Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định mệnh, vậy mà không thấy

Phiên bản Dịch · 2378 chữ

Trạch nam thường hiếm khi ra ngoài tụ tập, nên Lưu Tiểu Niên có chút hơi chờ mong buổi party hồ bơi này, mãi đến rạng sáng vẫn chưa chợp mắt.

Vì vậy sáng hôm sau, theo như lẽ thường, cậu ngủ dậy trễ!

Lướt mắt thấy chỉ chưa đến nửa tiếng nữa là đến giờ xuất phát, Lưu Tiểu Niên cuống quít trồng đại bộ đồ, rồi vọt vào toilet đánh răng rửa mặt, tốc độ có thể sánh ngang .

Tại thời điểm Lưu Tiểu Niên gấp gáp, thì Cố tổng đứng dưới lầu còn sốt cmn ruột hơn! Vì sao còn chưa xuống! Anh đã giả bộ tập thể dục buổi sáng lượn lờ ở trước cửa khu nhà của vợ anh suốt nửa tiếng rồi! Vấn đề nằm ở chỗ anh còn chẳng thể gọi điện thoại giục cậu nữa! Gọi điện thoại tức là đã âm mưu trước, còn tình cờ gặp cái mốc! Từng giây từng phút trôi qua, quả đúng trời không phụ lòng người, ngay lúc Cổ tổng nhìn quanh quất cửa khu nhà lần thứ 17, cuối cùng cũng thấy Lưu Tiểu Niên đang chạy xềnh xệch lại!

Tướng chạy đúng là cưng mà. . . . Cố Khải bùi ngùi trong lòng, sau đó nhanh chóng lui về sau vài bước, rồi lại tiếp tục làm bộ như đang chạy chậm về phía trước. Ông cụ chiên quẩy kế bên nhìn mà xót xa, tướng tá trông đẹp đẽ, thế mà nhìn kiểu gì cũng thấy như đầu óc có vấn đề! Sáng sớm ra đây chạy lòng vòng thôi không nói, giờ lại còn chạy ngược nữa chớ!

Đương nhiên Cố Khải không để ý tới lời phỉ báng trong lòng của ông cụ chiên quẩy, ngày hôm nay anh đã đặc biệt dành nửa tiếng đứng trước gương để sửa soạn, còn bắt Cố Hi mang theo đôi mắt díp chặt chọn quần áo cho mình, vậy nên Cố Hi đang lăn giường cáu rồi, cậu mang theo cơn điên xuống giường rồi gào thẳng vào mặt anh, chọn cái mọe anh chứ chọn! Quần áo của anh không phải comple thì là comple, có cái khỉ gì mà chọn! Song Cố Khải la còn to hơn cậu, do anh mày chưa từng mặc đồ thường, nên mới kêu mày chọn! Kêu mày chọn là nể mặt mày rồi! Tiểu tiện nhân nhà mày tiếp tục oai oái một câu nữa thử xem!

Cố Hi thuần phục trước uy quyền của ông anh thân yêu nhà mình, ngồi ở bên giường nhìn ổng hào hứng xào tới xào lui tủ quần áo, rồi lại chải chuốt cái đầu hết nửa ngày, cuối cùng mang theo cái nụ cười dâm đãng như đi chơi gái ra ngoài.

Thật là chả còn tí mặt mũi nào!

Sau quá trình chuẩn bị tỉ mỉ, có thể dễ dàng đoán được vào khoảnh khắc Cố Khải nhìn thấy Lưu Tiểu Niên xuất hiện, trong lòng anh vui sướng rạo rực thế nào. Tựa như chàng thư sinh bồi hồi ngày ngày đứng trồng cây si dưới tú lâu, cuối cùng cũng gặp được đóa hoa lài xinh đẹp của lòng mình!

Vì vậy Cố tổng POSE ra vẻ điển trai đón chào cậu!

Nhưng Lưu Tiểu Niên không chút phản ứng chạy đi mất, chạy cmn lướt qua Cố tổng luôn, đến cả một cái lá cũng không dính lại! Vì cậu đang nóng ruột đến công ty tập hợp, nên cậu chỉ một lòng dồn sức vào việc chạy, cơ bản chẳng hề thấy tổng giám đốc điển trai đang đứng bên trái mình!

Một tia sét giáng xuống giữa trời quang, giây phút đó Cố Khải như tung bay theo gió! Từ trước đến giờ anh chưa từng biết hóa ra bản thân đem lại cảm giác vô hình đến vậy! Người trong lòng nhìn không chuyển mắt chạy lướt qua mình, mà mình thì còn đang tạo dáng!

"Lưu Tiểu Niên!" Cố Khải rú lên.

Xe taxi lái đi như bay, người ngồi bên trong không có miếng phản ứng nào.

Cố Khải đành phải bắt một chiếc taxi khác, hấp tấp đuổi theo.

Tuy rằng dọc đường toàn đèn xanh, nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn đến muộn 15 phút, xe buýt xếp hàng trong sân, đồng nghiệp thì có người ở trên xe tán nhảm, có người ngồi trong sân hút thuốc, dễ nhận thấy là đang đợi người đến đủ.

"Xin lỗi xin lỗi." Lưu Tiểu Niên xấu hổ chạy xộc đến, chỉ thiếu chưa gập người xin lỗi mọi người.

Phắc, ai dám biểu hiện bất mãn với thỏ của Cố tổng, vì vậy mọi người đều cười tươi như hoa, hết sức biểu đạt bản thân rất thông cảm và hoan nghênh đồng nghiệp mới.

Vì vậy Lưu Tiểu Niên cảm động đến gần như rơm rớm, trước đây Lý Hùng Mạnh từng tận tâm chỉ bảo về mấy vụ lục đục nội bộ, nhưng ở đây cơ bản không tồn tại mà!

"Có thể đi chưa?" Lưu Tiểu Niên hỏi.

Đáp án đương nhiên là chưa! Vì Cố tổng còn chưa đến!

Mọi người đều khóc ròng trong lòng, rõ cmn ràng là ở chung, tại sao còn muốn chia ra đến trước đến sau, ba cái thứ giấu đầu hở đuôi là vớ vẩn nhất, VỚ! VẨN! NHẤT! ĐÓ!

5 phút sau, Cố Khải lững thững đến trễ, mặt u ám như thể muốn dở nhà!

Mọi người ai nấy đều lủi về xe của mình, rất sợ bị ổng tóm lại trút giận! Song song đó là một chút trách móc dành cho Lưu Tiểu Niên, chắc chắn là do tối qua ẻm không cố gắng thỏa mãn Cố tổng! Mới dẫn đến hậu quả là sáng nay ổng không được thỏa mãn nên cáu kỉnh!

Chỉ ngay giây sau sân vắng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều lên xe, để lại Lưu Tiểu Niên và Cố Khải. Cố tổng đương nhiên là có xe riêng, Lưu Tiểu Niên nhìn quanh quất, chuẩn bị tìm xem có chiếc xe nào còn ghế trống thì chui lên.

Nhưng toàn thể tài xế đều rất ăn ý đồng loạt ấn nút đóng cửa xe, phóng như bay ra khỏi sân.

Lưu Tiểu Niên sầu não đứng chết trân tại chỗ, mình còn chưa lên xe mà! Sao không ai phát hiện ra chứ?

"Lên xe!" một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay bên cạnh cậu, Cố Khải đang đen mặt ngồi trong xe ra dáng ngầu!

Không còn sự lựa chọn nào khác, Lưu Tiểu Niên đành phải đeo theo cái balo khổng lồ lên xe, "Cảm ơn Cố tổng."

Cố Khải tỏ vẻ lạnh lùng quý phái nhìn về đằng xa, không nói một tiếng.

Đương nhiên Lưu Tiểu Niên sẽ không cho rằng là do cậu chọc anh giận, trên thực tế chỉ cần là người bình thường sẽ không ai có ý nghĩ lạ lùng ấy! Vì vậy cậu chỉ tưởng rằng do Cố tổng bị áp lực công việc, nên tâm trạng không tốt!

Sự im lặng kéo dài suốt dọc đường đi, Lưu Tiểu Niên cúi đầu chơi điện thoại suốt, Cố Khải lia mắt nhìn vài lần, nhìn đến độ quáng mắt.

"Chơi game?" cuối cùng vẫn là Cố tổng "thờ ơ" mở miệng trước.

"Ờ, Temple Run." Lưu Tiểu Niên đưa di động cho anh, "Muốn chơi thử không?"

Cố Khải lịch lãm từ chối, "Tôi không chơi game di động." đương nhiên lý do chính là, Cố tổng đến Temple Run là cái quái gì còn không biết!

"Dễ lắm." Lưu Tiểu Niên sáp đến bên cạnh anh, "Đây, trượt lên là nhảy, trượt xuống là luồn, thấy tiền thì ăn thấy bẫy thì né, điều khiển qua trái qua phải."

Nghe thì đúng là dễ thật, sau khi xem cậu chạy thử mười ngàn m, trên cơ bản đã có mẫu, nên Cố Khải thử chơi một ván.

Tiếc thay tới lúc cầm máy rồi mới hay, thực tế là không dễ như tưởng! Đầu tiên không kể đến tốc độ như bay, má nó phía sau còn có tinh tinh đuổi theo, vừa rú vừa đuổi! Vả lại thứ kích thích hồi hộp còn hơn cả tinh tinh chính là, Lưu Tiểu Niên dựa anh sát rạt, cúi đầu nhìn rất nhập tâm.

Ôm suy nghĩ phải thể hiện trước mặt cậu, Cố Khải rất muốn chạy quài không nghỉ, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên chơi, Cố tổng đụng đầu vào cây tại mốc 2000 m, roét một tiếng, tắt đài.

"Vậy là giỏi rồi đó." Lưu Tiểu Niên khen thật lòng.

Tâm trạng Cố Khải tốt lên một ít.

"Ăn kẹo không?" Lưu Tiểu Niên móc từ trong balo ra một gói kẹo mềm hương trái cây.

Nhìn bao bì con gấu con ấu trí, Cố Khải rất nghiêm túc chìa tay ra, "Ăn."

Kẹo mềm hương trái cây là hương xoài ăn rất được, Cố Khải hỏi, "Em rất thích ăn xoài?" lần trước ở quán bar cũng vậy, nguyên dĩa trái cây bự chảng, cậu lại chỉ lựa xoài ăn, y như con khỉ con háu ăn, điệu bộ lém lỉnh đến độ khiến người ta sôi gan mà!

"Phải." Lưu Tiểu Niên gật đầu, mắt cong cong, khóe miệng cũng cong cong.

Cố Khải bình tĩnh dời tầm mắt ra khỏi xe.

Mọe nó chỉ giỏi bán moe! Mọe nó thiệt muốn nhào qua! Mọe nó tài xế thiệt thừa thãi!

Nhà hàng Uy Mãnh nằm ở ngoại ô, băng qua khu vực nội thành thì hơi kẹt xe, Lưu Tiểu Niên vốn đã có chút buồn ngủ, cộng thêm xe cứ đi rồi dừng rồi đi làm đầu cậu hơi choáng, nên cuối cùng cậu quyết định nghiêng đầu dựa vào ghế ngủ luôn.

Một giây ấy Cố Khải rất lấy làm bất mãn, em dựa vào cửa sổ làm gì! Không thấy cứng à! Không thấy tưng à! Em không thấy kế bên có một bờ vai cùng vòng tay đã chuẩn bị sẵn sàng à! Sao em có thể mắc phải sự sai lầm phương hướng trầm trọng cỡ đó!

Xe lái chuyển làn giảm tốc, đầu Lưu Tiểu Niên đập binh bốp vào kính thủy tinh, Cố Khải giật bắn, vừa định hỏi em có sao không, Lưu Tiểu Niên bậm môi xoa đầu kiểu như rất ấm ức, rồi lại nhắm mắt mơ mơ màng màng chui vào lòng Cố Khải!

Tài xế tiếp tục lái xe trong cơn kích động, có cần trắng trợn vậy không!

Cố Khải sung sướng không sao kềm được, anh ôm lấy cơ thể mềm mại của Lưu Tiểu Niên, tâm cũng mềm đến độ sắp tan ra rồi!

Tim hồng bay phấp phới khắp xe tới tận lúc xe ngừng lại, xe buýt tới đích sớm hơn, mọi người đứng tụm năm tụm trong sân thư giãn gân cốt đợi nhận số phòng, thuận tiện 'lơ đãng' hóng hớt xe của Cố tổng đẹp trai đang chạy vào!

"Tiểu Niên, dậy." Cố Khải nhỏ giọng gọi cậu.

"Hở?" Lưu Tiểu Niên cố chui vào lòng anh, "Buồn ngủ!"

Cố Khải phải cố lắm, mới không hôn cậu cái chóc!

"Chúng ta đến nhà hàng rồi, buồn ngủ thì vào phòng mà ngủ." Cố Khải đỡ cậu ngồi lên, "Tỉnh tỉnh."

Lưu Tiểu Niên mơ mơ màng màng đấu mắt với anh ba giây, cuối cùng mới nhớ ra mình đang ở đâu!

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên vụt ngồi thẳng dậy, xấu hổ quá đi, nhất là khi cậu thấy đằng trước ngực của Cố tổng còn dính một bãi nước bọt trông có vẻ. . . . là của mình!

Thiệt muốn trào nước mắt!

"Đi thôi, xuống xe." Cố Khải xách theo balo của cậu, xuống xe trước.

Lưu Tiểu Niên tự ảo não vì sự thất lễ của bản thân, thất thiểu đi theo sau Cố Khải, chảy nước miếng, mất mặt chết được!

Vì vậy mọi người được thấy cảnh Cố Khải hớn hở xách balo, dắt theo Lưu Tiểu Niên buồn rầu đi vào đại sảnh nhà hàng!

Tổng tài đương nhiên không cần xếp hàng lấy số phòng, bên đây đã chuẩn bị sẵn phòng siêu VIP, điều này nằm trong dự tính của Cố Khải, thế là anh dắt theo Lưu Tiểu Niên lên lầu.

Kế đó, định mệnh, trước sân lập tức xôn xao cả lên! Mọi người giống như thủy triều bao vây tài xế, mắt tỏa lục quang đòi nhiều chuyện đòi chi tiết, nóng đến độ thiếu điều hóa sói!

Tài xe châm điếu thuốc, lẳng lặng nghiêng mặt 45 độ nhìn về bầu trời xa xăm.

"Dẹp mọe tư thế của ông đi! Kể mau lên!" một chiếc giày cao gót phóng vèo tới từ chính diện.

Tài xế hết hồn né qua một bên, giọt ngắn giọt dài kể lể, "Trên đường đi, thoạt đầu là họ chơi trò chơi, kế đó là ăn kẹo chung, cuối cùng là ôm nhau ngủ!"

Từ trai tới gái đều hóa Sparta trong chớp nhoáng, thế nào là 'ôm nhau ngủ'?

"Hơn nữa Cố tổng còn hẹn cậu ấy, về phòng rồi ngủ tiếp!" tài xế tiếp tục tuôn lời khiếp người.

Mọi người đều chực trào nước mắt, dựa vào đâu mà tài xế lại có phúc lợi tốt vậy chứ, khốn khiếp! Có điều Cố tổng đúng là bạo quá à nha, lúc công mặt liệt lạnh lùng đối diện với thụ mặt ngơ khả ái, lập tức biến hình thành trung khuyển, có cần moe vậy không trời!

Lưu Tiểu Niên nhoài người ra cửa sổ, hiếu kỳ ngó dưới lầu, "Họ đang bàn gì vậy?"

"Không biết, có muốn nghỉ tiếp không?" Cố Khải xoa đầu cậu, "Giờ còn sớm, trưa anh sẽ gọi họ đem đồ ăn lên."

"Không cần đâu." Lưu Tiểu Niên xoay người định đi lấy đồ trong balo, nhưng rồi cảm thấy hình như có gì đó là lạ.

Nửa phút sau, thụ mặt ngơ cuối cùng hét toáng lên, "Sao tôi lại chung phòng với ngài?!"

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.