Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên việt

Phiên bản Dịch · 3371 chữ

Nhạc Dương ngửa đầu chợt trông thấy có người đang bay qua, hắn hét to: “Lão bà, mau ra đây xem Thượng Đế”. Người ngự kiếm phi hành trên trời nghe vậy, nghiêng ngả như muốn ngã. Nhạc Dương lại tiếp tục rống: “Ông bạn, đừng phi nhanh quá, khóa quần còn chưa kéo lên kìa.” Lần này, người kia quả thật ngã dập mặt… Sinh viên Nhạc Dương cũng chẳng quản người ta rơi rụng thế nào, chạy như bay ra nhặt lấy thanh phi kiếm sáng long lanh rơi cạnh đó, đồng thời kêu to: “Sư phụ, phi kiếm là bảo vật, ném loạn sẽ ô nhiễm môi trường, lỡ như nện vào ai thì làm sao bây giờ? Cho dù không như vậy, nện vào hoa hoa cỏ cỏ cũng không tốt a… đồ nhi thay ngươi đảm bảo rồi. Ơ, đây là cái gì? Túi càn khôn? Sư phụ anh minh thần võ như vậy, sao lại đeo cái túi vải rách này bên hông chứ? Đồ nhi cũng đảm bảo thay người rồi”.

Lão đạo sĩ vừa rơi từ trên trời xuống nghe vậy muốn thổ huyết, hắn sống mấy nghìn năm, lần đầu tiên gặp một thằng vô sỉ nhận vơ sư phụ thế này.

“Sư phụ, đồ nhi cũng đã đến tuổi lập gia đình, nhưng còn chưa có ghẹ, không biết ngài có cháu gái không? Ngự tỷ hay tiểu loli đều được, ta không để ý đâu”. Sinh viên Nhạc Dương nhếch môi nở một nụ cười dâm dục, rốt cuộc, lão đạo sĩ máu dồn lên não, đá vào mông hắn, hét lớn:” Cút, cút nhanh cho lão tử!”

“A, mi mắt chuyển động, tỉnh, tỉnh rồi, Tiểu Tam ca ca tỉnh rồi” Nhạc Dương còn chưa mở mắt, đã nghe thấy tiếng trẻ con thanh thúy vang lên bên tai.

“Sương Nhi, đừng có nghịch ca ca nữa…” Tiếp đó, lại nghe âm thanh nữ nhân mười phần ôn nhu mang theo cưng chiều quát khẽ.

Nhạc Dương mở to mắt, không thấy lão đạo sĩ đâu, mà trước mắt là một tiểu nha đầu hoạt bát, đáng yêu như tinh linh. Tiểu nha đầu ước chừng sáu, bảy tuổi; phấn nộn phấn nộn tiểu loli, mặc áo ngắn màu xanh nhạt, lộ ra hai cánh tay trắng như ngó sen; hai bím tóc hai bên dùng chỉ đỏ buộc nơ con bướm, cổ tay đeo một cái vòng bạc treo lủng lẳng 3 chiếc chuông nhỏ bằng đầu ngón tay.

Tiểu nha đầu chu mỏ bướng bỉnh, thò bàn tay nhỏ muốn bóp bóp mũi Nhạc Dương. Cánh tay mềm như cọng cỏ duỗi ra, tiếng chuông nhỏ leng keng hòa cùng tiếng cười thanh thúy khiến không gian trở nên thật vui nhộn.

Ai vậy?

Nhạc Dương hiếu kỳ, chẳng lẽ tiểu nha đầu này là cháu gái bảo bối của lão đạo sĩ? Cực phẩm loli a! Hắn đang muốn động thủ đùa giỡn một chút, chợt thấy từ phía sau tiểu nha đầu duỗi ra một đôi cánh tay, nhẹ nhàng bắt được nàng, khẽ vỗ vào bàn tay nhỏ bé núc ních thịt, coi như là trừng phạt nàng cái tội bướng bỉnh nghịch ngợm, rồi lại cưng chiều đem nàng ôm vào trong ngực. Tiểu nha đầu khanh khách cười không ngừng, đối với Nhạc Dương làm cái mặt quỷ, phi thường khả ái. Nhạc Dương nhìn qua, sau khi thấy rõ nữ nhân đang ôm tiểu nha đầu, trong nội tâm than thầm một tiếng: “Trời ạ! Là một người vợ cực phẩm nha…”

Hiện tại, ngồi đối diện Nhạc Dương, là một mỹ phu nhân khoảng chừng 30 tuổi, khuôn mặt như trăng tròn vành vạnh, lông mày lá liễu, hai con ngươi long lanh ướt nước, thanh tịnh như suối, khóe môi cong cong, nàng mỉm cười, vừa lịch sự nhã nhặn, vừa ôn nhu như nước.

Mái tóc đen búi cao, gài một chiếc trâm phượng bằng gỗ, đơn giản, mộc mạc mà vẫn thanh nhã, quý phái. Nàng mặc một bộ váy dài màu xanh da trời, kết hợp với cánh tay như ngọc, cổ tay trắng nõn đang ôm tiểu nha đầu, khiến Nhạc Dương bùi ngùi mãi không thôi.

Nếu như ai có thể cưới được người vợ như vậy, thì còn ham hố gì thêm đây?

Mỹ phu nhân trông thấy Nhạc Dương tỉnh, thu hồi dáng tươi cười, khuôn mặt tinh xảo lộ ra đau lòng, lại mang theo tự trách: “Tam nhi, về sau không được hồ nháo như vậy biết không? To gan lắm, lại dám đi nhảy sông, may mà có người trông thấy còn vớt được ngươi lên kịp, nếu không, ngươi bảo ta… bảo ta như thế nào đối mặt với tỷ tỷ? Năm đó, tỷ tỷ giao ngươi cho ta chăm sóc, Tứ nương ta liền coi như mẫu thân của người rồi, bao nhiêu năm nay, cho dù thế nào, Tứ nương cũng không nỡ đánh ngươi một lần. Nhưng lần này, nếu không giáo huấn cho ngươi nhỡ kỹ, lần sau lại phạm phải sai lầm như vậy, chẳng phải ta cô phụ sự tin tưởng của tỷ tỷ năm đó hay sao? Tháng sau, chờ Tứ thúc của ngươi trở về, liền tự mình đi lĩnh phạt đi”

Tiểu nha đầu nhăn lại cái mũi đáng yêu, nói theo: “Đi lĩnh phạt là bị ăn gậy á, bốp bốp bốp, đánh cho mông đít ngươi nở hoa luôn, ha ha”

Ây ây?

Nhạc Dương nghe mà toát mồ hôi hột, mình nhảy sông lúc đếch nào cơ chứ?

Đây là đâu? Lão đạo sĩ thối đạp mình bay đến chỗ quái nào thế? Có phải nàng nhận lầm người rồi không?

Chợt trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ cổ quái: Có lẽ nào, có một thằng giống mình như đúc, hai thằng cùng rơi xuống sông, sau đó, mỹ phu nhân này vớt được mình lên, còn thằng đen đủi kia thì bị tôm cua cá làm thịt rồi!

Chết toi, hiểu lầm lớn nha…

Thanh niên xuyên không rất sợ mở miệng lung tung sẽ ựa dại, nên chẳng nói đây là hiểu lầm, càng không dám hỏi đây là nơi nào. Lỡ như khiến cho đối phương phát hiện ra mình căn bản không phải Tam nhi bảo bối của nàng, liền lập tực trở mặt, đem chính mình quăng xuống sông lần nữa, làm mồi cho tôm cá thì thê thảm rồi…

Mỹ phu nhân trông thấy thanh niên Nhạc Dương khẩn trương, toát mồ hôi hột, mặt mũi đỏ bừng lại tưởng rằng thằng cháu ngộ ra, ăn năn sám hối, giọng điệu liền trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tam nhi à, biết sai thì tốt, trẻ người non dạ, không sợ có lỗi, chỉ sợ có lỗi mà lì, không biết sửa đổi. Tứ nương nhìn con lớn lên, biết con là người hiểu được nặng nhẹ, có điều, chuyện Tuyết tiểu thư từ hôn, nhất thời khiến con mất bình tĩnh mới dại dột làm ra việc nhảy sông. Tam nhi à, tuy Tuyết tiểu thư tốt thật, nhưng nàng không thích con, từ hôn thì thôi, nếu vợ chồng không thể đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, thì chẳng thà không cưới còn hơn. Nhạc gia chúng ta, là một trong Tứ đại gia tộc, nữ tử trong thiên hạ nhiều không kể xiết, chẳng lẽ không tìm được một người hợp với con sao?

“Vâng…” thanh niên Nhạc Dương quyết định, trước hết cứ đóng giả thằng xui xẻo chết đuối dưới sông đã, chờ khi nào có cơ hội thì chuồn sau.

“Tam nhi a, con nghĩ được vậy Tứ nương cũng yên tâm.” Mỹ phu nhân vốn còn tưởng phải phí công khuyên nhủ, không ngờ đứa nhỏ này suýt chết một lần lại tỉnh ra, âm thầm cảm ơn tổ tông linh thiêng phù hộ.

Mỹ phu nhân dặn dò Nhạc Dương nghỉ ngơi cho tốt, lại nói vài câu an ủi, rồi buông tiểu nha đầu ra, đứng lên, chuẩn bị rời phòng.

Trong lòng Nhạc Dương vẫn còn kinh hãi, thật may là không bại lộ, phải nhanh chóng chuồn đi, nếu không thằng xui xẻo chưa chết, lại từ dưới sông bò về vậy thì mình thảm rồi.

Mỹ phu nhân nắm tay tiểu nha đầu, ra tới cửa, chợt quay đầu hỏi: “Tam nhi, con thật sự sẽ không làm việc dại dột nữa chứ? Tứ nương biết tính con ngoài mềm trong cứng, tuy bên ngoài hiền hòa, nhưng trong lòng lại quật cường; đừng có đợi ta đi khuất, lại len lén ra sông tự tử đấy!”

“Không… sẽ không…” Nhạc Dương lắc đầu như trống bỏi.

Làm đếch gì có chuyện mình mò đi tự tử, mình còn phải tìm lão đạo sĩ thối báo thù chứ.

Mỹ phu nhân trông thấy biểu hiện nghiêm túc trên mặt Nhạc Dương, cảm thấy an tâm hơn một chút: “Tứ nương tin con, Tam nhi, tuyệt đối đừng làm việc dại dột nữa, cha mẹ con mất sớm, Tứ thúc của con lại không có con trai, bản thân ta nghiệp dày phúc mỏng, Băng nhi số khổ, Sương nhi còn nhỏ, hiện tại, việc hương hỏa, nối dõi tông đường của cha con cũng như Tứ thúc đều trông cậy vào một mình con đấy, nhớ kỹ a!”

Nhạc Dương lại toát mồ hôi hột, ta làm thế quái nào được, ta lại không phải Tam nhi của ngươi, giờ này có lẽ thằng xui xẻo đã bị… tôm cá chia nhau đánh chén rồi, chuyện hương hỏa này, quá sức a!

Nghĩ thì nghĩ vậy, thanh niên vẫn gật đầu vâng dạ.

Tiểu nha đầu cảm thấy trong phòng không có gì thú vị, trượt khỏi mỹ phu nhân, nhảy ra ngoài, thoáng cái đã chạy mất.

Mỹ phu nhân gọi hai tiếng, tiểu nha đầu cũng không quay lại, đành đi theo, trước khi ra cửa lại cảm thấy chưa yên tâm, quay lại nói: “Tam nhi, con đừng nản, Tứ thúc con thiên tư ngu dốt như vậy, cũng khế ước thành công ngay trước khi tròn 20 tuổi, con vẫn còn 3 tháng nữa mới 20 đấy. Bao nhiêu năm qua đều có thể kiên trì tới bây giờ, lẽ nào cuối cùng lại từ bỏ? Con cháu Nhạc gia chắc chắn sẽ khế ước được Bảo điển, tin tưởng Tứ nương, con chắc chắn sẽ làm được. Ta nghĩ, có thể năm đó, cha mẹ con phong ấn cuốn Triệu hoán bảo điển này, họ không muốn con khế ước thành công quá sớm, khiến con kiêu ngạo, tự mãn, từ đó tôi luyện ý chí của con; nếu không, thiên phú của con cao như vậy, không có lý nào lại không khế ước được. Tin tưởng Tứ nương, cha mẹ con ưu tú như vậy, con mang trong mình huyết mạch của họ, chắc chắn cũng là người ưu tú, đừng nản chí, cũng đừng buông xuôi…”

Khế ước Bảo điển?

Triệu hoán bảo điển lại là cái của nợ gì?

Chắc là huyết mạch của thằng xui xẻo rất tốt, nhưng mình cũng không phải hắn, mình đơn giản là một thằng con trai bình thường chưa đánh mất tấm thân trong sạch a.

Nếu phải kể ra điểm mạnh của mình, chắc là chơi game a, đặc biệt là cầm Văn-heo đi rừng trong Liên Quân Mobile á, hay là chơi Da-xua hỗ trợ trong Liên Minh Huyền Thoại rồi.

Thanh niên Nhạc Dương không biết phải khế ước cái gì Bảo điển, nhưng nghe mỹ phu nhân nói, cũng hiểu ra vài phần. Đoán chừng, thằng xui xẻo trông giống mình như đúc kia, sở dĩ nhảy sông tự tử là vì tuyệt vọng a. Không cha không mẹ, không khế ước được Bảo điển gì đó, lại bị gái từ hôn, mẹ nó, quá thảm rồi, chán sống cũng hợp lý thôi. Mà nhọ hơn, hắn nhảy sông rồi, người được vớt lên lại không phải là hắn, mà là mình, một thằng nhìn giống hắn như đúc.

Kết quả là mình được mang về căn phòng này, còn thằng xui xẻo, có lẽ giờ này đang lang thang dưới đáy biển rồi.

Có điều, thanh niên Nhạc Dương vẫn không hiểu nổi, tại sao mình lại rơi xuống sông… Chẳng lẽ lão đạo sĩ thối đạp mình một cước, mình liền bay thẳng xuống sông rồi? Nhưng sao lão lại làm thế? Lẽ nào hắn muốn cho mình trùng sinh , thay thế thằng xui xẻo kia sống tiếp?

Nghĩ tới đây, thanh niên Nhạc Dương lập tức ướt đẫm mồ hôi. Có vẻ như chuyện này hơi quá sức tưởng tượng rồi…

“Tam nhi, con nghỉ ngơi thật tốt đi, thật ra, Tứ nương nghĩ, cho dù con không khế ước được Bảo điển thì con vẫn là Tam nhi của ta, ta vẫn sẽ coi con là con trai ruột, cho dù phải táng gia bại sản, cũng cố gắng giúp con có tiền đồ. Tuy Tứ thúc con không nói ra, nhưng trong lòng cũng nghĩ vậy. Tam nhi, con an tâm tĩnh dưỡng đi, nói không chừng, tinh thần thoải mái lại có thể thành công khế ước đấy.” Mỹ phu nhân dặn dò Nhạc Dương, quay người rời đi.

Nhạc Dương nghe nàng an ủi, trong lòng chợt cảm thấy xúc động, tuy rằng người nàng quan tâm không phải là mình.

Thằng xui xẻo chết đuối kia quả thật quá sướng rồi, vậy mà còn đâm đầu đi tự tự, đúng là ngu hết chỗ nói. Một nghĩa mẫu tốt như vậy, liệu trên thế gian này tìm được mấy người cơ chứ? Vậy mà thằng xui xẻo không biết quý trọng, lại bởi vị bị gái từ hôn mà nhảy sông tự sát, chết đuối là đáng đời.

Nhạc Dương bỗng thấy đời bất công, bản thân mình muốn được một người quan tâm cũng không có. Hắn nhìn theo mỹ phu nhân cất bước rời đi, trong lòng thở dài, nếu mình là thằng Tam nhi này thật thì ngon rồi, Tứ nương tốt như vậy, nhưng đáng tiếc, mình lại không phải.

Hắn nằm trên giường, ánh mắt hờ hững quét khắp gian phòng, bất chợt bị một quyển sách to đùng làm bằng kim loại đặt trên bàn hấp dẫn.

Cuốn sách này được làm bằng đồng thau, nhìn qua cũ kỹ, dày cộp, to hơn cuốn sách bình thường khoảng 3 lần, trên cuốn sách dày đặc những cổ vân huyền ảo. Nhìn không tới 3 giây, tâm thần Nhạc Dương cứ như bị cuốn sách hấp dẫn, giống như có một âm thanh từ cõi hư vô đang kêu gọi mình. Cảm giác này, không khác gì ghẹ nằm sẵn trên giường, đang mời chào mình tiến tới. Theo bản năng, Nhạc Dương đưa tay ra, muốn sờ cuốn sách kim loại kỳ lạ này. Không ngờ, ngón tay hắn vừa chạm một cái, cuốn sách liền tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, chói mắt. Cả gian phòng đều bị ánh sáng bao phủ, vàng óng ánh.

Nhạc Dương hốt hoảng lấy tay che mắt, mặc dù mắt hắn cũng đã nhắm chặt. Trong nháy mắt, vô số tri thức tràn vào trong đầu hắn, Nhạc Dương chưa kịp phản ứng, đã phát hiện trong đầu mình đầy ắp những tri thức lạ lẫm, mà cuốn sách bằng đồng thau kia vẫn không ngừng cuồn cuộn nhét vào đầu hắn lượng tri thức mới. Hắn thấy mình bất giác thông hiểu vô số kiến thức, nhưng muốn nói cụ thể là hiểu ra cái gì thì lại không nắm bắt được, như ngộ mà chưa ngộ, chính như dân gian nói: “Gi gỉ gì gi cái gì cũng biết, đi vào chi tiết thì chẳng biết cái gì…” Hiện tại, Nhạc Dương đang ở trong trạng thái hiểu mà không hiểu, không hiểu mà lại hiểu, rất mâu thuẫn nhưng lại rất hợp lý.

Trong cơ thể hắn, cũng bởi vì hiện tượng kì dị này, mà có cái gì đó dường như tỉnh lại, một loại năng lượng thần bí vốn ngủ say, chợt giống như có sinh mệnh, phát ra âm thanh kêu gọi khiến linh hồn hắn run rẩy. Tuy lỗ tai không nghe thấy gì, nhưng bằng cảm nhận, hắn có thể rõ ràng nghe thấy loại năng lượng thần bí kia đang gọi mình. Hắn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết tiếng kêu gọi này tuyệt diệu vô song, so với Lạc Trôi của Tùng Núi còn dễ nghe hơn cả vạn lần. Âm thanh ấy, đánh thẳng vào sâu trong linh hồn, vô cùng mỹ diệu, giông như lúc còn nhỏ bị bệnh, được mẹ ôm vào trong ngực dỗ dành, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào hình dung ra.

Cùng lúc đó, tại trong thức hải, Nhạc Dương phát hiện có một thanh phi kiếm đang tỏa sáng lấp lánh, tự động bay lượn, giống có một Tiên nữ đang cầm thanh phi kiếm ấy, tự do ngao du giữa hư không múa kiếm.

Cái này… cái này… là chuyện gì?

Một lúc sau, ánh sáng vàng chậm rãi tiêu tán, nó thu lại như một sợi chỉ, liên kết ngón tay của Nhạc Dương với cuốn sách đồng thau khổng lồ kia.Âm thanh kêu gọi từ năng lượng thần bí cũng biến mất, thanh phi kiếm lấp lánh kia cũng không thấy tăm hơi.

Tâm thần Nhạc Dương từ trong thức hải trở ra, hắn giật mình phát hiện giữa ngón tay và cuốn sách có một sợi ánh sáng vàng kim lấp lánh, vội vàng thu tay lại, sợi kim quang liền biến mất. Cuốn sách bằng đồng thau kia, nặng như vậy, bỗng nhiên bay lên, trôi nổi bồng bềnh đến trước mặt Nhạc Dương, hắn có cảm giác cuốn sách như một phần máu thịt trên cơ thể mình, có huyết mạch tương liên, có thể dùng tinh thần điều khiển.

Tại cửa phòng, mỹ phu nhân chẳng biết đứng đấy từ lúc nào, lệ rơi đầy mặt. Hai tay nàng bấu chặt mép cửa, mạnh mẽ chống đỡ thân thể đang run rẩy, nếu không làm vậy, có lẽ nàng sẽ ngã mất, bởi nàng cảm giác thân thể mình như vô lực. Trên khuôn mặt tinh xảo của nàng chứa đầy kinh hỉ, lại có chút nghi hoặc không dám tin; nước mắt ào ào như mưa rào mùa hạ, muốn ngăn nhưng càng ngăn càng tuôn ra dữ dội: “Tam nhi, con khế ước Triệu hoán bảo điển thành công? Cái này… cái này là thật sao? Tứ nương không nằm mơ chứ? Tổ tông linh thiêng a, cảm ơn trời Phật phù hộ! Tỷ tỷ, Tam nhi thành công rồi, tỷ trên trời thấy được sao? Muội biết mà, Tam nhi không phải phế vật, hắn không phải! Cảm ơn Nhạc gia liệt tổ tiệt tông phù hộ, cháu dâu thay Tam nhi hướng các cụ dập đầu tạ ơn, cảm ơn các cụ không bỏ rơi Tam nhi của chúng ta…” Mỹ phu nhân vừa nghẹn ngào, vừa quỳ xuống đất, thân thể run run kích động, nặng nề dập đầu hướng tổ tiên, mười phương chư Phật tạ ơn. Trán nàng sưng đỏ, dính đầy bụi đất vì đụng xuống nền nhà, nhưng nàng không hề thấy đau, vẫn khấu tạ không ngừng.

Nhạc Dương lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng nhảy dựng lên, lao tới ân cần đỡ Tứ nương dậy. Mỹ phu nhân thấy con trai mình như vậy, cảm động không thôi, nước mắt lại được thế tuôn ra như suối, cũng may, nàng không biết hắn là hàng fake.

Tiểu nha đầu không biết chạy về từ bao giờ, đang đứng ở cửa, cầm một cái chong chóng, nghiêng đầu nhỏ, hiếu kỳ hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại khóc nhè?”

Bạn đang đọc Triệu Hoán Vạn Tuế (Dịch) của Hà Phi Song Giáp

Truyện Triệu Hoán Vạn Tuế (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghiemminh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.