Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7: Đôi khi đã yêu mà chẳng biết.

Tiểu thuyết gốc · 2371 chữ

Rầm! Rầm! Rầm

Bệnh viện Trung ương Nhất.

Chàng trai cao gầy hốt hoảng, nhịp thở loạn xạ.

-Bác sĩ, cô ấy có sao không?-

-Anh là người nhà của cô ấy?- Bác sĩ áo blouse trắng hỏi.

-Đúng vậy, cô ấy là người thân nhất của tôi, bác sĩ...- Chàng trai càng hốt hoảng khi bác sĩ cứ ấp a ấp úng, cậu ta có linh cảm chẳng lành, chính mình nhận được tin tức của bệnh viện liền chạy đến, không nghĩ...

-Chúng tôi... haizzz, xin anh hãy nén đau buồn, cô ấy bị tổn thương tinh thần lẫn thể xác quá nặng, không thể cứu chữa, chúng tôi phát hiện cô ấy bị bạo hành rã man, haizz , cậu hãy nhìn lại cô ấy lần cuối đi, mạnh mẽ lên chàng trai.- Bác sĩ vỗ vai cậu, thở dài rồi bước đi.

Thời gian lắng đọng lại ngay khoảnh khắc cuối, -Chết, cô ấy... đi rồi?!-, chàng trai ngơ ngác nhìn vào khung cửa trắng, nơi ấy như tồn tại một thiên thần, một thiên thần đã chìm vào giấc ngủ mãi mãi.

Hắn gào thét trong vô vọng, chạy lộc xộc vào chỗ cô gái ấy, cố sờ lên từng vết cháy xém trên mặt, cố áp tai vào trái tim đã lặng im, nhưng...

Khoảnh khắc phép màu chẳng phải lúc nào cũng xảy ra, kì tích công chúa ngủ trong rừng cũng chỉ mãi là truyện cổ tích, chẳng có công chúa nào, chẳng có hoàng tử nào nữa cả, chỉ còn hắn... chỉ còn hắn.

-Em, chẳng phải ta đã từng hứa sẽ cùng nhau đi chu du khắp trái đất sao?-

-Em, chẳng phải em đã hứa sẽ sinh cho anh một đứa con bụ bẫm sao?-

-Em, chẳng phải em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh sao?, Nếu đáng chết thì người chết phải là anh, phải là anh, tại sao em nỡ lòng nào bỏ anh mà đi...-

Đáp lại hắn chỉ còn là khoảng không im lặng, tiếng trái tim tan nát như miếng thủy tinh đã vỡ, chỉ sợ đã không còn có thể hàn gắn lại, chỉ sợ nếu cố nhặt lên sẽ lại đứt tay. Trong đời hắn, chỉ có một người con gái là còn có thể khiến hắn tiếp tục sống, nếu cố ấy đã đi rồi, hắn... sống tiếp làm chi nữa?

Nhưng!

-Chờ anh, sẽ sớm thôi, chờ anh... nhé!- Chàng trai ánh mắt nhu tình nhìn cô gái, dứt tâm quay đi

Bầu trời đêm ấy âm u lạnh giá, y như trái tim hắn vậy.

>

Thịch! Thịch! Thịch.

Là cảm giác này, chẳng lẽ.

Đinh Kiệt bước lên bục, cảm nhận nhịp đập trái tim tán loạn khi đứng gần Tường Vi.

Tay hắn nâng lên mảnh giấy cam kết, trong giây khẽ thoáng nhìn qua khuôn mặt phớt hồng kia, không, không giống, thật sự chuyện gì đã xảy ra. Não hắn nhảy số. –Chuyện này phải tìm hiểu đôi chút rồi-.

Tiếng vỗ tay hoan hô vang khắp quảng trường, kết thúc cho một buổi party hoành tráng, Đinh Kiệt uể oải đi cùng Lập Minh về khu kí túc xá, đã quá 12 rưỡi rồi, thật may thế nào khi hắn cùng cậu bạn lại được xếp chung một phòng.

-Sáng mai sẽ lên nhận ca, mày nên đăng kí ca đi cho đỡ phức tạp- Lập Minh đã lấp người trong chiếc chăn ấm, chỉ thò mỗi mặt ra. –Mày thích học ca nào-.

-Ca?- Hắn hơi ngớ người.

-Đúng thế, mày không biết sao?- Lập Minh dừng lại nuốt một ngụm nước bọt rồi giải thích tiếp. –Khi học nhà trường sẽ chia ra hai ca sáng và chiều, điều này là tùy vào thời gian biểu của nhà trường, cũng là để học sinh có nhiều thời gian tự học hơn, mấy ông HĐTC chú tâm việc thực hành lắm.-

-Thì ra là vậy!- Đinh Kiệt gật gù hiểu chuyện, sau đó lại nói. –Thế mày vào ca nào?-

-Tao sao? Tao vào ca sáng, bố tao xin đấy, buổi chiều là thời gian luyện võ với học kinh doanh-

Hắn ngạc nhiên hỏi. – Mày học võ, bố mày làm kinh doanh sao?-

-Đúng thế, làm sao à?-

-Không, tự nhiên tao cũng muốn đi học võ-.

Thật ra kiếp trước hắn cũng có một khoảng thời gian “hành nghề” dưới cống ngầm thành phố, võ thực chiến học được cũng rất nhiều, nay sống lại lại muốn tìm hiểu một số quyền cước các môn võ chính thống xem sao.

-Thật sao? – Mắt Lập Minh tỏa sáng như đèn ô tô. –Vậy ngày mai mày đăng kí ca sáng, chiều đi với tao, hehe.-

Thật ra bên ngoài thì nói thế nhưng trong thân tâm Lập Minh lại nghĩ * có đồng chí anh em chịu đòn cùng rồi, sướng quá, đỡ đi mấy quyền của bà chằn kia rồi*.

Tội nghiệp cho Đinh Kiệt không biết tên bạn thân đang tính kế mình, vẫn đánh một giấc ngon ngẻ đến sáng.

Tối hôm ấy trời quang tịnh, không có một đám mây nào, trăng lưỡi liềm đầu tháng 3 tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, hoa cẩm chướng nở rộ tỏa hương thơm ngát khắp khuôn viên.

Tưởng chừng như chị Hằng đang thư thản ngắm nhìn mọi cảnh vật dưới trần gian thì lại bị một tiếng động làm giật mình.

Rầm!

-Cậu làm việc như thế sao?-

Trong căn phòng đẹp đẽ sang trọng, màu sắc trang nghiêm thoai thoải mang âm hưởng của thời gian, thiếu phụ mặc áo đầm đen, khuôn mặt tinh tế góc cạnh, từ cử chỉ đến khí chất đều mang vẻ cao sang quý phái như hoa sen trong đầm . Trái ngược với cảnh tượng ấy, cậu con trai đứng phía dưới run như cầy sấy, không dám ngẩng mặt lên nhìn, chỉ sợ thiếu phụ kia nổi giận sẽ đem mình ăn tươi nuốt sống.

-Chỉ là một việc cỏn con như thế mà cậu làm cũng không xong, theo dõi mà cũng để mất dấu, cậu thật muốn làm tôi tức chết- Tức giận nghỉ một chút lấy hơi, thiếu phụ lại tiếp tục phát hỏa. –Ngày mai cậu phải làm việc cẩn thận cho tôi, không thì...-

-Vâng, vâng... em sẽ cẩn thận hơn, sếp cứ yên tâm- Cậu con trai như chết đuối vớ được cọc, lắp bắp.

Thiếu phụ kia hơi nghiêng mình, lấy ra một tấm ảnh có hình thiếu niên, lại nói:

-Vụ lần này khá dễ dàng, nhưng chỉ có mình cậu đúng thật là hơi quá, nên đi tìm thêm một người thì hơn, văn phòng thám tử này cũng cần thêm một hai người nữa, bọn cũ nghỉ tết vẫn chưa lên, thật làm người ta tức chết-

-Rõ, mai em sẽ đi tìm thêm người- Cậu con trai khẽ thở nhẹ ra, coi như chút được gánh nặng trong lòng, cả ngày bắt mình đi theo dõi người ta thì khác gì hành hạ tinh thần một cách rã man tàn bạo chứ.

-Nhân tiện quan sát luôn con gái tôi một chút, coi xem nó trong tường có gặp khó khăn gì không..., haizzz, lớn rồi vẫn khiến người ta lo lắng như vầy-. Thiếu phụ than thở rầu rĩ, lại nói một lúc rồi cho tên cấp dưới đi ra, chính mình tiếp túc ngồi xuống trước màn hình máy tính.

>

Ò ó o o, ò ó o o.

Tiếng đồng hồ báo thức kì lạ của Lập Minh văng lên khắp cả phòng kí túc xá, Đinh Kiệt tràn trề năng lượng, vươn vai một cái rồi bật dậy chạy vào nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn.

Mặt trời lên còn chưa quá rặng tre, không khí se lạnh lươn lỏi khắp ngóc ngách ngôi trường làm mấy ông bảo vệ lao công buổi sáng cũng hơi run người, xuân đến làm cây cỏ như tái sinh sau ngày đông tháng giá đầy khó nhọc, Lưu Ly, Cẩm Chướng, Đồng Tiền đua nhau khoe sắc làm khuôn viên như bừng sáng rực rỡ trước không khí uể oải của mấy thanh niên học sinh đang ngáp ngắn ngáp dài. Lên lớp vào buổi sáng như thế này đúng thật là cực hình với học sinh đấy.

Lập Minh thức dậy sau nên đành ôm hận mà đứng canh trước cửa phòng vệ sinh, thật là khốn nạn vì cái phòng này lại chỉ có duy nhất một cái bồn cầu. Chân cu cậu run bần bật đập vào nhau như sắp không chịu được đến nơi, tức giận nói:

-Mẹ cái tên kia, làm gì mà lâu giữ vậy, nhanh lên tao mót lắm rồi-

-Hình như mấy chậu cây cảnh trước ban công hôm qua chưa tưới?- Tiếng Đinh Kiệt trong WC vọng ra.

-Thì sao?- Lập Minh ngẩn ngơ, liên quan.

-Thì mày ra đấy mà xả vào, tiện thể tưới cây luôn, hahaha-

-Tao liều chết với mày, ahhhhh!-

Đinh Kiệt bình thản vừa huýt sao vừa rửa tay, đi ra không thèm để ý đến ánh mắt oán độc của tên bạn.

Trường học hôm nay rất đông học sinh, một phần là vì ngày đầu đi nhận ca, một phần lại là vì nhiều anh chị em trong nhà trường tò mò muốn ngắm nghía các hung thần ác quỷ ( Nghĩa là thầy cô đấy) trong lời đồn có thật như thế không.

Lập Minh cùng Đinh Kiệt đã sắm sửa quần áo xong, chỉ là một cái áo sơ mi với chiếc quần dài, nhưng lại phải nói là quả combo quá hợp với hai cu cậu này. Lập Minh dáng người khá đẹp, giống như mấy anh ộp pa trong truyền thuyết, lại kết hợp với cái khuôn mặt tiểu bạch kiểm sát gái như ngóe thì đúng là đi đến đâu rực rỡ đến đó. Khẽ hất mái tóc xoăn bồng bềnh của mình lên, Lập Minh nở nụ cười sáng chói:

-Thấy tao thế nào, chuẩn cơm mẹ nấu chưa?-

-Ừm- Đinh Kiệt nhíu mày, giả vờ đăm chiêu đánh giá. –Mặc như vầy mày ra đường thì không cần làm gì cũng có tiền.-

-Chuyện, có em gái nào chịu được sức hấp dẫn của tao chứ!-

-Đúng rồi, mặt đẹp roai như này không làm phi công thì hơi phí, hahaha-

-Tao abcxyz nhà mày, đứng lại coi-

Song Tỉnh rộng lớn chia thành ba khu, 10, 11 và 12. Mỗi khu được bao quanh riêng bởi hàng rào sắt kiên cố chắc chắn, sở rĩ có việc này xảy ra là vì vào khoảng hai mươi năm trước, thủ lĩnh đầu gấu của 3 khối có xung đột với nhau, gây nên một cuộc nổi loạn quy mô lớn, làm bị thương hàng trăm người. Nhưng cái lạ ở đây là chẳng ai tìm được nguyên do vì sao mà dẫn đến vụ xung đột lớn như vậy.

Lập Minh cùng Đinh Kiệt đi chẳng mấy chốc đã tới trường, khu nhà cao tầng sơn mới chói đã ở trước mặt, tấm biển 10F nổi trội giữa màu sáng bóng của sơn.

-Các em vào đi- Trần Thanh khẽ nhíu mày, khó chịu vì gặp lại tên tiểu tử đi muộn lần trước.

Đinh Kiệt nhún vai đi vào, xem tên đang đứng trên bục giảng kia như là không khí, chính mình còn chẳng biết tại sao lại gây ra hình ảnh xấu như vậy.

Chờ lớp đã ổn định, thầy Thanh bắt đầu cất giọng ồm ồm nói tiếp:

-Giờ chúng ta sẽ phân các chức vụ cán bộ của lớp, các em cho ý kiến đi-

Trần Thanh vừa nói xong thì cả lớp lại nhao nhao lên, mới gặp nhau một lần, khéo còn chưa biết tên nhau đã cho ý kiến, chẳng lẽ lại từ bầu cho mình. Đinh Kiệt khẽ cười gượng, tên thầy này đúng thật chẳng biết đánh giá tình hình.

Tuy nói vậy nhưng cũng không phải là không có, bên góc trái cuối lớp có vẻ như tụ tập một nhóm trai gái đã quen nhau từ trước. Một lúc sau thì có cô gái môi đỏ chót, trang điểm lòe loẹt đứng lên nói:

-Thưa thầy, em đề nghị bầu bạn Trần Phúc Kinh làm lớp trưởng.- Cô gái đánh ánh mắt cười dâm về cái tên công tử Phúc Kinh ấy, lại nói tiếp. –Bạn ấy đã từng có kinh nghiệm làm lớp trưởng, hơn nữa nhà bạn lại rất giàu, em nghĩ sẽ đáp ứng tốt cho nhu cầu của lớp ạ-

Có vẻ như tên Phúc Kinh kia là kẻ ăn chơi trác tán, chỉ lo gây loạn không cần lo dọn hậu quả, Đinh Kiệt xem thường không để mấy tên như vậy vào mắt. Hơn nữa, dù có nhìn một mắt thì cũng biết tên này là cầm đầu của cái bọn xóm làng chợ búa kia, có lẽ nhận được lời nâng bốc quen rồi nên mắt thường để trên đầu, không biết được cái đạo lí “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

-Phúc Kinh- Lập Minh đánh vần lại. –Nghe sao sao ấy nhỉ?-

Sau một hòi vò đầu bứt tai cu cậu lại đập bàn cái bốp. –Đúng rồi, Phúc Kinh đọc lai lái như... Phắc Kinh, khặc khặc.-

-Mày...!- Tên công tử Phúc Kinh trợn mắt, đây rõ ràng là sát muối vào nỗi đau của người khác. Từ nhỏ hắn đã không ưa cái tên này rồi, nhưng có lẽ do nhà hắn quyền thế nên không có ai dám trêu chọc, hắn cũng từ từ quên mất, giờ lại có một tên lôi lên, hỏi xem sao hắn chịu được.

Cả lớp như được mẻ cười rầm rộ, càng làm cho Phúc Kinh tức giận, đôi mắt hắn đỏ lừ lên, nghiến răng ken két nhưng rồi cũng chẳng làm gì, chỉ âm thầm nở nụ cười lạnh.

-Mày lại trêu vào tổ kiến rồi, thật rắc rồi mà...- Đinh Kiệt than thở, lắc đầu ngao ngán.

Bạn đang đọc Trở Lại Để Tâm Hồn Thảnh Thơi sáng tác bởi dinhbay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dinhbay
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.