Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chín Mươi Chín Bậc Thang Trời Vàng

1888 chữ

Chương 43 Chín Mươi Chín Bậc Thang Trời Vàng

"Bùm!"

Khi bò lên bậc thứ chín mươi của thang trời vàng, lúc này thang trời chấn động, Vương Bá Đạo âm thầm kêu hỏng rồi, hắn bò sai một bước, dẫn động cơ quan ở bậc này.

" Két! Két!"

Bánh răng chuyển động, khóa sắt bị kéo di động theo, âm thanh từ trên không truyền xuống.

Vương Bá Đạo giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh lăng mộ giống như bị kéo ra một vết nứt, trong khe nứt tràn đầy những ngọn lửa, nham thạch nóng chảy bốc lên không ngớt, sau khi vết nứt bị cơ quan kéo ra, những ngọn lửa, nham thạch nóng chảy rơi xuống ầm ầm ...

Nói đến thì chậm, nhưng sự tình lại chỉ phát sinh trong vài giây, Vương Bá Đạo đang ở trên thang trời vàng, cho nên hắn cũng không có cách nào thoát đi.

"Gào!"

Bị ngọn lửa nham thạch nóng chảy đổ vào người, Vương Bá Đạo quay cuồng kêu gào.

Mông lão ở phía dưới trông thấy nham thạch nóng chảy đổ vào thân trăn lớn làm cho toàn thân trăn lớn đỏ bừng, giống như sắt thép sắp bị hòa tan, cả người liền run lên, trộm nghĩ:" Nếu lão phu bị nham thạch nóng chảy đổ vào người, cho dù có vòng bảo vệ cương khí bảo vệ thân thể cũng ngăn không được một lát ..."

Mông lão nhìn kết cục thê thảm của trăn lớn, liền càng thêm cẩn thận hơn, mỗi đi lên một bước đều cực kỳ cẩn thận.

" Con mẹ ngươi ..."

Trong tâm Vương Bá Đạo mắng to, tuy thân thể phòng ngự của hắn mạnh, nhưng thân thể bị ngọn lửa cùng nham thạch nóng cháy đốt cũng nhanh chín, thậm chí Vương Bá Đạo có thể ngửi được mùi thơm thịt chín từ trên ngươi bốc ra. Thầm mắng người bố trí cơ quan, Vương Bá Đạo suy nghĩ mãi cũng không rõ, nơi này không gần núi lửa, ngọn lửa thì có thể hiểu được, nhưng mấy chục tấn nham thạch nóng chảy thì từ đâu đến ...?

Vảy trên người cũng mất không ít, toàn thân đều chảy máu, cái đuôi càng bị bỏng nghiêm trọng. Tóm lại, hình dáng của Vương Bá Đạo lúc này thật sự vô cùng thê thảm...

Cố nén đau đớn tiếp túc bò lên, hiện tại đã bò đến bậc thang thứ chín mươi, Vương Bá Đạo cũng không muốn bị Mông lão đuổi tới, chỉ có lấy được Long Châu sớm thì hắn mới an tâm.

Bậc thứ chín mươi mốt ... bậc thứ chín mươi ba .. bậc thứ chín mươi năm ...

Vương Bá Đạo càng ngày càng đến gần Long Châu, tâm tình của hắn cũng càng ngày càng kích động.

Vương Bá Đạo cao hứng, còn Mông lão lúc này mới tới bậc thang thứ bốn mươi sáu, trong nội tâm sốt ruột là có thể hiểu được. Nhưng lão lại không dám đi nhanh hơn, thang trời càng lên cao, cơ quan cũng càng mạnh, chỉ cần không cẩn thận liền có phiền toái lớn. Nhìn cảnh nham thạch rơi xuống lúc nãy, đến giờ Mông lão vẫn còn cảm thấy sợ.

]

" Làm sao bây giờ ? Long châu sắp bị con súc sinh này lấy được ... chẳng lẽ, con súc sinh này thực sự thành tinh ...?"

Mông lão đã sớm nghi ngờ những hành vi không bình thường của trăn lớn, thậm chí Mông lão còn nghi ngờ có phải trăn lớn đã sinh ra trí tuệ. Nếu không làm sao có thể biết tránh né cơ quan, bẫy rập? Làm sao biết đi trốn cùng che dấu ...?

Mông lão thật sự nghi ngờ đúng rồi! Nhưng Mông lão cũng chỉ nghi ngờ một chút rồi không nghĩ tiếp nữa. Trong ý thức của Mông lão, động vật có thể thông minh, nhưng có trí tuệ thì thật là khó tin. Theo như Mông lão thấy, trăn lớn cùng lắm là thông minh một chút mà thôi.

Cái gì là thông minh?

Ví dụ như cá heo, chúng là động vật có bộ óc phát triển nhất trên địa cầu. Chúng có xã hội của riêng cúng, cùng ngôn ngữ của chúng, và có thể hiểu và phân tích ngôn ngữ của con người, nhưng nói chúng thông minh thì còn chưa đủ. Quạ đen cũng biết sử dụng công cụ và có thể tự hỏi. Những động vật này cũng có được trí thông minh.

Vương Bá Đạo cũng mặc kệ Mông lão nghĩ cái gì, bởi vì hắn đã bò tới bậc thứ chín mươi tám của thang trời vàng. Chỉ cần bò lên một bậc nữa, long châu sẽ vào trong tay hắn!

Mang tâm trạng kính động, rốt cục Vương Bá Đạo bò lên bậc thứ chín mươi chín của thang trời vàng.

" Ầm!"

Cả thang trời vàng đều chấn động, giống như bị động đất cấp tám vậy !

Đột nhiên Long Châu run lên, nó cảm nhận được huyết mạch Thần Long trong thân thể Vương Bá Đạo. Huyết mạch của Vương Bá Đạo chính là kế thừa huyết mạch của Hắc Sắc Thần Long, mà long châu lại là long châu của Hắc Sắc Thần Long, cho nên nó có thể cảm ứng được.

Từ phía lăng mộ nhìn lên thì chỉ có thế nhìn đến một cạnh của thang trời vàng chín mươi chín bậc, cảm giác không phải rất rung động. Nhưng sau khi Vương Bá Đạo bò lên bậc thang thứ chín mươi chín, hắn liền hoàn toàn bị trí tuệ của người xưa rung động!!!

Thì ra, thang trời vàng chín mươi chín bậc cao gần trăm mét, ba mặt là hình Kim Tự Tháp, chỉ có điều ngọn tháp giống như bị một kiếm chém thành một mặt phẳng, dùng để đặt quan tài lớn bằng đồng xanh.

Mà cả tòa Kim Tự Tháp lại hoàn toàn do vàng tạo thành, như thế thì cần bao nhiêu vàng? Nghìn tấn? Hay là mười nghìn tấn? Vương Bá Đạo không hiểu, vàng từ đâu đến mà sao nhiều như vậy ?

Vương Bá Đạo khó hiểu, thậm chí hắn nghi ngờ có phải Tần Nhị Thế Hồ Hợi đã mang tất cả vàng của Đại Tần mang hết về nơi này. Có lẽ, cho dù toàn bộ mang tới cũng không nhiều như vậy..

Vương Bá Đạo lại rất khó hiểu, Lăng Mộ này làm sao cao như vậy? Nó cao gần trăm mét, dùng kỹ thuật thời cổ lại có thể làm cho lăng mộ tồn tại hơn hai ngàn năm, mà không làm nó sụp đổ. Vương Bá Đạo chỉ có thể bái phục, thật sự tim không ra từ ngữ gì để nói.

Đến bây giờ, rốt cuộc Vương Bá Đạo biết vì sao quan tài lớn bằng đồng xanh lại có thể nằm ở trên không!

Thì ra là vì Long Châu, trên bình đài của thang trời vàng chín mươi chín bậc, lại không có lực hấp dẫn của trái đất! Nếu như bị những nhà khoa học bên ngoài biết, nhất định họ sẽ điên cuồng tụ tập đến nơi đây để nghiên cứu ....

Trên bình đài có khoảng bốn mươi mét vuông, gần bốn mươi mét vuông bị năng lượng Long Châu phúc xạ, trọng lực hoàn toàn biến mất.

" Không! Không phải trọng lực biến mất, mà là giảm bớt rất nhiều lần!"

Trọng lực trên bình đài yếu đi rất nhiều lần làm cho Vương Bá Đạo hưng phấn cực kỳ, đây là lần đầu tiên trong hai đời của hắn được cưỡi mây vượt gió. Không thể chờ được, Vương Bá Đạo liền nhẹ nhàng nhảy lên không.

Từ phía dưới nhìn lên, giống như một thần long đang cưỡi mây vượt gió, hô gió gọi mưa, không gì không làm được. Vương Bá Đạo rất muốn ngẩng đầu hét lây mấy tiếng, nhưng chưa tiến hoa thành thần long, tiếng kêu của trăn cũng chả khác gì loài rắn, kêu ra hoàn toàn không có khí thế, ngược lại còn trông chẳng ra gì cả ...

Mông lão cùng Viên Khải phía dưới nhìn trợn mắt há mồm, trong đầu hai người đều xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn ...

Nhưng hai người cũng không phải người thường, nếu là người thường rất có thể đã quỳ xuống đất cầu nguyện thần long phù hộ.

Đột nhiên, hai mắt Mông lão lập lỏe những tia tham lam, trong nội tâm sướng điên lên nói:" Long Châu! Nguyên nhân nhất định là Long Châu ..."

Nhìn quan tài lớn trôi nổi trên không, trong nội tâm Mông lão càng thêm xác định. "Lão phu nhất định phải tìm được nó! Nhất định phải tìm được Long Châu!" Mông lão tham lam nhìn lên Long Châu trong hư không, trong nội tâm không ngừng lặp lại nói. Giờ phút này, trong đầu Mông lão đã bị Long Châu chiếm hết, để tìm được Long Châu, Mông lão nguyện ý trả bất kỳ cái giá nào...!

Vương Bá Đạo cũng chẳng để ý đến Mông lão nghĩ gì. Giờ phút này hắn chỉ mong sớm lấy được Long Châu để tránh đêm dài lắm mộng.

Trên bình đài cơ hồ không có trọng lực gì, Vương Bá Đạo trôi nổi di động trong hư không, lướt qua quan tài lớn, chậm rãi đi tới gần Long Châu.

Vương Bá Đạo di động rất chậm chạp trong hư không làm cho hắn cảm giác giống như là bơi trong nước vậy. Hơn nữa, di động rất khó khăn.

Rốt cục hắn hoàn toàn lướt qua quan tài lớn, đã tới gần Long Châu trong gang tấc. Chỉ cần Vương Bá Đạo hơi với lên một chút, liền có thể nuốt Long Châu vào bụng. Vài giây lúc này đối với Vương Bá Đạo như là vài năm vậy. Rốt cục, rốt cục đến gần Long Châu rồi! Vương Bá Đạo bất chấp tất cả, một ngụm nuốt vào Long Châu.

"Ha ha... Long Châu rốt cục cũng vào bụng rồi!"

Trong tâm Vương Bá Đạo hét lên cuồng loạn, lấy được Long Châu thì cũng ý nghĩa Vương Bá Đạo có thể thành giao trong vòng mấy chục năm, thành rồng trong vòng mấy trăm năm! Một từ vui sướng cũng không đủ để hình dung tâm tình Vương Bá Đạo vào lúc này.

Sau khi nuốt vào Long Châu, Vương Bá Đạo không vội nghiên cứu Long Châu ngược lại vận dụng khí trong cơ thể bao trùm lại Long Châu. Đợi đến khi thoát khỏi phiền toái, liền chậm rãi nghiên cứu cũng không muộn ...

Tầm mắt từ trên nhìn xuống, chỉ thấy hai mắt của Mông lão đang đỏ bừng nhìn mình, cho dù tâm tình Vương Bá Đạo giống như hàn băng nghìn năm, cũng bị ánh mắt của lão nhìn lạnh mình ...

" Lão tử lại không có giết cha ngươi, không có đoạt vợ ngươi, có cần phải hận lão tử như vậy?" Trong tâm Vương Bá Đạo mắng thầm.

Bạn đang đọc Trăn Khổng Lồ của Phách Ác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.