Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 (A)

Phiên bản Dịch · 4047 chữ

Chương 19: VOLTERRA

Chúng tôi bắt đầu lên dốc, con đường mỗi lúc mỗi dày người hơn. Càng lên cao, các chiếc xe hơi càng nép vào nhau sát rạt; dù có tài ba thế nào, Alice cũng không thể nào len, lách được nữa. Chúng tôi đành phải chậm chạp nhích từng chút, từng chút một sau đuôi một chiếc Peugeot màu vỏ dà nhỏ nhắn.

- Alice - Tôi rền rĩ. Đồng hồ trên bảng xe dường như đang phi chứ không còn là chạy nữa.

- Chỉ có một đường lên mà thôi - Alice cố gắng xoa dịu tôi, nhưng giọng nói cũng không kém căng thẳng hơn tôi là mấy.

Những chiếc xe hơi tiếp tục nhích lên, chiếc này nối đuôi chiếc kia, cứ thế tạo thành những hàng dài. Trên cao, vầng thái dương vẫn thản nhiên chiếu toả từng quầng nắng chói lọi xuống nhân gian, có vẻ như vầng dương đang ở vào đúng tâm của bầu trời.

Từng chiếc, từng chiếc xe một kiên nhẫn lăn bánh vào thành phố. Khi chiếc xe nổi đình nổi đám mà chúng tôi đang ngồi trong tiến đến gần hơn, tôi mới nhận ra rằng tất cả xe hơi đều tấp hết vào lề đường, ai ngồi trong xe cũng bước hết ra ngoài để đi bộ. Chắc dây thần kinh chịu đựng của họ đã bị đứt rồi - tôi thầm nghĩ - chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Cuối cùng, chiếc xe cũng đến khúc ngoặt, và chỉ đến lúc này, tôi mới ngỡ ngàng, toàn bộ bãi đậu xe đều đã kín hết chỗ, và kia, ở ngay cổng chào của thành phố là hằng hà lũ lượt người đang ùn ùn kéo nhau tiến vào. Không ai được lái xe vào trong thành phố.

- Alice - Tôi lên tiếng báo động.

- Mình biết - Cô bạn của tôi chỉ trả lời có bấy nhiêu, gương mặt vẫn lạnh băng như đá.

Tôi nhìn quanh, chiếc xe đang bò ra đường theo đúng nghĩa nên tôi có thể dễ dàng quan sát mọi thứ, đúng rồi, trời đang trở gió. Đoàn người tiến vào cổng chào đang nắm chặt lấy mũ, kéo ra khỏi mặt. Quần áo của họ phồng phềnh, phất phơ. Khắp nơi, đâu đâu cũng một màu đỏ - áo đỏ, mũ đỏ, cờ đỏ - cứ chậm rãi di chuyển từng chút một. Cái cổng chào của thành phố lúc này trông giống như đang được buộc một dải ruybăng vô cùng dài, dải ruybăng ấy đang phơ phất trong gió - gió chợt nổi mạnh, tấm khăn quàng cổ đỏ thẫm đang buộc trên tóc của một cô gái bị giật phăng, nhanh như cắt, trôi vào không gian, giãy giụa, quằn quại hệt như một thực thể có linh hồn. Cũng rất nhanh, cô gái nhảy phắt lên, vung tay để bắt chiếc khăn lại, nhưng không kịp; càng lúc, chiếc khăn càng bay lên cao, lên cao, và cuối cùng dính vào tường trở thành một miếng vá bất đắc dĩ mang màu máu, chối hẳn với màu tường cổ xưa đã xỉn màu.

- Bella - Alice thì thầm thật nhanh bằng một giọng nói vô cùng căng thẳng - Mình không thể thấy được tay bảo vệ ở đây sẽ quyết định ra sao... nhưng nếu mình không thành công, bạn đành phải đi một mình thôi. Bạn cần phải chạy. Chỉ cần hỏi người ra Palazzo dei Priori, và chạy theo hướng họ chỉ bạn là được. Nhớ đừng để lạc đường đấy.

- Palazzo dei Priori, Palazzo dei Priori - Tôi lặp đi lặp lại từ này, cố gắng nuốt cho trôi.

Palazzo dei Priori, hay còn gọi là "tháp đồng hồ". Ừ, mình sẽ đi, sẽ tìm cho ra cái nơi đặc biệt đó bên trong thành phố, phía sau các bức tường này.

Tôi gật đầu.

- Ừ, Palazzo dei Priori.

- Edward sẽ ở bên dưới cái tháp đồng hồ, phía bắc quảng trường. Bên phải tháp có một ngõ hẹp, Edward sẽ nấp ở đó... chỗ đó là bóng râm mà. Anh ấy cần phải thấy bạn trước khi bước ra ngoài nắng.

Tôi gật đầu ngay lập tức.

Lúc này, chúng tôi đang ở rất gần ranh giới cuối cùng dành cho xe ôtô. Một người đàn ông, trong bộ đồng phục màu xanh nước biển, đang điều khiển giao thông, ra hiệu cho các xe quay lại khỏi bãi đậu xe không còn một chỗ trống. Một cách ngoan ngoãn, rất cả các xe đều quay đầu lại tìm chỗ đậu... Và đến lượt xe của Alice.

Người đàn ông mặc đồng phục có dáng vẻ khá uể oải, ông ta không có vẻ gì chú ý đến mọi thứ xung quanh. Rất bất ngờ, Alice nhấn ga, ngoặt gấp qua người đàn ông và cứ thế phóng thẳng tới cổng. Ông ta hét lên một câu gì đó với chúng tôi, song vẫn đứng yên tại chỗ, tiếp tục chỉ dẫn cho các xe khác... không bắt chước hành động ngang ngược đó, nhưng tất nhiên giờ đây, có phần hối hả và bực dọc.

Người thanh niên đứng ở cổng chào cũng mặc bộ đồng phục tương tự. Khi xe của chúng tôi tiến đến gần anh ta, đám đông du khách đang lũ lượt nối theo nhau vào cổng lẫn đám đông đang đi trên vỉa hè đều trố mắt vào chiếc Porsche loè loẹt, hợm hĩnh.

Người bảo vệ tiến ra giữa đường. Rất cẩn thận, Alice lái xe chếch về một góc, trước khi nhấn thắng dừng hẳn. Vậy là ánh mặt trời rọi xuống ngay cửa sổ ở phía tôi, còn cô bạn thì vẫn ở trong bóng râm, bình an vô sự. Nhanh như cắt, Alice với tay ra sau, chộp lấy một vật gì đó trong túi xách.

Khỏi nhìn cũng biết, người bảo vệ đi vòng qua phía bên kia chiếc xe, với vẻ mặt không thể không hằm hằm - "cọc cọc cọc cọc" - anh ta liên tục gõ vào cửa sổ bên phía Alice một cách tức tối.

Cửa sổ xe nhanh chóng được hạ xuống lưng chừng, và tôi nhận ra ngay gương mặt của người thanh niên lúc này chỉ hiện hữu duy nhất một sự kinh ngạc, khi anh ta được trông thấy gương mặt đeo kính mát của tay "quái xế".

- Xin lỗi cô, hôm nay chỉ có xe du lịch mới được vào thành phố - Tay bảo vệ nói tiếng Anh bằng một giọng hơi đặc. Thái độ của anh ta lúc này cũng rất bối rối, như thể anh ta đang ước sao ình có thể thông báo được cho cô gái đẹp một cách lạ thường thế này những thông tin tốt lành hơn.

- Đây là xe du lịch... tự túc - Alice trả lời, không quên kèm theo một nụ cười quyến rũ "chết người". Nói rồi, cô bạn thò tay ra cửa, đưa ra ngoài ánh sáng mặt trời. Ôi trời, toàn thân tôi đông cứng lại, nhưng rồi tôi bất ngờ nhận ra cô bạn đã đeo một chiếc găng tay màu đỏ dà, dài đến tận khuỷu tay tự lúc nào. Cô bạn nắm lấy tay của người bảo vệ, lúc này vẫn còn tỳ trên cửa sổ... kéo vào trong xe hơi. Cô đặt vào tay anh ta một vật gì đó, rồi bóp những ngón tay của anh ta lại.

Rụt tay về, người bảo vệ không khỏi giật mình, mắt nhìn chằm chằm vào một cọc tiền dày cộp. Tờ hoá đơn rút tiền bên ngoài có ghi chú là một nghìn đôla.

- Trò đùa sao? - Anh ta nói không ra hơi.

Nụ cười của Alice vẫn rạng rỡ:

- Cái đó... còn tuỳ thuộc vào suy nghĩ của anh.

Người thanh niên ngó sững vào Alice, đôi mắt tròn xoe. Tôi liếc mắt thật nhanh vào cái đồng hồ trên bảng, thần kinh căng cứng như dây đàn. Nếu Edward vẫn trung thành với kế hoặch của mình thì chúng tôi chỉ còn có vỏn vẹn năm phút đồng hồ nữa mà thôi.

- Tôi hơi vội một chút - Cô bạn nói khéo, nụ cười vẫn còn y nguyên trên môi.

Tay bảo vệ nháy mắt hai lần với cô bạn, rồi rất nhanh, nhét tiền thật sâu vào chiếc túi bên trong của chiếc áo véttông. Sau đó, rất tự nhiên, người thanh niên lùi ra khỏi ô cửa sổ, tay không quên vẫy mời xe của chúng tôi tiến vào. Hình như không một du khách nào nhận ra cuộc trao đổi "ít lời mà nhiều ý" này. Không dám chần chừ, Alice lái thẳng xe vào thành phố, cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

Đường đi thật hẹp, rải đầy đá sỏi, nhưng chỉ có một màu duy nhất; những toà nhà quét vôi nâu vàng phai màu vì thời gian đang che mát cho con đường. Hình như đây chỉ là một con hẻm thì phải. Cờ đỏ tiếp tục xuất hiện trên tường, mỗi lá cờ cách nhau vài mét, gió rít lên từng hồi, tuồn tận vào trong con hẻm nhỏ, những lá cờ cứ bay phần phật, phần phật.

Lại tiếp tục tắt nghẽn giao thông, người người đi bộ nên chúng tôi chẳng nhích lên được bao nhiêu.

- Chỉ còn một chút nữa thôi - Alice động viên tôi, còn tôi thì nắm chặt lấy tay nắm cửa, sẵn sàng lao người ra khỏi xe bất cứ lúc nào cô bạn mở lời.

Alice đột ngột tăng ga, rồi cùng đột ngột dừng lại. Đám đông ngoảnh mặt về phía chúng tôi, dứ dứ nắm đấm và hét lên đầy giận dữ. Khỏi nói cũng biết, tôi thật sự lấy làm mừng vì đã không hiểu ý nghĩa của những câu hét đó. Rồi thật bất ngờ, Alice rẽ ngoặt xe vào một con đường nhỏ hoàn toàn không phải dành cho xe hơi; tất cả mọi người đều thất kinh hồn vía, tức tốc dạt hết cả ra, người nào người nấy ra sức nép vào vỉa hè để "nhường" lối cho chúng tôi. Đến cuối đường, chúng tôi lại rẽ vào một con đường khác. Ở chỗ này, những toà nhà nằm hai bên đường, toà nào cũng cao, lên đến đỉnh thì hơi de lại, để đảm bảo cho ánh mặt trời không thể nào chiếu xuống được vỉa hè - những lá cờ đỏ tiếp tục tung hoành trong gió, gần như là chạm hẳn vào nhau. Ở đây, người ta còn chen chúc dày đặc hơn cả ở những chỗ khác. Alice buộc lòng phải ngừng xe. Còn tôi thì đã mở cửa sẵn trước khi chiếc xe dừng lại hẳn.

Cô bạn chỉ vào phần đường được nới rộng, nơi có ánh sáng mặt trời chan hoà rực rỡ.

- Ở kia kìa, hiện thời, chúng ta đang ở rìa phía nam của quảng trường. Bạn chạy thẳng lên đó, đến chái phải của tháp đồng hồ. Mình cũng sẽ tìm đường đi vòng lên đó...

Hơi thở của cô bạn đột nhiên ngừng lại, và khi lên tiếng trở lại, giọng nói của cô bạn gần như chỉ còn là một tiếng rì rầm.

- Bọn họ ở khắp mọi nơi!

Toàn thân tôi đông cứng lại trong phút chốc, Alice đành phải... "trợ lực", đẩy tôi ra.

- Đừng để ý đến họ. Bạn chỉ có hai phút thôi. Đi đi, Bella, đi đi! - Cô bạn hét lên, đồng thời cũng chui ra khỏi xe.

Tôi vụt chạy, không kịp ngoái lại nhìn cô bạn đang lẩn vào trong bóng mát, cũng như không kịp ngừng lại để đóng cửa xe. Trời ơi, gì kia, không còn giữ được một chút ôn hoà nào nữa, tôi xô dạt một người phụ nữ béo múp míp trên đường, rồi cứ thế, tôi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, tâm trí vẫn để ý một chút đến xung quanh, trừ một hòn đá sỏi mấp mô ở dưới chân.

Vừa thoát khỏi con đường nhỏ âm u, tôi loá mắt trước một biển nắng rực rỡ ở quảng trường trung tâm. Gió thốc vào tôi, lùa sâu vào mái tóc và hất tung chúng vào mắt, vào mũi của tôi; trong phút chốc, tôi chẳng còn thấy trời trăng gì nữa cho đến khi... "Rầm", tôi không thể hiểu được tại sao mình lại không chú ý đến bức tường người từ trước.

Giờ thì không còn đường tiến nữa, không thể tìm thấy một khe hở nào giữa một rừng người đang đứng sát rạt vào nhau. Tôi xô đẩy mọi người một cách thô bạo, đồng thời chống đỡ lại những cánh tay cũng đang ra sức xô đẩy tôi đi, và nghe rõ mồn một hàng loạt những thang âm của cảm xúc... từ đau đớn đến cáu giận trên "chiến trường chỉ có một mình kẻ địch là tôi", nhưng may thay không có một từ nào tôi nghe mà hiểu cả. Xung quanh tôi lúc này chỉ toàn là những gương mặt tức tối và kinh ngạc, giữa một rừng áo, cờ đỏ loè đỏ loẹt. Một người phụ nữ tóc vàng cau có nhìn tôi, chiếc khăn quàng đỏ quấn quanh cổ bà ta... trông rất giống với một vết thương khi bị... Thật gớm ghiếc! Tôi vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Một chú bé đang cưỡi trên cổ một người đàn ông bỗng nhe răng ra cười với tôi, đôi môi của cậu ta vều ra một cách khác thường, và những chiếc răng nanh bằng nhựa hiện ra... Ôi trời ơi!

Bất chợt, cả đám đông nhao nhao, hàng ngàn thân người chen chúc, xô đẩy nhau, và tôi mau chóng bị dồn, ép sang hướng khác. Nhưng chao ôi, may mắn quá, chiếc đồng hồ đang hiện ra ở trước mắt tôi, mà cũng không hiểu có phải là ngay từ đầu, tôi đã đi chệch hướng không nữa. Cả hai cây kim của chiếc đồng hồ đều chĩa thẳng lên vầng thái dương khắc nghiệt - trời hỡi, cho dẫu tôi có ra sức chen lấn đến đâu, hung hãn đến cỡ nào, tôi cũng vẫn sẽ bị trễ mất thôi. Tôi còn chưa đi được nửa đường nữa kia. Tôi sẽ không thể thực hiện nổi điều này. Tôi là một kẻ ngốc nghếch, một kẻ chậm chạp và quá "con người"; tất cả mọi người đều sẽ chết chỉ vì điều đó.

Tôi hi vọng Alice sẽ ra được đến đây. Tôi ước sao từ trong bóng râm ở đâu đó, cô bạn sẽ nhìn thấy tình trạng của tôi và biết rằng tôi đã thất bại, vậy là cô sẽ phải quay về nhà với Jasper.

Đôi tai của tôi căng rộng ra hết cỡ, cố gắng tiếp thu tất cả mọi âm thanh, chú ý xem ngoài những thang âm đầy cảm xúc xung quanh mình ra, có thang âm nào là thang âm khi nhận ra một điều gì đó khác thường hay không: những tiếng thở hổn hển, không, đúng hơn là tiếng thét, của ai đó... khi Edward lọt vào giữa nhỡn giới của họ.

Nhưng đột nhiên, dường như có một khoảng trống bất ngờ hiện ra trước mắt tôi; giữa đám đông này là một khoảng trống. Ngay tức khắc, tôi lao mình tới phía trước, rất hăm hở... cho đến lúc đôi chân va phải những viên gạch. Thật không thể tin được, đây chính là đài phun nước ở trung tâm quảng trường, nó rất lớn và vuông vức.

Mừng rỡ đến suýt bật khóc, tôi nhảy ngay lên gờ tường, rồi lao thẳng xuống hồ nước; mực nước chỉ ở lưng chừng ngang đầu gối của tôi. Cứ thế, tôi vùng chạy, nước bắn lên tung toé xung quanh. Cho dẫu lúc này đan chói chang ánh nắng mặt trời, nhưng gió vẫn thổi từng cơn lạnh buốt, cái ướt vô tri vô giác như được thổi vào một luồng sức mạnh hòng đánh bại tôi. Da thịt tôi tê buốt, nhói đau. Đài phun nước rộng quá, nhưng không sao, miễn là nó dẫn tôi đi xuyên qua được trung tâm quảng trường trong vòng vài giây ngắn ngủi, vậy là tốt lắm rồi. Tôi cứ chạy, cứ chạy, không cho phép đôi chân của mình có lấy một giây nghỉ ngơi, cho đến lúc chân tôi đá phải gờ tường. Cơ hội dù nhỏ nhoi cũng không được bỏ lỡ - nghĩ là hành động, tôi đứng lên bờ tường, biến nó thành tấm nhún để có đà mà lao vào đám đông.

Lần này thì sự thể trở nên khác hẳn, cả đám đông nhanh chóng dạt ra, nhường lối cho tôi, mà cũng dễ hiểu thôi, khi tôi chạy, nước đang thấm đẫm trong bộ quần áo trên người tôi văng ra tứ tung như thế kia mà, có ai lại không muốn tránh thứ nước lạnh ngắt đó chứ. Tôi ngước nhìn đồng hồ một lần nữa.

"Đinh đoong..." - tiếng chuông đồng hồ vang vọng khắp quảng trường. Những viên đá sỏi dưới chân tôi được truyền âm, run lên bần bật. Trẻ con kêu thét, bịt cả hai tai lại. Tôi cũng bắt đầu thét lên, guồng chân vẫn ra sức quay đều.

- Edward! - Tôi lấy hết sức bình sinh mà gọi, dù rằng trong thâm tâm vẫn biết điều đó là vô ích. Cả quảng trường huyên náo tiếng nói cười, còn giọng nói của tôi... thật ra, đó chỉ là một sự nỗ lực trong tuyệt vọng mà thôi, bởi lẽ tôi cũng chẳng còn hơi sức nữa. Nhưng tôi vẫn không đầu hàng, vẫn tiếp tục thét gọi tên anh.

"Đinh đoong..." - chuông đồng hồ lại điểm. Tôi chạy ngang qua một cậu bé đang được bồng trong tay mẹ - trong ánh mặt trời rực rỡ, mái tóc của cậu bé gần như là trắng phau. Tôi vẫn chạy, vẫn chạy, len cả vào giữa một nhóm những người đàn ông cao kều, tất cả đều mặc áo ngắn tay màu đỏ thẫm - loại áo này thường là biểu trưng của một tổ chức nào đó - và nhận được một tràng những lời mắng mỏ. "Đinh đoong..." - chuông đồng hồ lại ngân vang.

Vừa may cho tôi, bên cạnh những người đàn ông này là một khoảng trống, khoảng trống giữa những du khách đứng bâng quơ dưới tháp đồng hồ. Mắt tôi cố căng ra để tìm kiếm - trên một lối đi hẹp tăm tối dẫn vào toà dinh thự bên dưới tháp, nằm về phía mạn phải của quảng trường - một bóng hình thân thuộc. Nhưng vô vọng, tôi không thể nhìn thấy gì cả, vẫn còn đông người quá. "Đinh đoong..." - Trên cao, chuông đồng hồ lại gióng giả ngân vang.

Bây giờ thì cũng khó mà quan sát. Không còn rừng người chắn gió, nên gió tha hồ táp vào mặt tôi, thiêu đốt cả hai mắt của tôi. Không rõ đó có phải là nguyên nhân khiến tôi rơi nước mắt không, hay là do phản ứng của cơ thể tôi trước sự tuyệt vọng... "Đinh đoong..." - chuông đồng hồ lại đổ bên tai tôi.

Một gia đình nhỏ bốn người đang đứng ở gần lối vào nhất. Hai bé gái nhỏ xúng xính trong bộ đầm đỏ thẫm, đuôi tóc đen nổi bật với những chiếc ruy băng cùng màu. Bố của chúng không cao lắm, nên qua vai ông ta, tôi mong sao có thể trông thấy được một bóng hình sáng lấp lánh. Tôi gấp rút lao mình tới chỗ họ, cố gắng nhìn qua hai làn nước mắt cay buốt. "Đinh đoong..." - đồng hồ lại điểm. Bé gái nhỏ nhất bịt ngay hai tai lại.

Bé gái lớn hơn chỉ cao tới ngang thắt lưng mẹ, dường như cô bé không chú ý đến tiếng chuông đồng hồ, cho nên cô bé chỉ làm một động tác đơn giản là ôm lấy chân mẹ, mắt nhìn về những khoảng bong râm ở phía sau. Bất chợt, cô bé níu lấy tay mẹ, chỉ về một khoảng không gian tăm tối. "Đinh đoong..." - chuông đồng hồ lại vang lên, và cũng là lúc tôi đang ở rất gần với bọn họ.

Tôi đang ở rất gần cái gia đình ấy, đủ để nghe thấy tiếng nói véo von của cô bé. Bố của hai đứa trẻ trố mắt nhìn tôi khi tôi cố lách qua gia đình họ, lào khào gọi tên anh.

Cô bé chị bật cười khúc khích và nói một điều gì đó với mẹ, tay vẫn chỉ về chỗ bóng râm, dáng vẻ cho thấy đang sốt ruột lắm.

Tôi chạy vòng qua người cha của hai đứa trẻ - nhanh như cắt, ông ta chộp vội lấy con gái, đứa bé thoát khỏi đường chạy của tôi trong gang tấc - guồng chân của tôi ra sức quay nhanh hơn, nhắm thẳng tới chỗ tối sau lưng cái gia đình bé nhỏ ấy. "Đinh đoong..." - trên cao, chuông đồng hồ lại réo vang.

- Edward, không! - Tôi thét lên, nhưng tiếng thét của tôi đã lạc trong âm điệu vang vọng ấy.

Giờ thì tôi đã có thể trông thấy rõ hình hài của anh. Và nhận ra rằng anh không hề trông thấy tôi.

Anh, thật sự là anh rồi, lần này không phải là do bộ máy ảo giác trong tôi đang hoạt động nữa. Và tôi cũng phải thừa nhận một điều rằng những ảo giác kia còn tệ hại hơn cả không hoàn thiện nữa; chưa bao giờ chúng công bình với anh cả.

Edward đứng đó, nghiêm trang như một pho tượng, chỉ cách đầu đường có vài bước chân. Đôi mắt anh nhắm nghiền, vết thâm quầng quanh mắt nổi rõ hơn bao giờ hết, đôi tay anh hoàn toàn ở trong tư thế thả lỏng, lòng bàn tay xoay ra trước. Vẻ mặt anh mới bình lặng làm sao, cơ hồ như anh đang mơ thấy những điều gì đó tuyệt vời lắm. Làn da trắng như đá cẩm thạch nơi ngực anh lộ rõ mồn một - dưới chân anh là vô số những đốm sáng trắng. Ánh sáng trên mặt đường cũng lấp lánh bởi làn da đặc biệt của anh.

Tôi chưa từng thấy một điều gì đẹp hơn thế - thậm chí đương lúc chạy, hổn hển thở và gào thét như điên như dại, tôi vẫn có thể cảm nhận được điều đó. Trong phút chốc, bảy tháng trời vừa qua chẳng hề có một ý nghĩa nào. Giả như anh có chẳng cần đến tôi nữa cũng chẳng sao. Đời này, kiếp này, tôi sẽ chẳng bao giờ mong một điều gì khác ngoại trừ anh.

"Đinh đoong..." - chuông đồng hồ lại điểm. Anh nhẹ nhàng sải bước ra ngoài ánh sáng.

- Không! - Tôi thét lên - Edward, nhìn em đây này!

Nhưng anh không nghe thấy gì hết. Trên môi anh thoáng hiện một nụ cười. Anh vẫn tiếp tục sải chân... bước chân cuối cùng dẫn anh vào biển nắng chói loà.

"Rầmmm...: Tôi lao thẳng vào người Edward, mạnh đến nỗi, nếu đôi tay của anh không giữ lấy tôi, và nâng tôi dậy, hẳn tôi đã phải nằm đo đất rồi. Nhưng cú hích đó cũng đủ mạnh để đánh bật mọi hơi thở còn sót lại trong tôi ra ngoài, và cổ tôi như muốn gãy ngoặt ra sau.

"Đinh đoong..." - chuông đồng hồ lại ngân lên gióng giả. Một cách chậm rãi, đôi mắt đen của kẻ cố chấp mở ra.

Anh cúi xuống nhìn tôi, sững sờ.

- Ngạc nhiên thật đấy - Anh lên tiếng, giọng nói du dương ẩn chứa bao nỗi ngạc nhiên, xen lẫn với một niềm vui sướng - Carlisle nói đúng thật.

- Edward - Tôi cố gắng thở lại, nhưng giọng nói chẳng còn có lấy một chút hơi - Anh bước vào chỗ mát đi. Anh phải bước vào chỗ mát!

Bạn đang đọc Trăng Non của Stephenie Meyer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.