Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị "ốc đồng cô nương" bắt rồi...

Phiên bản Dịch · 707 chữ

9.

Đương nhiên, Giang Trạch không thể thành công đem ý xấu trong lòng thực hành.

Rốt cuộc, Tiểu Ngư Dân dễ thẹn thùng, dùng tay giúp y động một chút, khiến y không cao hứng cả nửa ngày.

Nếu là đem hắn làm chút hành động không thể miêu tả, nói không chừng sẽ không dừng lại được.

Gần đây, lượng cá làng chài đánh bắt giảm mạnh. Có người nói, dưới nước sâu có một đám bạch tuộc, chúng chiếm cứ một phương, ăn rất nhiều cá. Cho nên, mọi người không thể đánh đủ cá.

Các thôn dân sôi nổi nghị luận.

“Nếu không chúng ta lại gọi mỹ nhân ngư tới giúp đỡ?”

“Cũng đúng, tiểu vương tử thiện lương như vậy, khẳng định sẽ để mỹ nhân ngư Vương phi tới giúp chúng ta.”

“Nhưng mà, bọn họ liệu có rảnh không?”

“Dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, một chốn cũ thế này có ý nghĩa gì đâu?”

....

Thời điểm mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, Giang Trạch yên lặng bắt đầu chuẩn bị, hắn đem áo khoác cởi ra, ném vào tay Tiểu Ngư Dân.

Tiểu Ngư Dân có loại dự cảm không tốt: “Giang Trạch, ngươi muốn làm gì?”

Giang Trạch chớp chớp mắt nhìn hắn: “Ta đi chuẩn bị nguyên liệu làm bạch tuộc viên cho ngươi.”

Nói xong, liền lặn xuống biển.

Giang Trạch chỉ là một con cá chuối, kể cả có thể biến thành nhân loại thì làm cũng đâu thể cùng một đám bạch tuộc khổng lồ kia đánh nhau được?

Ở xa xa, bạch tuộc vươn xúc tua tóm chặt Giang Trạch, mà Giang Trạch lại không có chút phản kháng gì, cứ thế chìm xuống...

Giang Trạch hắn.... Chìm xuống biển rồi....

Tiểu Ngư Dân khóc lóc muốn đi cứu Giang Trạch, bị mọi người lôi kéo, khuyên nhủ.

“Ô ô ô ~, các ngươi đừng kéo ta, ta muốn đi cứu Giang Trạch.” Tiểu Ngư Dân khóc như một hài tử chịu bao nhiêu là ủy khuất, nước mắt che hết tầm nhìn.

Bên tai khuyên bảo thanh dần dần bình ổn, mọi người lôi kéo động tác đình chỉ.

Tiểu Ngư Dân đứng dậy chạy xuống biển.

"Ngươi đang chạy chỗ nào vậy? Lão công không phải ở đó" Giang Trạch hai tay cầm hai cái tua bạch tuộc đi lên, cười cười sủng nịnh.

Tiểu Ngư Dân hít hít mũi, ngơ ngác nhìn Giang Trạch, nước mắt lại lần nữa vỡ đê: “Ô ô ô ~, ta cho rằng ngươi đã chết rồi ~”

Nói xong, bổ nhào vào lồng ngực Giang Trạch. Bộ dáng ỷ lại kia hệt như một tiểu tức phụ ngoan ngoãn.

Giang Trạch bảo muốn làm bạch tuộc viên cho Tiểu Ngư Dân, Tiểu Ngư Dân vẫn ăn vạ trong ngực y không chịu rời ra.

Giang Trạch bất đắc dĩ: "Ngươi cứ ôm ta như vậy, ta làm sao làm được món ngon cho ngươi?"

Tiểu Ngư Dân như một khối bánh dẻo dính trong ngực Giang Trạch: "Vậy không cần ăn"

Tiểu tử tham ăn vì muốn ở cạnh mình mà từ bỏ đồ ăn!!!!! Giang Trạch vui vẻ cả người muốn bay lên.

Giang Trạch dùng tay nhấc cằm Tiểu Ngư Dân, cười hỏi: "Nói, ngươi yêu ta rồi có phải không?"

Tiểu Ngư Dân rầm rì một chút, bắt đầu mạnh miệng: “Mới.... Mới không có.”

Giang Trạch đẩy đẩy hắn: “Không có a? Vậy ta đi đây, không quấy rầy ngươi tìm nữ nhân làm lão bà.”

Nói xong liền buông cánh tay đang ôm Tiểu Ngư Dân ra.

Tiểu Ngư Dân kinh hãi: “Ngươi dám!!!”

Ngẩng đầu, thấy được ý cười trong mắt Giang Trạch, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, giơ nắm tay muốn đấm y: “Ngươi cái đồ cá chuối chết tiệt, dám khi dễ ta.”

Giang Trạch bắt được tay hắn, "bẹp bẹp" hôn hai cái.

Tiểu Ngư Dân tựa trong ngực Giang Trạch, nhấp khóe miệng, cười cười.

Các ngư dân ở bên cạnh yên lặng đem bạch tuộc đã chết thẳng cẳng kia lôi đi, làm bạch tuộc viên.

Chậc chậc chậc... nhìn cái bọn trẻ yêu đương kìa...

Bạn đang đọc Trả ta Ốc đồng cô nương của Khương Nan Cật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Baocucthu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.