như thế này thì lấy ai theo dõi chúng tôi chứ.

Bệnh viện càng đi sâu vào càng tối, ở nơi này, công tắc điện đã không còn hoạt động, khắp các bức tường chúng tôi đi qua toàn là những hình vẽ cổ quái, lúc thì hình quỷ dạ xoa mắt trắng mặt xanh, lúc thì hình ngọn lửa đỏ rực bằng máu loang lổ trên tường.

-Au!!- Tôi vấp phải thứ gì đó, suýt thì khiến cho bản mặt soái ca của tôi âu yếm với mặt đất, cũng trong lúc đấy, tôi tình cờ thấy được một hình vẽ quen thuộc.

Là của bọn chúng. Tôi giật mình, đó chính là kí hiệu của bọn buôn người, nhưng tôi nhớ rõ ràng phải đến tận 4 năm sau bọn hắn mới xuất hiện, chẳng lẽ việc tôi “Trở lại” đã dẫn đến việc bọn chúng ra đời sớm hơn, hoặc là... căn cơ gốc rễ của bọn chúng đã hình thành từ bây giờ.

-Có sao không?- Sẩm Khanh đưa tay kéo tôi dậy.

-Không sao.-

-Có ai đó vừa lướt qua- Lập Minh hô lên, bọn tôi vội vã chạy theo bóng trắng ấy.

Chẳng lẽ thật sự chúng nó đang lấp liếm ở nơi này Tôi nghĩ thầm, nhưng lại quyết định không nói ra, tương lai? Ai mà tin cơ chứ

. –Có lẽ là thằng nhóc, nhanh lên.-

Thật may là chúng tôi không gặp phải khó khăn gì khi xuyên qua bệnh viện quá khổ này, tuy vậy, tôi lại có linh cảm rằng chuyện này không đơn giản đến thế. Bọn buôn người luôn thích đánh dấu những thứ thuộc về mình, nơi này chắc cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi biết rằng thủ lĩnh của bọn này rất ưa sạch sẽ, còn nơi này thì quá bẩn, có lẽ còn ẩn khúc gì đó.

-Cống ngầm kia rồi!- Lập Minh hô lên, chỉ vào cái cống cũ nát cách mấy bụi cỏ. –Quả nhiên là ở đây.-

Bọn tôi đến bên cống ngầm, thấy miệng cống khá to, đường kính tầm 2m, cũng khá may là cửa cống không bị khóa gì cả, có lẽ vì thế mà cái thằng nhóc con kia mới chọn nơi này làm chỗ trốn.

Chiếc cống này không có mùi tanh hôi gì cả, chỉ có một chút nước còn nhỏ xuống sau trận mưa vừa nãy.

Chúng tôi bước vào trong, rất nhẹ nhàng bởi vì nơi này tối nút, hun hủn chẳng thấy đường ra đâu. Đi một hồi lâu mới thấy ánh sáng phát ra, quả nhiên Lập Minh nói không sai, con đường máu này dẫn ra công viên Nhất, và hơn thế nữa, nó còn dẫn đến tận... nhà tôi, thế mẹ nào chứ lị!!!

-Không ngờ lại xa như thế- Sẩm Khanh thở không ra hơi, đi bộ đường dài có lẽ không phải sở trường của hắn.

-Đúng thật, mất mấy tiếng đồng hồ lận, người xưa thật giỏi chịu đựng- Lập Minh chống tay vào cây, mặt nhăn như đít khỉ, hít vào thở ra mấy ngụm, hắn tự nhiên reo lên. –Í, thằng nhóc kia rồi, còn có cả con mèo nữa!!-.

Tôi nhìn về phía thằng nhóc. –Đúng là nó, nhưng mà mắt mày.. lé hả em, con đó có vằn đen, là hổ.-

-Ặc, mèo với chả hổ, kệ đi- Lập Minh gãi đầu xấu hổ.

Trong khi hai thằng chúng tôi đang loạn xì ngầu cả lên thì không biết từ lúc nào anh Sẩm Khanh đã lén đến được chỗ thằng nhóc, lôi nó như lôi một con lợn. ( nó béo :)) ). Thằng nhóc ban đầu vẫy vùng kinh khủng, nhưng chẳng hiểu sao một lúc sau lôi đến nơi thì nó lại khóc, tính cách bọn trẻ con thật thất thường.

-Giải thích sao đây, đi bộ mấy tiếng để gặp một con hổ con, nuôi hổ?- Sẩm Khanh trừng mắt lên tra khảo, tức giận như núi lửa phun trào, như thể trả nợ cho mấy ngày lương của hắn đã bị sếp trừ vì cái tội để mất mục tiêu.

Thằng nhóc sụt sùi khóc, khẽ ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, lúc này, trông nó thật đáng thương, như con mồi chờ kẻ đi săn trừng phạt mình, yếu đuối... cảm giác đồng cảm lúc này trong tôi bỗng xuất hiện, có lẽ vì chúng tôi giống nhau hoặc... đã từng giống nhau. Con người thật yếu ớt nhưng cũng thật mạnh mẽ, tàn độc nhưng cũng đầy bao dung, điều đó quá mâu thuẫn nhưng cũng lại hợp lí để đáng ngẫm. Tôi bất giác thở dài, giơ tay kéo thằng nhóc dậy.

-Yên tâm, bọn anh không có ý xấu gì đâu, vì mẹ em lo cho em nên mới nhờ bọn anh theo dõi, không sao.- Tôi phủi bụi trên người nó, lại nói. –Giờ thì kể cho anh xem nào, em lén nuôi hổ hả?-.

Thằng nhóc nghe tôi nói mới nín, có vẻ đỡ sợ hơn. –Một tuần trước, mẹ có cho em đi đến công viên này chơi. Tình cờ em gặp được một con hổ con đang bị nhốt trong lồng mắc ở bờ sông, thấy dễ thương nên mới nuôi, nhưng em nghĩ nuôi hổ là phạm pháp nên mới không dám nói cho ai.-

-Lồng hổ trôi dạt trên bờ sông?- Lập Minh ngớ người, ngay cả anh Sẩm Khanh cũng phải ngạc nhiên.

Quả nhiên chuyện không đơn giản Tôi biết mà, thì ra là thế, bọn này là bọn buôn người, nhưng giờ lại buôn bán động vật trái phép, chắc chắn là do...

-Vâng- Thằng nhóc trả lời. –Mấy ngày đầu em còn lén bắt xe trốn đến công viên, nhưng sau khi phát hiện ra đường cống ngầm ở căn bệnh viện hoang thì mới đi lối đó, thỉnh thoảng nơi đấy phát ra tiếng u u như kiểu ma gọi làm em sợ quá, nhưng vì đại nghiệp nuôi hổ để biến nó thành thú cưỡi cho mình, em mới quyết dấn than vào nguy hiểm, tuy chỉ dám đi đường vòng.- Thằng nhóc mắt sáng lấp lánh, tự hào nói như thể đang nhập vai anh hùng kiếm hiệp vậy.

Tôi phì cười nhưng lại thấy Lập Minh có vẻ hơi sợ hãi.

-Sao thế?-

Nó run run nói. –Thằng nhóc chỉ giám đi đường vòng, thế còn cái bóng trắng trong bệnh viện thì sao?-

-Ừ, Lập Minh nói thế anh mới để ý, có ma thật sao?- Sẩm Khanh nhíu mày.

-Làm gì có chứ- Tôi cười ha hả, có lẽ không thấy sợ vì biết đó chẳng phải là ma quỷ gì cả. Đi tới gần lồng hổ, khi thử nhấc nó lên mới thấy thật sự rất nặng, tôi phải dùng hết sức ở cả hai cánh tay mới khiến nó lung lay, chắc vì thế nên thằng nhóc con kia mới không bê nó về nhà, nếu nó mà bê bê về được thì tôi cũng phải abcxyz về cái độ trâu bò của thằng nhóc.

Sẩm Khanh xem xét thêm một lúc rồi gọi điện luôn cho cảnh sát, bất chấp lời van xin của thằng nhóc. Tôi và Lập Minh thấy vậy thì cũng chỉ biết mặc kệ, nuôi hổ là một việc nguy hiểm, chẳng biết sẽ bán mạng lúc nào, thôi thì cách giải quyết như này là hợp lí nhất rồi.

Khoảng 10 phút sau thì cảnh sát đến, nhóc con bị ép về nhà, Sẩm Khanh nói chuyện một lúc với cảnh sát thì cũng chào chúng tôi mà đi, trước đó còn không quên nhắc nhở tôi về yêu cầu của hắn hồi chiều, tôi chỉ cười trừ, cũng không quan tâm cho lắm.

Lập Minh ra đường cái bắt taxi, cu cậu có lẽ còn sợ cái bệnh viện nên không giám đi đường cống ngầm nữa. Về phần tôi cũng ngại về nhà, mới đi được một ngày mà đã lẻn về, mẹ không cắt tiết tôi mới lạ.

-Vậy là ngày mai đi học rồi!- Lập Minh tựa đầu vào cửa xe, hỏi mà không cần quay lại.

-Ừ- Tôi trả lời. Nó lại nói tiếp. –Bọn HĐTC có dây mơ rễ má với rất nhiều tổ chức, trước khi có được tất cả bằng chứng về vụ hỏa hoạn, có lẽ tao sẽ không thể manh động-

-Mày định lật lại vụ án đã êm xuôi của 10 năm trước sao? Có từng nghĩ tới hậu quả chưa?- Tôi hỏi, nhớ về quá khứ của mình, tôi lại nói tiếp. -Nếu mày làm vậy mọi thứ vốn yên nghỉ từ lâu sẽ lại chồi lên, hơn nữa... mày chỉ là học sinh, nếu không có quyền lực, mày sẽ chẳng là gì.-

Lập Minh quay sang tôi, ánh mắt thần bí như có điều gì muốn nói, do dự một lúc thì nó gỡ từ cổ mặt dây chuyền mà mình đang đeo, trên đó có treo một cái lọ nhỏ chứa thứ bột đục đục không rõ màu.

-Mày biết vì sao tao lại chắc chắn vụ đó có liên quan đến nhà trường không?- Lập Minh chỉ vào lọ bột. –Chính là vì thứ này?-

-Thứ này?-

-Đúng vậy, chú tao là từng nghiên cứu về thứ này, là Cannabis-

-Cần sa?- Tôi ngạc nhiên. –Nhưng có liên quan gì chứ?-

-Mày đã từng nghe về nguyên nhân vụ cháy chưa?- Lập Minh gằn giọng. –Là do cần sa, chính thứ này với liều mạnh đã tạo ra ảo giác cho tên hung thủ, khiến hắn phóng hỏa. Nhưng như thế là chưa đủ. Tao tìm thấy cái lọ nhỏ này trong phòng HĐTC lúc đi xin “ca” với cha, hơn nữa, chỗ chúng ta chưa từng cấp phép cho việc trồng cần sa, bọn chúng lấy ở đâu chứ?-

-Nhóm buôn cần sa trái phép sao?-

-Đúng vậy, người bị bắt là 1 trong 8 tên buôn cần sa, lúc đầu hắn chỉ bị tình nghi, do phía HĐTC thương lượng với bên cảnh sát nên hắn đã được tha, nhưng không may là vài tháng sau, hắn cùng đồng bọn lại bị bắt vì tội buôn bán cần sa trái phép, điều gì khiến cho lũ “cao tầng” của nhà trường cầu xin cho một tên buôn cần sa? Hơn nữa lại là hai lần?-

Bạn đang đọc Trở Lại Để Tâm Hồn Thảnh Thơi sáng tác bởi dinhbay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dinhbay
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.