Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con sứa đẹp mã

Phiên bản Dịch · 2268 chữ

"Vì em là người mới, nên lúc chia phòng, bên nhân sự quên mất em." Cố Khải nói dối như thật, "Chia lại thì phiền, nên cho em ở chung phòng với anh."

"Thiệt hả?" Lưu Tiểu Niên hơi bị khoái vì cảm giác được hưởng món hời, căn phòng rõ sang!

"Party chốc nữa mới bắt đầu, hiện tại là thời gian hoạt động tự do, em thích vận động kiểu gì?" Cố Khải hỏi.

". . . . Cưỡi xe." trên cơ bản trạch nam đâu có vận động, nhưng Cố tổng đã hỏi, nên Lưu Tiểu Niên phải cố moi móc ra một cái sở thích.

"Cưỡi xe?" Cố Khải hơi bất ngờ vì câu trả lời của cậu, "Được bao lâu rồi?"

". . . . Chừng mười năm." cưỡi xe từ hồi trung học tới giờ, lâu thiệt đó chứ!

"Lần sau đua, anh sẽ dẫn em theo." Cố Khải vỗ đầu cậu, "Em thích loại xe nào?"

Có chia loại nữa hả? Lưu Tiểu Niên đần mặt, không phải xe nào cũng hai bánh à!

"Thôi bỏ đi, lần sau dẫn em đi cửa hàng chọn." Cố Khải nhận ra cậu đang xoắn xuýt, nên cũng không hỏi tiếp.

"Giờ chúng ta làm gì?" Lưu Tiểu Niên hỏi một cách rất trong sáng.

Câu này rõ là dễ suy vô số hàm nghĩa ẩn chứa trong nó, nên Cố tổng đã bị tinh trùng xông não trong chớp nhoáng, nhưng cuối cùng anh vẫn cố dằn xuống, không hùng hổ nhào vô! Đến cả bản thân anh còn phải bái phục mình! Mình đúng là Liễu Hạ Huệ mà!

"Ra ngoài đi dạo, dù sao cũng hơn ở chết dí trong phòng." Cố Khải kéo cậu đứng lên, tiện thể sờ mó tay cậu. Lý do thật sự ẩn đằng sau chính là, nếu còn không đi ngoài, anh sẽ nhịn hết cmn nỗi! Trong đầu anh giờ toàn là mấy thứ cầm thú. . . .

Nhà hàng Uy Mãnh, cái tên nghe rất oai, nhưng nơi họ đang ở thật chất mang hơi hướm như làng du lịch hơn, liễu rủ bóng bên bờ hồ, phong cảnh nên thơ, không "uy mãnh" tí tẹo nào cả, ngược lại thấp thoáng vẻ mộng mơ của vùng sông nước Giang Nam.

Trong khung cảnh sóng nước dập dìu thế này, Cố tổng cảm thấy suy nghĩ bay bổng tinh thần phơi phới, đang định chuẩn bị nói một hai câu tình tứ để đẩy cao bầu không khí, kết quả Lưu Tiểu Niên reo lên một câu rất đỗi sát phong cảnh, "Xe đạp!"

Trong một giây ấy Cố Khải rất rất muốn quạt đầu cậu, ở trong khung cảnh cổ điển thế này này, tự nhiên xe với chả cộ, đúng là sát thủ của lãng mạn! Killer! Chưa từng thấy xe đạp hả! Kích động cái quái gì! Có cái quái gì đáng kích động!

"Xe đạp đôi kìa!" Lưu Tiểu Niên móc mấy đồng tiền xu trong túi quần ra, bỏ từng đồng từng đồng vào máy.

Xe đẹp tình nhân? Tâm trạng của Cố tổng trong chớp mắt tựa như hoa nở ngày xuân, khỉ, xe đạp thật đẹp trai làm sao!

"Tôi muốn ngồi đằng trước!" Lưu Tiểu Niên hoan hô.

Cố Khải một bên hô hào đồ bán moe vô sỉ, một bên hạnh phúc ngồi đằng sau.

"1, 2, 3, xuất phát!" Lưu Tiểu Niên ra sức đạp.

"Đi con đường bên phải ha." Cố Khải ngồi sau lưng câu nói.

"Được." Lưu Tiểu Niên không biết ý anh, cứ thế băng băng đánh tay lái sang phải.

Nếu phải hỏi sao Cố tổng lại gạt phăng con đường bằng phẳng bên trái, mà chọn con đường mòn bên phải. . . . Hoàn toàn là do đường mòn thì rất thường có đá vụn! Cố Khải là ai, từ trước đến giờ mắt anh đều rất tinh!

"A!" cái mông của Lưu Tiểu Niên bị nảy lên nảy xuống.

Cố Khải ngồi sau thì lại thấy rất khoái. Đương nhiên anh cũng bị cấn, nhưng được nhìn thấy cái mông tròn trịa của Lưu Tiểu Niên ngồi nhổm lên nhổm xuống trên yên, thì Cố Khải đã khoái đến tận chân, chưa kể vào lần xóc nảy kế tiếp, anh thuận lợi thả tay lái, đem móng vuốt đặt lên cái eo nhỏ của Lưu Tiểu Niên!

Thiệt là thon mà. . . . Cố Khải ngây ngất trong lòng, nhưng ngây ngất chưa được đến hai giây, Lưu Tiểu Niên đã bắt đầu hú hét, sau đó là một tiếng rầm, xe đạp đôi ngã chỏng vó, đè lên hai người!

"Tiểu Niên." Cố Khải hoảng hồn, mặc kệ bản thân đang bị thương, đỡ Lưu Tiểu Niên dậy, "Có bị thương đâu không?"

"Tôi không sao, còn anh?" Lưu Tiểu Niên hỏi lại.

"Anh cũng không sao." Cố Khải phủi bụi cho cậu, "Đang lái ngon lành, sao đột nhiên lại té?"

". . . . Vì tự nhiên anh sờ eo tôi." Lưu Tiểu Niên có hơi 囧, "Tôi rất sợ nhột, nên nên. . . ."

Nên cơ thể chắc chắn rất mẫn cảm! Cố Khải chủ động bồi thêm nửa câu sau, kế đó bắt đầu tưởng tượng bộ dạng của cậu khi cởi quần áo dạng hai chân, thở gấp quyến rũ mình!

Thật chất Cố tổng cũng chẳng thích tự tìm bất mãn thế đâu, vì nó rõ là mất phong độ, nhưng chuyện thế này anh không cách nào khống cmn chế được!

"Cố tổng?" Lưu Tiểu Niên nơm nớp trong lòng, sao lại xuất hiện biểu cảm lạ lùng thế chứ, oắc đờ heo cười như không cười giống hệt trúng tà!

"Không có gì." Cố Khải vuốt mũi, "Nhớ đến một vài chuyện ở công ty."

"Mới nãy xin lỗi nha." Lưu Tiểu Niên nhận lỗi.

Vậy dùng cơ thể cậu để bồi thường ngay và luôn đi! Cố Khải cười cởi mở, "Không sao đâu." rất rất hai mặt!

"Chúng ta về đi." Lưu Tiểu Niên kéo xe đạp, cố gắng dựng nó lên.

Cố Khải giành lấy từ tay cậu, "Để anh."

"Cảm ơn." độ hảo cảm của Lưu Tiểu Niên dành cho Cố Khải lại tăng lên một level mới! Tổng giám đốc đúng là người tốt mà!

Suốt khoảng thời gian còn lại, hai người họ cứ thế đi lang thang trò chuyện, trên đường đương nhiên gặp vô số đồng nghiệp, thuận lợi thu hoạch được rất nhiều ánh mắt chúc phúc hoặc hâm mộ hoặc rối rắm!

Tình tứ gì đấy toàn là đồ quỷ!

Do cuộc chơi chính là party bể bơi vào buổi tối, nên bữa trưa không long trọng cho lắm, nhân viên tự đem phiếu cơm đến căn tin lãnh, lãnh đạo công ty cũng không ngoại lệ. Có điều dù chỉ là bữa cơm đơn giản, vẫn không thiếu đẳng cấp, nhà họ Cố luôn coi trọng phúc lợi xã hội của nhân viên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao danh tiếng của Cố Khải lại tốt đến vậy.

"Chúng ta đi đâu ăn?" Lưu Tiểu Niên bưng cơm hỏi.

"Ra bờ hồ, phong cảnh khá đẹp." Cố Khải không muốn ngồi trong nhà ăn, nhà ăn nhiều người chứ sao! Anh sao gợi bầu không khí được?

Bờ hồ thì khác, không chỉ không có người, mà phong cảnh còn đẹp nữa. Ở trong hoàn cảnh như thế, tâm hồn con người cũng sẽ trở nên tĩnh lặng.

"Gì vậy?" Lưu Tiểu Niên vặn nắp chai.

"Sữa chua lạnh, em không được ăn." Cố Khải đưa giỏ cơm trong tay cho cậu, "Đây, cho em."

Sau khi mở ra, Lưu Tiểu Niên rất ngạc nhiên, thực tế thể chất của cậu hơi bị tệ, bị dị ứng đủ thứ, nhưng phần cơm này lại tránh được tất tần tật các nguyên nhân gây dị ứng của cậu!

"Đợt mới vào công ty, khi khám sức khỏe, sẵn tiện bảo họ kiểm tra dị ứng cho em." Cố Khải nói, "Nên lần này chuẩn bị riêng cho em."

"Sao tôi không biết nhỉ?" Lưu Tiểu Niên bức rứt, "Trước đây, mỗi lần kiểm tra, đều phải chấm thật nhiều điểm trên cánh tay."

"Đó là hồi xưa thôi." Cố Khải khui đồ uống cho cậu, "Bây giờ không cần phức tạp vậy."

"Cảm ơn Cố tổng." Lưu Tiểu Niên thật sự bị cảm động đến rươm rướm nước mắt, trong hoàn cảnh bận rộn trăm công nghìn việc, vậy mà còn nhớ phải chuẩn bị phần cơm riêng cho mình!

"Ăn đi." Cố Khải mỉm cười, "Em trai anh cũng thường hay dị ứng, bác sĩ của nó rất chuyên nghiệp, lần sau dẫn em đi điều trị."

Lưu Tiểu Niên nghẹn ngào, hiện giờ dù Cố Khải có khấu trừ 2/3 tiền lương của cậu, cậu cũng nhất định thề chết ở lại! Đại ân đại đức không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp, liều mạng làm công!

Điện thoại di động đột nhiên kêu tích tích, Lưu Tiểu Niên cầm lên xem, là tin nhắn nhóm của Khương Đại Vệ, kêu gọi mọi người về chơi mạt chược!

"Không được đi!" mặt Cố Khải sầm xuống, đánh mạt chược cái con khỉ.

"Tại sao chứ, tôi biết chơi mạt chược mà." Lưu Tiểu Niên hơi hơi muốn đi.

". . . ." Cố tổng không nghĩ ra lý do chính đáng nào để từ chối, vì vậy chỉ biết đem Khương Đại Vệ ra hành hung cho hả dạ.

"Anh đi chung chứ?" Lưu Tiểu Niên thuận miệng hỏi.

"Không!" tâm trạng Cố Khải thật tệ, "Tôi muốn đi ngủ!"

"Ừ, vậy tôi cũng đi ngủ một giấc!" Lưu Tiểu Niên cảm giác có hơi buồn ngủ.

Chủ động muốn đi ngủ cùng mình? Tâm trạng của Cố tổng như trời tan mây, trái tim lần nữa không biết xấu hổ mà nhộn nhạo.

Sau khi trở về phòng riêng sang trọng, Cố Khải thả rèm cửa sổ xuống rồi bắt đầu cởi quần áo, Lưu Tiểu Niên hết hồn, chỉ là ngủ trưa thôi mà, cần gì cởi sạch thế! Đương nhiên là Cố tổng của chúng ta có mục đích, chính là khoe thân hình gợi cảm của ảnh, cơ bụng sáu múi thì sao, đừng có mà kiêu!

"Wow!" quả nhiên Lưu Tiểu Niên đã mắc câu, trưng ra cái mặt hâm mộ cực.

Cố Khải lấy làm tự hào đứng một bên uống nước, cố bày ra tư thế khoe đường cong hoàn hảo nhất! Kế đó, Lưu Tiểu Niên mở tròn mắt nhìn Cố Khải uống hết một ly rồi một ly, mãi đến khi anh nốc cạn hết ba ly!

"Anh khát lắm hả?" Lưu Tiểu Niên hỏi.

Khát cái mọe mi! Cố Khải cảm giác như bản thân sắp trong suốt như sứa rồi, vì vậy rít gào trong đầu, ông là khát người! Chứ không phải khát nước! Mi không phải nên mau cởi đồ ra à! Ông đã ở trần đứng đây lâu lơ lâu lắc rồi còn gì! Cái lý gì mi vẫn ăn mặc chỉnh tề ngồi đấy! Chí ít cũng cho nhìn thấy mấy chỗ đại loại như cái bụng phẳng dễ thương chứ!

Lưu Tiểu Niên không lĩnh hội được ám chỉ của Cố tổng, cậu ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu lôi máy tính bảng ra chơi game!

Cố Khải quả thật rất muốn rơi lệ, vì cái quái gì mà em cứ không chịu phối hợp với anh hả! Nhưng lại không thể bắt cậu cởi quần áo được, thành ra Cố tổng chỉ còn nước tức sùi bọt bép nằm lăn giường! Đợi cậu chơi cho đủ rồi gọi sau!

Lưu Tiểu Niên chơi xong Fruit Ninja và Temple Run, thì nhảy Flappy Bird rồi đánh cờ, chơi suốt một giờ vẫn chưa có dấu hiệu đi ngủ! Giường nệm mềm mịn, gối đầu êm ái, hương hoa thơm ngát thoang thoảng trong không khí, ở trong hoàn cảnh cực kỳ thích hợp để ngủ, Cố tổng đẹp trai cuối cùng đã đầu hàng, hai mắt nhắm tít lại ngủ mất! Hơn hai giờ sau, khi anh tỉnh dậy, thì thấy ngay Lưu Tiểu Niên đang đưa lưng về phía mình mặc áo thun, VỪA! MỚI! MẶC! XONG! Không thấy được cái khỉ gì hết!

Trong giây phút đó, Cố tổng cáu cực, tức giận nện gối!

Lưu Tiểu Niên bị anh làm cho giật bắn, xoay người lại ngỡ ngàng nhìn anh, "Sao vậy?"

". . . . Mơ thấy ác mộng." Cố tổng trả lời một cách hằn hộc.

Lưu Tiểu Niên nhìn anh với vẻ xoắn xuýt, không phải ác mộng là nên giật mình tỉnh giấc à, sao nhìn anh kiểu gì cũng như bị tức mà tỉnh! Không giống bị ma đuổi, mà ngược lại giống như ăn ma!

"Mấy giờ rồi?" Cố Khải hỏi.

"Gần năm giờ, đi nào, party sắp bắt đầu rồi." Lưu Tiểu Niên móc quần bơi ra.

Mắt Cố tổng lập tức tỏa sáng, đúng rồi! Buổi tối có party hồ bơi! PARTY! HỒ! BƠI! Đến lúc đó thì có thể thấy tuốt tuồn tuột rồi! Vì vậy chút tấm tức cỏn con lập tức tan biến, sung sướng lôi quần bơi cặp ở trong balo của mình ra!

"Ý?" Lưu Tiểu Niên bật kêu lên, "Quần bơi của chúng ta y chang nhau kìa!"

Cố Khải ngầm đắc ý, mọe nó đương nhiên là phải y chang rồi, vì anh đây cố ý đi theo em để mua mà!

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.