Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22: ĐỜI ĐỜI KIẾP KIẾP

Phiên bản Dịch · 2966 chữ

Tinh mơ hôm ấy, Vũ Tuyên qua đời.

Vì là trọng phạm, nên trước khi giam vào ngục, sai dịch giải hắn về nhà thu dọn đồ đạc.

Đã nhớ ra tất cả, dĩ nhiên hắn cũng nhớ được chỗ cất thuốc độc. Hắn thản nhiên lấy trẩm độc ra uống, rồi lặng lẽ theo đám sai dịch vào nhà lao.

Ngồi trong nhà lao tăm tối, hắn âm thầm đợi cái chết đau đớn như cả nhà họ Hoàng, cảm nhận kịch độc không thể cứu chữa ăn mòn thân thể.

Ngàn vạn lưỡi dao cào xé trong bụng hắn, lục phủ ngũ tạng xoắn lại, đau đớn tột độ, muốn động đậy đầu ngón tay cũng chẳng còn hơi sức, muốn kêu gào cũng chẳng thốt nổi ra tiếng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã mất hết ý thức. Cái chết ập đến, như làn nước mùa xuân ấm áp, lại như hoa tuyết dịu dàng, bao bọc lấy hắn. Giữa màn máu đỏ lòe trước mắt, hắn co quắp trong nhà lao, ngơ ngác ngẩng lên, trông thấy một ảo ảnh.

Chính là đóa hoa kiêu hãnh nở rộ, lần đầu tiên hắn được thấy năm xưa.

Trăng sáng len qua song sắt hẹp, rọi lên gương mặt tươi cười nhợt nhạt của hắn, cũng len qua song cửa chạm năm con dơi*, rọi lên người Hoàng Tử Hà.

(*Trong tiếng Hán, năm con dơi (ngũ bức) đồng âm với ngũ phúc, ý chỉ điềm lành, may mắn)

Gánh nặng trên vai hơn nửa năm nay cuối cùng cũng được trút bỏ, tâm trí căng thẳng từng giờ từng phút cuối cùng cũng được thả lỏng. Hoàng Tử Hà thiêm thiếp bên song, hơi thở nhè nhẹ, chậm rãi mà thư thả.

Cô đang nằm mộng.

Trong mơ, cô trông thấy cha mẹ, anh trai, chú và bà nội. Mọi người ngồi dưới gốc quế uống rượu quế hoa, tươi cười vẫy tay cô lại.

Cô xách gấu váy lên, băng qua thảm cỏ xanh mượt như tớ, chạy về phía họ.

Ánh dương rực rỡ như rắc vàng. Hoa quế rụng đầy, thành một lớp dày trên mặt bàn. Hương thơm ngọt ngào như mật vấn vít quanh tất cả, như một dòng suối róc rách chảy qua, cô đứng bên trong nhìn nụ cười của mọi người, bỗng thấy hoa cả mắt, rồi lại cảm thấy mình chưa bao giờ được vui sướng như lúc này.

Cô ngạc nhiên thầm nhủ, còn chưa uống rượu, sao đã say rồi.

Có điều cũng chẳng sao, ánh dương ấm áp như thế, hương hoa ngọt ngào như thế, gió nhẹ dịu dàng như thế kia mà. Cô chống cằm ngồi nhìn ngắm người thân trò chuyện, tuy chẳng hiểu họ nói gì, song chỉ cần mọi người vui vẻ thế này là tốt rồi.

Hoàng Tử Hà, vẫn là thiếu nữ mười sáu tuổi. Vận áo lụa mỏng tay chẽn, xuất thân danh môn, dung nhan mỹ lệ, lừng danh thiên hạ, cuộc sống hoàn mỹ.

Đang cùng cả nhà quây quần trò chuyện giữa ánh dương ấm áp, trong hương hoa ngào ngạt, đột nhiên cô lại chạnh lòng, cảm thấy quạnh quẽ khôn tả.

Hoàng Tử Hà bỗng từ từ đứng dậy đi thẳng. Rời khỏi chốn ngào ngạt hương hoa, khỏi khung trời ấm áp chan hòa.

Giữa lồng lộng gió sen, cô trông thấy Vũ Tuyên. Gió lay lá sen xào xạc, bóng nước hắt lên người hắn lung linh.

Ánh bạc chan hòa, dịu dàng trong trẻo. Vũ Tuyên như cây trúc mùa xuân vừa trút vỏ măng, toàn thân phủ một lớp phấn trắng, cao mà thẳng tắp, không vướng bụi trần.

Vũ Tuyên mỉm cười chìa tay ra trước mặt cô, khẽ gọi: “A Hà.”

Gió mát thổi tung chéo áo hắn, cũng thổi tung mái tóc cô.

Đây là góc nhỏ trong hồn, ngưng kết giấc mộng của cô, nơi gió mưa vĩnh viễn không thể chạm tới, tương lai dường như cũng không bao giờ đến.

Khóe môi cô cong lên, thành một nụ cười.

Cô chìa tay ra, nắm lấy bàn tay trước mặt.

Mười ngón tay đan nhau, lòng buộc lấy lòng.

Cô cúi đầu, ngắm nhìn bàn tay hắn.

Bàn tay thon dài, đốt xương cân xứng, cảm giác khi nắm lấy tay cô cũng rất thân thuộc. Dịu dàng mà không buông lơi, bao dung song không dùng lực.

Cô ngước lên mỉm cười với hắn, ngắm nam nhân đã chiếu sáng cả thời thiếu nữ đẹp đẽ như hoa của mình, chậm rãi lắc đầu.

Cuối cùng, cô buông tay hắn ra, từ từ siết chặt nắm tay lại.

Cô nói: “Hẹn gặp lại.”

Trước hồ sen giữa gió lộng, cô ngước lên nhìn Vũ Tuyên, rưng rưng cười: “Mà không, đời đời kiếp kiếp, đừng bao giờ gặp lại!”

Tỉnh giấc đã quá trưa, vầng dương chênh chếch về Tây, ánh nắng len qua cửa sổ chiếu lên người cô, cuối hạ vẫn còn nồng nực, nhưng gió mát đã hây hẩy thổi tới.

Cả thế giới trong trẻo quang đãng, tràn ngập ánh nắng. Cô vẫn ở trong ngôi lầu nằm giữa vườn hoa phủ quận thú như xưa.

Cô trở dậy bước đến bên song, đẩy cửa nhìn ra ngoài.

Hồ sen vẫn đây, dây leo xanh mướt. Cây quế đã lác đác trổ hoa sớm. Hương hoa theo gió đưa lại, thoang thoảng ngọt ngào, không nồng nàn như trong mơ.

Cô chau mày nghĩ ngợi, song không nhớ ra được ngày này năm ngoái mình đang làm gì. Ngôi lầu nhỏ này bị niêm phong suốt nửa năm, tất cả vật dụng bên trong vẫn ở nguyên chỗ cũ, không hề suy suyển.

Cô lấy ít nước còn lại trong bình từ hôm qua rửa mặt rồi mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ trắng, xỏ giày trắng, ăn mặc giản dị. Bó ngực lâu ngày đã quen, giờ cởi ra, cô thấy ngài ngại.

Lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm chiếc gương đồng đã hơi lu mờ hoen gỉ lên, vấn kiểu tóc đơn giản nhất. Không có bọn Mi Vu, cô cũng không biết cách trang điểm nào khác. Trước đây mỗi lúc ra ngoài, cô đều đóng giả nam, bớt được bao nhiêu phiền phức.

Ngón tay cô lướt trên hàng trâm cài xếp ngay ngắn trong hộp nữ trang, dừng lại hồi lâu trên cây trâm bạc Lý Thư Bạch tặng, cuối cùng vẫn chọn một đôi trâm bạch ngọc cài lên mái tóc, lại đeo thêm một đôi hoa tai trân châu Nam Hải nho nhỏ.

Cô xuống lầu, theo thói quen cũ, đứng trên bình đài trước cửa, nhìn ra khu vườn nhỏ.

Vườn hoa sau phủ quận thú là nơi cô ở nhiều năm, quen thuộc đến từng nhành cây ngọn cỏ. Chỉ là giờ đây, chẳng còn ai nắm tay cô cùng đi nữa.

Cô bước ra hành lang, mải miết đi xuôi xuống giữa cơn gió đầu thu. Vạt áo mỏng manh bay tung theo gió, như sóng biếc lăn tăn, như tơ liễu buông mành.

Qua khúc ngoặt, cô trông thấy Lý Thư Bạch đang một mình ngồi trước bàn cờ bày trong ngôi đình nhỏ trên hòn núi giả. Trương Hàng Anh đứng hầu bên cạnh, còn Chu Tử Tần rầu rĩ nhoài người nằm bò ra lan can, rõ ràng không phải là đối thủ của Lý Thư Bạch, đã bỏ hẳn ý tưởng đánh cờ với y.

Chợt ánh mắt gã bắt gặp cô, rồi không sao rời nổi nữa.

Miệng gã càng lúc càng há hốc, cặp mắt cũng càng lúc càng trợn to ra, gã ngây ngô bước tới gần, mãi tới khi cô đặt chân lên giả sơn, thướt tha hành lễ với họ, vẫn chưa ngậm được miệng lại.

Ánh mắt Lý Thư Bạch dừng ở cô, nét mặt vẫn thản nhiên, chỉ có khóe môi hơi cong lên. Tựa như đang đi giữa rừng hoang, ngoặt qua một khúc quanh, đột nhiên trông thấy một đóa hoa vừa hé nở.

Chu Tử Tần giơ tay đỡ để cằm khỏi rớt xuống, lắp bắp hỏi: “Sùng... Sùng Cổ đấy ư?”

Hoàng Tử Hà hơi nghiêng mặt, mỉm cười gật đầu với hắn.

“Công công, công công... đường đường là một hoạn quan, sao lại mặc quần áo nữ nhân?” Chu Tử Tần nắm tay lại đặt lên ngực, vẻ kinh ngạc quá độ khiến tim đập thình thịch, mặt cũng đỏ bừng lên: “Đừng... đừng đến gần ta! Công công... mặc đồ nữ đẹp quá, ta... ta không chịu nổi...”

“Hôm qua Vũ Tuyên gọi tôi là ‘A Hà’, công tử không nghe thấy ư?”

“Ta... Ta tưởng hắn bị ảo giác, chìa tay ra với ảo ảnh của Hoàng Tử Hà... Huống hồ, bấy giờ chẳng phải Sùng Cổ không thèm... giơ tay ra với hắn ư?”

Hoàng Tử Hà đành bỏ ý nghĩ giải thích cho Chu Tử Tần, xách gấu váy bước vào đình, đến bên bàn cờ.

Lý Thư Bạch nắm chặt quân cờ trong tay, ngước lên nhìn cô hồi lâu rồi với tay lấy hộp gom cờ vào, ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Ngủ ngon không?”

“Vâng... ngủ ngon ạ.” Cô ngồi xuống trước mặt y, khẽ đáp.

Chu Tử Tần mon men lại gần, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc, nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới từ trái sang phải, chỉ thiếu điều chưa dùng ngón tay chọt chọt xem có phải người sống hay không.

Hoàng Tử Hà chán nản thở hắt ra: “Công tử đừng nhìn nữa. Dương Sùng Cổ chính là Hoàng Tử Hà.”

Nghe thấy câu này, Chu Tử Tần ngẩng phắt lên nhìn Lý Thư Bạch điềm nhiên như không, rồi lại quay sang nhìn Trương Hàng Anh vẻ mặt quái dị, bĩu môi ấm ức hét lên: “Các vị lúc nào cũng gạt tôi ra ngoài! Ai cũng biết hết, cả Trương nhị ca cũng biết, chỉ giấu một mình tôi thôi! Thế này mà gọi là bạn bè à!”

“Xin lỗi, Tử Tần!” Hoàng Tử Hà thở dài: “Vì tôi bị truy nã khắp nơi, gia mới phải giúp tôi mai danh ẩn tích, giả làm hoạn quan. Thực ra tôi cũng sợ tiết lộ thân phận lại làm liên lụy đến công tử, chứ không có ý giấu giếm đâu!”

“Đúng là... đúng là...” Chu Tử Tần lẩm bẩm, rồi thình lình nhảy cẫng lên, thoắt cái đã gạt hết giận dỗi, mừng rỡ reo to: “Tốt quá rồi!”

Ba người còn lại đều câm nín nhìn gã nhảy tưng tưng, vui mừng như phát cuồng: “Tốt quá, tốt quá! Phiền não lớn nhất đời ta cuối cùng cũng được giải quyết rồi!”

Trương Hàng Anh buột miệng hỏi: “Phiền não lớn nhất đời huynh là gì?”

“Ta cứ nghĩ mãi, trong thiên hạ Đại Đường này, rốt cuộc là Hoàng Tử Hà hay Dương Sùng Cổ phá án giỏi hơn? Nếu một ngày hai người họ gặp nhau thì ai thắng ai bại?” Chu Tử Tần sáng mắt lên nhìn Hoàng Tử Hà, như vừa trút được gánh nặng, “Câu hỏi này cứ đeo đẳng ta, nghĩ nát óc cũng không ra, ăn không ngon ngủ không yên! Giờ biết được hai người là một, ta lại thấy có thể ăn ba bát cơm đầy, ngủ đến giữa trưa rồi!”

Hoàng Tử Hà nín lặng nhìn Lý Thư Bạch, như cũng vừa trút được gánh nặng.

“Có điều, dù cô không tiết lộ thân phận là vì muốn tốt cho ta, nhưng có một chuyện...” Chu Tử Tần định thần lại, bắt đầu lẵng nhẵng cằn nhằn, “Việc khác chẳng nói, riêng vụ án của Vũ Tuyên năm xưa, lần trước Quỳ vương chỉ nói là nhớ được dấu tay hắn thôi, sao cô phát hiện ra thân phận hắn vậy, chắc chắn hai vị phải trao đổi bàn bạc với nhau nhiều lắm, chẳng qua gạt ta ra thôi!”

“Không trao đổi gì thêm thật mà, còn cần bàn bạc nữa ư?” Hoàng Tử Hà thở dài, “Năm năm trước tôi phá vụ án đầu tiên ở phường Hưng Đức, đương nhiên tôi phải nhớ rõ. Kẻ liên quan đến vụ án không phải Vũ Tuyên, hắn cũng không bị phán tội, vậy mà lại có dấu tay lưu trong hồ sơ. Nếu là nhân chứng, thì sẽ không lưu lại trong hồ sơ cuối cùng trình lên, nên chắc chắn là người nhà phạm nhân. Chỉ cần hồi tưởng lại người nhà hung thủ năm đó là rõ cả thôi.”

“... Sao cứ đến lúc cô giải thích thì chuyện gì cũng thành đơn giản thế nhỉ?” Chu Tử Tần rầu rĩ ngồi xuống cạnh họ, nghĩ ngợi một lát, lại hỏi Lý Thư Bạch: “Vương gia, chúng ta bàn xem Công Tôn đại nương và Ân tứ nương giải quyết thế nào đây?”

Lý Thư Bạch bình thản đáp: “Chuyện này phải hỏi lệnh tôn. Mọi chuyện đã có pháp luật triều đình phán xử, cần gì chúng ta bàn bạc?”

“Nhưng, nhưng họ giết người là có nguyên do, hơn nữa lại xuất sắc xinh đẹp như thế. Nếu họ chết đi, không chừng điệu Kiếm Khí Hồn Thoát sẽ thất truyền mất...”

“Công tử chưa nghe nói đến chuyện năm xưa tiên hoàng giết La Trình ư?”

“Thôi... thôi được...” Chu Tử Tần buồn bã cúi đầu, “Nhưng... nhưng thật sự phải xử nghiêm theo luật ư?”

“Ta sẽ nhắc nhở Phạm tướng quân không thúc giục ép uổng lệnh tôn, để mọi chuyện xử theo phép công. Nhưng những việc còn lại thì phải trông vào luật pháp thôi.”

“Luật pháp... chẳng phải cũng dựa trên tình người ư...” Chu Tử Tần lẩm bẩm.

Thấy thái độ của hắn, Hoàng Tử Hà hỏi ngay: “Có phải công tử lại làm chuyện gì trái lẽ rồi không?”

“Hừm... Chẳng phải là nghĩ cho cô ư.” Nói rồi hắn lấm lét nhìn quanh, thấy không có ai, mới móc trong ngực áo ra một vật vừa tròn vừa dẹt bọc vải trắng, lén lút đưa cho cô, đầy vẻ tâng công.

Hoàng Tử Hà thoạt nhìn đã đoán ra ngay. Cô từ từ giơ tay nhận lấy, mở lớp vải bọc ngoài ra. Bên trong là một chiếc vòng, trong veo nhẵn bóng, chạm hai con cá cắn đuôi nhau, quấn quýt thân mật, ngọt ngào xinh xắn.

Cô nắm chặt nó trong tay, lặng người đi.

“Theo thông lệ, phải nhập vào kho niêm phong... Nhưng tối qua ta nghĩ đây là vật của Hoàng Tử Hà, không chừng về sau ta lại tìm được Hoàng Tử Hà ở Thục, đến lúc ấy sẽ đem nó làm quà ra mắt, nên...” Hắn đưa ngón tay lên miệng, dè dặt nói, “Dù sao cất vào kho mấy chục năm nữa cũng chẳng ai kiểm tra, chắc không phát hiện ra đâu!”

Hoàng Tử Hà xoay xoay chiếc vòng, để ánh sáng từ nó hắt lên mặt cô.

Thấy cô lặng thinh, Lý Thư Bạch bèn lên tiếng: “Tối qua Vũ Tuyên đã uống trẩm độc, tự vẫn trong ngục tối.”

Cô chỉ ậm ừ, vẻ thản nhiên, như chẳng hề nghe thấy.

Có điều, mắt cô bỗng tối sầm lại, mây trôi đằng xa, cội hoa phía trước thình lình mờ hẳn đi, không sao trông rõ nữa. Chỉ có chiếc vòng nọ, dưới ánh mặt trời vẫn lấp lánh chói ngời, xói vào mắt cô cay xé.

Hoàng Tử Hà giơ cánh tay chắn trước mắt, đề màn nước vừa dâng lên thấm cả vào tay áo. Cô gắng nén hơi thở dồn dập, “ừm” một tiếng.

Lý Thư Bạch ngồi đối diện lặng lẽ nhìn cô, không nói thêm lời nào.

Cô đang che mắt, không để ai nhìn thấy nét mặt mình. Ngay cả Lý Thư Bạch gần trong gang tấc, cũng chỉ nghe thấy tiếng thở của cô, kìm nén mà gắng gượng.

Chẳng biết bao lâu sau, cô bỏ tay xuống, vẻ mặt đã bình tĩnh lại, ngay cả đôi mắt cũng chỉ hơi hoe đỏ. Cô nhìn Lý Thư Bạch, chậm rãi nói bằng giọng khàn khàn: “Ta muốn đi viếng mộ người thân.”

“Ta đi cùng ngươi.” Lý Thư Bạch đứng dậy, thản nhiên như không.

Cô bước ra khỏi đình, đứng trên chỗ cao nhất của giả sơn, từ từ chìa tay ra.

Năm ngón vừa buông, leng keng khe khẽ. Chiếc vòng ngọc cô nắm chặt trong tay nãy giờ, rơi xuống hòn đá bên dưới, vỡ nát.

Hai con cá chạm rỗng cũng vỡ tan, thành vô vàn mảnh vụn lóng láng.

Chu Tử Tần lao đến nhìn xuống dưới, suýt nữa thì bật khóc: “Sùng Cổ... ta phải lén lấy trộm ra đấy...”

Lý Thư Bạch vỗ vai hắn: “Nếu có ai hỏi thì cứ bảo là ta lấy.”

Chu Tử Tần nghe vậy mới thở phào, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Có điều như vậy cũng tốt, cái vòng này cũng chẳng quý giá gì. Ở chỗ Phó Tân Nguyễn chẳng phải có một cái tuyệt đẹp ư? Cái đó cũng bị niêm phong lại rồi, ai hỏi thì lấy nó ra lấp liếm là xong chuyện.”

Lý Thư Bạch trầm ngâm: “Lấy một cái là lấy, lấy hai cái cũng là lấy, chi bằng ngươi lấy nó ra nốt đi.”

Chu Tử Tần sững người: “Tại sao?”

“Di nguyện của Phó Tân Nguyễn là muốn trả nó về cho chũ cũ.” Lý Thư Bạch thản nhiên đáp: “Mà ta lại quen người chủ cũ ấy.”

Bạn đang đọc Trâm Iii: Tình Lang Hờ của Châu Văn Văn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.