Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 1

Phiên bản Dịch · 2955 chữ

Bóng đêm nhấn chìm cả thành phố trong giấc ngủ say, từng cơn gió ru rít, đâu đó là tiếng phành phạch vỗ cánh của lũ dơi vang vọng. Phía sau cảnh đêm yên tĩnh là những cái chết không được báo trước, luôn có những điều kì lạ tồn tại bên con người, chúng len lách mọi ngóc ngách và chờ đợi thời cơ. Những câu chuyện, truyền thuyết về ma cà rồng, người sói và phù thuỷ luôn được kể lại và nỗi sợ đó chỉ những người trong cuộc mới biết.

“Tui đang về nè, bà chờ tí nha. Mà anh tui về chưa?” Cô gái nhỏ ung dung vừa đi vừa nói điện thoại trên con đường ven biển vắng lặng vào lúc đêm khuya.

“Chưa, mà bà làm gì mà về trễ thế ?” Đầu bên kia điện thoại một giọng nói vẫn vang lên đều đều với vẻ khó chịu.

“Tại đi chơi với đám con Ngọc nè.” Cô gái nhỏ trả lời không mấy hứng thú, cơn gió thoảng nhẹ làm mái tóc dài tung bay ra phía sau.

“Chơi gì mà khuya thế ?”

Cuộc gọi vẫn không dừng, ánh đèn đường chập chờn lúc mờ lúc sáng. Cái cảm giác sợ hãi bắt đầu xâm chiếm cô gái nhỏ, cô đảo mắt nhìn xung quanh, chân bước nhanh dần. Một bóng đen ngồi bên ghế đá ven đường làm Linh giật mình, lùi lại vài bước, thở một hơi thật sâu cô gái nhỏ lấy hết can đảm tiến đến gần bóng đen đó. Ánh đèn đường bỗng bật sáng, một chàng trai tóc vàng, khuôn mặt trắng toát lạnh băng, hai bên khoé miệng cặp răng nanh dài nhọn hoắt

"....Á......"

Linh hoảng hốt hét lớn rồi vùng bỏ chạy làm rơi cái điện thoại mà cũng không dừng lại lấy. Tiếng gọi với cứ vang đều trong điện thoại.

“Linh ... bà có đó không? ... alô.... alô....”

“Cô bạn đó thú vị thật.”

Chàng trai khẽ nói, cúi đầu nhặt cái điện thoại tắt máy nhìn theo bóng cô gái nhát gan vừa bỏ chạy mỉm cười rồi quay đi, mờ dần trong sương đêm và ... biến mất.

Linh chạy về tới nhà thở hổn hển, đi vội vào chốt cửa lại, một cô gái mái tóc uốn ngang vai từ trong nhà chạy ra hơi lo lắng.

“Bà sao thế ? Có chuyện gì thế? Trông cứ như mới gặp ma ấy ... mà sao tự nhiên cúp máy thế hả ?” Vân hỏi dồn

“Đúng là tui gặp ma đó bà ơi ...” Cô gái nhỏ nói gấp, hơi thở vẫn chưa đều, mặt tái mét.

“Đừng có hù tui, vô ít thôi tui hông sợ đâu.”

Vân nghi ngờ nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ. Tuy miệng nói không tin nhưng lòng lại thấy hoang mang kì lạ. Cô nói tiếp mắt quan sát kĩ từng thay đổi trên khuôn mặt Linh.

“Tui hông còn là đứa con nít ba tuổi sợ ma đâu ... bà ấm đầu hả thời này làm gì có ma cỏ gì nữa, coi phim ma cho lắm vô rồi tưởng tượng bậy bạ ...”

“Thật đó ... tui đâu rảnh để mà trêu chọc bà ... nó có hai cái răng nanh dài nhọn hoắt nhìn chằm tui như muốn ăn tươi nuốt sống đó....”

Linh nghiêm mặt, khẽ rùng mình, Vân trầm lặng nhìn cô bạn thân và lúc này đã hoàn toàn tin tưởng ... những đặc điểm đó chỉ có ở hai kẻ .... Có tiếng gõ cửa, Linh giật minh nhìn Vân sợ hãi ... Khuôn mặt Vân đanh lại, bàn tay nắm chặt nhìn chầm cánh cửa chờ đợi.

“Ai vậy? Hay là ma? Giờ làm sao đây trời? ... bà Vân ...” Tiếng gõ cửa mạnh hơn rồi bỗng im lặng, cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm, Vân buông lỏng bàn tay ra mi mắt cụp xuống. Linh nói tiếp mặt hơi nhăn lại.

“Chắc nó đi rồi....”

“Có lẽ vậy.” Vân gật đầu, nhìn chầm Linh, nhún vai.

“Á... ” Tiếng gõ cửa lại vang lên, Linh giật mình la toáng lên, đôi mắt Vân trừng quay nhìn về phía cửa, tay nắm chặt lại chờ đợi như một con thú hoang đang sẵn sàng lao vào và tiêu diệt kẻ thù.

“Linh ... mở cửa cho anh coi ...” Giọng trầm lắng của một người con trai vang lên từ bên ngoài cửa.

“Là anh Vũ đó ...” Linh mừng rỡ chạy ra mở cửa. Cửa mở, một chàng trai chạy vào chốt cửa lại một cách vội vàng làm hai cô gái nhỏ lo lắng.

“Bộ anh gặp ma hả?” Vân hỏi, khuôn mặt dịu xuống lộ vẻ lo lắng.

“Ma cái đầu em đó.” Vũ cốc đầu Vân một cái rõ đau, đi vào trong nhà. Mặt hơi nhăn lại cô liếc nhìn anh, đôi mắt khác hẳn lúc nảy, đôi mắt chan chứa sự yêu thương.

“Sao gõ cửa mãi hai đứa không chịu mở cửa hả ?” Vũ gắt.

“Hồi nãy giờ là anh hả ?” Linh ngạc nhiên hỏi nhanh, tỏ chút thái độ bực bội.

“Chớ ai vô ... ” Anh chàng thô cộc đáp.

“Trời ... Dậy mà bọn em cứ tưởng ...” Linh định nói gì đó nhưng lại bị Vân bịt miệng lại chen vào

“Không có gì đâu.” Vân gượng cười nói, cô lúc này như một con cún con ngoan ngoãn, dễ thương. Vũ nhíu mày nhìn hai cô gái nhỏ lo lắng, nghi hoặc nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường.

“Ủa mà tối nay em ngủ ở đây nữa hả?”

“Dạ.” Vân đáp, khuôn mặt thoáng lưỡng lự, cố che giấu về một điều gì đó, đôi mắt đen láy tựa màn

đêm lạnh giá và đầy rẫy chết chóc.

“Con gái gì mà lúc nào cũng ngủ nhà bạn hoài dậy ? ” Vũ ra vẻ cằn nhằn, tuy cậu nhận ra điều kì lạ ở cô bạn thân của em gái nhưng cậu lại không nói gì và vờ như không biết.

“Mà sao giờ này hai đứa còn chưa đi ngủ hả ? ” Vũ lại gắt lên, mắt đảo xem quanh nhà rồi mới nhìn cô em gái yên tâm hơn.

“Thì giờ ngủ nè .” Vân gắt lại.

“Ủa anh bị thương kìa .” Thấy tay anh trai rươn rướn máu cô gái nhỏ lo lắng lên tiếng. Lúc nàu anh mới nhận ra mình bị thương sau trận đánh nhau ban nãy.

“Không sao đâu, hai đứa đi ngủ đi .” Vũ xua tay nhìn Linh âu yếm. Vân nhìn anh vờ không quan tâm nhưng thật ra cô cũng lo lắng chẳng kém gì Linh là mấy.

“Để em băng lại cho. ” Linh chạy vào lấy hộp thuốc ra băng cho ông anh trai.

“Chắc anh chưa ăn tối đúng không ? ” Vân vừa đi xuống bếp, vừa hỏi.

Thấy anh trai trả lời, Linh mỉm cười nói, chốc lát Vân bưng mấy tô mì lên. Sau khi băng cho anh trai xong, cả ba người cùng ăn, trò chuyện vui vẻ. Hai cô gái nhỏ dường như đã quên chuyện lúc nãy... họ không biết rằng những gì xảy ra chỉ là mở màng cho số phận đầy bi kịch, đáng sợ mà định mệnh dành cho họ. Họ đã để mình ngủ quên trong giấc mơ hạnh phúc, để những bất hạnh xảy ra chỉ vì họ hay nói đúng hơn tất cả đều vì Linh....

o0o

“Hôm nay lớp mình có bạn mới đó .” Một cô bạn tóc xõa ngang vai, trạc tuổi Linh thông báo.

“Ai dậy ? ” Vân tò mò hỏi nhưng khuôn mặt có vẻ chẳng quan tâm mấy. Cô bạn lúc nãy lắc đầu, nhún vai.

“Trai hay gái dậy Ngọc ?” Vân lại hỏi tiếp, mắt luôn dõi theo quan sát Linh như sợ một điều gì đó chỉ một chút lơ là sẽ xảy ra với cô bạn thân ngay.

“Hình như là trai. Tối nay đi nữa không, Linh ?” Ngọc đáp quay qua hỏi Linh.

“Thôi cho tui xin.” Linh ngán ngẩm lắc đầu, khuôn mặt trắng hơi tái nhưng lại toát lên vẻ đẹp kì lạ, cao quý và mỏng manh.

“Đi đêm gặp ma chừa cả đời .” Vân nói xen vào, cố nhắc nhở Linh nhớ những chuyện xảy ra.

Cô gái nhỏ lườm mắt ném cho nhỏ bạn tia nhìn hình viên đạn rồi bỏ đi vào lớp. Trống vang, tất cả dồn về lớp, vào chỗ ngồi trật tự và chuẩn bị sách vở cho tiết học. Một lát, cô chủ nhiệm đi vào theo sau là chàng trai tóc vàng ăn mặc chỉnh tề, tai đeo một chiếc hoa tai thánh giá, trông rất điển, khuôn mặt trắng toát, lạnh lẽo.

“Cậu ... ” Linh đứng phắt dậy mái tóc đen dài hơi xoăn ở ngọn phủ cả bờ vai nhỏ bé, giơ tay chỉ về phía người bạn mới ngạc nhiên.

Cô giáo và đám bạn cùng lớp đều dồn ánh nhìn về phía cô gái nhỏ. Vân lặng người, cô biết cậu ta không phải là một con người bình thường, cũng như cô và Linh, cậu ta đến và mang theo cả tử thần đến đây. Cái chết sẽ bao trùm nơi này và nhiệm vụ của cô là bảo vệ Linh, chỉ thế thôi. Nhận ra tia mắt dò xét của cả lớp Linh cười trừ rồi ngồi xuống.

“Chào các là mình tên Huy, mong các bạn giúp đỡ .” Cậu bạn mới tự giới thiệu làm đám con gái mê tít, mái tóc vàng tự nhiên tung bay theo từng cơn gió thoáng qua.

“Điển trai ghê .” Vân trầm trồ khen, đôi mắt quan sát kĩ người bạn mới.

“Ma mà điển trai, gớm … Ờ, tui nói đùa đó.” Linh lầm bầm nói nhưng bị đám con gái nghe được, phóng ngay ánh nhìn lưỡi dao về phía cô bạn, Linh cười gượng xua đi.

“Chào, tớ là Ngọc, kiêm lớp phó của lớp.” Ngọc đứng lên làm quen cậu bạn mới.

“Chào .” Huy cười tươi đáp lại.

“Cậu là người Pháp .” Vân mỉm cười dò hỏi.

“Không, tớ là người Mĩ … Nhưng cũng là người Việt.” Huy sửa lại, dường như đôi mắt chỉ chú ý đến một người ... Linh.

“Mắt cậu đẹp thật đó, màu xanh trời của hi vọng.” Một cô bạn ngồi gần Linh, mái tóc cột cao được thắt bím trông rất đẹp lên tiếng.

“Sang này, bà kì thật đó, tên cậu rất Việt Nam, cậu nói tiếng Việt cũng rất thạo” Ngọc quay sang nói với cô bạn vừa khen Huy.

“Mẹ tớ là người Việt.” Huy giải thích .

“Mấy bà hám trai dễ sợ .” Tên con trai tóc đầu đinh nói.

“Ông Thành kia ...” Đám con gái đồng thanh nói, mắt lườm cậu bạn vừa ý kiến.

“Thôi, em chọn một chỗ ngồi đi .” Cô giáo cắt ngang chấm dứt cuộc làm quen.

“Thưa cô, chỗ của bạn Linh còn chỗ trống ạ .” Sang giơ tay đưa ra ý kiến với cô giáo. Nghe nhỏ bạn ý kiến Linh khựng lại, đưa mắt sang nhỏ bạn ức chế.

“Ừ, em xuống đó ngồi đi.” Cô giáo gật nhẹ đầu quay lại nói với cậu học sinh mới điển trai.

“Để em ngồi với bạn Linh, cứ để bạn mới ngồi chỗ em .” Vân nói chen vào, đôi mắt mở trừng người bạn mới như đang đe dọa, đôi mắt đen lấy sâu thẳm.

“Em chỉ muốn ngồi chỗ trống kia thôi ạ .” Huy chỉ tay về phía chỗ trống cạnh Linh, nhìn Vân đầy thách thức.

“Được rồi, em qua ngồi chỗ đó đi .” Cô giáo nói, Vân trừng mắt nhìn Huy nảy lửa, cậu ta ngạo mạn cười nhún vai.

“Cậu định làm gì ?” Huy vừa đi xuống tới, cô bạn thầm thì hỏi nhỏ, mắt nhìn cô bạn thân khó hiểu. Vân tỏ ra khó chịu với Huy, điều đó rất rõ ràng và ai cũng có thể nhận thấy. Huy không trả lời chỉ nhoẻn miệng cười một cách bí ẩn đến khó hiểu, Linh lặng đi không nói thêm lời nào nữa.

o0o

“Ra chơi mà cậu trốn lên đây làm gì thế ?” Huy lên từ lúc nào mà Linh chẳng biết, cậu ta hỏi, cô gái nhỏ giật mình quay lại nhìn Huy.

“Rốt cục cậu là người hay ma vậy ?” Linh hỏi tò mò và khó chịu, hơi gắt.

“Không biết nữa.” Huy lại cười, cái kiểu cười rất đáng ghét, rất ngạo mạn.

“Răng cậu ...” Nhìn kẻ đang đứng trước mặt, Linh hỏi hơi ngập ngừng.

“Đây này.” Huy nói, hai chiếc răng ở hai bên khóe miệng dài ra, nhọn hoắt, cô gái nhỏ giật mình lùi lại, toan chạy.

“Tớ có ăn thịt cậu đâu mà sợ.” Huy trấn an cô bạn, ngạo nghễ trước sự nhút nhát của cô gái.

“Cậu không phải con người?” Linh gằn giọng hỏi.

“Có thể nói thế.”

“Vậy ... cậu là ai ?” Giọng cô đặc lại, Linh hỏi tiếp.

“Cậu hãy bỏ cái vẻ kiêu xa đó đi. Chí ít tớ sẽ trả lời câu hỏi của cậu.” Huy thẳng thắn nói.

“Đó là chuyện của tớ, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ.” Linh nói, đôi mắt nâu nhìn xoáy sâu vào người bạn mới, một đôi mắt đang cố che giấu điều gì đó rất đáng sợ.

“Tại sao tớ lại phải trả lời câu hỏi của cậu ?” Huy hỏi ngược lại, nhếch môi, cười hơi đểu tí chút.

“Vì tớ là người duy nhất biết rõ về cậu.” Hất mái tóc dài hơi xoăn ra phía sau, Linh vênh mặt nói, thêm chút tự mãn thái quá.

“Thì sao chứ?”Huy lại tiếp tục hỏi ngược, một ánh mắt áp đảo đối phương.

“Cậu không nghĩ tớ sẽ nói cho mọi người biết sao?” Linh nhếch môi cười đắc ý.

“Tùy cậu thôi, nhưng ai sẽ tin cậu? Mà chuyện của tớ liên quan gì đến cậu à?” Cậu bạn nói giọng hơi cứng tỏ vẻ khó chịu.

“Ừm nhỉ, chả liên quan gì đến tớ cả.”

Linh vẫn nói với cái vẻ kiêu xa của một tiểu thư quí tộc, nhưng Huy hình như đã cảm nhận được một điều, đằng sau vẻ đẹp kiêu xa và lạnh lùng của Linh có ẩn chứa một bí mật nào đó. Trong đôi mắt nâu sâu thẳm luôn có một nỗi buồn, kể từ lần đầu tiên cậu gặp Linh và lần này cũng vậy. Cô bạn quay lưng đi, mái tóc tung bay trong gió làm khuôn mặt ưu tư của Linh nổi bật hơn. Ít nhất là trong mắt Huy.

“Mình làm bạn nhen.” Cậu bạn mỉm cười khẽ nói .

“Nếu cậu muốn, làm bạn với ma cà rồng không bao giờ là một lựa chọn tốt, tớ xuống trước đây.” Linh hơi khựng lại trước lời đề nghị của Huy rồi đáp lại một cách thông minh, sắc sảo và bí ẩn

“Ma cà rồng? Cậu thông minh thật đó. Trả lại cậu này.” Huy nói nhìn theo Linh mỉn cười, đưa cái điện thoại cho Linh.

“Gì vậy ?” Cô gái nhỏ quay lại ngạc nhiên hỏi.

“Lần trước cậu làm rơi. Không ngờ cậu nhát gan thế. ” Chàng trai khẽ cười.

“Kệ tui, tui về lớp trước.” Linh cáu bẳn giật nhanh cái điện thoại lại rồi quay bỏ đi.

“Ừm, hẹn gặp lại sau ha.”

“Khỏi gặp thì tốt hơn.” Cô gái nhỏ nói, hơi thô lỗ, rồi đi khuất khỏi cầu thang. Ở phía sau lan can, Vân đã nghe và biết hết những gì vừa xảy ra ở sân thượng, cô khẽ thở dài rồi buông mình và rơi xuống dưới đất và ... biến mất như chưa từng tồn tại ở đấy.

“Cô bạn đó dễ thương thật. Nhưng có gì đó rất lạ. ” Một người ngồi trên lan can sân thượng từ bao giờ.

“Cậu đến lúc nào thế ?” Có vẻ là người quên của Huy.

“Mới thôi, cậu thích cô ấy hả ? ”

Người đó đến gần hỏi, khuôn mặt lạnh lùng không một chút dấu hiệu của sự sống. Huy gật nhẹ đầu, miệng vẫn cười cười rồi chợt sực nhớ đến điều gì đó nghiêm mặt nhìn chàng trai có mái tóc dài đen mượt mặc bộ đồ cổ phương Tây kiểu như mốt của thế kỉ mười chín ấy.

“Tớ vừa nhận được tin báo ...”

“Hắn sắp trở về. ” Cái giọng trầm đục vang lên một cách chậm rãi.

“Ai? ... Vol hả ?” Người đó hỏi lại khuôn mặt biến sắc, sau lúc lâu trầm lặng anh quay đi.

“Tớ sẽ chuẩn bị cho cuộc chiến này. ”

“Khang … Cẩn thận đấy, tìm dòng họ Hồng, họ có thể giúp chúng ta. ” Huy gọi giật lại nhắc nhở.

Khang mỉm cười gật nhẹ đầu rồi nhảy phóc lên lan can truyền sang cành cây gần đó và biến mất trong lùm cây xanh.

“Cái chết lại bao trùm nơi đây một lần nữa. ”

Huy thở dài giọng chùn xuống thầm thì. Đây không còn là nỗi lo của riêng cậu hay Vân mà là nỗi lo của rất nhiều người và nhất là anh em Linh. Đi đến chân cầu thang, Linh chao đảo đổ ào ngồi gục người dưới nền gạch, một vài kí ức đã ngủ quên cố vùng dậy, xâm chiếm cô gái …

Bạn đang đọc Trăng Máu của Khải Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.