Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pn4

Phiên bản Dịch · 3953 chữ

Phòng 1052

HongKong, cảng Cửu Long, trên sân thượng nhà hàng kiêm khách sạn Bán Đảo có một cửa sổ hình vòm rộng lớn quay mặt ra hải cảng tuyệt đẹp, khung cửa được khắc hình chim muôn hoa bướm uốn lượng, tỏa ra không khí thản nhiên, lộ ra phong tình đặc biệt của Nam Mĩ, lại còn vươn vấn thêm hơi thở từ thời thực dân Tây Ban Nha.

Hơn hai giờ một chút, mọi người dùng cơm trưa xong đã giải tán từ lâu, xuyên thấu qua rèm cửa làm bằng vải bố màu trắng, một mảng ánh sáng trắng xuyên qua rèn cửa không không hề mang theo cái nóng bức của mặt trời ban trưa, trong không gian chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Trong bộ âu phục sẫm màu, thêm một cái áo sơ mi sọc dọc màu xanh nhạt gần như chuyển sang màu trắng, Chung Tư Lâm ngồi bên cạnh cửa sổ, thân người hơi dựa vào thành ghế, đầu hơi nghiêng, tùy tiện lật mấy trang tạp chí đặt trên đùi.

Đối diện với Chung Tư Lâm, là Đường Phương Vũ cũng trong một bộ âu phục thẳng thớm – Công tố viên của sở tư pháp HongKong.

Đường Phương Vũ dùng khăn ăn lau nhẹ lên miệng mình, tiện tay đem khăn ăn đặt xuống bên cạnh, nhìn Chung Tư Lâm, cười một cái nói: “Tôi thật không ngờ, anh lại có bản lãnh như vậy, thật sự có thể hạ bệ được Phó Truyền Thánh, đã vậy còn nhổ tận gốc.”

Có chút ngẩng đầu, nâng cằm lên, nhìn xéo qua người ngồi đối diện, tầm mắt Chung Tư Lâm lại quay về với tờ chạp chí, thản nhiên trả lời: “Không có gì là không thể cả, nếu tôi đã mở miệng đáp ứng, thì đại biểu tôi nhất định có thể làm được.”

Đường Phương Vũ nhướng một bên mắt, thâm ý liếc nhìn Chung Tư Lâm một cái: “Đúng vậy, năng lực của anh rất cao, so với sự tưởng tượng của tôi còn muốn cao hơn… Uncle hết sức hài lòng biểu hiện của anh, có rất nhiều công tố viên, kiểm sát viên cũng rất muốn cảm ơn anh, dù sao cũng là nhờ anh bọn họ mới có thể bảo vệ vị trí của mình, còn cứu bọn họ một mạng.

Nói xong, Đường Phương Vũ đứng dậy, vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên bộ âu phục: “Được rồi, chiều nay tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước.” Khi đi ngang qua chỗ ngồi của Chung Tư Lâm, vươn tay ra, vỗ vỗ lên bả vai y: “Rất hi vọng chúng ta lại có cơ hội hợp tác với nhau.”

“Chờ một chút,” Chung Tư Lâm mở miệng ngăn cản bước chân của Đường Phương Vũ, đưa tay đặt cuốn tạp chí lên bàn, đồng thời cũng đứng dậy, thuận tay đem phong bì nằm chỏng chơ trên bàn kẹp vào giữa hai ngón tay, nhét vào túi áo vest trước ngực của Đường Phương Vũ, giọng điệu bình thản không cảm xúc: “Đừng quên trả tiền.” Nói xong, Chung Tư Lâm cất bước, rời đi trước.

Đem phong bì trong túi ra xem, Đường Phương Vũ cau mày nhìn bóng lưng Chung Tư Lâm đang rời đi, âm thầm tự nói. Người này xem ra cũng rất tinh ý, thở dài một hơi, nghe lời mà đi trả tiền bữa ăn.

Khi hai người Chung Tư Lâm và Đường Phương Vũ lần lượt rời đi, vị khách dùng cơm ngồi ở chỗ ngồi sau lưng Đường Phương Vũ cũng bỏ tờ báo xuống đứng dậy — chính là Trương Thiệu Hoài đang cau mày. Nghiêng mắt liếc nhìn bóng lưng của Đường Phương Vũ đánh giá một cái, lập tức thay đổi phương hướng, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Chung Tư Lâm, chân mày Trương Thiệu Hoài khi đó cau lại càng chặt hơn trong vô thức.

Trương Thiệu Hoài đẩy cánh cửa Toilet ra, bên trong chỉ có Chung Tư Lâm đang rửa tay, ngoài ra cũng không còn ai khác. Ngay lúc đóng cửa lại, Trương Thiệu Hoài tiện tay treo lên cửa Toilet tấm bản thông báo “Đang quét dọn”, hắn có chuyện cần phải nói riêng với một mình Chung Tư Lâm.

Trong gương phản chiếu hình ảnh Trương Thiệu Hoài đi vào, bóng Chung Tư Lâm trong gương mỉm cười với Trương Thiệu Hoài.

Trương Thiệu Hoài đi tới bên cạnh Chung Tư Lâm, vặn vòi nước, sắc mặt đen sì, cất giọng bình tĩnh hỏi: “Em đang đùa cái gì? Đường Phương Vũ vốn là cánh tay phải của Tần Hướng Thiên, chẳng lẽ em có cái gì phải trao đổi với sở tư pháp sao?”

Chung Tư Lâm nghiêng mắt liếc Trương Thiệu Hoài một cái, khóe miệng cười lên mang theo vài phần đùa cợt: “Tất cả đều như anh nghe được, em không có chơi đùa cái gì cả.”

“Không sợ anh sẽ đi tố cáo, áp cho em tội lạm dụng chức quyền sao?” Trương Thiệu Hoài nhìn Chung Tư Lâm.

Chung Tư Lâm mỉm cười: “Hình như em mới là người của ICAC… Hơn nữa thật muốn chơi đùa…” Nghiêng mắt liếc nhìn Trương Thiệu Hoài thêm cái nữa: “Em so với anh càng thích hợp chơi trò chơi này.”

Trương Thiệu Hoài nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Chung Tư Lâm một hồi, thở dài: “Cái này đối với em mà nói, chắc là một chuyện rất nguy hiểm, tại sao lại muốn nói cho anh biết?”

Chung Tư Lâm nhìn Trương Thiệu Hoài, nhẹ giọng cười, cười đến vành mắt cong cong, phong tình vạn chủng, nhẹ đưa người đến cạnh Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm thấp giọng nói: “Không phải anh hi vọng em sẽ tin tưởng anh hoàn toàn sao… không phải gạt anh bất kì chuyện gì sao?”

“Anh tại sao lại cảm thấy… giống như có cái bẫy phía trước, đang đợi anh nhảy xuống vậy?” Trương Thiệu Hoài nheo mắt lại, nhìn Chung Tư Lâm.

Khóe miệng Chung Tư Lâm càng lúc càng cong lên, ánh mắt lại lòe lòe khắc hẳn ngày thường: “Là em tính kế với anh, đó là cái bẫy em giăng sẵn… Anh có nhảy vào hay không đây?”

Hai mắt Trương Thiệu Hoài nheo càng ngày càng hẹp, chân mày cũng dí sát vào nhau, giống như là đang tự hỏi cực kì nghiêm túc… Sau đó, Trương Thiệu Hoài xoay người lại đối diện với Chung Tư Lâm, đôi môi của hắn giống như là sắp áp lên môi của Chung Tư Lâm, không thể tránh được mà nhẹ nhàng thở dài: “Anh có thể không nhảy sao?” Cúi đầu, hôn lên đôi môi người yêu đang giăng bẫy với hắn.

Chung Tư Lâm cũng không hề khách sáo đáp trả lại đầu lưỡi linh hoạt của Trương Thiệu Hoài đang xâm nhập vào trong miệng của mình, trong lúc dây dưa, Chung Tư Lâm bâng quơ nói với Trương Thiệu Hoài: “Tối hôm nay em không ngủ ở nhà, không cần đợi em…”

Trương Thiệu Hoài nhíu mày, chặn ngang lời Chung Tư Lâm: “Tăng ca sao? Có việc gì mà phải thức đêm để giải quyết vậy?”

“Không phải.” Chung Tư Lâm khóa vòi nước nơi bồn rửa tay, nhẹ nhàng cười với Trương Thiệu Hoài: “Em đặt phòng ở chỗ này, cho nên tối nay không ngủ ở nhà.”

Cầm khăn lau khô bàn tay, Chung Tư Lâm rút từ trong túi áo vest ra một cái chìa khóa phòng, đi lại gần Trương Thiệu Hoài, thả chìa khóa vào trong túi áo Trương Thiệu Hoài, miệng áo vào bên tai Trương Thiệu Hoài, thấp giọng thầm thì: “Phòng 1052.” Sau đó đầu lưỡi như có như không đảo qua lỗ tai Trương Thiệu Hoài. Nói xong cũng không liếc mắt nhìn Trương Thiệu Hoài một cái, liền xoay người đẩy cửa Toilet đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Chung Tư Lâm, Trương Thiệu Hoài đang thừ người ra cũng chậm chạp tỉnh táo trở lại, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt dần dần đậm lên… Khóa vòi nước trong bồn rửa tay lại, tùy tiện đem tay lau khô, Trương Thiệu Hoài rút chìa khóa phòng Chung Tư Lâm vừa mới bỏ vào trong túi ra… Phòng 1052 thật sao?

Trương Thiệu Hoài nhướng một mắt lên, nhìn theo cánh cửa ngoài toilet, lại nhìn thoáng qua chìa khóa trong tay. Người ta đã ra chiến thư rồi, hắn còn có cửa không tiếp nhận sao? Hai lúm đồng tiền trên má càng lúc càng sâu, Trương Thiệu Hoài đẩy cửa đi nghênh chiến.

Trong thang máy khác sạn Bán Đảo, khi con số hiển thị chỉ tầng thứ 5 hiện lên, lông mi Trương Thiệu Hoài hết nhướng lên rồi cụp xuống, đôi chân mày nheo nheo lại.

Khi con số hiển thị tầng thứ bảy, khóe miệng Trương Thiệu Hoài đã cong lên thành một vòng cung khó có thể tự khống chế, cố gắng kéo miệng xuống, cố gắng khống chế trở lại dây thần kinh nơi mặt mũi của mình.

Khi con số hiển thị tầng thứ chín, Trương Thiệu Hoài vươn tay phải, xoa bóp cái trán của mình, một đôi mắt to thế nhưng lại không ngừng nhìn qua kẽ tay, nhìn lên bảng điện tử báo hiệu số tầng lầu.

Khi con số hiển thị tầng thứ mười, “Đinh!” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Nhìn bên ngoài thang máy, những dãy phòng thật dài, Trương Thiệu Hoài ngược lại có cảm giác “Gần hương tình càng nồng, không dám hỏi người ở đâu.”

Xoa xoa chân mày của mình, Trương Thiệu Hoài cuối cùng cũng bước ra khỏi thang máy, hưng phấn, bất an cùng tâm tình phức tạp cứ hòa vào nhau đánh thẳng vào đáy lòng hắn.

Bước chân nặng nề di chuyển trên tấm thảm lót sàn, trái tim Trương Thiệu Hoài đập bình bịch rất nhanh.

Mắt nhìn đến sơ đồ phòng ốc, bản thân Trương Thiệu Hoài cũng chưa từng phát hiện ra, nụ cười trên môi hắn có bao nhiêu là sáng lạn.

.

Phòng 1008, phòng 1010, phòng 1012,…

Miệng, áp lên đôi môi mọng kia, không thể chờ đợi mà nhấm nháp luôn là niềm vui khiến mình lưu luyến, đối mặt với áp bách đó, Chung Tư Lâm sẽ nheo mắt lại, trong khóe mắt mang theo khiêu khích cùng đùa cợt, sẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt to trên người mình. Người bị trừng, thế công không những không lùi mà còn lấn tới, dính vào làn môi đã hơi sưng đỏ của đối phương, đem đầu lưỡi vươn ra, ghìm lại khóe miệng đã có chút cong lên của người kia. Trên môi truyền đến chút cảm giác ngứa ngáy, Chung Tư Lâm sẽ có chút tức giận mà đem hàng mi xinh đẹp của hình hơi cau lại, đôi môi bĩu ra như trẻ con lúc đang tức giận, ngược lại rất thuận điện để cho ai kia ngậm lấy vành môi mọng, dùng răng nhẹ cắn một cái, dùng đầu lưỡi liếm qua một cái. “Hừ…” Mũi Chưng Tư Lâm sẽ phát ra một tiếng hừ mềm mại không rõ nghĩa, hơi thở nóng ấm sẽ phả lên mặt, khiêu khích không thôi.

Phòng 1018, phòng 1020, phòng 1022,…

Đầu lưỡi linh hoạt, xâm nhập vào trong khoang miệng của Chung Tư Lâm, bá đạo tập kích, quấn lấy đầu lưỡi màu hồng nhạt trong đó, đôi mắt ưng của Chung Tư Lâm sẽ cụp xuống một nửa, ánh mắt vốn rất sắc bén nhưng lại phóng ra một loại câu dẫn không thể tả được. Hai tay đặt trên người sẽ ôm lấy bờ vai, đem đối phương ép sát vào người mình, đầu lưỡi khẽ đảo, đối mặt với đầu lưỡi quấn quít dây dưa của mình, triển khai phản kích. Trận đánh trong miệng còn đang trong lúc kịch liệt, hai tay đã chui vào trong áo sơ mi, mở ra một chiến trường mới. Ngón tay thon dài lướt qua cơ bụng rắn chắc, khuôn ngực bằng phải, theo từng ngón tay lướt trên da thịt trơn láng cướp đoạt từng phân từng tấc da thịt, có chút run rẩy khi bị chạm vào, nút áo sơ mi, từng hột từng hột bung ra.

Phòng 1026, phòng 1028, phòng 1030…

Mười ngón tay, mang theo chút lực đạo, xẹt qua hai chấm hồng trước ngực, xương quai xanh, mang theo áo sơ mi tuột ra sau lưng.

Nhẹ nhàng xoa bóp vùng lưng hoàn mĩ, đồng thời đầu lưỡi sẽ liếm qua sợi chỉ bạc mỏng manh như tơ quấn quít giữa hai người, lướt đến lỗ tai hồng nhạt xinh xắn, lướt theo đường cong trên cổ, liếm đến yết hầu sẽ phát ra một tiếng: “A…”

Trong lúc người dưới thân vẫn còn đang thở dốc, ai kia đã lướt tới nơi xương quai xanh đang ẩn hiện, nhẹ nhàng cắn lên đó một cái, lại dùng đầu lưỡi tinh tế liếm mút. “Uhm…” tiếng rên nhẹ khó lòng kiềm chế, Chung Tư Lâm khó nhịn đem cơ thể của hình hơi giãy dụa, mười ngón tay trắng mịn sẽ lùa vào trong mái tóc đen dày của ai kia, trắng đen giao hòa, khó có thể chia lìa, dây dưa triền miên.

Đến lối rẽ, Trương Thiệu Hoài hít sâu một hơi, đè xuống ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong bụng mình, rảo bước nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước.

Phòng 1034, phòng 1038, phòng 1040…

Lưỡi hồng răng trắng lại tiếp tục trượt dọc theo khuôn ngực, trên da thịt trắng mịn như bạch ngọc kia sẽ đọng lại từng đóa Hồng tươi mới xinh đẹp động lòng người. Mười ngón tay vân vê dọc theo vùng lưng, lướt dọc theo xương sống, cảm giác kích thích đến tê dại, ép vào *g ngực Chung Tư Lâm tạo thành tiếng rên rõ ràng: “A….”

Bất giác eo sẽ nâng lên trong vô thức, đem cơ thể của hình hoàn toàn giao cho người đang tác quái trên thân.

Ngón tay, lướt qua thắt lưng, mang theo chút tâm tình như đang đùa nghịch, có ý định sờ mó hai bên hông, cảm giác được người bên dưới đột nhiên vô lực trong nháy mắt, nhân cơ hội mà một tay rút đi dây nịt còn đang trói buộc, thuận tay đem khóa quần kéo xuống, lại sờ nghiêng vào thắt lưng mảnh dẻ của đối phương, mười ngón tay không còn trở ngại, cứ thế mà thẳng tiếng đến cánh mông hoa vểnh cao.

Phòng 1044, phòng 1046, phòng 1048…

Nhận ra mười ngón tay không ngoan kia, Chung Tư Lâm sẽ hơi giật nửa thân người trên ra tạo khoảng cách, đem thắt lưng của mình dựa vào trong tường, động tác như vậy thế nhưng sẽ làm cho thân dưới của hai người càng dính lại với nhau chặt chẽ, cho dù là cách mấy lớp vải vóc, cũng có thể cảm nhận được dục vọng nóng rực của nhau.

Nửa người trên tựa vào tường của Cuhng Tư Lâm cũng không có hành động khác thường, khóe miệng cong lên thành một nụ cười như có như không, những ngón tay rời khỏi mái tóc đen, một tay rơi xuống bụng của mình rồi trườn lên ngực, bò lên cổ của mình, quấn ra sau lưng, toàn bộ áo sơ mi trên người được cởi bỏ tạo thành một loại hấp dẫn trí mạng; ngón tay trỏ của bàn tay kia thì chậm rãi mơn trớn làn môi có hơi sưng lên của mình, đầu lưỡi hồng nhạt thỉnh thoảng còn liếm qua đầu ngón tay.

Khi trong đầu xuất hiện hình ảnh tươi mát sinh động như vậy, Trương Thiệu Hoài chỉ cảm thấy máu trong người toàn bộ đã chảy xuống nửa thân người bên dưới…

Dục hỏa thiêu đốt! Đúng là vô cùng sốt ruột.

Phòng 1052.

Đứng trước 4 chữ số 1052 này, Trương Thiệu Hoài chỉ cảm thấy trống ngực của mình đập dồn dập, đứng trước cửa có hơn năm phút đồng hồ, giơ tay lên, chậm chạp không dám gõ xuống. Trương Thiệu Hoài hít một hơi, bình thường khi đối mặt với súng đạn, với tình huống khẩn cấp trong biết bao nhiêu vụ án cũng chưa từng khẩn trương như thế này, tại sao lại khẩn trương như vậy chứ?

Đáng chết thật, thấp giọng tự mắng mình một tiếng, tùy tiện gõ vào cánh cửa hai cái, liền dùng chìa khóa mà Chung Tư Lâm đưa cho hắn cắm vào xoay một vòng, đem cánh cửa mở ra, bước vào trong, đóng cửa lại.

Trong phòng rất rộng, nội thất được sắp xếp theo phong cách Châu Âu, không gian rộng lớn trong phòng càng khiến cho cảm giác tao nhã tăng lên. Trương Thiệu Hoài lần đầu tiên đã cảm thấy, căn phòng này cùng với Chung Tư Lâm đều cho người ta cảm giác giống nhau: Tao nhã.

Phía sau Trương Thiệu Hoài vang lên một tiếng “Cạch!” khi đóng cửa, Chung Tư Lâm ngồi ở đầu kia của ghế sa lon trong phòng khóe miệng cũng cong lên thành nụ cười mang theo ba phần đắc ý, ba phần trêu tức, pha phần lạnh nhạt, ba phần khiêu khích, mười hai vạn phần tính kế, một nụ cười công thức tiêu chuẩn.

Trương Thiệu Hoài nhìn theo nụ cười kia của Chung Tư Lâm, cảm giác thấy da đầu của mình bắt đầu tê dại, hai bên thái dương cũng co giật mơ hồ. Hắn rất rõ ý nghĩa ẩn đằng sau nụ cười kia của Chung Tư Lâm, tuyệt đối là cá đã cắn câu, đắc ý vì con mồi đã vào bẫy. Xem ra lần này, Trương Thiệu Hoài chính là con cá mập đã bị Chung Tư Lâm thành công câu được.

“Em có thể cảm nhận được trống ngực của anh đập rất nhanh, rất chờ mong? Rất hưng phấn sao?” Chung Tư Lâm nhướng mi cười khẽ.

Đối với người yêu luôn có niềm vui khi giăng bẫy mình, đánh thì đánh không lại, mắng cũng mắng không lại em, bản thân mình còn có thể như thế nào nữa chứ? Trương Thiệu Hoài thở dài một hơi, day day thái dương đau mơ hồ của mình, bỗng nhiên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhảy về ghế sa lon chỗ Chung Tư Lâm. Chuẩn xác mà ngậm lấy đôi môi đang khiêu khích kia, Trương Thiệu Hoài ra sức mút cắn không hề lưu tình một chút nào.

“Ô…” Trong lúc quấn quít, Chung Tư Lâm nghênh đón không hề yếu thế, triển khai phản kích, bàn tay ban đầu còn đặt trên bả vai Trương Thiệu Hoài đã di chuyển lùa vào trong mái tóc.

Trong lúc nhiệt hỏa triền miên, thế nhưng chân mày Trương Thiệu Hoài lại nhăn tít lại, càng lúc càng chặt. Giống như khi mới bắt đầu giao chiến Trương Thiệu Hoài lại đột ngột cắt ngang nụ hôn, xoay Chung Tư Lâm lại đặt nằm trên người, đôi mắt to nheo lại, hơi có chút tức giận bởi dục hỏa không được thỏa mãn, cất giọng khàn khàn chất vấn: “Đây là cái gì?”

Ngay bên tai mình, lại vang lên tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau thật rõ ràng.

“Tai nghe đó.” Bên bờ môi vẫn còn đọng lại một sợi chỉ bạc mỏng manh như tơ, hai tay vẫn còn quấn lấy Trương Thiệu Hoài, tỉ mỉ mà điều chỉnh lại âm thanh trên tai nghe mà y vừa mới gắn lên cho Trương Thiệu Hoài, để cho Trương Thiệu Hoài có thể nghe được cụ thể hơn.

“Anh biết là tai nghe.” Trương Thiệu Hoài ngăn chặn hai tay Chung Tư Lâm sờ mó trên lỗ tai mình: “Là anh hỏi, em đeo tai nghe cho anh làm gì?”

Chung Tư Lâm vẫn bày ra bộ dạng nhàn tản như cũ, trả lời như đúng rồi: “Để nghe trộm.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thiệu Hoài càng lúc càng khó coi, Chung Tư Lâm ôm lấy tươi cười, cả người tự động lăn vào, đem đôi môi của mình nhẹ nhàng hôn lên môi Trương Thiệu Hoài, thấp giọng nói: “Dựa theo tình báo, hôm nay Tần Hướng Thiên hẹn một vị khách người Nhật Bản, sẽ gặp nhau ở ngay phòng 952 phía dưới chúng ta bàn chuyện bí mật. Em lúc nãy đã trèo xuống ban công phòng bên dưới gắn máy nghe trộm vào cửa sổ, bây giờ, chúng ta chỉ cần nghe cho kĩ, xem thử bọn họ rốt cuộc nói cái gì.

“Em gài bẫy anh?” Trương Thiệu Hoài trừng mắt nhìn Chung Tư Lâm.

“Là em gài bẫy anh, vậy anh có định để cho em gài bẫy không?”

Chung Tư Lâm nhìn thẳng vào hai mắt Trương Thiệu Hoài, ánh mắt càng thêm rạng rỡ, câu dẫn người khác phạm tội.

Nhìn Chung Tư Lâm trước mặt, đôi mắt tròn xoe của Trương Thiệu Hoài càng trừng lớn, giống như là sắp xịt lửa tới nơi, cuối cùng, cơn giận bừng bừng cũng chỉ có thể hóa thành tiếng than nhẹ: “Ôi…” Trương Thiệu Hoài bỗng nhiên ôm láy cái eo nhỏ nhắn của Chung Tư Lâm, thả xuống một nụ hôn cuồng dã, cuối cùng, há miệng ngậm lấy cánh môi mọng đang sưng đỏ của Chung Tư Lâm cắn một cái.

Nghe được trong lòng phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, Trương Thiệu Hoài lập tức buông Chung Tư Lâm ra, ngồi xuống đầu kia của ghế sa lon, mới nhìn đến trên bàn bày một đống dụng cụ nghe trộm mới nhất, không khỏi thở dài thêm một tiếng. Xem ra Chung Tư Lâm đã sớm chuẩn bị trước, mình đúng là đã bị người yêu một cước đá thẳng xuống nước rồi.

Dùng lưỡi liếm nhẹ qua nơi bị cắn trên môi, ,Chung Tư Lâm không để ý đến Trương Thiệu Hoài mang theo bao nhiêu ý định trả thù trong cái nhìn “Cảnh cáo”, dù sao so với việc mình giăng bẫy anh thì mình vẫn chiếm được tiện nghi của anh.

Thấy Trương Thiệu Hoài đã tiến vào trạng thái xử lí công việc, Chung Tư Lâm cũng chi chuyển vị trí, ngồi xuống bên cạnh Trương Thiệu Hoài, đưa tay điều chỉnh máy nghe lén, nhắc nhở Trương Thiệu Hoài: “Nghe cẩn thận vào, ngàn vạn lần đừng bỏ sót bất kì đầu mối khả nghi nào.”

Nhìn người bên cạnh đã hoàn toàn đắm chìm trong công việc trở thành Ngọc diện Tu La Chung Tư Lâm, đáy lòng Trương Thiệu Hoài không khỏi vì bản thân mà gào khóc thảm thiết. Không có dục vọng điên cuồng càng quét, không có người yêu mị thái chủ động khiêu khích, cũng không có tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp…

Chỉ có thanh âm của lão già chết tiệt Tần Hướng Thiên đang tính toán âm mưu!

Tầm mắt vừa lúc lại liếc đến chìa khóa phòng ghi con số 1052 vứt chỏng chơ trên bàn, trong lòng Trương Thiệu Hoài liền dùng một câu không sạch sẽ mắng ra.

Này thì phòng 1052!

.: HOÀN :.

Bạn đang đọc Tranh Phong của Đạp Ca Nhi Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.