Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giữ chặt

Phiên bản Dịch · 1476 chữ

Đối với vị phu nhân vừa rồi làm cho Bảo Châu bị trò chê cười nói: “Mã phu nhân, không biết tôi có vinh hạnh mời phu nhân lên trình bài bản 《 Tam Tự kinh 》do đại sư XX viết không.”

Đây là trả thù trắng trợn!

Như cô không thể không tiếp nhận khiêu chiến, nếu cả 《 Tam Tự kinh 》 cũng không biết, cô còn mặt mũi ở đây lăn lộn sao?

Cù thiếu rõ ràng là gây khó dễ cô, không có ý tốt, miễn cho người khác nói này nói kia, Mã phu nhân không tình nguyện đi lên sân khấu, chế nhạo hỏi Cù thiếu: “Cần tôi giúp ngài đọc Tam Tự kinh sao?”

“Không cần phiền toái như vậy.” Cù thiếu mở ra, nói: “Phiền toái Mã phu nhân hỗ trợ đọc hai câu cuối cùng này thôi.”

Mã phu nhân thấy mình nhắm mắt đều có thể đọc, há miệng đọc: “Nhân di tử, kim mãn… mãn…”

Sau đó lại nghẹn hognj, chữ phía sau kia, có thể là đã qua nhiều năm, cô quên mất chữ gì rồi, sốt ruột suy nghĩ kỹ một hồi, không nhớ ra được, cuối cùng xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhớ không rõ.”

“Là chữ doanh.” Cù thiếu nói xong, dừng một chút đối với cô rất không khách khí nói: “Tam Tự kinh đều nhận thức không được hết, chậc chậc! Nếu tôi là cô, đã không còn mặt mũi đứng đây.”

Mã phu nhân che mặt chạy đi, hôm nay quá mất mặt rồi!

Có thể là bởi vì một màn hài kịch như thế, bản 《 Tam Tự kinh 》kia lại được ra giá đến cực cao, cuối cùng Côn Sơn dùng gần ngàn đồng lấy được, thời điểm Côn Sơn cầm 《 Tam Tự kinh》 đã nói: “Về nhà cho con của tôi nhìn lại, nếu không lớn lên nhận thức không được đầy đủ, chẳng phải là ném mặt ông đây sao.”

Ngày hôm sau Mã phu nhân nghe người ta học lại lời Côn Sơn nói, tức đến xanh mặt.

Mất mặt a!

Cô vốn là muốn Bảo Châu mất mặt, kết quả không nghĩ tới chính cô càng mất mặt, nghe nói còn lên báo.

Chút xấu hổ của Bảo Châu so với cô mà nói, quả thực là chín trâu mất sợi lông.

Bảo Châu không được đi học, đọc sai còn có thể chấp nhận, nhưng cô là người tốt nghiệp từ trường trung học nổi tiếng, cả 《 Tam Tự kinh 》 cũng không đọc được thật sự rất mất mặt!

Một tớ báo, Mã phu nhân đã nổi tiếng, Bảo Châu phạm sai, sớm bị người ta ném ra sau đầu.

Cho nên ngàn vạn không nên xem thường 《 Tam Tự kinh 》, nhìn thấy dễ dàng, kỳ thật cũng có thể gây chết người!

Mã phu nhân không cam long, cô muốn xoay chuyển tình thế, hiện tại trên mặt của cô có vết bẩn, nếu có thể cho Bảo Châu một vết bẩn càng lớn, cô có thể thoát thân rồi!

Mã phu nhân cùng mấy vị khuê mật bàn bạc, một vị trong đó nói: “Mã phu nhân, vừa vặn tôi có người anh họ là một thiên tài, mấy ngày nữa anh họ tôi sẽ đến Quảng Châu mở một buổi triển lãm, sẽ mang mấy một số đồ trở về, chúng ta nhớ hắn thiết kế một chuyện nhìn vào ngay cả con nít cũng làm được, nhưng trên thực tế lại cực kỳ khó khắn, sau đó để cho cô ta làm, khẳng định làm không được!”

“Cái chủ ý này tốt, lần này tôi muốn ả trở thành trò cười cho thiên hạ!”

Thời điểm Bảo Châu nhận được thiếp mời, vốn không muốn đi, cô đối với yến tiệc không có hứng thú gì, nhưng Cù thiếu kiên trì muốn đi, hắn đối với triển lãm khoa học kỹ thuật cảm thấy hứng thú, hắn thích mấy chuyện mới lạ.

Côn Sơn công việc bề bộn, cô nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đi theo, thuận tiện mang theo Tiểu Hồng.

Thường xuyên mang theo Tiểu Hoàng đi ra ngoài, không mang Tiểu Hồng, Tiểu Hồng có chút tức giận, Bảo Châu lần này cố ý mang nó theo, Tiểu Hồng thật cao hứng, rất đắc ý đứng trên vai Bảo Châu, hăng hái kêu: “Bảo Châu tốt! Bảo Châu hay! Bảo Châu tuyệt!”

Tiến vào đại sảnh triển lãm, Bảo Châu bị ngăn lại, nhân viên công tác nói: “Vị này rất xin lỗi, ở đây không thể mang sủng vật vào.”

“Tiểu Cù Tử anh tự chơi đi, tôi mang Tiểu Hồng ra bờ sông chơi.” Cô nói.

Mã phu nhân từ xa đã thấy Bảo Châu, làm sao để cô đi, giơ tay giữ chặt cô: “Lục phu nhân đừng đi vội a! Ai nói không thể mang sủng vật vào? Tôi nói được thì được.”

Bảo Châu à xong một tiếng, bị cô mạnh mẽ lôi kéo đi vào.

Lúc triển lãm sắp bắt đầu, Mã phu nhân kéo cô qua một bên, chỉ vào mấy món đồ chơi trên võ đài bên cạnh đối với cô nói: “Cái kia là ma phương, rất thú vị, cô có muốn chơi thử không?”

Bảo Châu nhìn thấy trên đài có mấy bạn nhỏ đang chơi, có chút động lòng: “Có thể chứ?”

“Đương nhiên là có thể, hơn nữa thắng có phần thưởng, nghe nói là điểm tâm nước ngoài.”

Bảo Châu nghe thấy có ăn, lập tức lên đài.

Mã phu nhân đối với một nhân viên trên đài liếc ra hiệu một cái, nhân viên lập tức cầm một cái ma phương bị đánh vô cùng xốc xếch cho Bảo Châu, nhân viên giải thích cách chơi cho cô xong, đối với cô nói: “Người đầu tiên tháo ra được sẽ chiến thắng, phần thưởng là điểm tâm nước ngoài. Những người dự thi khác có phần thưởng an ủi, là bánh ngọt thủy tinh. Nhưng nếu qua một giờ không tháo ra được, không có bất kỳ phần thưởng nào.”

Bảo Châu nghe xong, bánh ngọt thủy tinh cô thường xuyên ăn, so với điểm tâm ngoại quốc cảm thấy hứng thú hơn, hai ba lần xoay đã giải quyết xong, ném lên bàn, đòi phần thưởng từ nhân viên, nhân viên công tác một bên kinh ngạc một bên bưng một hộp chocolate cho cô, Bảo Châu thấy là nhãn hiệu nhà mình, không còn hứng thú, trực tiếp chia cho mấy bạn nhỏ bên cạnh: “Cho mấy em ăn.”

Bảo Châu nói xong vỗ vỗ tay xuống đài, mọi người vốn đang nghị luận cô là một người lớn lại đi tranh giải thưởng với bọn nhỏ nhưng khi thấy cô đem bánh chia cho mấy đứa nhỏ, lập tức cảm thấy cô gái này thật thiện lương a! Vì để cho mấy đứa nhỏ đều có bánh, lại tự mình lên đài chơi đồ chơi con nít.

Mã phu nhân rất im lặng, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, cô đã tỉ mỉ an bài trò hay, cứ như vậy kết thúc cô thật không cam lòng , nhưng đã kết thúc rồi.

Bảo Châu xuống đài không thấy Mã phu nhân, nhìn quanh bốn phía tìm Cù thiếu, rốt cục ở bên trong võ đài đã tìm được Cù thiếu, trên đó có rất nhiều người, cả trai lẫn gái đang mở ra món đồ chơi khó nhất, tổng cộng có bốn dạng, phải toàn bộ giải ra mới được.

Bảo Châu vỗ vai hắn một cái: “Anh đang chơi cái này à?”

“Thiếu phu nhân, tôi không giải được, nếu không cô đến thử xem? Tôi thích phần thưởng của giải quán quân.” Hắn là một đại nam nhân, dựa vào Bảo Châu đã quen, ở trên một số phương diện, năng lực Thiếu phu nhân vô cùng nổi bật.

“Cái này rất đơn giản a!” Bảo Châu đi đến chỗ ngồi, bắt đầu chơi, cô một bên chơi, nhân viên công tác một bên ở bên cạnh giảng quy tắc trò chơi cho cô, không đợi hắn nói, Bảo Châu đã hoàn thành xong bốn dạng, hướng bên cạnh đặt xuống, đối với nhân viên công tác nói: “Tôi làm xong rồi.”

Nhân viên công tác kinh hãi cái cằm thiếu chút nữa rơi xuống, không thể tin nhìn về phía cô: “Cô chờ một chút, tôi đi gọi nam tiên sinh.”

Nhân viên công tác rất nhanh gọi người anh họ thiên tài đến, người anh họ đồng dạng không thể tin nhìn về phía Bảo Châu: “Cô chỉ cần vài phút đã hoàn thành bốn dạng?”

Bảo Châu gật đầu: “Đúng a!”

Bạn đang đọc Trân Bảo Vợ Yêu của Tha Hài Hoàng Hậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.