Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 ~ Chap 3: LỜI TUYÊN CHIẾN

Tiểu thuyết gốc · 5013 chữ

Bát Vương phủ

Qua ngày hôm sau, Khúc Tinh Phi đã nhanh chóng đến phỏng bái Bát Vương phủ từ khi mới sương sớm, ánh dương còn chưa hé lộ.

Nàng bước qua cánh cổng cao lớn của quý phủ, muôn lời trầm trồ tuông ra không ngớt, đây hẳn là khí thế oai phong của một Vương gia quyền lực. Nhưng chỉ vọn vẹn vài bước đi vào trong, đã khiến nàng thay đổi ánh nhìn lẫn cách nghĩ ngay lập tức. Không khí bên trong Bát Vương phủ không hề đông đúc như nàng suy nghĩ, lẽ ra nàng cho rằng mỗi việc phải đến cả ba bốn người phụ trách, việc lớn nhỏ trong phủ có thể lên đến cả trăm hạ nhân. Nhưng không, cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn những gì nàng trù tượng ra, chỉ vài dăm ba hạ nhân quét dọn trước sân, đa phần đều là nô tài, nữ tì thì có được hai ba người chăm việc nhỏ nhặt. Từ cách bày trí cho đến cách ăn mặc của hạ nhân đều đơn giản hết mức có thể. Đồ dùng cũng chẳng phải hàng thượng phẩm trân quý. Có khi phủ đệ này còn kém xa một phú hộ bình thường. Thứ duy nhất để lại ấn tượng cho Khúc Tinh Phi là hàng cây cảnh sum xuê, rợp lá. Nàng nhìn đám cây cỏ này được chăm chút tỉ mỉ như vậy, thế có lẽ Bát Vương gia là người yêu thích hoa cỏ lắm.

Lúc quan sát tận tường khuôn viên đằng trước, Tinh Phi cũng thắc mắc vài lời, thiết nghĩ Vương phủ đây phải diễm lệ như trong mấy bộ phim truyền hình thì mới đúng, như này đây có được coi là "quả trứng bọc vỏ vàng" không cơ chứ.

Ngân nhi thấy thế cũng phân minh rõ ràng, tiểu nữ bảo rằng Bát Vương gia tuy là vị Vương gia có quyền thế nhất trong triều đình, lại còn cùng thân sinh với Hoàng thượng đương triều, ai ai cũng đều kính nể nhiều phần. Nhưng trái lại với uy phong bên ngoài của bản thân, Bát Vương gia từ nhỏ tính tình lạnh lùng ít nói, cuộc sống luôn lãnh đãm giản dị, không thích can chuyện triều chính, cũng rất ít khi ra ngoài. Người đời chỉ biết được Bát Vương gia yêu thích hoa cỏ, ngày qua ngày không chăm sóc cây cảnh thì lại luyện kiếm, có khi nhà bên may mắn được nghe cầm nghệ đệ nhất kinh thành của chàng. Bởi cũng vì thế nên thân thể Quận chúa này mới dành tấm chân ái cho chàng đến như vậy.

Nghe sơ bộ qua tiểu sử của Bát Vương gia, Khúc Tinh Phi cũng hiểu ra lẽ. Chàng là người khó gần, hôm nay muốn gặp được cũng là một bề trắc trở. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, dù sao nàng cũng là Quận chúa của Đại Kim, chàng ta hẳn là nên nể mặt nàng mới đúng đạo làm Vương.

Nàng ngồi đợi chủ phủ ngay ở chính phòng, bọn tì nữ cũng qua vài lượt mời trà bánh. Hẳn cũng qua được ba tuần trà, nhưng chẳng thấy được chút bóng dáng hay lời hồi đáp của Bát Vương gia. Ngồi đến hơn nửa canh giờ, lưng Khúc Tinh Phi nàng cũng muốn cứng ngắc. Nàng bỏ công đến đây, chịu chờ đợi lâu đến vậy, mà một chút động tĩnh cũng không có. Khúc Tinh Phi nàng đoán sai rồi, Bát Vương gia chàng không hề nể mặt nàng chút nào. Chịu ấm ức lớn đến thế, nàng dĩ nhiên không chịu được. Trong từ điển của Khúc Tinh Phi không hề có hai chữ "nhẫn nhịn".

Trong cơn bực tức, nàng mạnh miệng mắng chửi không kiên nể gì: "Tên Vương gia chết bầm này, đang khinh thường ta sao? Ta chờ hắn cả nửa ngày rồi, hắn không ló ra được cái bóng. Bà đây không bỏ qua cho hắn đâu. Thiệt tình!", nàng ta tức tối khôn nguôi, thể như muốn ngũ mã phanh thây Bát Vương gia ra.

Còn nha đầu Ngân nhi đứng bên cạnh lúc nào cũng phải nôm nốp lo sợ vì tính thẳng thắng quá đà của nàng. Chỉ vừa nghe lời nói to gan kia, tiểu nữ tử đã mặt xanh tái nhợt, tim như muốn nhảy thót ra khỏi lòng ngực, cứ ngỡ cái đầu nhỏ đã lắc lư trên cổ rồi. Vội vã khuyên ngăn tiểu thư nhà mình, Ngân nhi thốt giọng run run: "Tiểu thư! Người đừng nói những lời phạm thượng như thế. Để người khác nghe thấy là mang tội, bị chém đầu đó."

Khúc Tinh Phi vẫn ương ngạnh không chịu ủy khuất. Ấm ức lớn thế này, xưa nay nàng chưa từng chịu. Thế mà xuyên vào đây làm đến chức Quận chúa rồi, mà phải chịu nỗi nhục này, không thể nhịn, tuyệt đối không nhịn. Liếc sang nha đầu đang luống cuống lo sợ, nàng khăng khăng: "Ta nói sai sao? Rõ ràng là hắn..."

Tiểu nữ bé gan nhanh nặng giọng: "Tiểu thư!"

Thấy dáng vẻ nơm nớp không yên của Ngân nhi, Khúc Tinh Phi nàng cũng bâng khuân không muốn làm tổn thương tiểu nha đầu thuần khiết này. Nói đến cũng phải xót thương cho tiểu nữ lắm. Thân là nữ tử ở thời đại phong kiến, vốn rất rõ đạo lí "trọng nam khinh nữ", cô nương nhỏ bé nhà nàng sống cũng không dễ dàng gì. Đã thế số phận còn đưa đẩy nha đầu thành hạ nhân, suốt ngày chỉ có thể nghe theo lời của chủ tử, chủ tử nói một, nô tì không thể nói hai. Đó là cuộc đời lênh đênh của những người được coi là bậc hạ cấp ở chế độ này. Thương cho tiểu nha đầu tội nghiệp, Tinh Phi cũng không muốn khiến tiểu nữ này khó xử nữa, lại xuống giọng thuận lòng: "Được rồi. Được rồi. Ta không nói nữa là được chứ gì.", giờ nàng cũng chỉ đành ngồi trông chờ thêm chút nữa, nói thế thôi chứ cơn tức này vẫn chưa nguôi được đâu. Nàng ngồi khoảng một lúc, hết thở dài thì lại chống cằm ủ rũ, chán nản với cảnh tình lạc lõng này. Chợt trong suy nghĩ loé lên ý định mờ ám nào đó. Nàng hé đôi môi ửng hồng cười khúc khích một cách nham nhở rồi quay sang bảo: "Ngân nhi à! Ta muốn đi dạo."

Ngân nhi gật gật đầu, thưa nhanh: "Vậy để em..."

Khúc Tinh Phi vội ngắt lời tiểu nha đầu, gương mặt tươi tắn lên hẳn: "Không cần! Ta muốn đi một mình. Em ở đây đợi ta."

Tiểu nữ lại thêm một lần thấp thỏm, Ngân nhi biết rõ tiểu thư nhà mình chắc chắn không có ý gì tốt. Thế nên càng lo lắng hơn, vội khuyên ngăn tử tế: "Không được đâu, tiểu thư! Ở đây là phủ Vương gia, không phải phủ của chúng ta. Tiểu thư người đừng gây chuyện nữa."

Nàng biết rõ nếu muốn làm gì thì phải vượt qua ải của nha đầu lôi thôi này, nên cố ý ra dáng vẻ cáu giận, nghiêm giọng gắt lời: "Từ khi nào em là chủ nhân của ta thế hả?",

Quả nhiên cô nương bé gan này lại bị hù dọa cho đến xanh mặt, nha đầu sợ hãi quỳ xuống, gập đầu nhận lỗi: "Nô tì không dám!"

Nhìn thấy Ngân nhi quỳ rạp dưới chân thế này, Tinh Phi lại khó chịu trong lòng. Nên hối hả khua tay, vội bảo: "Ta đã nói là đừng có quỳ mà. Ta mất hết vài năm tuổi thọ vì em rồi đó. Em mau đứng lên đi."

Tiểu nữ tử cảm thấy bản thân có lỗi với tiểu thư, ngang nhiên dám cãi bướng lại lời người. Nên cứng đầu quỳ yên, yếu giọng thưa: "Ngân nhi có lỗi, phải chịu phạt."

Tinh Phi biết rõ, nha đầu này trung thành cẩn cẩn, chỉ là phận tôi tớ nên gan lúc nào cũng nhỏ bé. Nàng càng hiểu, cả ngày bọn hạ nhân không làm việc mệt mỏi thì cũng ăn không ngon, ngủ không yên. Lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ cái mạng nhỏ của mình. Có khi chỉ vừa mới chợp mắt, mở ra thì đã phạm phải tôi tày trời. Suốt ngày gặp bề trên thì phải quỳ, quỳ đến tối cả mặt mũi. Nhưng họ cũng là người, cũng có cha mẹ sinh ra, họ có quyền sống riêng cho bản thân mình. Họ không sai ở đâu mà phải chịu nỗi tủi nhục này. Nếu cố gắng tìm ra điểm sai, thì chắc có lẽ là do họ sinh ra ở thời đại phong kiến. Chưa kể số phận lênh đênh như bèo trôi của họ, đến mạng sống của bản thân cũng chẳng do mình quyết định. Chủ tử vui thì cho sống, buồn thì ban chết, còn không thì qua tay một chủ nhân mới. Lại đến chết rồi cũng chẳng thể yên thân. Bên ngoài gặp người chủ tốt bụng thì cho chôn cất tử tế, còn gặp thứ ác nhân thì lại vứt xác vào rừng, mặc cho thú dữ tha thây. Nếu vào trong cung rồi thì các bãi thay ma hay miệng giếng khô luôn là điểm dừng của cuộc đời.

Thế nên càng ngẫm nghĩ, Khúc Tinh Phi càng hiểu được nỗi lo sợ hiện tại của Ngân nhi. Lúc này, nàng chỉ muốn sà xuống và ngay lập tức ôm tiểu nữ vào lòng, dỗ dành một cách thân thiết. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, thân là chủ nhân, nàng cũng không thể tỏ ra đồng cảm thái quá như thế được. Có những điều tốt không cần phải thể hiện ra ngoài, tâm tự thông là được, hiểu nhau qua chữ "lòng". Thế nên Khúc Tinh Phi vẫn mạnh miệng dọa nạt, pha thêm chút tà ác vào với Ngân nhi: "Đến lời của ta mà em cũng không nghe nữa sao? Đứng lên mau! Nếu không ta sẽ giam em trong phòng 10 ngày, cho em chặt củi 10 đêm, phạt em nhịn ăn 10 bữa, rồi bán em đi 10 năm luôn. Ta ác nữ thế đấy, em còn không mau đứng lên."

Hoảng sợ vì lời hù dọa của Quận chúa tinh quái, nha đầu nhanh chóng bắt hồn về và vội vã đứng lên: "Vâng, tiểu thư!". Nhưng Ngân nhi nào không biết tấm lòng của tiểu thư chứ. Tuy nha đầu hơi chậm chạp nhưng không phải kẻ ngốc nghếch gì. Nàng dĩ nhiên hiểu rõ ý tốt mà Khúc Tinh Phi dành cho mình. Nhiều khi Ngân nhi còn cảm thấy mình thương mến tiểu thư của hiện tại hơn là người của lúc trước. Tuy bây giờ có chút quái dị, nhưng người của hiện tại luôn trượng nghĩa, mạnh mẽ, can đảm với mọi chuyện, lại còn thân thiện, tốt với tất cả mọi người. Tiểu thư lúc trước quá yếu đuối, nên hay bị người khác ức hiếp, Ngân nhi cảm thấy thương tâm và ấm ức thay cho người nhiều lắm. Nhưng giờ thì đã khác, tiểu thư đã thay đổi, mà sự thay đổi này cũng khiến cuộc đời người xoay chuyển theo nhiều mặt. Ngân nhi rất cảm ơn ông trời đã cho một kẻ như nàng được hầu hạ một người chủ tử tốt như Khúc Tinh Phi đây.

Nàng mỉm cười thỏa lòng, vui tươi bảo: "Biết vậy thì tốt. Em ở đây, ta đi dạo.", dứt lời thì nàng liền vội chạy đi với thâm ý nham nhở. Bỏ lại tiểu nha đầu lo lắng ngóng trông nhìn theo sau.

Hoa viên

Khúc Tinh Phi chưa thực hiện được kế hoạch của mình thì hình như nàng đi lạc rồi. Tuy đơn sơ nhưng Bát Vương phủ cũng không phải dạng nhỏ gì. Tính tinh nghịch của nàng đây không biết sắp gây họa gì nữa.

Nhưng nói đến nơi này thì quả là tuyệt hảo. Trái ngược với hoa viên ở Lạc Thuần phủ, nơi đây toàn là những cánh hoa đào hồng mềm mại che phủ, cứ như rừng đào mười dặm. Gió thổi hiu hiu, trời sắc xanh nhẹ trong một màu mây trắng xóa bay bồng bềnh, làn hương thơm của trầm hương phản phất cả một hoa viên từ mái đình bay tới.

Trong khung cảnh thiên nhược hữu tình này, nàng dạo đi vài bước với dáng vẻ cổ quái, nàng lom khom, xoay người qua lại như để tránh người khác phát hiện, ngó nghiêng tìm gì đó, chắc hẳn nàng ấy định bày trò tinh quái gì nữa rồi. Bất chợt nàng nghe được vài đường kiếm ở phía sau mái đình nghỉ mát, tính tò mò nổi lên, nên muốn đi đến xem. Nhưng chỉ với vài bước, nàng đã rơi vào tình trạng nguy hiểm thương khóc, một mũi kiếm từ đâu bay đến, chỉ thẳng vào cổ nàng. Giật mình hồn bay phách lạc, nàng chỉ biết há miệng, đứng yên bất động vào thanh kiếm đang kề cổ.

"Ngươi là ai?"

Giọng nói trầm lặng thốt ra từ một nam tử anh tuấn bất phàm. Chàng ra dáng một trượng phu, thanh nhã, kiêu sa, đặc biệt là đôi mắt lạnh giá như băng tuyết, một đôi mắt vô ưu, điềm tĩnh, thanh trạch, nhu cường khiến người khác ở gần ngỡ cứ đâu xa. Khuôn mặt chàng hòa hợp, mọi thứ trên đó đều hoàn hảo đến không ngờ. Khoác trên người chiếc áo thanh màu điềm đạm, trên tay lại mang thanh kiếm sắc bén nhưng không hề có sát khí, đủ cho biết chàng không phải là người tầm thường. Nhưng đâu phải ai cũng nhận ra được như vậy.

Khúc Tinh Phi lúc này hoảng loạn mà quên hết đầu đuôi, miệng lấp bấp hãi hoàn: "Ta... Ta... Ta...", nhưng nàng càng đau đầu hơn nữa bởi là bình thường chỉ nghĩ đến pha trò rong chơi mà quên mất một chuyện quan trọng. Thế là nàng quên hỏi Quận chúa này tên gì mất rồi. Giờ trong tình thế cấp bách này, nàng biết trả lời làm sao. Nàng luống cuống rối loạn lên, nhưng cũng không dám động đậy. Ai biết được thanh kiếm này do tên thợ nào rèn quá xuất sắc, lỡ như nàng sơ ý nhúc nhích, nó "cắn" cho một đường là dọn nhà xuống Diêm Vương lão gia ở luôn. Nói thẳng ra là nàng chưa muốn thoát khỏi trò chơi, vì các đại mỹ nam vẫn còn chưa gặp được mà. Khúc Tinh Phi sợ đến nỗi không còn để tâm ai đứng trước mặt, đôi mắt trợn to chỉ chăm chú nhìn vào thanh kiếm sắc nhọn đang kề cận cổ mình. Một lời cũng không nói ra được.

Nam nhân ấy lườm nàng với ánh mắt lạnh lùng, vẫn giữ chất giọng trầm lặng đấy hỏi: "Ngươi là thích khách sao? Cũng to gan quá nhỉ?"

Khúc Tinh Phi giờ mới kịp bắt hồn mà liếc lên nhìn chàng ta. Mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, nên nhan sắc ngọc thụ lâm phong của mỹ nam trước mặt, nàng nhìn cũng chẳng vô. Nuốt trọn ngụm nước bọt đắng họng, Tinh Phi cố lấy hết khí thế còn sót lại lườm trả lại chàng ta, nhưng giọng vẫn còn run run: "Làm gì có! Ta là Lạc... Lạc Thuần Tây Ninh Quận chúa... Còn ngươi là ai?"

Chàng ta nhẹ trĩu bên mày trái đậm nét: "Quận chúa?"

Nàng cố giữ khí thế bề cao, lúng túng bảo lớn tiếng: "To... To gan! Lại dám chỉ kiếm vào Quận chúa ta. Ngươi là ai mà dám làm chuyện như vậy? Theo ta suy đoán thì ngươi chính là...", nàng nhìn chầm chầm vào mắt người trước mặt, hơi cao giọng tiếp "...Thị vệ! Ngươi chính là thị vệ thân cận của Bát Vương gia có đúng không? Thân thủ như vậy, lại dám chỉ kiếm vào ta, chắc chắn ngươi là người mà tên Bát Vương gia chết bầm kia tin tưởng rồi. Đúng không hả?" nàng lại vấn mắt không rời chàng, muốn xem xem phản ứng của chàng có đúng như nàng nói không.

Chàng ta lại nhìn nàng châm chú một lúc lâu, trong ánh mắt tỏ ra điều gì đó như hứng thú, rồi chàng bỗng nhiên bỏ kiếm xuống, khom người chấp tay nhận lỗi: "Quận chúa tha mạng! Nô tài có mắt như mù, không biết lớn nhỏ, đã mạo phạm Quận chúa. Xin người rộng lượng bỏ qua."

Lúc này, Khúc Tinh Phi mới thở phào nhẹ nhõm, cứ như mới đảo một vòng qua quỷ môn quan. Biết bản thân đã thoát khỏi hiểm cảnh, nàng trấn an tinh thần một lúc mau, cao giọng trở về khí thế Quận chúa như ban đầu, tươi cười hào sảng nói: "Không sao, tiểu huynh đệ! Ta sẽ không trách ngươi đâu. Ngược lại, ta thấy ngươi thân thủ không tệ, có thể hạ được Quận chúa nữ cường như ta, ngươi cũng có chút bản lĩnh đó.", lại vỗ vào vai chàng, nàng vui vẻ nói "Thế này đi, ta với ngươi làm huynh đệ nhé."

Chàng ta lại cúi mặt xuống, thưa lời lễ nghĩa: "Nô tài không dám!"

Nàng nghe lời này đến chán ngán, dăm ba câu cứ nhắc đi nhắc lại, không đáng chết thì tới không dám. Thở dài ngán ngẫm, Tinh Phi trưng ra bộ mặt cau có: "Ta nói này, sao cổ đại các ngươi lải nhải nhiều lời thế? Từ đàn bà đến đàn ông, đều như nhau cả. Nghe đến nhức cả tai."

Nghe nàng nói những lời kì quặc, chàng ta ngẫn ra đôi chút, miệng mấp máy: "Cổ đại? Đó là gì?"

Khúc Tinh Phi nàng cũng buồn giải thích, qua loa vài lời: "Ngươi không cần biết đâu. Nói chung ta quyết rồi, ta sẽ làm huynh đệ với ngươi.", xong liền tự nhiên áp hai bàn tay lên đôi má mềm mại của chàng, nàng chành miệng mỉm cười thân thiện, đôi môi hồng hào căng bóng chuyển động: "Ngươi tên là gì?"

Ánh mắt lạnh lùng của chàng loé lên đôi chút sững sờ, chàng liếc nhẹ xuống đôi tay nhỏ xinh của Tinh Phi đang áp trên má mình, lại mím nhẹ đôi môi, sau đó đảo mắt lên nhìn nàng ta chăm chú, chàng từ từ ra giọng thanh trầm: "Ta tên là... Mặc Tiêu."

Nàng thôi bỏ tay xuống, xoa xoa chiếc cằm sắc sảo của mình, vừa suy vừa nói: "Mặc Tiêu?... Tiêu Tiêu! Nghe hay đấy. Còn ta là...", nàng ngẫm đến tên của mình, nhưng có ngẫm mấy cũng chẳng ra, lại gặn hỏi chàng một cách chân thành: "Ta cũng không biết ta tên là gì. Nè! Ngươi biết không?"

Chàng ta càng lúc càng lơ ngơ hơn: "Tên của người sao lại hỏi nô tài?"

Đã vậy Khúc Tinh Phi cũng không quan tâm chuyện đó nữa, kết bằng hữu mà, không nên lôi thôi nhiều chuyện quá. Thế nên nàng gật gật đầu, khẳng khái mà bảo: "Thôi mặc kệ đi. Cứ gọi ta là Phi Phi."

Chàng ta nhẹ nhếch môi, nhưng cũng không quá rõ. Ánh mắt vẫn chứa đựng sự lạnh lùng, nhưng đâu đó xen lẫn đôi chút nhiệt tình, chàng nhìn Tinh Phi mà nhẹ giọng hẳn: "Phi Phi!"

Nàng nghe bằng hữu gọi thân thiện như vậy, cũng khoái chí lắm. Nhìn chàng ta trước mặt mà nàng cười thật tươi vui, đôi hàm trắng như tuyết lộ giữa ánh ban mai sáng vàng, đôi mắt phượng cong vút theo nụ cười hồn nhiên ấy. Lại giở ra thối tự cao, Khúc Tinh Phi dõng dạc hô hoan: "Nhìn ngươi trẻ như vậy chắc là nhỏ tuổi hơn ta rồi. Từ nay cứ gọi ta là tỷ tỷ. Biết chưa?"

Chàng ta chẳng nghĩ chẳng ngần mà gật đầu ngoan ngoãn: "Vâng!"

Quả do lúc nãy lo cho cái mạng nhỏ này, cho nên nàng không mảy may để ý đến nhan sắc cực phẩm của chàng. Giờ đây, Khúc Tinh Phi mới mở mang tầm mắt, cái khái niệm mỹ nam được nâng lên bậc cao mới. So với Tiểu Vương gia mang vẻ đẹp thân thiện, gần gũi thì chàng ta lại hoàn toàn trái ngược. Gương mặt chàng sắc sảo thu hút mọi ánh nhìn. Thần chất lạnh lùng, lãnh đạm khó ai bì. Nhưng đâu đó toát ra một cảm giác kì lạ, Tinh Phi nàng vẫn chưa thể dùng từ ngữ mà hình dung ra được.

Sau hồi nhìn chàng chăm chú không rời mắt, ngẫn ngơ há hàm ra như thể hàm răng muốn rơi xuống. Nàng chầm chậm đi xung quanh quan sát từ đầu đến chân, từng vị trí bên ngoài thân hình cao ráo đó đều khiến nàng say mê đắm đuối. Thiết nghĩ chàng ta có phải thần tiên chuyển kiếp đầu thai không, sao lại có thể đẹp đến như vậy. Quá soái, thật quá soái!

Đứng yên trước mặt chàng, mắt Tinh Phi vẫn thơ thẫn dáng vào gương mặt tuyệt mỹ của chàng, vừa nhìn vừa trầm trồ: "Lúc nãy sợ quá... À không, bận nói chuyện quá không để ý, thì ra Tiêu Tiêu nhà ta đẹp trai như vậy. Chắc chắn là còn đẹp hơn cái tên Bát Vương gia chết bầm vạn người mê đó. Quá soái!"

Mặc Tiêu chỉ liếc nhẹ mắt xuống, rồi lại đảo mắt lên, tiếp tục nhìn nàng.

Riêng nàng thì không những ngắm mà Khúc Tinh Phi còn nghĩ, nàng suy xét một lúc, lại nảy ra ý định mới, miệng cười khúc khích nham nhở bảo: "Hay là thế này, sau này để dành được nhiều tiền rồi, ta sẽ cưới đệ.", vừa mở lời đòi cưới mỹ nam, nàng còn hớn hở véo thương cằm chàng một cái trong thật bá đạo, rồi lại cười khúc khích.

Chàng giật mình nhích nhẹ cằm về sau, bị nữ nhân chiếm tiện nghi, chàng có nhiều phần kinh ngạc, nhưng còn ngạc nhiên hơn là lời cầu hôn bá đạo của Khúc Tinh Phi hiện giờ. Bao nhiêu ngỡ ngàng, hoang man đều lao đến trước mắt chàng, có phải bản tính quái lạ khác thường của nữ nhân này khiến chàng quay cuồng, đảo loạn: "Cưới đệ?... Xưa nay đều là nam nhân cưới nữ nhân. Làm sao có chuyện..."

Nàng nhỉnh gương mặt hồng hào lên đôi chút, cao giọng ngắt lời chàng ta, khí thế oai liệt tuông trào: "Ta là ngoại lệ. Không những cưới đệ, ta còn cho đệ làm ái thiếp. Ta sẽ chống lại cái tư tưởng vớ vẩn của thời cổ đại các người. Cái gì mà trai tam thê tứ thiếp? Bây giờ ta sẽ là gái tam thê tứ thiếp."

Chàng trau đôi mày rậm khó hiểu, đôi mắt giá lạnh cũng nhẹ cong theo. Lời không còn gì để nói với Khúc Tinh Phi nàng đây.

Nàng thì lại giở soái tính hết cả phần thiên hạ, miệng mỉm cười nham nhở, ánh mắt mê trai lăm li nhưng thường, giọng ngọt ngào bảo với Mặc Tiêu: "Ngoan ngoãn chờ ta nhé, cục cưng!"

Mặc Tiêu lơ ngơ ấp úng: "Cục... cưng?"

Khúc Tinh Phi chành căng khuôn miệng bóng hồng, tưng hửng khoái chí mà cười ngất ngây, ánh mắt nham nhở dường như muốn lấn át cả sự lạnh lùng của chàng: "Ta phải về rồi. Không cần phải gặp tên Bát Vương gia quái đản đó nữa. Gặp được đệ coi như thu hoạch cũng khá lớn. Ta về đây, cục cưng! Chờ ta, ta sẽ quay lại cưới đệ. Bye bye!", nàng vẫy tay chào tạm biệt Mặc Tiêu và nhanh chóng bỏ đi để lại bao câu nói kì lạ cho chàng ấy.

Nhìn theo bóng lưng đang khuất dạng của Khúc Tinh Phi, một nữ nhân cổ quái mà chàng chưa từng gặp. Cảm giác thích thú trong chàng vụt lên càng cao. Chàng trầm ngâm đứng lặng môt mình, lẩm bẩm vài từ kì quái: "Cục cưng? Bye bye?". Được một lúc, chàng như tờ mờ thông hiểu đôi chút, cứ vu vơ mà tán chuyện một mình: "Chào ta sao?", lại nhếch mép một cái "Được thôi! Ta sẽ chờ."

Lạc Thuần phủ

Đến ngày hôm sau, tại thượng phủ của mình, Khúc Tinh Phi chán ngán hết thảy mà than ngắn thở dài trong y phòng.

Nàng mãi hét toáng lên: "Chán! Chán! Chán quá đi! Chán chết đi được. Tại sao lại cho ta xuyên đến cổ đại hả? Máy tính, điện thoại, internet của ta. Hiện đại của ta!", nàng than vãn, kêu gào trời đất, lăn qua lăn lại trên giường, hết cau có rồi lại mếu máo.

Ngân nhi khi ấy từ ngoài bước vào, cất giọng thông báo: "Tiểu thư! Người làm gì vậy? Tiểu Vương gia đến thăm người kìa."

Khúc Tinh Phi đang ngửa người, hai tay hai chân dang thẳng cẳng nằm ngang trên giường, nghe tiếng nha đầu thì lại nhích thân người ra phía thành bên chiếc giường, đầu ló ra bên ngoài, rồi nàng lại ngước đầu lên, ánh mắt ngán ngẫm nhìn hình ảnh ngược chiều của Ngân nhi mà nhại giọng: "Tiểu thư! Người làm gì vậy?", ngừng hơi ngắn, nàng lại tiếp "Nha đầu! Em không thể kiếm câu nào hay hơn được sao?". Khúc Tinh Phi chẳng mảy may để ý đến vấn đề quan trọng trong lời nói của tiểu nữ, chỉ nhắm mắt lại cho qua. Nhưng không lâu sau ngẫm lại, nàng mới phát hiện ra vấn đề chính. Thế là giật mình xoay người lại, mắt mở sáng rực như đốt pháo hoa: "Em nói cái gì? Tiểu thịt tươi đến á?"

Ngân nhi gật đầu thưa: "Vâng!"

Khúc Tinh Phi bật ngồi dậy ngay lập tức, hớn ha hớn hở nhảy ra khỏi giường, miệng lăng xăng không ngớt: "Mau! Mau chuẩn bị cho ta đi gặp tiểu thịt tươi.", rồi lại chạy luống cuống đi thay y phục.

Một lúc sau, đã thay y phục đẹp mắt, mọi thứ tươm tất chỉnh tề. Nàng liền loắng xoắng chạy đến mái đình bên Tây viện để gặp Tiểu Vương gia với tinh thần thì sảng khoái không còn gì để nói.

Nhìn thấy Tiểu Vương gia đang ngồi thưởng trà bên mái đình, nàng cười khúc khích hăng hái. Chàng vẫn giữ phong thái tao nhã, thân thiện đó, cứ như hình ảnh nam thần nhà bên mà Khúc Tinh Phi mong nhớ qua nay. Nhanh nhẹn chạy đến trước mặt chàng, Tinh Phi khẳng khái nói: "Tiểu thịt tươi! Ta nhớ ngươi quá.", rồi nàng hớn hở nhìn Tiểu Vương gia say đắm, cười đến tít cả mắt, có lẽ không có những công cụ thông minh bên cạnh, nàng chỉ biết giải buồn bằng các mỹ nam tử này thôi.

Tiểu Vương gia lúc này đứng lên với ánh mắt ngại ngùng. Chàng thẹn thùng không thể nhìn thẳng vào mắt Tinh Phi. Hắc giọng vài cái e ngại, chàng khẽ bảo: "Phi nhi! Muội cũng thẳng thắn quá!"

Lại nào đâu để tâm lời chàng vừa nói là ý gì, Tinh Phi vẫn thản nhiên tươi cười, vô tư dang tay ra hai bên, mạnh lời mời gọi: "Nào! Lại đây cho ta ôm một cái.",

Lời này của nàng khiến Tiểu Vương gia đơ hẳn ra, mặt chàng ngẩn ngơ hết mức, chỉ biết nhìn nàng với đôi mắt trợn to hết lời.

Ngân nhi cũng phải bở ngỡ hết sức vì hành động kì lạ của nàng, vội vàng gọi "Tiểu thư!" ngăn tính cách kì quái lại bộc phát.

Tinh Phi bỉu môi, bỏ hai tay xuống. Thẳng thắn mà nói: "Ta làm sao? Chỉ là ôm xã giao thôi mà. Thôi vậy! Nếu ngươi không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng.", thất vọng nặng nề khi mất cơ hội chiếm tiện nghi tiểu thịt tươi tươi ngon, nàng yểu xìu ngồi xuống ghế, uống hết ngụm trà trong ly của Tiểu Vương gia một hơi thản nhiên cho đỡ uất ức.

Tiểu Vương gia nhìn dáng vẻ của nàng mà lắc đầu cười mỉm, có lẽ phải bó hết tay chân với nàng ta rồi. Sau, chàng cũng ngồi cạnh bên Tinh Phi, nhìn nàng mà khẽ cười mãi.

Ngồi trò chuyện cùng chàng một lúc lâu, nàng cũng hỏi ra được tên của Quận chúa này cũng là Khúc Tinh Phi, nghĩ đến ắt hẳn nhân vật này là do nàng mới được thiết kế ra, giống là chuyện tất đúng. Cả hai chuyện trò vui vẻ bên nhau, rất là hợp ý. Khoảng một canh giờ sau cũng đến hồi kết thúc. Quận chúa tiễn Tiểu Vương gia ra khỏi phủ và đi về y phòng.

Nàng ngẫm nghĩ về Tiểu Vương gia nhiều hơn, nghĩ đến chàng anh tuấn như vậy, không có được ắt hẳn hoan phí vô cùng. Lại nhớ đến tiểu huynh đệ Mặc Tiêu sắc nước hương trời, nàng càng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này. Ít nhất thì cũng phải hôn được bọn họ chứ. Thế là Khúc Tinh Phi nàng hăng hái quyết tâm phải lấy được mười nụ hôn vàng của các đại mỹ nam ấy.

Đó là lời tuyên chiến với bản thân nàng, và kể từ lúc này cuộc săn nam thần của nàng mới chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc Trò Chơi Chuyên Sủng sáng tác bởi TưHữuVươngTử

Truyện Trò Chơi Chuyên Sủng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TưHữuVươngTử
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.