Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi Tận Sát Tuyệt

2283 chữ

Chương 32 Đuổi Tận Sát Tuyệt

Ngày hôm qua đến đây một đám người, thấy đều là học sinh, mà bọn chúng cũng không có tấn công mình, Vương Bá Đạo liền cố gắng đè nén sát cơ của mình.

Dù sao, Vương Bá Đạo còn chưa tới tình trạng gặp người liền giết, không phải hắn không nhẫn tâm xuống tay được, mà là Vương Bá Đạo đã quyết định mấy ngày tới đây sẽ rời đi rừng rậm, cho nên, hắn không muốn tạo ra quá nhiều giết chóc.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là bọn chúng không làm càn quá mức trong rừng rậm.

Vương Bá Đạo luôn để ý, khu rừng rậm này là thuộc về lãnh địa tư nhân của hắn. Trong lãnh địa hết thảy hết thảy đều thuộc về hắn. Không có một ai nguyện ý muốn hậu hoa viên của mình bị người trà đạp, phá hư ... Những ai bước qua giới hạn, đều phải chết ! Đều phải chết !

Vương Bá Đạo phát huy ra tốc độ nhanh đến tận cùng, không khí bị ma sát phát ra từng đợt âm bạo, dùng tốc độ cực nhanh lao tới tiếng súng vang lên từ phía đông nam ...

Rất nhanh, Vương Bá Đạo liền đuổi tới địa điểm phát án, chỉ thấy một con lợn rừng đã chết đi, trên người trúng hai phát đạn, trong đó có một phát trúng đầu, một phát liền mất mạng !

Lợn rừng bị cắt đi một khối thịt lớn, chủ yếu là miếng thịt ở bên đùi, có thể là do thịt trên đùi lợn rừng khá nhiều. Mà bên cạnh lợn rừng nằm một con kim tiền báo đã bị lột da, hơn nữa máu tươi còn đang rơi xuống khi trên người con báo đang không ngừng co lại ...

"Thật sự là gan chó ! Mẹ ! Chạy đến địa bàn của lão tử cướp tiền, thật sự là không biết sống chết ... !" Vương Bá Đạo trong tâm rất tức giận.

Sau khi tìm kiếm khí tức của bọn thợ săn lưu lại, Vương Bá Đạo liền hướng về phía đông đuổi theo.

Khứu giác của động vật so với nhân loại mà nói thì cường đại hơn rất nhiều, giống như là chó. Khứu giác của chó rất linh mẫn, có thể ngửi ra hai triệu mùi có độ nồng đậm khác nhau, sự linh mẫn hơn con người 1 triệu lần. Bởi vậy, với công năng khứu giác kỳ lạ, chó này liền bị con người lợi dụng. Như thợ săn dùng chó truy đuổi thú hoang bị thương, cảnh sát dùng chó để bắt tội phạm, nhân viên hải quan dùng chó để bắt bọn buôn lậu, điều tra ma túy cùng những vật nguy hiểm, nhân viên địa chất dùng chó để kháo sát quặng, thủy ngân,... những người lính dùng chó dò xét mìn, phát hiện bẫy rập, chiến sĩ hải quân dùng chó tìm ra kẻ địch lẻn vào từ đáy biển, ...

Khứu giác của trăn cũng không xuất xắc, nhưng do Vương Bá Đạo ở Huyết Đàm tiếp nhận được huyết mạch truyền thừa của Hắc Long, các giác quan của Vương Bá Đạo đều được tăng cường rất nhiều, tuy khứu giác vẫn không sánh bằng chó được, nhưng so với những động vật bình thường khác đã mạnh hơn nhiều.

Dọc theo mùi, Vương Bá Đạo không ngừng bò đuổi theo, rất nhanh liền phát hiện ra dấu chân của nhân loại.

Lẵng lẽ du động trong rừng, cách đám người kia một đoạn khoảng cách, sau đó ẩn núp rồi quan sát ...

Vốn Vương Bá Đạo còn tưởng rằng là đám học sinh ngu ngốc kia, đang chuẩn bị làm thịt mấy tên học sinh không biết sống chết này. Thật vất vả mới động lòng trắc ẩn, vậy mà không biết điều mà trốn ra khỏi rừng, còn dám ở trong rừng không kiêng nể gì làm thịt con mồi của hắn, đoạt đi tư nguyên của hắn !

Nhưng sau khi cách một đoạn khoảng cách nhìn lại, Vương Bá Đạo mới phát hiện là một nhóm nhân loại khác. Đám người này gồm có sáu người, sáu khẩu súng tự động. Mà súng của những tên nhân loại này không phải súng săn hai ống bình thường, mà là súng trường Winchester nhập khẩu từ nước ngoài về.

Trên lưng sáu tên nhân loại đều có một cái túi lớn, khả năng chính là cất một ít đồ dùng sinh tồn nơi hoang dã. Đương nhiên, Vương Bá Đạo đối với mấy cái này đều không quan tâm, hắn quan tâm chính là như thế nào mới có thể nhanh đem bọn chúng đi gặp diêm vương...

" Đoàng ! Đoàng !"

"Ha ha... cư nhiên còn có gà rừng, xem ra đêm này chúng ta có thịt ngon để ăn rồi !" Lão Nhị cười ha ha, dùng súng bắn chết ba con gà rừng, trình độ bắn súng của hắn cũng không tệ lắm.

]

"Không cần lãng phí viên đạn ! Vừa mới cắt ra thịt lợn rừng cũng đã đủ chúng ta ăn một ngày rồi, hơn nữa, tiếng súng có thể đưa tới nhưng phiền toái không càn thiết, có gắng hạn chế ít nổ súng một chút !" Tên đàn ông tục tằng hung hăng liếc nhìn Lão Nhị, phối hợp với vết sẹo trên mặt hắn, thoạt nhìn trông hết sức dữ tợn.

" Này... ! Đại ca, ngươi nói rất đúng !" Lão Nhị cười làm lành nói.

"Mọi người cẩn thận một chút, hổ đông bắc cũng không phải dễ đối phó. Không cần bị lật thuyền trong mương !" Tên đàn ông tục từng lại nhắc nhở lần nữa, thấy mọi người đều đồng thanh trả lời, hắn mới thu hồi lại ánh mắt của mình. Thấy hắn thu hồi ánh mắt, mọi người đều thở ra một hơi ...

Tên đàn ông tục tằng này ở trong đội ngũ có tuyệt đối uy nghiêm, không người nào dám khiêu khích hắn, những người khiêu khích hắn trước kia đều đi gặp diêm vương rồi ...

" Ha ha, có lão đại ngươi là cao thủ xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đừng nói là một con hổ, cho dù là một con trăn khổng lồ bất ngờ xuất hiện, ngươi cũng có thể xử lý nó!" Lão Nhị tiếp tục cười làm lành.

" Đừng nói linh tinh nữa, còn ... chú ý !" Tên đàn ông tục tằng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, vừa mới kịp nói một câu chú ý, liền thấy Lão Nhị bị một con trăn khổng lồ cắn trúng, con trăn khổng lồ rất nhanh liền quấn lấy hắn... tiếng xương cốt thanh thúy vỡ vụn rất rõ ràng truyền vào trong tai bọn hắn ...

Tốc độ của Vương Bá Đạo thật sự quá là nhanh, nhưng tên săn trộm này chỉ cảm giác được một vật gì đó nhoáng lên trước mắt, phảng phất như một cơn gió mạnh vừa thổi qua người bọn chúng, Lão Nhị của bọn chúng liền ra đi !

Thân thể khổng lồ của Vương Bá Đạo làm mấy tên săn trộm sợ ngây người ! Quá kinh khủng rồi ! Cả một đám đều trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên là đầu óc còn chưa kịp phản ứng, còn đang ở gian đoạn tử cơ.

Tên đàn ông tục tằng không hổ là bộ đội đặc chủng xuất thân, hắn phản ứng trước tiên, rồi sau đó hô to:" Mọi người chú ý, chiếm cứ địa hình có lợi, nhanh lên nổ súng bắn !"

Mọi người đều giật mình bừng tình, liền chạy đến địa hình có lợi quen thuộc của mình, có người ẩn thân tại phía sau đại thụ, có người ẩn thân sau tảng đá lớn, ...

Mọi người đều mở ra chốt súng, sau đó điên cuống bắn !

"Cong !"

" Cong ! Cong ! Cong !"

Những tiếng va chạm kim loại thay nhau vang lên, chỉ thấy trên thân thể Vương Bá Đạo, những miếng vảy cùng viên đạn đụng vào nhau, bốc lên một nhóm hoa lửa !

Cám giác đau đớn ẩn ẩn truyền đến, thả ra tên nhân loại bị mình quấn nát, ánh mắt Vương Bá Đạo quét sang nhìn năm tên khác. Quấn, xiếc là thói quen của Vương Bá Đạo, trúng nọc độc của hắn thì có bị quấn xiếc hay không quấn xiếc cũng giống nhau ! Nọc độc kịch liệt làm cho người bị cắn không thể nghi ngờ chết trong vòng 10s.

Bị ánh mắt của Vương Bá Đạo quét, năm tên này đều sởn tóc gáy ... trái tim bất ổn không ngừng đập thùm thụp, giống như muốn nhảy ra ngoài ...

Trong lòng bàn tay bọn chúng đều chảy mồ hồi, liền thở ra một hơi lớn cũng không dám. Cả một đám đều hoảng sợ tới cực điểm, con trăn này đã vượt qua nhận thức của bọn chúng. Làm sao thế gian sẽ có loại quái vật này ?

Đối với không biết hoảng sợ, đây là một loại bản năng phản ứng của sinh vật có trí khôn. Nhân loại đối với chuyện mà mình không thể giải quyết đều cảm thấy hoảng sợ, bởi vì nghĩ không ra biện pháp giải quyết, rất tự nhiên cảm thấy không biết làm gì, liền hoảng loạn thậm chí là hoảng sợ. Mà như Vương Bá Đạo loại trăn khổng lồ này, đao thương bất nhập, phảng phất như yêu thú sinh hoạt trong truyện thần thoại, lại hiện ra sờ sờ trước mắt bọn họ, điều này làm cho sự sợ hãi của bọn họ bị phóng đại vô số lần ...

Vương Bá Đạo cũng không khách khí ! Thân thể bắn lên, lại cắn trúng một tên nữa, Cái đuôi quét qua, tên còn lại bị đập bay, cả thân thể bay cao tới bảy tám mét rồi rơi xuống mặt đất, ngã xuống mặt đất hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, hiển nhiên, nội tạng đã bị lực lượng từ cái đuôi của Vương Bá Đạo đập nát bét ...

Đừng nói là người, cho dù là một táng đá lớn bị đuôi của Vương Bá Đạo đập trúng, cũng sẽ bị đập nát bét !

Đã có ba tên chết rồi, còn lại ba tên khác đều cảm thấy tâm tình không khống chế được, đạn súng điên cuồng bắn vào thân của Vương Bá Đạo.

" A A A ... Ta giết ngươi... giết ngươi ... A A A ..." Ngoại trừ tên đàn ông tục tằng, tinh thần của hai tên săn trộm khác đều trở nên thất thường, không ngừng điên loạn kêu lên.

"Muốn chạy trốn? Hừ !" Gặp tên đàn ông tục tằng thừa cơ đào tẩu, trong tâm Vương Bá Đạo hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến hai tên tinh thần đã thất thường kia, trực tiếp công đến tên đàn ông tục tằng.

" Đoàng ! Đoàng !"

" Cong ! Cong !"

Tên đàn ông tục tằng sắc mặt dữ tợn, súng trong tay điên cuồng bắn về thân của Vương Bá Đạo, thân của Vương Bá Đạo liên tục phát ra tiếng kim loại va chạm. Nhưng rất nhanh tên đàn ông tục tằng này liền thất vọng, viên đạn đối với quái vật trước mắt mà nói, không có một chút tác dụng gì, có khi cây súng trường trong tay biến thành một thanh củi có lửa còn tốt hơn.

" Kẹt ! Kẹt !" Đạn của súng trường đã hết !

" Đừng tới ... đừng tới a ..."

Tên đàn ông tục tằng này ném súng trường xuống mặt đất rồi không ngừng lui lại. Vương Bá Đạo có điều hứng thú thong thả di động về tên đàn ông tục tằng. Cũng không vội vã giết chết hắn, phảng phất như là quan sát, thưởng thức một kiện tác phẩm nghệ thuật vậy..

" A ...."

Theo trăn khổng lồ tiếp cận, tên đàn ông tục tằng áp chế không nổi sự hoảng sợ trong lòng, liền hét diên cuồng.

Một lát sau, Vương Bá Đạo cảm thấy không còn thú vị, liền há mồm cắn tên đàn ông tục tằng, độc chết hắn ! Ánh mắt lại di chuyển về hai tên còn lại, nhanh chóng đập bay hai tên này, cũng không lãng phí nọc độc.

Lúc này, sáu tên săn trộm đã hoàn toàn bị diệt !

Mà tâm tình của Vương Bá Đạo cũng tương đối khá, tiếp tục đại nghiệp đi săn của mình. Vương Bá Đạo không có thói quen ăn thịt người, cũng không tính toán nếm thử. Vẫn là thành thật đi săn thì tốt hơn. À ! Hiện tại Vương Bá Đạo mới nhớ tới, vừa rồi trên đường gặp được một con lợn rừng cùng một con báo săn bị lột da, hiện tại hứng thú đi săn đều giảm đi.

Về đến địa điểm thi thể của lợn rừng và báo săn, Vương Báo trực tiếp nuốt chúng vào...

"Cũng nên rời khỏi đây ...!" Vương Bá Đạo nhìn về phía nam, chỗ đó chính là phương hướng của thành phố S...

PS: Không cần khen thường, mong quang nhiều đánh giá. À .. muốn hạ thủ lưu tình, quang nhẹ một chút a !

Bạn đang đọc Trăn Khổng Lồ của Phách Ác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.