Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 2564 chữ

Trong khi đó, Ellen Trần thì trong lớp ngồi nhắn tin, dù gì thì ông thầy chả quan tâm học sinh bên dưới đang làm gì , ông thầy cứ thế mà giảng bài, đáng ra là người máy thì đúng hơn, vì ông thầy chả thèm quan tâm đến lũ nhóc bên dưới.

Ellen đang nhắn tin cho Vy:

- Sao nào, cái băng ghi âm đấy nghe giống chứ?

- Hoàn hảo, Kha chả nghi ngờ gì, mà còn nổi giận - Vy

- Giờ chỉ còn Kang. Tao muốn con bé đau khổ, khi bị 2 người con trai nó thích ghét nó.

- Cô quả là 1 con người kô đơn giản - Vy, cười nham hiểm

- Giờ chỉ còn Kang. Tao muốn con bé đau khổ, khi bị 2 người con trai nó thích ghét nó.

- Cô quả là 1 con người kô đơn giản - Vy, cười nham hiểm

Ra về, Phương và Nga vẫn luôn đi chung với nhau như vậy, chợt Nga nhớ ra chuyện mà nó định nói nhưng kô có cơ hội nói cho Phương, vì nó còn kô tin nỗi nữa là:

- Phương ...

- Hả ? - Phương

- Mình..mình có chuyện muốn nói - Nga ấp úm

- Sao mà nhìn mặt cậu có vẻ nghiêm trọng thế - Phương mỉm cười

- Chuyện này có liên quan đến thằng Kha

- Nó hả? Nó lại gây ra chuyện gì nữa đó

- Kô kô! Đó là chuyện mà hồi lúc ăn liên hoan ở nhà hắn ấy...

- Cậu nói nhanh đi

Nga và Phương vừa đạp xe vừa nói:

- Hôm ấy...khi biết tin cậu bị ngã xuống hồ bơi, mình rất lo và chạy lại, lúc đó Kha đang ngồi bên giường cậu, khi đó cậu đã ngủ rồi.

- Ừ, rồi sao ?

- Lúc đó mình đã cảm ơn hắn , và hắn bảo làm thế vì..vì... - Nga lại kô thốt nỗi

- Vì gì ?

- VÌ HẮN YÊU CẬU - Nga lấy hết cang đảm mà quát

Mọi người xung quanh dồn con mắt vào Nga, nó cười gượng.

Câu nói lúc nãy làm cho Phương bị "hất văng" mất hồn, nó dừng xe lại, làm Nga dừng xe theo:

- Cậu...cậu.. kô sao chứ ? -Nga

- ...- Phương vẫn im lặng

Đc một lát nó mới hé môi:

- S..s..s.a..o..? y..y...e...e..ê..u..?

- U..um- Nga

- Cậu... cậu điên à? Cậu định " chơi " mình à? Hay cậu thử lòng mình chắc ? - Phương quát

- Kô , mình nói thật mà...

Phương vội đạp xe về trước, bỏ lại Nga:

- Đồ ngốc, thế mà cũng... - Nga lắc đầu

Trong khi đó Phương thì biểu hiện thế thôi, nhưng nó lại rất rất vui, nó cứ cười suốt ngày như thế, xém nữa bố mẹ nó định đem nó vào viện vì nhằm tưởng thần kinh nó có vấn đề.

-

Còn bây giờ , Ellen đang trên taxi, và đang nhắn tin cho Vy thay vì nói chuyện ( vì sẽ bị lộ) :

- Cô định làm gì để Kang Hu có thế hủy hôn với nó hả? - Ellen

- Cái này tôi chưa nghĩ ra ! - (_ _!)

- Gì cơ?

- À, trong phim Hàn Quốc hay Trung Quốc hay có vài " thủ đoạn " như thế

- Cô điên à? Giờ lại coi phim. Đúng là... - Ellen

- Gì nào..?

- Đc rồi, tôi gợi ý cho... ( Dù gì cũng kô muốn nhún tay vào việc này nhiều, nhỡ Kang bít sẽ " bâm " mình ra cho xem)- Ellen nói típ - Người con trai ghét gì ở người con gái mình yêu thương ?

- Là...là... sự PHẢN BỘI - Vy nhấn mạnh từ đó

- Đúng

Sau 1 tuần , Phương định đến gặp mặt thằng Kha để nói rõ, lúc này là giờ ra chơi, vì Nga bận ôn bài nên kô đi với nó, sau 1 hồi nó cũng " mò " đc đến lớp D:

- À,.. cho.. cho hỏi ? - Phương gọi 1 đứa con gái trong lớp

- Gì thế ? - đứa con gái

- Kha.. Kha đâu rồi ? - Phương

- Kha đang ở dưới lớp, cậu tìm Kha à?

- Ừ

- Kha ơi, có nhỏ nào gặp nè - Cô ta đi vào lớp

Kha nghe thế, bước ra , khi thấy Phương , gương mặt hắn lại lạnh lùng như vậy:

- Gì vậy? Chả phải tôi đã trả cuốn sổ đó rồi sao ?

- Ý mình , kô có hỏi cái đó

- Chứ gì?

- Chuyện... cách đây vài tháng...à ừm ý mình.. - Phương

- Nói gọn thôi - Kha quát, dường như hắn hơi bực mình.

- Cậu yêu mình ...hả? - Phương

Kha đổi sắc mặt:

- Cô khùng hả? Có ấm đầu kô vậy ?

- Hả?

- Cô nghĩ sao tôi lại yêu 1 đứa con gái đầu óc " toàn sạn " như cô ?

- SAO? Cậu... cậu... - Phương định quát lại thì Kha đã quay lưng đi vào lớp.

Lúc ra về, Nga và Phương đang dẫn xe ra cổng, Phương thì bình thường nó cũng ko nghĩ nhiều về thái độ của Kha khi nó hỏi câu hỏi đó, còn Nga dường như ko nói gì, khiến Phương cảm thấy rất lạ:

- Nga à! Hôm nay cậu sao vậy ?

- Mình, ko có gì ... À mà nảy cậu đi đâu vậy ?

- Ờ... mình...- Phương lập lự - À! Sao cậu dám nói tên " khốn " đó yêu mình hả ?

- Thì chính miệng hắn nói ra mà ! Sao cậu kỳ lạ vậy ? Ko lẽ hồi đầu giờ cậu đi tìm hắn hỏi rõ à ?

- Ờ ... mình.. - Phương ấp úng - Nhưng.. nhưng chắc có lẽ hắn chỉ nói đùa thôi

- Mình ko nghĩ hắn nói xạo , vì nhìn hắn lúc ấy chẳng giống đùa

- NHƯNG RÕ HẮN BẢO KO THÍCH MÌNH - Phương tức quá nên quát lên

Nó chợt nhận ra nên vội bụm miệng lại

- Sao cơ? Vậy cậu đi tìm hắn hỏi thật à ? - Nga

- À! Ừ...

- Cho mình hỏi cái này nha, cậu phải trả lời thật - Nga

- Ừ ( làm gì mà nghiêm trọng vậy chứ)

- Cậu còn yêu thằng Kha đúng ko ?

- ...

- Làm thinh là đồng minh với đồng ý rồi ... Vậy ... tại sao cậu lại ...lại hứa hôn với Kang Hu ?

- Sao cơ? - Phương tròn mắt

- Sao cậu biết ...?

- Là Luân nói ình nghe ... - Nga có vẻ ko dc vui như mọi ngày - Và có lẽ thằng Kha cũng biết chuyện này

- Hả ? Vậy chắc cả trường... - Phương lo lắng

- Có thể thôi ! Vì lúc Luân nói với mình... mình bât ngờ quá nên la lên, mà cũng lúc đó có 1 đứa con gái lớp D nghe thấy, nên mình nghĩ thằng Kha biết rồi!

- Vậy...ko lẽ... Kha " ghen" hả? - Phương chợt nghĩ đến và rất vui

- Sao ? - Nga

- Lúc mình đến gặp hắn, hắn rất bực bội khi thấy mình - Phương cười - Ôi! có thật ko đây ?

- Nếu cậu còn thương Kha như vậy... sao lại...

- ...

Thế là 2 cô bạn cứ im lặng như thế đến khi về đến nhà

Gần thi HK1

Hai cô nàng Ellen và Hà Vy vẫn đang đau óc để tìm cách " hại" Phương :

- Nghĩ ra gì chưa ? - Vy đang alo Ellen

- Ôi giời, sắp thi HK 1 rồi, tôi cũng chả còn đầu óc đâu để suy nghĩ vớ vẫn nữa, hay bỏ kế hoạch đi

- Sao cơ? Cô điên rồi à ?

- Sao tùy cô

Ellen vội cúp máy, khiến Hà Vy tức chết...

Ngày cuối ngày thi HK 1

Nga và Phương cùng nhau đi về , chợt Phương thấy Kha ( chẳng hiểu sao nó lại có cảm tình với Kha nhiều như vậy), nó để xe ở đó cho Nga giữ và chạy đến chổ Kha:

- Phương , làm gì vậy ?

Phương chạy đến:

- Kha, cậu...cậu... khỏe ko ? - Phương thở hòng học

- Lại chuyện gì thế này ? - Kha lẩm bẩm

- Mình... mình có chuyện muốn nói ( phải làm rõ mới dc, Kha nếu k thích mình thì tại sao lại nói với Nga như thế ? )

- Dc rồi, cô gái " phiền phức " nói nhanh đi tôi còn phải về !

- Có..có phải...cậu yêu mình thật ko ? - Phương bối rối

- NÈ! Tôi nói rồi, tôi ko thích cô !Nghe rõ chưa ? Sao cô ngốc thế hả ?

- Cậu có biết cậu đang nói gì ko hả? - Phương như muốn khóc

- Gì cơ ? - Kha

- Ko phải sao - Phương - Nếu cậu ko thích mình, Sao cậu lại bực bội khi mình lần đầu hỏi cậu câu này...chẳng phải cậu ghen sao? Khi nghe mình và Kang hứa hôn

- Sao cơ? Ghen?? - Kha - Cậu và cái tên cậu ấm của tập đoàn gì đó hứa hôn à ? Đồng nghĩa với sắp kết hôn? Vậy... chúc mừng

-VẬY...VẬY tại sao.. cậu lại nói với Nga cậu yêu tôi ?

Kha chợt nhớ

- À...! Đó...đó chỉ..chỉ là... tôi đùa thôi, ko ngờ 2 cô gái ngốc nghếch này lại tin là thật - Kha cười

Chợt lúc đó Hà Vy chạy chiếc xe oto đến, cô ta mở cửa xe bước ra, đang đi đến chổ Kha, Vy vừa hiếu kỳ muốn biết Kha và Phương đang nói gì:

- Sao..sao ... - Phương thất vọng

Thấy Vy đi tới, Kha chợt đi đến quàn tay lên vai Vy một cách thân thiết, khiến Phương chạnh lòng:

- Tôi ko yêu cô, nghe chưa ? Tôi chỉ yêu mình Hà Vy mà thôi

- Thật ko ? - Vy nhìn Kha và mỉm cười thật hạnh phúc

- đúng vậy ! - Kha nói rất nhẹ nhàng

Khiến Phương ngậm nguồi bỏ đi, và chạy xe về thẳng đến nhà mà ko nói dc gì

- Tôi ko yêu cô, nghe chưa ? Tôi chỉ yêu mình Hà Vy mà thôi

- Thật ko ? - Vy nhìn Kha và mỉm cười thật hạnh phúc

- đúng vậy ! - Kha nói rất nhẹ nhàng

Khiến Phương ngậm nguồi bỏ đi, và chạy xe về thẳng đến nhà mà ko nói dc gì

Lẫn trong đám đông, Ellen Trần đang đứng nhìn :

- Cô ấy quá đáng thương rồi, mình kô nên bày kế hại cô ấy làm gì nữa...- Ellen thở dài - Nhưng lạ thật... Cô ấy yêu thằng Kha như vậy sao lại đồng ý lấy Kang Hu làm gì vậy nhĩ ?

Kha cùng Hà Vy đi về, trên xe: Kha đang chở Hà Vy bằng chiếc xe oto của Hà Vy:

- Sao hôm nay em lại đến trường anh vậy ?

- Thì em ...nhớ.. anh thôi mà - Vy mỉm cười - Lúc..lúc nảy ... anh nói... thật chứ ?

Vy nói xong mà đưa mắt lắng nghe câu trả lời của Kha. Đôi mắt Kha lạnh lùng khiến ai nhìn vào đều cảm thấy trái tim như muốn bị đóng băng.

- Hm... - Kha chỉ gật đầu, chỉ 1 động tác nhỏ của Kha thôi cũng khiến Vy cảm thấy hạnh phúc rồi.

- Ôi...thật...thật bất ngờ...!-Cô ấy cứ ngồi đó cười suốt

-

Ở nhà Phương,nó vẫn giam mình trong phòng kô chịu ra, nhưng trừ cái việc nó đã ăn cơm từ khi đi học về rồi mới chạy tọt lên phòng, nó kô dại gì vì 1 chuyện gì đó mà nó phải tự hành hạ bản thân ( nhịn ăn (_ _!))

Nó cứ ở trong phòng suy nghĩ:

- Thật...thật..sự đã kết thúc thật rồi sao? - Nó như bật khóc - Mình kô thể tin đây là sự thật, ước gì đây chỉ là giấc mơ ... và mình chỉ muốn thức dậy thôi, thoát khỏi giấc mơ này...

Chợt Luân mở cửa phòng làm nó giật mình:

- Em làm gì vậy chứ ! Làm chị giật cả mình... - Phương đang ngồi dựa lưng lên cái ghế của cái bàn học

- Kô có gì, em chỉ thấy chị hơi lạ thôi, vì từ khi đi học về chị cứ ở đây suốt - Luân đi đến chổ Phương ngồi

- Vậy sao ?

Luân chìa tay ra, đó là cái máy nghe nhạc MP3 nhỏ chỉ bằng 2 ngón tay chụm lại, rồi Luân đặt cái máy trên bàn:

- Đó.. đó.. là.. - Phương bất ngờ

- Chẳng phải chị đã ao ước có đc 1 cái mà chưa có cơ hội mua à ?

- Em.. em mua cho chị hả ?

- Chứ gì nữa ! - Luân mỉm cười rồi bước ra cửa và đóng cửa lại

Rồi bỏng nhiên chiếc điện thoại màu xanh dương xinh xinh của nó đang run. Phương cầm cái điện thoại lên, là Nga đang gọi cho nó, nó bật máy lên:

- Gì vậy ? - Phương

- Cậu..cậu ổn chứ ? Có sao kô?

- Kô sao đâu, mình ổn mà... mình đâu còn là con nhỏ của cách đây 2 năm nữa , hay mít ướt.. ^^! - Phương cười

- Ổn thật chứ ? - Nga

- Thật mà, cậu nghĩ gì thế hả ? - Phương

- Ừ

Rồi Nga vội cúp máy

Vài tháng sau...

Buối tối trước ngày đi du lịch ( liên hoan cuối năm)

Luân đang đứng trước cửa nhà của Kha , chợt cánh cổng mở ra, Kha chạy xe ra, thì thấy Luân, hắn chạy gần đến, dừng xe lại, bật cửa kiến của xe xuống:

- Gì vậy? Sao anh lại đứng trước cửa nhà tôi ? - Kha

- Tôi cần nói chuyện với anh

- Đc rồi, nói gì nói đi !- Kha lạnh lùng

- Cậu có thể bước ra khỏi cái xe đó kô hả ? - Luân

- Đc thôi, miễn sao kô mất quá nhiều thời gian, kẻo bạn gái tôi đợi...

Kha mở cửa xe bước ra:

- Anh muốn nói gì thì nói đi

- Đc rồi... tôi muốn hỏi - Luân ngưng 1 lúc, rối tiếp tục - Anh thật sự kô yêu chị tôi sao ?

- Ai cơ? Con bé ngốc nghếch ấy hả ?? - Kha

- Này, đừng gọi chị ấy như thế chứ - Luân quát

- Kô, tôi kô yêu cô ta...

- Anh nói hay lắm, vậy tai sao... cách đây hơn 1 năm, ai đã gữi những bó hoa đó lúc chị tôi nằm viện vì bị đau dạ dày ?

- Làm sao tôi... biết đc

- Tôi đã đến cửa hàng đó, và tra ra... người đó chính là anh

-...

- Nếu anh kô yêu chị ấy, thì tại sao lại phải làm chuyện " rỗi hơi " như vậy...

-... - Kha im lặng - Đủ rồi, tôi đi đây

Rồi Kha bỏ đi , lên xe chuẩn bị chạy, nhưng vẫn chưa kéo tấm kiến lên, nhân lúc đó Luân nói tiếp:

- Nhưng nếu thế... dù gì...thì... vào lúc lễ kết hôn của chị tôi, tôi mong anh sẽ.. đến

- Tôi kô rãnh, vì tuân sau tôi sẽ đi du học - Kha nói rồi chạy xe vút đi

Bạn đang đọc Trái Tim Mùa Hạ của phoenix172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.