Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Côn Sơn nổi giận

Phiên bản Dịch · 1554 chữ

“Cho tôi ăn cơm!” Cô chỉ ăn điểm tâm không thể no bụng a!

“Tôi không làm con tin nữa!” Bảo Châu quyết định không làm nữa.

“Mày làm thì mặc kệ mày, chẳng lẽ mày còn có thể chạy hay sao? Hừ!”

Tên cướp nói xong đi ra ngoài cùng đồng lõa thương lượng buổi tối ra tay như thế nào, hoàn toàn quên mất chuyện đem Bảo Châu đổi vàng, đáng thương Côn Sơn nhận được mẫu giấy của bọn cướp gửi xong, một bên chuẩn bị xong ngàn lượng vàng với tư cách giao dịch, một bên phát động an hem trong Trí Đường tìm kiếm tung tích của Bảo Châu, cửa thành đã đóng lâu rồi, Bảo Châu nhất định ở trong thành, còn gọi là các anh em cảnh sát trước kia lén lút theo dõi nhà hắn, một khi có kẻ tình nghi xuất hiện, lập tức bắt!

Hắn đã vận dụng tất cả các mối quan hệ, Lục gia và Vạn gia đều rất lo lắng cho Bảo Châu, chỉ cần ai có thể cung cấp manh mối có ích, tìm được Bảo Châu, nhất định sẽ cho số tiền lớn tạ ơn!

Côn Sơn một đêm không ngủ, tìm kiếm toàn thành!

Trong lòng là một vạn cái lo lắng vợ của mình có thể hay không bị những tên lưu manh kia bắt nạt? Có thể hay không ăn không ngon mặc không đủ ấm? Trời lạnh như vậy, vạn nhất bị bệnh có thì sao? Những người kia vừa thô lỗ lại dã man, có thể hay không hù dọa cô?

Mang theo tâm tình như vậy, hắn mày nhíu lại cũng có thể kẹp chết con ruồi.

Bên Vạn gia, Vạn Phú Quý cũng vô kế khả thi, đã một ngày một đêm rồi, con gái bảo bối còn chưa có trở lại, có thể hay không bị người giết rồi? Là ông không tốt, không có bảo vệ tốt cho con gái, nếu như cho ông cơ hội một lần nữa, ông nhất định sẽ tìm người đi theo bảo vệ Bảo Châu, hừ! Xem ai lại dám khi dễ con gái bảo bối của ông, một người một đao là có thể đem bọn cướp băm thành thịt vụn!

Việc này không dám nói cho Vạn lão gia tử biết, sợ ông cụ bị dọa ngất đi.

Lục gia cũng không tốt, ngoại trừ đại phu nhân, mấy người khác vẻ mặt đều u sầu, các bà nhớ Bảo Châu ah! Một ngày không gặp như cách ba thu, ngày thường đều gặp nên không để ý, hiện tại đột nhiên không thấy nữa, nên quan tâm vô cùng, không có Bảo Châu, ai nói chuyện phiếm với các bà, ai cùng các bà đùa giỡn, đặc biệt là ngũ phu nhân vô cùng thương tâm, khóc đến sưng mắt, vốn con trai nhà bà là thứ xuất có được một cô vợ như vậy là không dễ a! Nếu Bảo Châu xảy ra chuyện gì, về sau lại cưới vào cửa, chỉ sợ chỉ là gia đình nhỏ, bà cũng không thích, nhìn Bảo Châu thế nào cũng hài lòng.

Lục lão gia tuy rằng không nói gì, nhưng lúc ăn cơm tối thấy tất cả mọi người một bộ dạng ăn không vô, cảm thấy rất ngán, cau mày nói: “Cả đám đều trở thành bộ gì thế.”

Mấy bà lớn hai mặt nhìn nhau đều cúi đầu xuống không nói gì, cũng không có lại dùng bữa.

Đại phu nhân vẫn ăn nhã nhặn như trước, bóc vỏ tôm, nghĩ thầm thật là biết giả mù sa mưa, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Bát phu nhân là người được sủng ái nhất hiện nay, trong lòng bà đặc biệt thoải mái, gắp cho Lục lão gia một miếng cá : “Lão gia ăn.”

Không ngờ Lục lão gia nhìn miếng cá nói: “Con cá này vốn là Bảo Châu thích ăn nhất, nó hiện tại còn không biết sống hay chết, mọi người tâm tình đều không tốt, bà lại ăn vui vẻ như vậy, lòng của bà có bao nhiêu vô tình?”

“Lão gia, thiếp…” Đại phu nhân bị đột nhiên quát lớn làm cho luống cuống thần trí, có chút do dự, muốn giải thích lại phát hiện ánh mắt Lục lão gia không có nhìn bà, mà là nhìn tứ phu nhân đang ngồi bên cạnh ông, chẳng biết tại sao, đột nhiên có một loại cảm giác xấu.

“Bà vô tình như thế, đã đến lúc cái nhà này đổi chủ mẫu. Uyển Như Lai từng đi học, chuyện trong nhà có lẽ cũng không làm khó được bà ấy, về sau cái nhà này sẽ do Uyển Như Lai quản lí, mấy người lão Ngũ và lão Lục, lão Bát theo bên cạnh hiệp trợ.” Lục lão gia nói xong, đại phu nhân trong nhà hoành hành ngang ngược, những năm này càng kiêu ngạo, cũng là thời điểm nên đánh áp bà một chút, bằng không đợi ông trăm tuổi, mấy tiểu thiếp trong nhà thế nào sinh hoạt.

Lời này vừa nói ra, biểu tình tứ phu nhân như nhặt được cái bánh từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt đại phu nhân thì tái nhợt, bà đã quản lí nhà hơn hai mươi năm, đột nhiên bị đoạt quyền như vậy, trong lòng cảm thấy vừa oán giận lại nhiều hơn một phần thê lương, hai mươi mấy năm vợ chồng a! Nói đoạt quyền, liền đoạt quyền, về sau bà như thế nào gặp người.

Không để ý tới sắc mặt tái nhợt của bà, Lục lão gia gọi người đi phòng bếp làm lại mấy món ăn, vô luận như thế nào người cũng không thể không ăn cơm…

Ăn cơm xong, nghĩ đến con trai, sợ con ăn không vô, lại sai người đưa một phần canh nhân sâm canh gà qua bên nhà, phân phó hạ nhân cần phải nhìn thấy Côn Sơn uống xong mới trở về.

Côn Sơn làm sao còn tâm tình ăn uống, vợ hắn còn không tìm được, của ngon vật lạ nhìn thấy đều là mây bay, lại cũng không thấy đói.

Hắn chỉ biết là chỉ cần hắn còn có một tia khí lực, sẽ phải tìm được Bảo Châu, còn lại quản không được nữa.

Đứng lên đang muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm Bảo Châu, một cảnh sát trước kia có giao tình tốt với Côn Sơn vọt vào đối với hắn nói: “Vận thành khả năng không thể trông coi, dân chạy nạn đã xúm nhau tới cửa thành, bị châm ngòi thổi gió đang cầm cây gỗ tấn công cửa thành, binh sĩ canh gác nói có thể không giữ được bao lâu, cậu trước trốn đi a! Đợi phong ba đi qua, sẽ tìm vợ tiếp.”

“Không được!” Nếu bọn cướp thừa dịp cửa thành mở ra, đem Bảo Châu ra ngoài, hắn muốn tìm Bảo Châu sẽ rất khó.

“Thế nhưng cửa thành đã giữ không được nữa!”

“Vậy thì bảo vệ nó!” Côn Sơn bình tĩnh nói, vì tìm được Bảo Châu, cái gì hắn đều có thể làm, ai dám làm Vận Thành hỗn loạn, hắn sẽ lấy mạng người đó.

“Cái gì?” Cảnh sát đột nhiên nghe được hắn trả lời bá khí như vậy, tưởng rằng chính mình nghe nhầm, người khác không biết Côn Sơn, nưhng hắn rất rõ ràng a! Côn Sơn là đội trưởng trong đội cảnh sát hình sự, vẫn dựa vào tiền cùng vận khí mới lên được chức vị đó, bình thường chỉ biết đánh nhau ẩu đả xài tiền bậy bạ, lại còn nói muốn bảo vệ Vận Thành to như vậy, làm sao có thể?

“Ta nói, bảo vệ Vận Thành.”

“Cậu điên rồi, ngoài thành có hơn vạn dân chạy nạn, cậu bảo vệ thế nào được? Trong cục cảnh sát chúng ta nhiều nhất chỉ có vài trăm người, cậu làm sao chống cự với mấy vạn người kia?”

“Phải thử một lần, trước kia tìm được vợ tôi, Vận Thành không thể loạn.” Côn Sơn nói xong đi đến trong sân, đối với A Hổ nói: “Cậu đi nói với hội trưởng thương hội, nói hắn phái người bảo vệ cửa thành, chỉ cần người của bọn hắn đem cửa thành bảo vệ được, Vận Thành tốt, mới có bảo vệ thương hội, đợi tí nữa tôi sẽ gọi người đi kho đạn trong cục cảnh sát, lấy đạn ra, đưa đến cửa thành, những chuyện khác, tôi sẽ giải quyết.”

“Vâng.” A Hổ gật đầu rời đi, cái gọi là bảo vệ thương hội, đó chỉ là bề ngoài, làm cho chính phủ xem, rất nhiều thương hộ sợ đồ đạc của mình bị thổ phỉ cướp đi, cho nên tình nguyện dùng tiền thành lập bảo vệ thương hội, mời một ít người có công phu giúp bọn họ vận chuyển hàng hóa, những người này bình thường đều đến từ bảo vệ thương hội, đám người thương hộ sẽ tặng 10% kim ngạch hàng năm cho bảo vệ thương hội, bảo vệ thương hội sẽ phái người đi theo dọc đường bảo hộ.

Bạn đang đọc Trân Bảo Vợ Yêu của Tha Hài Hoàng Hậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.