Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6-1: Mưa Tuyết Phất Phơ (1)

Phiên bản Dịch · 2606 chữ

Hoàng Tử Hà vốn có thể lực tốt, nhưng lần này cũng không chống chọi nổi, đổ bệnh nặng.

Dù cô và Vương Uẩn là vợ chồng chưa cưới thì đến ở nhà họ Vương cũng khó coi, huống hồ giờ hôn ước đã vô hiệu – giấy từ hôn cô vẫn để ở Thục, không thể trả lại cho y, song Vương Uẩn cũng không để tâm.

Y sắp xếp cho cô ở một căn nhà tại phường Vĩnh Xương, người hầu kẻ hạ có vẻ rất dễ gần, hễ

trông thấy cô là gật đầu cười, song chẳng nói năng gì.

Thấy cô tỏ vẻ nghi hoặc, Vương Uẩn liền giải thích: “Đều là người câm điếc cả, cô không cần hỏi han họ làm gì.”

Cô gật đầu thầm nghĩ, liệu đây có thể là chỗ nào của nhà họ Vương?

Ngự Lâm quân thường ngày đã bận bịu, sau khi Ngạc vương xảy ra chuyện, kinh thành giới nghiêm, họ càng phải canh giữ trong cung, thi thoảng Vương Uẩn ghé qua, cũng chỉ được một lát rồi vội vội vàng vàng đi ngay. Cô tĩnh dưỡng ở đó mãi tới khi trận tuyết nọ tan hết, trời ấm sực lên mới khỏi sợ gió e sương, có thể khoác áo dày ra ngoài đi dạo.

Ra khỏi sân, đi về phía vườn hoa, cô thấy trên bức tường dọc hành lang dẫn ra khu vườn nhỏ có trổ rất nhiều chỗ lõm, trong đặt từng bình pha lê lớn, đổ đầy nước, nuôi đủ loại cá cảnh. Cô thong dong băng qua hành lang, bên trái là một gốc quế xanh biếc, bên phải là vô vàn con cá nhỏ đang bơi lượn trên tường, đành là đẹp, song cũng quái dị vô cùng.

Cô bỗng hiểu ra đây là đâu – nhất định là căn nhà Vương Tông Thực đặt mua ban đầu.

Còn đang ngây ra nhìn một con cá lẻ loi trong bình pha lê thì cô nghe thấy tiếng cười đằng sau: “Đẹp không?” Ngoái lại, Vương Uẩn đang đứng dưới ánh nắng nhạt, nhìn cô cười dịu dàng.

Cô khẽ gật đầu với y, cũng mỉm cười.

Thấy mặt cô vẫn tái, khí sắc còn kém, y bèn bước đến khép vạt áo choàng lại cho cô, cúi đầu dặn: “Ở đây gió lớn, tìm chỗ nào khuất gió sưởi nắng đi.” Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu, theo y đi dọc hành lang. Rồi cô thuận miệng hỏi: “Đây là nhà của Vương công công ư?”

Vương Uẩn gật đầu: “Giờ công công ở cung Kiến Bật, gần doanh trại Thần Sách quân, nơi này bỏ không, chính công công đã bảo ta đưa cô đến ở tạm đấy.”

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng tự nhiên: “Chẳng hay Vương công công và Vương công tử quan hệ thế nào?”

Vương Uẩn im lặng giây lát mới đáp: “Vương công công thuộc một chi nhà họ Vương, chi đó sau khi tách riêng ra, đã gần như chết hết trong chiến loạn. Ông ấy bị bắt làm tù binh, tịnh thân rồi được đưa vào cung làm hoạn quan, về sau được tiên đế tín nhiệm, cho cai quản Thần Sách quân.”

Họ Vương Lang Gia xưa nay thanh cao giữ lễ, mà Vương Tông Thực lại là hoạn quan, đương nhiên không tiện nhận tổ quy tông. Những năm gần đây, tuy nhân tài mai một, nhưng họ Vương vẫn giữ được một chiếu trong triều, ngoài Vương hoàng hậu ra, đương nhiên cũng có công của Vương Tông Thực. Chỉ là họ không nói, trong triều cũng chẳng ai biết hoạn quan quyền lực nhất hiện giờ lại là người họ Vương Lang Gia.

“Đây là chuyện bí mật của nhà họ Vương, Vương công tử đâu nhất thiết phải tiết lộ với tôi.”

“Cô đã hỏi, hẳn phải biết chắc chắn ta sẽ nói.” Vương Uẩn mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy chiều chuộng và bao dung, “Huống hồ cô cũng là người nhà họ Vương, nên biết mới phải.”

Hoàng Tử Hà chột dạ, cắn môi khẽ quay đầu đi.

Người hầu nhà họ Vương rất nhanh ý, đã bày sẵn ghế, đặt cả lò ấp tay bên tán kim ngân lượng cuối hành lang. Kim ngân lượng đã đơm quả, dãi tuyết dầm sương càng thêm diễm lệ, lá xanh quả đỏ điểm xuyết vài bông tuyết trắng, khiến mùa đông cũng xinh đẹp hẳn lên.

Vương Uẩn dùng vải gấm bọc lò ấp tay bằng vàng lại, đặt vào lòng cô, dịu giọng dặn: “Cho tay vào ủ cho ấm, đừng để bị lạnh nữa.” Cô gật đầu, ủ tay trong bọc gấm.

Ánh dương ấm áp chiếu xuống người, phơi nắng lâu cô cũng thiu thiu buồn ngủ.

Vương Uẩn ngồi bên cô nói chuyện vu vơ về hoa cỏ trong vườn. Lát sau, cô hỏi: “Hôm nay Vương công tử không phải đến điểm danh ư?”

“Vương công công nói lát nữa sẽ đến thăm cô, ta lo cô một mình gặp ông ấy lại căng thẳng.”

Hoàng Tử Hà nhắm mắt ngả người ra ghế: “Đâu có, Vương công công rất ôn hòa.”

Vương Uẩn cười, thấy cô có vẻ mệt mỏi, bèn đứng dậy rủ: “Đi thôi, xem ông ấy đến chưa.”

Hai người vào nhà đợi một lúc thì thấy Vương Tông Thực được người hầu dẫn vào.

Ánh mặt trời bên ngoài hắt lên thân mình y, sáng lên chói mắt, càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt lạnh lẽo, không vướng bụi trần đến gần như bệnh hoạn.

Y bước vào, giơ tay ra ý bảo họ cứ ngồi tự nhiên rồi quay lại ra hiệu cho tiểu hoạn quan thanh tú đằng sau dâng đồ lên.

“Nghe Uẩn Chi nói cô thích ăn bánh anh đào, ta bèn sai người làm một ít, nếm thử xem có vừa miệng không?” Vương Tông Thực thong dong nói, rồi tự tay lấy bánh ra đĩa, đưa tới trước mặt cô. Cử chỉ hết sức thân mật, song lại khiến người ta thấy lạnh cả người. Hoàng Tử Hà không dám nhìn vào mắt y, cúi đầu đáp: “Giờ đang là mùa đông mà công công cũng tìm được anh đào, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

Vương Uẩn cười nói: “Trồng bên suối nước nóng ở Ly Sơn đấy, dùng trướng sa đen và đèn nến để điều chỉnh đêm ngày, ấm áp như mùa xuân, nên anh đào ra hoa kết quả sớm. Bảo quản lại khó, phải dùng ngựa hỏa tốc đưa về đây, trừ số giập nát dọc đường, còn lại số ăn được cũng chẳng là bao.”

Hoàng Tử Hà kinh ngạc: “Thực quý hơn cả lệ chi của Dương quý phi năm xưa nữa.”

Vương Uẩn gật đầu: “Lệ chi ở Lư Châu đất Thục là ngon nhất, tháng Năm sang năm chúng ta tới đó một chuyến. Nghe nói khi lệ chi đơm quả cũng rất đẹp.”

''Phải, lá xanh quả đỏ, như chuỗi ngọc rủ buông, khiến người ta không nỡ hái.”

''Cô đến Lư Châu rồi ư?”

Hoàng Tử Hà gật đầu đáp khẽ: ''Năm xưa có một vụ án xảy ra trong vườn lệ chi.”

Vương Tông Thực nghe hai người trò chuyện, cũng góp lời: ''Cho đến giờ Hoàng tiểu thư đã phá được bao nhiêu vụ rồi?” Cô nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng lắc đầu đáp: ''Tôi không đếm nổi.” Vương Tông Thực nheo mắt nhìn cô: ''Nhưng ta nghĩ, trong số các vụ án đó, trừ án nhà họ Hoàng khiến cô khắc cốt ghi tâm, e rằng còn một vụ nữa cũng có thể coi là nguy hiểm nhất.”

Hoàng Tử Hà trầm tư một thoáng rồi gật đầu: ''Vâng. Là vụ Quỳ vương phi mất tích.”

Nếu không phải vì đủ loại thế lực đan xen rối rắm, ràng buộc lẫn nhau, e rằng giờ cô đã chẳng còn trên đời này nữa.

''Không phải cô may mắn, mà là nhạy bén. Tuy không dấn sâu vào chính trường, song lại đánh hơi rất giỏi. Quan trọng nhất là, cô có một bản lĩnh mà cả Quỳ vương cũng không bì được, dù Quỳ vương chỉ liếc qua là nhớ đủ manh thứ manh mối rối rắm phức tạp, song cô lại có thể lần ngay ra điểm quan trọng nhất, truy cứu đến cùng, một đòn chắc thắng.” Vương Tông Thực nói rất chậm, giọng vẫn lạnh băng, hờ hững mà lơ đãng, ''Khi nghe cha Uẩn Chi kể, cô đã vạch trần thế cục chúng ta sắp xếp mười mấy năm rồi lại bình yên rút lui, ta đã cảm thấy cô là nhân tài có thể dùng được. Không phải vì cô có tài phá an, mà vì khả năng cân đối, mượn sức các thế lực để làm việc. Cô dựa vào tình cảm vi diệu hoàng thượng dành cho Vương hoàng hậu để giữ thế cân bằng, còn mình đứng ở giữa cán cân, không tổn thương một sợi tóc. Về mặt này có lẽ là do Quỳ vương giúp đỡ, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự tinh nhanh và nhạy bén bẩm sinh của cô, dù ta chừng này tuổi, cũng chẳng được như thế.”

Hoàng Tử Hà mím môi im lặng hồi lâu mới ngẩng lên cười gượng: ''Vương công công quá khen rồi. Thực ra bấy giờ người nhà tôi đã mất cả, lòng như tro tàn, nên không hề sợ chết, thả sức làm theo ý mình, nhắm mắt húc bừa cho xong, giữ được cái mạng hoàn toàn nhờ vào may mắn thôi.”

''Trên quan trường, may mắn cũng là một dạng tài năng. Dù cô mạo phạm nhà họ Vương chúng ta, nhưng khi biết cô chính là Hoàng Tử Hà, vợ chưa cưới của Uẩn Chi, ta lại thấy họ Vương gặp được cô cũng là may mắn.” Khóe môi thoáng nụ cười, Vương Tông Thực chậm rãi nói, ''Trước khi Uẩn Chi đến Thục, ta đã dặn kỹ, nếu không thể có được cô, thì phải trừ diệt đi...”

Ánh mắt Vương Tông Thực hướng sang Vương Uẩn, y gật đầu ngập ngừng: ''Nhưng cuối cùng ta cũng chẳng thể đối địch với cô, càng không sao xuống tay hại cô được.”

Vô số hình ảnh trong quá khứ lướt qua ký ức Hoàng Tử Hà, nghĩ đến mọi việc khi trước, biết lời này của y là thực lòng, cô bất giác vừa xúc động vừa bi ai. Hồi lâu mới gượng gạo đáp: ''Tôi biết... từ xưa nay vẫn nhờ Vương công tử quan tâm nhiều.”

Vương Uẩn lắc đầu cười: “Sao lại khách sáo thế?” Nghừng một lát, y hỏi, “Cô còn muốn tham gia vụ Ngạc vương không?”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu: ''Trước đây Quỳ vương từng giúp tôi rửa oan cho người nhà, giờ tuy tôi thôi hầu hạ bên cạnh, nhưng vẫn mang ơn vương gia, nếu có cơ hội, tôi cũng nên dốc sức báo đáp.”

Vương Tông Thực cười nhạt.

Vương Uẩn lại tiếp: “Việc này hoàng thượng giao cho Vương công công phụ trách, giờ cô phải tĩnh dưỡng cho tốt, đợi chừng nào khỏe lên thì giúp Vương công công một tay.”

Cô khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn miếng bánh anh đào đỏ hồng trong suốt trên đĩa, tỏa ánh lung linh cùng hai hạt đậu đỏ nơi cổ tay mình, làm cô bất giác phải rụt tay lại, giấu chúng vào tay áo.

Vô vàn khói mây mờ tối bảng lảng lan ngập lòng cô, niềm chua xót khiến cổ họng cô nghẹn lại, gần như không thể thở được.

Vương Tông Thực lạnh lùng quan sát vẻ mặt cô rồi nhận xét: “Hoàng tiểu thư ở đây một mình, không khỏi quạnh quẽ, ta nghĩ các tiểu thư thường thích những thứ xinh xinh nên đã chuẩn bị riêng một món quà cho cô.”

Vương Tông Thực không hổ danh mê cá, tặng cho cô hai con cá nhỏ màu đỏ thả trong bình pha lê lăn tăn sóng gợn, đuôi dài như sa mỏng, ra là một đôi A Già Thập Niết.

“Giống này khó sinh nở, người ta lại không biết thế nào để ấp trứng, nên được coi là của hiếm trên đời. May sao ta học được cách bí truyền từ một cao tăng Thiên Trúc, gây được một đàn.” Nói rồi y đưa bình pha lê cho cô, còn dặn thêm, “A Già Thập Niết có ưu điểm là tuổi thọ rất dài, chỉ cần không rời khỏi nước, cho ăn đầy đủ thì có thể sống cả trăm năm. Cô cứ nuôi thoải mái, có điều trứng cá rất hiếm, cô lại không biết ấp nở, khi nào nó đẻ trứng thì báo cho ta, ta sẽ đến lấy về.”

Hoàng Tử Hà nhận lấy bình pha lê, đứng dậy tạ ơn rồi nói: “Công công quả là người mê cá.”

Vương Tông Thực nhìn đôi cá nhởn nhơ bơi trong bình, thong thả nói: “Ta chỉ mong kiếp sau mình được như lũ cá này, vô tri vô giác, không có ký ức, cứ thế sống trong vũng nước cạn suốt đời.”

Hoàng Tử Hà dù sao cũng còn trẻ, sức khỏe cũng tốt, dù nhiễm lạnh đổ bệnh, song chẳng bao lâu đã đỡ.

Tuy được Vương Tông Thực tặng cho đôi cá, nhưng cô không mấy thích cá, càng không thể nghĩ tới việc cả ngày ngồi ru rú trong nhà ngắm cá. Vương Uẩn bận bịu luôn, đến thăm còn vội vội vàng vàng, không thể dắt cô ra ngoài đi dạo.

Cũng may nhờ Vương Tông Thực có lời, cô có thể tra xét giấy tờ ở Tam Pháp Ty, nhưng lời khai của tất cả những người có mặt tại hiện trường đều khớp với những điều cô tận mắt chứng kiến đêm đó, chẳng tìm ra bất kỳ đột phá nào.

Điểm an ủi duy nhất là, Tam Pháp Ty vẫn không dám làm khó đến Quỳ vương. Hiện tại y đã giao lại mọi công việc, đóng cửa không ra ngoài, cũng chẳng màng mấy chuyện ong ve, mà triều đình thì vẫn đang bàn tính, không biết phải xử lý thế nào, cục diện ở thế giằng co.

Trên đường trở về, Hoàng Tử Hà cải trang nam men theo các con phố Trường An thân quen.

Sắp đến cuối năm, chợ Đông chợ Tây chật ních người, lời đồn đại đã lan khắp kinh thành từ lâu, ngay cả không khí các phường cũng nặng nề theo, mọi người đều xôn xao bàn tán.

Cô vào ngồi một quán trà, nghe thấy vô số người kể lại thảm kịch Quỳ vương ép chết Ngạc vương, có bản thêm mắm dặm muối, có bản vu vơ vô căn cứ, nhưng tất cả đều tán đồng một điểm: Quỳ vương đã bị Bàng Huân nhập xác, làm chao đảo xã tắc Lý Đường.

Có người bí hiểm nói: “Theo tôi thấy, e rằng Quỳ vương bị ma xui quỷ khiến thực rồi, bằng không sao Ngạc vương phải liều đem cái chết để vạch trần Quỳ vương?”

Cũng có kẻ giận dữ vặc lại: “Nhất định là Quỳ vương bị oan! Bấy nhiêu năm nay vương gia bôn ba từ Từ Châu đến Nam Chiếu, Lũng Hữu, chẳng phải đều là chinh chiến để bảo vệ thiên hạ Lý Đường đấy ư?”

Bạn đang đọc Trâm 4: Chim Liền Cánh của Châu Văn Văn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.