Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Long Thành?

1822 chữ

Oanh!

Cái gì?

Kiêu Tần tinh thần lập tức chấn động, gia gia hắn chết rồi? Tại sao lại như vậy? Mới vừa hôm qua còn nói đi báo thù cho hắn đây, sao tự nhiên lại chết được?

Kiêu Tần trong giây lát suy sụp, Bộ Khinh Phàm lời nói hắn còn hoài nghi được hay sao? Là ai? Là ai giết gia gia hắn?

"Tông...tông chủ, người nào giết gia gia ta?"

Kiêu Tần hít sâu nén xuống hận ý cùng vô vàn cảm xúc bất ổn hỏi.

"Không biết, vì vậy ta mới đưa ngươi tới đây, trả lời ta, ngươi cùng gia gia ngươi có đắc tội qua ai?"

Bộ Khinh Phàm lắc đầu nói, sau đó hai mắt sâu kín hỏi.

Đắc tội?

Kiêu Tần suy nghĩ một chút, nhớ lại mình cũng không đắc tội với đại nhân nào, nếu nói xích mích, thì hẳn là chỉ có một mình Tùy Phong.

Tùy Phong?

Không thể nào!

Gia gia hắn không thể nào bị Tùy Phong giết chết, Kiêu Phúc vẫn là một tiên thiên đỉnh phong, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được.

"Bẩm tông chủ, đắc tội thì không có."

Kiêu Tần thành thật đáp, sau đó lưỡng lự nói tiếp:

"Chỉ là mới hôm trước ta có xích mích với một tên ngoại môn đệ tử tên Tùy Phong, ngoài ra không còn nữa."

Hử?

Bộ Khinh Phàm lúc này lóe lên một tia dị sắc, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi cực kỳ thâm sâu, ánh mắt kia, đột ngột làm Kiêu Tần cảm thấy rét run.

"Ngươi kể toàn bộ sự việc đi ra, một chút chi tiết không thiếu."

Bộ Khinh Phàm sắc mặt có chút trở nêm âm trầm nói.

Kiêu Tần chân tay kém chút mềm nhũn, đây là cái gì tiết tấu a, tông chủ bộ dáng trông thật đáng sợ, bất quá Kiêu Tần chỉ dám ngoan ngoãn kể ra.

Từ lúc gặp mặt Tùy Phong, bị Tùy Phong bạo nổ thằng em, sau đó là Kiêu Phúc đi tìm Tùy Phong, mọi chuyện hắn biết đều kể hết, một chút không chừa.

"Hết rồi?"

"Hết rồi, đệ tử chỉ biết bấy nhiêu, về sau đệ tử một mực nằm trên giường, sự việc gì cũng không biết."

Kiêu Tần nuốt một ngụm nước bọt trả lời, thở cũng không dám thở mạnh.

Bộ Khinh Phàm lúc này lâm vào trầm mặc, sau đó đột nhiên phất tay ra lệnh:

"Chuyện hôm nay nghiêm cấm truyền ra ngoài, nếu không xử theo môn quy."

Bộ Khinh Phàm giọng nói tràn ngập uy nghiêm, không một ai dám trái lệnh.

"Rõ, tông chủ."

Bên dưới các trưởng lão nhao nhao đồng thanh hô, tông chủ là muốn phong bế chuyện này, việc này quá mức chấn động, nếu lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng xấu đến tông môn, một số thế lực khác sẽ đem việc này gây bất lợi cho tông môn.

Sau đó Bộ Khinh Phàm cho giải tán, còn việc ai là sát thủ tất cả đều không biết, bất quá nhìn vẻ mặt kia của Bộ Khinh Phàm, mọi người tám chín phấn đều đoán được hẳn là tên ngoại môn đệ tử Tùy Phong kia.

Là ngoại môn đệ tử a, bực này khó tin sự tình cũng xuất hiện, đáng tiếc một nhân tài lại làm ra chuyện tày trời này, bất quá chỉ có tông chủ mới giải quyết được, bởi vì ngoài Bộ Khinh Phàm, không một ai mạnh hơn Biện Huân bao nhiêu.

"Lại là một ngoại môn đệ tử, thủ pháp giết người đều rất cao cấp, rốt cuộc là ai?"

Bộ Khinh Phàm một mình tự nhủ, suy nghĩ một cái gì đó rồi rời đi ra ngoài. ....

Cách Tuyệt Lãng tông 15km về phía nam...

"Nguyệt cô cô à, chúng ta phải đi thôi, bây giờ mà quay về chỉ tổ vướng chân vướng tay Tùy Phong mà thôi."

Lúc này, Vương Bàn một mặt khổ bức cầu xin Đào Nguyệt.

Ý đồ của Tùy Phong tại sao hắn không rõ? Bất quá Đào Nguyệt khăng khăng muốn trở về giúp Tùy Phong một tay, Vương Bàn năn nỉ gần chết nhưng mà không thấm tháp gì.

"Không được, ta phải trở về giúp lão công, ngươi không đi thì ta đi, tránh ra đi."

Đào Nguyệt lắc đầu cương quyết nói, sau đó không để ý đến Vương Bàn một mình bước đi.

Vương Bàn cũng chỉ biết cười khổ, hắn vốn nào phải đối thủ của Đào Nguyệt, làm sao ngăn cản Đào Nguyệt, đành phải đi theo Đào Nguyệt mà thôi.

"Hí chọ chọ..."

Lúc này, một đạo tiếng ngựa hí vang lên, sau đó một đoàn khoảng mười người từ xa cưỡi ngựa đi tới, mà dừng lại là ở trước mặt Đào Nguyệt cùng Vương Bàn.

Không tốt!

Vương Bàn nhất thời cảm thấy không ổn, nhìn trước mặt đoàn người này, Vương Bàn để ý thấy đứng đầu là một người thiếu niên trạc tuổi hắn, trên người quần là áo lụa khá sạch sẽ, gương mặt có chút trắng không hợp thói thường, nhất là ánh mắt kia một mực dán lên người Đào Nguyệt.

Móa, lại là một tên háo sắc tiểu bạch kiểm!

Vương Bàn trong lòng mắng tục một tiếng, bất quá phía sau hắn chín tên kia thật không bình thường, một thân áo giáp trang bị kín người, toàn thân thiết sát chi khí lẫm liệt, Vương Bàn vẫn là yên lặng.

"Làm ơn tránh đường."

Đào Nguyệt lông mày liễu khẽ nhíu, tỏ vẻ khó chịu nói, nàng thực đang rất khẩn trương, Tùy Phong vẫn còn ở Tuyệt Lãng tông sống chết chưa rõ, vậy mà có kẻ dám chặn đường nàng.

"Cô nương, ta là Huỳnh Cung, là người của Thiên Long thành, ngươi muốn đi đâu ta có thể cho đi nhờ."

Lúc này, trên ngựa tiểu bạch kiểm xưng Huỳnh Cung cười nói, mở miệng liền hô thân phận, chắc chắn là thói quen ỷ thế hiếp người lâu ngày tạo thành, nói xong hai mắt lại nóng rực nhìn lấy Đào Nguyệt bộ ngực sữa, hận không thể cắn xuống một cái.

"Không cần, chúng ta tự đi được."

Đào Nguyệt nhìn ánh mắt dơ bẩn của Huỳnh Cung liền tức giận không thôi, muốn phát tác nhưng là đành không, nàng đang gấp gáp, với lại chín tên lính tráng phía sau hắn không có tên nào thực lực yếu cả, nàng không sợ nhưng là không muốn dây dưa.

"Cô nương, ta đều là tốt bụng thật lòng muốn giúp, ngươi nể mặt ta một chút có được hay không a?"

Huỳnh Cung sắc mắt lúc này hơi đổi, nụ cười vẫn còn tuy nhiên lạnh hơn rất nhiều, rõ ràng ý muốn nói ngươi không nể mặt thì sẽ có chuyện đây mà.

"Cút, ta không rảnh mà ở đây nói chuyện với ngươi, nếu còn không tránh thì đừng trách ta."

Đào Nguyệt lúc này trực tiếp bốc hỏa, trong người chân khí dũng động, nếu mấy tên này không tránh quả thực nàng sẽ đánh.

"Công tử nơi này thuộc địa phận Tuyệt Lãng tông, có hơi chút..."

Lúc này, một tên lính phía sau giống như là người cầm đầu nói nhỏ với Huỳnh Cung cái gì, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

"Cái gì tông? Bằng bản công tử thân phận hay sao? Đến, nếu nàng không nghe thì trực tiếp bắt lại cho ta, được bản công tử để ý chính là nàng vinh hạnh đây."

Huỳnh Cung mặt mày biểu lộ khó chịu hừ lạnh nói, sau đó quay sang Đào Nguyệt nói:

"Cô nương, bản công tử cho ngươi cơ hội cuối, ngươi vẫn là đi với ta đi, nếu không đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc."

Đào Nguyệt xinh đẹp, đơn giản là đẹp nhất mà hắn thấy, thân hắn loại nữ nhân gì đều chơi qua, nhưng là đẹp như Đào Nguyệt, dáng người hoàn mỹ kia thật làm hắn không sao bỏ đi được, hôm nay mặc nàng là cái gì thân phận, hắn cũng phải bắt nàng về hảo hảo mà đè dưới thân.

Là một thiếu chủ của Thiên Long thành, bậc nhất thành thị Đông Thắng vực, Huỳnh Cung hắn còn chưa sợ ai, từ lúc xuất đạo đến giờ còn đều không ai dám làm gì hắn? Đào Nguyệt hôm nay hắn quyết thu thập rồi.

"Ngươi mơ tưởng, đã không tránh thì xem chiêu."

Đào Nguyệt khẽ gắt một tiếng, bộ ngực tức giận đến phập phồng, sau đó hàn băng chân khí như nước lũ quét ra, nhiệt độ xung quanh phảng phất như hạ thấp xuống, biến thành một vùng băng tuyết chi địa.

Keng!

Đào Nguyệt rút kiếm, sau đó tấn công về phía Huỳnh Cung.

"Bảo vệ công tử."

Tên cầm lính cầm đầu hô lên, sau đó một mình đi lên đỡ lấy thế công của Đào Nguyệt. ....

"Quái, tại sao lại không thấy?"

Ở phụ cận địa điểm lúc trước Đào Nguyệt cùng Vương Bàn, Tùy Phong khó hiểu nói.

Tìm khắp chung quanh chu vi một cây số, Tùy Phong đều không thấy bóng dáng Đào Nguyệt cùng Vương Bàn, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, hay là đã xảy ra chuyện không hay?

Đào Nguyệt dung mạo kinh diễm, ra ngoài chỉ sợ gặp phải không ít phiền phức, Tùy Phong chỉ lo lắng như vậy mà thôi.

"Có người chết?"

Lúc này, Tùy Phong nhìn thấy phía trước có mấy người nằm la liệt dưới đất, thật giống như vừa có chiến đấu xảy ra.

Lại gần, Tùy Phong để ý bọn họ đều mặc một loại áo giáp, trên người còn có vết kiếm đâm thủng, mà mơ hồ trên vết thương còn có dấu vết của hàn băng chân khí.

"Kiếm này là của Đào Nguyệt, chết tiệt."

Nhìn thấy một thanh kiếm nằm trên đất, Tùy Phong liền nhớ đến thanh kiếm này đều đi theo bên mình Đào Nguyệt, nhưng mà lúc này lại ở đây, Tùy Phong liền biết cái gì xảy ra, hẳn là Đào Nguyệt chính là người giết chết mấy người này, bất quá bây giờ không biết ra sao rồi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

"Thiên Long thành binh sĩ?"

Trên tay Tùy Phong, một khối ngọc bội thân phận Tùy Phong vừa lấy được từ người của một tên binh sĩ, mà phía trên có ghi là Thiên Long thành.

Thiên Long thành?

Tùy Phong trong mắt sát khí lóe lên, bộ dạng thập phần đáng sợ, trong tay viên ngọc bội kia từ lúc nào đã bị bóp nát thành tro bụi.

... Tg: tieubaihoai Truyencv.com

Bạn đang đọc Trâu Bò Nhất Hệ Thống của tieubaihoai

Truyện Trâu Bò Nhất Hệ Thống tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.