Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc - Chương 22

Phiên bản Dịch · 3641 chữ

Từ sau khi Quang Hy đồng ý giúp Thác Dã rửa sạch tội danh, quan hệ vợ chồng giữa hai người càng ngày càng trở nên căng thẳng, ngay cả Tiểu Lạc cũng không cách nào làm thuốc giảng hòa, khi ở nhà, Quang Hy luôn đối mặt với Mộ Tranh bằng thái độ vô cùng lạnh lùng.

Phương Đức Dung nhịn không được, bà lén tìm con dâu nói chuyện:

“Quang Hy không phải vẫn còn giận con chuyện của sáu năm trước chứ? Hẳn mẹ nên nói cho nó biết năm đó thật ra là mẹ…”

“Không phải vậy ạ.” Mộ Tranh khéo léo từ chối ý tốt của mẹ chồng:

“Đây là vấn đề của con và Quang Hy, chúng con sẽ tự mình giải quyết, hơn nữa Quang Hy giận con cũng không phải vì chuyện của sáu năm trước ạ.”

“Vậy rốt cuộc nó đang giận con chuyện gì? Con định giải quyết như thế nào đây?”

Phương Đức Dung sốt ruột thay con trai và con dâu, nếu là trước đây bà sẽ bỏ mặc mọi chuyện, nhưng hiện tại, bà thật sự hy vọng hai người con của bà sẽ hiểu nhau, cùng nắm tay đi về tương lai.

“Tóm lại mẹ không cần lo lắng, con sẽ nghĩ cách ạ.” Mộ Tranh an ủi bà, cô thể hiện với bà rất tự tin, nhưng thật ra cô đang cảm thấy rất hoang mang lo sợ.

Bởi vì Quang Hy nghĩ người cô yêu là Thác Dã, đây thật sự là hiểu lầm lớn mà!

Vấn đề là, cô nên cởi bỏ hiểu lầm này như thế nào đây? Quang Hy đối với cô luôn làm như không thấy, khi ngẫu nhiên phải cùng cô trao đổi về việc biện hộ cho Thác Dã, thì anh luôn bày ra vẻ mặt đang giải quyết công việc, mỗi khi cô muốn thử tới gần anh một bước, thì cô có thể cảm giác anh đang đóng cửa trái tim, rồi lui về sau một bước.

Anh thật sự hận cô như vậy ư?

Nhìn anh vì chuyện của Thác Dã mà phải thường xuyên làm việc đến nửa đêm, không giấu được đôi mắt quầng thâm, làm cô rất đau lòng. Cô chuẩn bị bữa khuya cho anh, nhưng một miếng anh cũng không động vào.

Cô không biết nên làm như thế nào cho phải, càng để ý một người, thì bạn sẽ càng sợ người ấy lạnh lùng với mình, bởi vì khi vết thương đã chồng chất trong tim, nó sẽ không thể chịu nổi bất cứ một tổn thương nào nữa.

Vì thế, cô chỉ có thể đứng từ xa mà quan tâm anh, nhờ người giúp việc mang bữa khuya tới cho anh, khi thì cô tỉ mỉ hầm canh gà, cũng phải mượn tay Tiểu Lạc đưa canh cho ba nó uống.

Giúp anh giặt áo sơ mi, giặt quần, đều chỉ có thể vụng trộm mà làm, cô không dám cho anh biết. Cô không cần anh cảm động, cô chỉ hy vọng có thể chia sẻ sự vất vả với anh, khi anh đang thức đêm hăng hái chiến đấu, thì cô sẽ yên lặng ở đằng sau làm chỗ dựa vững chắc cho anh.

Hai tuần sau, anh tìm được chứng cớ mấu chốt, rửa sạch được tội danh cho Thác Dã, Thác Dã rốt cuộc cũng được tự do, cô biết được tin tức qua điện thoại mà mừng như điên.

“Cảm ơn anh, Quang Hy, em biết chỉ có anh mới có thể làm được, cảm ơn anh!” Cô kích động nói lời cảm ơn.

Ở đầu dây bên kia là Quang Hy đang mang vẻ mặt rất kỳ lạ, anh chỉ trầm mặc một lát, rồi lạnh lùng mở miệng:

“Tôi đã đồng ý chuyện của em, cũng đã làm tốt, kế tiếp em cũng nên báo đáp tôi.”

“Báo đáp?” Cô sửng sốt: “Anh muốn em làm gì?”

“Tôi muốn em từ nay về sau… hãy rời khỏi thế giới của tôi.”

“Cái gì!?” Vẻ mặt cô sợ hãi, như bị trúng một đòn sấm sét nặng: “Ý của anh là…”

“Chúng ta ly hôn thôi.”

Ly hôn! Anh muốn ly hôn với cô?

Đầu óc Mộ Tranh trống rỗng, như muốn ngất đi:

“Vì sao? Quang Hy, vì chuyện gì mà anh… muốn ly hôn?”

“Đây không phải là chuyện em muốn sao?” Giọng nói của anh lạnh như băng:

“Em yên tâm, tôi sẽ không lấy quyền giám hộ Tiểu Lạc mà ép buộc em, trải qua chuyện này, dì Hoa đối với em cũng cảm kích hơn nhiều, sẽ không đến mức ngăn cản em vào nhà họ Hoa, em có thể danh chính ngôn thuận gả cho Hoa Thác Dã, chúc em hạnh phúc.”

Chúc cô hạnh phúc? Anh đang chúc cô hạnh phúc?

Mộ Tranh tan nát cõi lòng, nước mắt từ từ chảy xuống, cô nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn tựa dọc theo bức tường, ngồi ập xuống mặt đất.

Từ sau khi đưa ra yêu cầu ly hôn, Quang Hy suốt ba ngày không về nhà, chỉ phái người chuyển phát đưa đơn ly hôn đã có chữ ký của anh.

Không ai biết anh đã đi đâu. Di động cũng tắt máy, anh cũng không tới công ty làm việc, dường như anh đã biến mất trong cuộc sống của cô.

Mộ Tranh nhận được đơn ly hôn, mặc dù cô đã tự nhủ mình phải kiên cường, nhưng vẫn không chấp nhận được sự thật này, cuối cùng cũng ngã bệnh.

Tiểu Lạc thấy mẹ nằm ốm mê man trên giường nhưng vẫn gọi tên ba làm bé lo lắng vô cùng, muốn nghĩ cách liên lạc với ba, nhưng gọi điện thoại thì không có người nhấc máy, bé nhanh trí hành động, nghĩ cách đưa thông tin cho ba.

Bé tìm thấy chiếc đồng hồ, lại không biết nên dùng như nào, kiểm tra qua lại, lại không cẩn thận đã làm đứt dây đồng hồ.

Không xong rồi! Không phải bé đã làm hỏng máy gửi thông tin liên lạc rồi chứ?

Bé gấp đến mức khóc to lên, tay nắm đồng hồ, ngồi trong sân nghẹn ngào gọi:

“Ba ơi, ba ơi, ba có nghe thấy không? Tiểu Lạc đang gọi ba, ba nhanh trở về đi, mẹ bệnh rồi! Hu hu…”

Cũng không biết là máy liên lạc có tác dụng, hay là ông trời rủ lòng thương, mà Quang Hy đã thật sự trở về.

“Ba ơi, ba ơi! Ba đã trở về rồi!” Tiểu Lạc vui vẻ nhào vào lòng ba:

“Cái máy liên lạc này thật sự hữu dụng, mẹ không gạt con mà.”

“Tiểu Lạc.”

Quang Hy một mình lang thang ở ngoài đã ba ngày ba đêm, thể xác và tinh thần cũng mệt mỏi lắm rồi, vừa nhìn thấy con, trong lòng anh cũng xúc động:

“Ba rất nhớ con.”

“Con cũng rất nhớ ba! Vì sao ba nhiều ngày không về nhà vậy?”

Bởi vì anh sợ, sợ phải đối mặt với chia ly, sợ phải chịu nỗi đau khi mất đi đồng thời cả con trai và vợ.

Quang Hy mím môi chua xót, xoa xoa đầu con trai:

“Tiểu Lạc mấy ngày nay có khỏe không?”

“Không khỏe, một chút cũng không ạ.” Tiểu Lạc lắc lắc đầu, nước mắt lã chã rơi đầy mặt:

“Mẹ bị bệnh rồi.”

“Mộ Tranh bị bệnh?” Quang Hy kích động.

“Mẹ bị sốt, người rất nóng.” Tiểu Lạc tố khổ.

Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Quang Hy nóng như lửa đốt, anh vội vàng chạy lên lầu, trở về phòng ngủ, quả nhiên vợ anh đang nằm mê man trên giường, khuôn mặt tái nhợt làm anh không đành lòng.

“Quang Hy, không được… không được bỏ em lại…” Cô ở trong mộng thương tâm nói mê. Khóe mắt ẩn chứa nước mắt.

“Mẹ luôn gọi tên ba, nhất định là vì mẹ rất muốn gặp ba.” Tiểu Lạc hốc mắt ửng hồng.

Thật sao? Cô thật sự muốn gặp anh? Anh nghĩ đến lúc cô nhận được đơn ly hôn sẽ rất vui vẻ đến gặp mặt người yêu của mình mới phải…

Quang Hy ngẩn ngơ, đi đến trước giường vợ đang nằm, dường như cô cảm giác được anh đã về, nên bàng hoàng vươn tay tới, anh do dự cầm lấy tay cô.

“Ba ơi, mẹ sẽ khỏe lại, đúng không ạ?” Tiểu Lạc lo lắng hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Quang Hy dùng tay kia nắm bàn tay nhỏ của con trai. “Ba cam đoan.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tiểu Lạc yên tâm, bé làm nũng tiến sát vào lòng ba, lúc này mới nhớ đến cái đồng hồ đã đứt dây.

“Con xin lỗi ba, Tiểu Lạc muốn nhận lỗi với ba.”

“Nhận lỗi gì?”

“Đây ạ.”

Tiểu Lạc đáng thương mở lòng bàn tay nhỏ ra, dây đồng hồ đã đứt thành hai phần:

“Con xin lỗi ba, con làm hỏng máy thông tin ba tặng cho con rồi.”

“Thì ra là vậy.” Quang Hy buồn cười:

“Không sao, hỏng rồi thì thôi, cùng lắm ba lại mua cho con cái khác.”

“Không được! Đây là món quà đầu tiên ba tặng cho con, không thể mua lại được.” Tiểu Lạc ảo não.

“Được rồi, được rồi. Để ba xem có thể sửa được không nào.”

Vì dỗ con nín khóc, Quang Hy đành phải nhận lấy đồng hồ, không ngờ lại ngoài ý muốn phát hiện ra một cái thẻ nhớ được cất giấu cẩn thận trong đồng hồ:

“Đây là cái gì?”

Anh lấy thẻ nhớ ra, đồng thời cũng tìm được một bí mật đã cất giấu sáu năm nay…

Khi Mộ Tranh tỉnh lại, cô bắt gặp một hình ảnh thật ấm áp, người đàn ông cô yêu nhất ôm đứa con cô thương nhất, cả hai đang dựa vào giường cô mà ngủ gật.

Hai cha con đều hàm chứa nụ cười trên miệng, giống như đang rất hạnh phúc trong mơ.

Cô ngắm nhìn hai người, bỗng nhiên đôi mắt chua xót, rõ ràng cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại cứ chảy ra.

Quang Hy hơi giật mình một chút, từ trong mộng tỉnh lại, thấy cô cũng đã tỉnh, giơ tay đặt lên trán cô:

“Trán em bớt nóng rồi.”

Cô cảm giác được ánh mắt ấm áp của anh, trong lòng chấn động.

“Em đợi một chút.”

Anh mỉm cười, bế Tiểu Lạc về phòng ngủ của bé, khi trở lại trước mặt Mộ Tranh, trên tay anh còn cầm một tập tài liệu.

Là đơn ly hôn!

Mộ Tranh kinh hãi, toàn thân rét run: “Anh vẫn muốn kiên trì… ly hôn với em sao?”

“Em không muốn à?” Anh không đáp hỏi lại.

Cô mê man nhìn anh, trong lòng rối rắm, giãy dụa hồi lâu, rốt cuộc cũng thổ lộ tiếng lòng:

“Đúng, em không muốn, Quang Hy, em không muốn… ly hôn với anh.”

“Vì sao?”

“Bởi vì người em yêu… là anh.” Hai tay Mộ Tranh gắt gao nắm chặt lấy chăn, cúi đầu giấu đi ánh mắt bi thương:

“Cho dù anh hận em, dù anh muốn rời khỏi em, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, người em yêu… là anh, vẫn… luôn là anh.” Trong phút chốc cô nghẹn ngào, giọng nói cứ đứt quãng:

“Sáu năm trước… là lỗi của em, em cứ nghĩ việc mình làm là tốt cho anh, em hy vọng anh được hạnh phúc, mà không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành như vậy… em yêu anh rất nhiều, là thật đấy! Xin lỗi anh, Quang Hy, rất xin lỗi, anh không hận em nữa được không?”

Cô không ngừng nói lời xin lỗi, anh nghe thấy cô đang rất thương tâm.

“Đừng nói nữa.” Anh dịu dàng chặn lời cô, ngồi xuống bên cạnh mép giường, rồi dùng ngón cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô:

“Em có biết mấy hôm nay anh đi đâu không?”

“Anh đi đâu?”

“Anh tới Đại học Thánh Đức, đi qua những nơi trước kia chúng ta đã từng bên nhau, còn tới cả thôn Hoa Điền, nhìn vườn hoa em đã vất vả chăm sóc.” Anh hơi dừng lại, rồi dịu dàng nhìn cô. “Mộ Tranh, thật ra anh không muốn em sẽ rời bỏ anh lần nữa.”

Mộ Tranh giật mình: “Vậy tại sao…”

“Bởi vì anh nghĩ em không hề yêu anh.” Quang Hy cười khổ, bộc bạch suy nghĩ của mình:

“Em biết không? Đêm tân hôn của chúng ta, anh luôn đứng ngoài cửa phòng, vì anh đang đợi em ra ngoài tìm anh, nhưng em không ra, nên anh rất giận, anh cảm thấy em không để ý đến anh chút nào.”

Anh hy vọng cô để ý đến anh? Mộ Tranh giật mình nhìn chồng, cô thấy sự chân thành trong mắt anh, từ từ, cô cảm nhận được tình ý trong đó, lúc này cô mới giật mình, đêm hôm đó, chắc chắn cô đã làm tổn thương người đàn ông này.

“Nơi này của anh rất đau.” Anh chỉ chỉ vào trái tim mình:

“Cho nên những hôm sau anh đều về nhà rất khuya, rồi cố tình tỏ ra lạnh lùng với em.”

Mộ Tranh chua xót trong lòng: “Xin lỗi.”

Vì sao cô luôn làm anh bị tổn thương?

“Tính cách của anh như vậy đấy, chắc em cũng hiểu rõ, càng để ý, lại càng giả vờ không quan tâm.” Anh tự chế nhạo:

“Sáu năm trước cũng vậy.”

Sáu năm trước? Mộ Tranh hoang mang trong nháy mắt.

Quang Hy có chút lúng túng, anh đứng dậy đưa lưng về phía cô:

“Sáu năm trước, sở dĩ anh từ chối em, không phải vì Dĩ Thiến, mà vì anh biết mình bị ung thư não, nghe nói tỷ lệ phẫu thuật thành công không cao, nên anh không muốn làm em bị tổn thương.”

Mộ Tranh kinh ngạc, cũng đứng dậy theo:

“Nhưng mẹ nói anh vì Thánh Đức đường mới quyết định hẹn hò với Dĩ Thiến.”

“Anh biết mẹ sẽ nói với em như vậy mà.” Quang Hy quay đầu lại, thở dài:

“Kỳ thật khi đó anh chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với Dĩ Thiến, anh luôn coi người yêu của anh cũng chỉ có mình em.”

Nói như vậy, là chính cô đã hiểu lầm anh, cô nghĩ anh là vì Thánh Đức đường, nên anh sẽ khó xử khi đứng giữa cô và Dĩ Thiến, nhưng không ngờ nguyên nhân thật sự khiến anh buông tay cô, là vì ung thư não.

“Lúc ấy cũng là vì muốn tốt cho anh, không muốn anh khó xử, nên em mới rời khỏi anh, đúng không?” Quang Hy chua chát hỏi.

Mộ Tranh ngơ ngẩn, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một cơn sóng mạnh mẽ dâng trào, cô lấy tay che miệng, ngăn lại những giọt nước mắt xúc động.

Thì ra cô tự cho mình là đúng, nhưng lại làm bọn họ như bị thần xui quỷ khiến, ở thời điểm anh cần cô nhất, thì cô lại không ở bên cạnh anh.

“Thực xin lỗi, Quang Hy, em thật sự… rất xin lỗi.”

Nước mắt như những viên trân châu đột nhiên rơi xuống.

Quang Hy dùng bàn tay lau đi những giọt nước mắt của cô:

“Anh cũng sai, lúc ấy anh không nên giấu em chuyện đó.”

Sự dịu dàng của anh càng khiến cô thêm đau khổ, cô vùi vào lòng anh khóc thật to.

“Em vừa nói em yêu anh, là thật chứ?” Khi tiếng khóc của cô nhỏ dần, thì anh nâng mặt của cô lên, dùng giọng khàn khàn hỏi.

“Vâng.” Cô không hề bướng bỉnh nữa, chỉ thản nhiên thừa nhận.

“Anh cũng vậy.” Anh thản nhiên mỉm cười, trong nụ cười cất giấu tình cảm chân thành:

“Lúc anh khôi phục trí nhớ, anh cũng vẫn yêu em.”

“Thật ư?” Cô khó có thể tin.

“Thật! Nên thời gian đó, em đã tra tấn khiến anh thật thảm hại, em lại còn tưởng rằng vì muốn trừng phạt em nên mới kết hôn với em, quả thực anh bị em làm cho tức chết mà.” Anh yêu thương véo véo chóp mũi của cô.

Cô nở nụ cười, trong nụ cười hàm chứa cả nước mắt:

“Thực xin lỗi, là do em quá hẹp hòi rồi.”

“Thay vì nói xin lỗi với anh thì… đồng ý với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngày mai hẹn hò với anh.”

Cái gọi là hẹn hò của anh, việc đầu tiên là đi xe buýt.

Mộ Tranh rất kinh ngạc, chần chờ một chút mới lên xe, ngồi sóng vai với Quang Hy ở hàng ghế cuối:

“Tại sao?”

“Còn hỏi à?” Anh cười nhìn cô: “Đây không phải ước nguyện của em à?”

“Dạ?” Cô sửng sốt.

Anh lấy từ trong túi áo ra một thẻ nhớ đã cũ, rồi nhiệt tình giơ tới trước mặt cô:

“Hình như có một cô gái đã vụng trộm dùng cách này để thổ lộ với anh.”

“Ơ? Anh phát hiện ra rồi?”

Mặt cô đỏ lên, vươn tay đoạt thẻ nhớ.

Anh cười để cô đoạt, rồi lấy di động ra:

“Không sao, anh đã đem những đoạn thu âm quan trọng sao chép hết vào đây rồi.”

“A?”

Mặt của cô càng đỏ hơn, không biết có nên đoạt lại di động kia không.

“Xem ra người nào đó thật sự rất thích anh đây, thừa dịp lúc anh không chú ý đã chụp rất nhiều ảnh nữa chứ.” Quang Hy ranh mãnh giơ cao điện thoại, chỉ vào ảnh chụp:

“Em xem, ngay cả lúc anh ngủ cũng chụp, anh đoán cô ấy nhất định đang ngồi bên cạnh chảy nước miếng mà nhìn thật lâu.”

“Anh nói bậy gì vậy?” Cô hờn dỗi kháng nghị: “Em không có chảy nước miếng đâu!”

“Cho nên em thừa nhận mình lén nhìn anh ngủ rất lâu à?” Anh trêu chọc.

“Em…” Cô không biết nói gì nữa.

“Cũng khó trách.” Quang Hy ra vẻ hất tóc:

“Anh đẹp trai thế này, sức quyến rũ cũng dư đầy, phụ nữ không mê mẩn anh cũng rất khó.”

“Anh…” Cô tức giận đến cắn môi: “Không biết xấu hổ.”

“Dám nói anh không biết xấu hổ? Có muốn anh đưa những thứ còn xấu hổ hơn ra để mọi người trên xe cùng nghe thử không?” Anh trêu cô.

Cô tức giận, không thể không đoạt lại điện thoại.

“Đưa cho em, mau đưa! Không được làm loạn, em cảnh cáo anh, không được làm bậy.”

Anh cười ha ha, cùng cô ở cuối xe làm loạn một trận, hai người còn náo loạn hơn trẻ con, làm các hành khách khác trên xe cũng tò mò liếc nhìn họ.

Cuối cùng, Mộ Tranh mệt mỏi, cô thật sự không thể lấy lại điện thoại nên đành phải nhận thua, cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy nụ cười đắc thắng của chồng nữa.

Đột nhiên, một bên tai nghe được nhét vào tai cô, một chuỗi âm thanh tinh tang vang lên.

Là Air on the G string, lồng ngực cô chấn động, cô nhận ra đó là tiếng đàn do cô đánh năm đó.

Tiếp theo, là giọng nói ngượng ngùng của cô:

“Em thích anh, Nhậm Quang Hy, rất thích rất thích anh.

Em thích sự tùy hứng của anh, thích tính cách cao ngạo của anh, thích sự mạnh mẽ và tự tin của anh khi anh chơi Khúc côn cầu, thích dáng vẻ chăm chỉ của anh khi anh nghiên cứu pháp luật để biện hộ cho em, thích anh luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng là tốt với em mà luôn tỏ thái độ xa cách em.

Em còn thích anh khi anh ngủ, không hề phòng bị giống như trẻ con vậy.

Nếu cuộc đời là một chuyến xe buýt, thì em hy vọng trạm cuối cùng của em sẽ dừng lại ở nơi của anh, đáng tiếc em không thể ở đó với anh, anh có giấc mộng lớn, em đuổi không kịp.

Nhưng cũng không sao cả, cho dù chỉ có thể cùng anh ngồi bên nhau một lúc, em cũng sẽ không tiếc nuối, bởi vì ở trạm này, em được nhìn thấy những phong cảnh tươi đẹp nhất của chuyến đi.

Cảm ơn anh, Nhậm Quang Hy.

Em yêu anh, cho dù hạnh phúc của anh không ở trạm dừng có em…”

Đây là lời tỏ tình năm ấy của cô mà.

Mộ Tranh vừa nghe, trong lòng có cảm giác vừa ngọt ngào lại ưu thương, đó chính là hương vị của tình yêu say đắm thời thanh xuân.

Đoạn ghi âm kết thúc, vài giây tiếp theo rất im lặng, nhưng sau đó, một giọng nói khàn khàn dịu dàng vang lên ─

“Lương Mộ Tranh, anh cũng yêu em.

Yêu sự kiên cường của em, yêu sự lương thiện của em, yêu vẻ mặt ngọt ngào của em khi em đánh đàn, yêu cách em dạy bảo anh, dáng vẻ khi ấy của em rất mạnh mẽ, yêu khi em nói mình không thể luôn nhận sự bảo vệ của anh, vì em cũng muốn bảo vệ anh nữa.

Anh còn yêu em, mỗi khi em hôn anh, em vẫn luôn xấu hổ thẹn thùng như vậy.

Cảm ơn em, Lương Mộ Tranh.

Anh yêu em, hạnh phúc của anh chính là trạm dừng có em…”

Bạn đang đọc Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc của Lương Uẩn Như
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.