Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê Cung

2119 chữ

Chương 38 Mê Cung

Ba người Mông lão theo sườn núi Hoàng Bản quẹo phải, đi vào một sơn cốc.

Sơn cốc trong bóng đêm lãnh lẽo hoang vu, nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện nhưng cây lớn xanh um tùm, cả trong không khí, đều nhộn nhạo mùi cây cỏ thơm ngát, làm cho người ta như si như túy.

Mà giờ khắc này đã có người phá vỡ sự yên ắng trong sơn cốc, chỉ thấy ba người Mông lão đi vào sơn cốc. Ở đoạn đầu sơn cốc liền thấy một khối thạch bích, dưới thạch bích là một sơn cốc tịch mịch đen xì, nhìn vào lại thấy trong này sâu không thấy đáy ...

Cửa sơn động rất nhỏ, không đủ một mét, những con gió lánh từ trong sơn động thổi ra làm mọi người sởn tóc gáy.

Mông lão chỉ vào sơn động nói:" Từ sơn động chui vào, chính là cửa vào của mê cung. Cái lối đi này là Triệu Cao năm đó đào móc, mục đích không rõ, về sau bị tổ tiên lão phu phát hiện, càng bỏ ra một cái giá lớn chiếm được bản đồ mà Triệu Cao bỏ lại sau khi hắn chết."

"Tuy Triệu Cao cùng Tần Nhị Thế Hồ Hợi muốn diệt Mông thị chúng ta. Nhưng Mông thị ta đối với Đại Tần trung thành và tận tâm, cho dù Tần Nhị Thế Hồ Hợi cùng ta Mông thị có thù hoán, nhưng hắn thân là Hoàng Đế Đại Tần, tổ tiên Mông thị ta vẫn không có chút mạo phạn lăng mộ của hắn! Nhưng giờ phút này, lão phu lại muốn đi vào trong lăng mộ lấy một vật, đây cũng là nguyện vọng của một vị tổ tiên ...!" Mông lão đột nhiên thở dài một tiếng.

Mở ra đèn pin, ba người trực tiếp hướng về cửa vào của sơn động đi tới.

Bởi vì sợ có người chú ý, mà lúc nãy trăng sáng nhô lên cao, đủ sáng để bọn họ đi, cho nên, lúc đến bọn họ cũng không dùng đèn pin.

Ánh sáng từ đèn pin liền chiếu vào xung quanh, chiếu sáng cả sơn động làm trong sơn động sáng như ban ngày. Ba người trước sau cùng một chỗ chui vào sơn động, trong sơn động tối đen như mực, trong bóng tối yên lặng đáng sợ. Tiếng tim đập thình thịch cũng có thể nghe được.

Đi về phía trước không xa, phát hiện con đường vào sơn động có một cái rảnh nhỏ, trên cái rãnh nhỏ cũng có đủ nước để lặn vào. Vương Bá Đạo liền bơi vào, nước lạnh rét buốt, thấu xương ...

Sau khi ba người Mông lão vào trong sơn động, Vương Bá Đạo đi đến trước cửa sơn động, và chờ đợi ở đó, một giờ sau mới chậm rãi bò vào sơn động.

Mục đích Vương Bá Đạo tới nơi này cũng giống Mông lão, đều là vì Long Châu. Long châu đối với Vương Bá Đạo mà nói, quá trọng yếu! Hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha!

"Nếu có lựa chọn, lão tử cũng không muốn cùng luyện thần cường giả chống lại. Nếu như đột phá đến luyện khí đại viên mãn điên phong, khả năng còn có thể cùng họ Mông đánh một trận, nhưng hiện tại mới luyện khí trung kỳ, chạy trốn còn có thể, muốn đả bại họ Mông là tuyệt không có khả năng. Cho dù đột phá đến luyện khí đại viên mãn cũng không có nắm chắc giết được họ Mông ..."

Giết chết cùng đánh bại là hai khái niệm khác nhau. Đánh bại dễ dàng giết chết liền khó khăn, trừ phi có tuyệt đối thực lực áp chế mới có thể giết chết đối phương.

Vương Bá Đạo đi theo phía sau, rất nhanh liền tới trước cửa mê cung.

Mê cung có thể xem như chính thức tiến vào phía ngoài lăng mộ của Tần Nhị Thế Hồ Hợi, đường vào sơn động chẳng qua là Triệu Cao sai người đào móc ra cũng không thuộc về lăng mộ của Tần Nhị Thế Hồ Hợi.

]

Giờ phút này, ba người Mông lão đã đi vào mê cung, Vương Bá Đạo dừng lại ở trước cửa mê cung, cẩn thận nhớ lại nội dung bản dồ, lông mày nhăn lại phảng phất như là gặp được nan đề gì.

Trong tâm Vương Bá Đạo bất đắc dĩ:" Cái mê cung này quá khổng lồ, cho dù có bản đồ chính thức cũng chỉ có thể thử tìm kiếm con đường chính xác. Nhưng, trong mê cung khẳng định nguy cơ trùng trùng, cơ quan vô số. Ai, đáng tiếc về tri thức bản đồ ta không hiểu rõ lắm, có chút biểu thị gì đó căn bản là xem không hiểu ..."

Giờ phút này, không chỉ có Vương Bá Đạo bị phiền não, ba người Mông lão cũng gặp phiền toái.

Trong thông đạo của mê cung.

Mặt Viên Khải lộ vẻ khó khăn, thần sắc nghiêm túc:" Cái mê cùng này vẫn chỉ là tít ở bên ngoài, như thế đi vào trong thì chẳng phải là càng nguy hiểm ..."

Tiếu Kiệt bất đắc dĩ nói:" Đây là khẳng định! Không nói còn lại, cho dù tránh né vô số cơ quan trong mê cung, nhưng về sau gặp sông thủy ngân thì vượt qua như thế nào?"

Hai người không khỏi quay đầu nhìn về phía Mông lão, định hỏi thăm ý kiến của hắn.

Mông lão thần sắc lạnh nhạt, gặp hai người nhìn lại, có chút nói:" Sông thủy ngân là không thể không bị gì mà đơn giản vượt qua, phần bản đồ này cũng chỉ có khái quát con đường chính xác đi vào tầng bảy của lăng mộ, còn có ba tầng không biết đường còn cần chúng ta tự phán đoán. Cơ quan trong mê cung còn chưa làm khó được lão phu, điểm ấy các ngươi có thể yên tâm. Về phần sông thủy ngân vượt qua như thế nào thì cứ để sau hãy nói, dù sao lão phu vẫn chưa nhìn thấy, cũng không dám suy đoán ..."

Hai người nghe vậy, cảm thấy an ổn không ít, ít nhất bên người còn có một cường giả mạnh như vậy, trời sụt cũng có hắn đến đỡ.

Ba người một đường đi tới, bởi vì có được bản đồ, đại bộ phận cơ quan đều né tránh được, mà những cơ quan nhỏ đều bị Mông lão giải quyết. Cơ quan thiên kỳ vạn biến, cái gì đất sụt, cung nỏ, dầu hỏa, tảng đá lớn, ... Nếu không dựa vào cảm ứng cường đại của Mông lão, có thế sớm bố trí phòng ngự hoặc tránh né, cũng không biết ba người phải chết bao nhiêu lần.

Đi hơn mười ba giờ, ba người rốt cục đi đến mê cung tầng thứ chín, chỉ cần xuyên qua một tầng mê cung cuối cùng, là có thể tiến vào trong lăng mộ.

Vương Bá Đạo ở phía sau lại cực kỳ dễ dàng, vì có ba người đi trước dẫn đường, hầu như cơ quan trên đường đều bị Mông lão hủy. Hơn nữa, trong đầu hắn còn nhớ toàn bộ bản đồ, nhưng vì ba người đi trước mở đường, bản đồ trong đầu Vương Bá Đạo cũng không có chỗ dùng.

Đi ở đằng trước, Mông lão đột nhiên nói khẻ:" Dừng lại, đều đừng nhúc nhích..." Ba người đình chỉ hoạt động, lập tức trong mê cung liền yên tĩnh đáng sợ.

"Chi! Chi!"

Đột nhiên từ trong động bay ra vô số con dơi, hàm răng của những con dơi này đều lộ ra bên ngoài, tại ngọn đèn chiếu xuống, lại phát ra một tia hàn quang.

Chứng kiến nhiều dơi như thế, thần sắc ba người biến đối, nhìn răng nanh dữ tợn, bọn họ cũng có thể xác định, đây là giống dơi gì ...

Ví dụ như loại dơi bình thường trong nhà, không có lực công kích gì, gọi là dơi nhà. Mà loại dơi hiện tại lại không đơn giản, trong các loài dơi, cũng có thể xếp ở vài vị trí hàng đầu, gọi là dơi hút máu. Truyền thuyết quỷ hút máu của phương tây chính là do loại dơi hút máu này tiến hóa mà thành, chỉ là không có nhiều người tin tưởng suy đoán này mà thôi.

Nhưng điều này cũng nói rõ dơi hút máu không dễ đối phó.

Nhưng ba người chuẩn bị cũng khá đầy đủ, ở trên người mỗi người đều cầm một cây đuốc. Ba người rất nhanh nhẹn nhóm cây đuốc, lửa lớn phát ra ánh nhiệt làm cho mấy con dơi không dám tới gần.

Ba người Mông lão liền nhẹ nhàng thở ra, nếu như bị mấy con dơi này vây công, có lẽ chỉ có Mông lão sử dụng vòng bảo vệ cương khí có thể chạy trốn, Viến Khải và Tiếu Kiệt thì chắc chắn phải chết. Hơn nữa, nếu mấy con dơi này ít thì còn dễ nói, nếu như đàn dơi nhiều đến khoảng hàng triệu con mà nói, cho dù cương khí của Mông lão cũng khó có thể duy trì đến khi chạy ra mê cung. Cho nên nói, không chỉ có Viên Khải cũng Tiếu Kiệt hết hồn, chính là sắc mặt Mông lão cũng cực kỳ khó coi. Lúc này đây thật đúng là suýt chút nữa thì nằm tại nơi này!

Sắc mặt Mông lão khó coi, quay đầu hướng Viên Khải hai người nói:" Đi, cây đuốc của chúng ta chỉ có thể cháy trong vòng ba giờ, ở trong ba giờ này, chúng ta nhất định phải thông qua mê cung tiến vào lăng mộ... bằng không, lão phu có nắm chắc giữ được mạng mình, nhưng các ngươi liền ..."

Viên Khải cùng Tiếu Kiệt đã sớm lo lắng vạn phần, nghe Mông lão nói thế, lập tức cố gắng đuổi kịp bước chân của Mông lão.

Có ba cây đuốc trong tay, dơi hút máu chỉ có thể xoay quanh ở không trung, không dám rơi xuống công kích.

Dần dần đi vào, ba người rốt cục thấy rõ toàn cảnh đoàn dơi hút máu này. Cả ba đều hít vào một luồng khí lạnh... Trong lòng ba người đều đoán một chút, kết quả liền làm sắc mặt ba người càng thêm khó coi ...

Săc mặt Tiếu Kiệt càng trắng bệch, điều này cũng không thể trách hắn, dù sao Mông lão và Viên Khải cũng là võ giả, tố chất tâm lý tự nhiên so với người thường mạnh hơn nhiều.

Tiếu Kiệt run giọng nói:" Tối thiểu ... tối thiểu cũng có hơn 100 triệu con ..."

Rốt cục Viên Khải cũng không thể bào trì được tâm tính, run giọng hướng Mông lão nói:" Sư phụ, ngươi có biện pháp nào hay không...?"

Mông lão hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn đàn dơi ở trên không, nói nhỏ:" Tất cả cây đuốc của chúng ta cũng chỉ kiên trì nhiều lắm là ba giờ, chúng ta chỉ có thể thông qua mê cung trong vòng ba giờ thì mới có hy vọng ..."

Trong nội tâm Mông lão cũng rung động không thôi, hơn 100 triệu con dơi ở trước mặt. Cho dù hắn sử dụng vòng bảo vệ cương khí cũng không kiên trì được bao lâu, đợi đến khi cương khí hao hết, thì là lúc hắn chết, vừa rồi còn nói có thể tự bảo vệ mình lời nói liền đã sớm bị vứt lên chín tầng mây đi...

Tiếu Kiệt cùng Viên Khải đều hít sâu một hơi, áp chế nỗi hoảng sợ trong lòng, ba người chậm rãi tìm kiếm con đường mới.

Mê cung chỉ là tầng thứ nhất của lăng mộ, tầng thứ hai là một đoạn sông thủy ngân, tầng thứ ba mới chính thức là bên trong lăng mộ.

Vương Bá Đạo đang ở trong mê cung, phát hiện không ít hài cốt, không cần phải nói cũng biết đây là gần hai ngàn năm qua có người đi vào mê cung. Cho dù trong sơn động không có bẫy rập, cơ quan uy hiếp, nhưng đi vào phạm vi của mê cung, không có bản đồ thì chết chắc. Có lẽ vì tò mò, cũng vì nhiều loại nguyên nhân, người chết trong mê cung cũng không ít.

Bạn đang đọc Trăn Khổng Lồ của Phách Ác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.