Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nên giả say quá đà

Phiên bản Dịch · 2995 chữ

"Thật ra có một chuyện, tôi luôn muốn hỏi." Lưu Tiểu Niên ngừng tay, ngập ngừng mở lời, "Tại sao anh lại thích xem tiểu thuyết của tôi?" đó là truyện dành cho mấy cô bé mơ mộng mà! Dù nhìn từ góc độ nào, đều không giống thể loại thuộc vùng phủ sóng của anh.

"Vì hài." Cố Khải vuốt mũi, "Tôi xem như giải trí."

Lưu Tiểu Niên lặng nuốt máu vào lòng, câu trả lời này thiệt tự ái quá thể mà!

"Còn em? Nếu thích viết thể loại huyền bí, sao lại đến trang web của anh để đổi phong cách." Cố Khải vặn ngược lại.

"Vì kiếm tiền." Lưu Tiểu Niên nhanh nhẩu trả lời, "Tôi không có gì giỏi cả."

Cuộc trò chuyện diễn ra trong bầu không khí êm dịu tuần tự, hảo cảm của Lưu Tiểu Niên dành cho Cố Khải tăng dần. Một tổng tài chỉ nên xuất hiện trên TV nhưng lại rất hòa nhã dễ gần, đổi lại là người khác cũng thấy hảo cảm cmn thôi! Nên Lưu Tiểu Niên cười càng lúc càng nhiều, ỷ vào bản thân dễ nhìn khả ái lại có chút nhan sắc, vô sỉ cmn quyến rủ Cố tổng đến thần hồn điên đảo! Trong ngực Cố tổng có ngọn lửa dục bốc cao, trong đầu thì đem người đối diện ra YY một nghìn một vạn lần! Trong lòng hừng hực chờ mong Lưu Tiểu Niên sẽ đột ngột giật nút áo ra, mặt đỏ lừ hỏi, Cố tổng, anh thấy dáng em đẹp chứ, hoặc ngồi lên đùi mình, thỏ thẻ, Cố tổng, xin hãy hưởng dụng em. . . . Đại loại vậy đấy! Đèn trong quán bar sắc vàng, Lưu Tiểu Niên rất chăm chú lựa xoài trong đĩa trái cây để ăn, trên thực tế, hành vi này có thể xem là tam tục đến hết lời để nói, vì vào mùa này xoài má nó chứ mắc! Nhưng do nhân vật chính ăn xoài hôm nay đang mặc một cái áo sơ mi trắng tinh, lại còn không gài nút trên, nên để lộ ra một phần vùng cổ trắng trẻo và xương quai xanh, lọt vào mắt Cố tổng thì nói thật là phong tình vạn chủng, rõ muốn còn màu!

Lẽ nào em ấy có ý đồ dụ dỗ mình! Cố tổng hào hứng ảo tưởng, vả lại còn càng nghĩ càng thấy đúng! Tiểu thụ đã dụ dỗ ngang nhiên thế, nếu không hành động thì thái giám cmnr! Vì vậy Cố Khải hít sâu một hơi, vừa định mở miệng, thì điện thoại má nó rung!

Vì vậy Cố tổng dùng gương mặt tối tăm cầm điện thoại lên, đi một nước! Lưu Tiểu Niên nhìn anh thình lình bỏ đi với ánh mắt tức tối cùng bóng lưng hừng hực, sờ sợ nuốt nước miếng. Quắc đờ heo, lẽ nào là do mình ăn hết trơn xoài?

"Anh hai."

"Anh cái đầu mày!" Cố Khải cậy trời tối mù cùng chỗ lạ người, quăng sạch hình tượng bản thân vào cống rãnh, "Anh mày đang bày tỏ! Mày quấy rối cái quỷ gì hả!"

". . . . Tiểu Hiên?" Cố Hi nằm cũng trúng đạn, rất vô tội hỏi lại.

"Nhảm nhí, chứ chẳng lẽ tao bày tỏ với mày?" Cố Khải lạnh lùng khịt mũi.

"Nhưng anh còn chưa nói rõ mọi chuyện với cậu ấy mà, sao chưa gì đã bày tỏ?" Cố Hi lấy làm khó hiểu.

"Sớm muộn cũng là người của tao, sớm hơn tí có vấn đề gì đâu!" Cố Khải trả lời rất hào hùng.

"Lời anh nói cứ như lời thoại của mấy tên thổ phỉ chuyên cướp con gái nhà lành trên phim ý." Cố Hi tỏ vẻ ghét bỏ, "Bày tỏ chưa?"

"Bày cái đầu mày chứ bày, tao vừa hít sâu một hơi, má nó mày đã gọi tới rồi!" Cố Khải nổi điên.

"Anh dự định mở lời thế nào?" Cố Hi hỏi.

"Đương nhiên là nói với em ấy tao thích em ấy rồi!" Cố Khải lấy làm khó hiểu.

"Em đã nói anh bớt xem ba cái truyện đề tài tổng giám đốc rồi mà!" Cố Hi ôm tim nhức nhối, "IQ của anh hiện tại đúng là số âm."

"Mày mới âm, cả nhà mày đều âm!" Cố Khải giận.

"Cả nhà em cũng là cả nhà anh!" Cố Hi nhắc nhở anh nhà cậu.

Cố Khải câm nín.

"Anh thử nghĩ xem, nếu có một người anh mới làm quen buổi sáng, đến buổi chiều đã nói yêu anh, anh sẽ nghĩ gì?" Cố Hi dẫn dắt từng bước một.

". . . ." Cố Khải tự thì thầm trong đầu, thần kinh.

"Nên anh cần tiếp tục nhẫn nại." Cố Hi nói, "Phải ghìm cương trước vực, làm người ta sợ chạy mất dép là thôi tiêu rồi."

"Cứ thả em ấy đi vậy à?" Cố Khải không cam lòng, má nó đâu chỉ là không cam lòng! Định mệnh đến cả phòng cũng đặt rồi!

"Không thì. . . . Anh giả say?" Cố Hi từ trước đến giờ đều cấu kết với anh trai nhà cậu làm chuyện xấu, "Anh uống say, cậu ấy nhất định sẽ không bỏ anh lại một mình, đến lúc đó anh khóa máy luôn, vậy là có thể thuận lợi cùng cậu ấy cô nam quả nam suốt tối rồi."

"Say rượu làm bừa?" mắt Cố Khải tỏa sáng.

"Tinh trùng xông não! Bừa cái đầu anh chứ bừa!" Cố Hi ráng nhịn không nổi khùng, "Em là cho anh cơ hội tỏ ra yếu thế trước cậu ấy, nhằm gợi lên sự đồng tình cùng thương yêu của Tiểu Hiên với anh, thứ tình cảm đó dễ chuyển thành tình yêu nhất! Cờ mờ anh muốn lên giường cũng phải đợi đến lúc cậu ấy yêu anh!"

Không đợi cậu chàng ca xong, Cố Khải đã ngắt điện thoại, rồi vòng về quán bar gọi một chai Liqueur.

"Tôi không thể uống với anh." Lưu Tiểu Niên nhắc nhở anh.

"Không sao, em cứ uống nước trái cây." Cố Khải lấy lại hình tượng tổng giám đốc tinh anh, ngũ quan anh tuấn phong thái hiên ngang, mấy cô em trong bar hết nhìn rồi lại nhìn, không tự ngừng bản thân lại được! Đẹp, đẹp rạng ngời, đẹp chới với! Tại sao ngồi đối diện lại là đàn ông! Má nó chứ thời buổi này làm con gái thật khó, không chỉ phải dành trai với gái, còn phải giành trai với trai.

Lạnh quá đi.

Người lăn lộn trên thương trường, không có ai là tửu lượng kém, có điều lần này Cố Khải chỉ mới uống nom nửa chai, đã theo lẽ gục xuống sô pha.

"Cố tổng?" Lưu Tiểu Niên thử lây anh.

Cố Khải ngủ mê man.

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên ngồi vào bên cạnh anh.

Cố Khải giống như ngọn núi đè lên người cậu.

"Á!" Lưu Tiểu Niên bị bất ngờ không kịp đỡ, cố mạng vịn anh.

Đầu Cố Khải ngả lên cổ cậu, hạnh phúc mà bất tỉnh nhân sự.

Vì vậy Lưu Tiểu Niên đành phải làm một việc đại nghịch bất đạo đó là vói tay vào túi anh, tìm điện thoại.

Cố Khải gào rú trong lòng, sao lại tìm được nhanh vậy chứ, còn tưởng sẽ rờ mó khắp người!

Lưu Tiểu Niên bấm mở máy, màn hình đen thui, vì vậy bấm giữ nút nguồn, để khởi động lại điện thoại.

Lúc LOGO bật lên hoành tráng, hiện ra ô nhập mật mã. Vậy nên Lưu Tiểu Niên 囧, cậu băn khoăn hết nhìn di động lại nhìn Cố Khải, "Cố tổng, mật mã điện thoại anh là gì?"

Cố Khải vươn tay ôm eo cậu.

Lưu Tiểu Niên tấm tức, cậu đành phải vẫy tay gọi phục vụ, "Tính tiền."

"Thưa quý khách, tổng cộng 3 800, xin hỏi quẹt thẻ hay trả tiền mặt?" phục vụ hỏi một cách lịch sự.

Trong một giây ấy Lưu Tiểu Niên cảm giác mình như thể Sparta, 3 800?!

Cố Khải gối trên đùi cậu, đợi cậu tới móc bóp, mịa nó vì để cho cậu dễ thấy, anh còn để lộ ra một góp bóp tiền!

Đáng tiếc Lưu Tiểu Niên vừa đơn thuần lại vừa chất phác, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới phương diện dùng tiền của người khác, vì vậy cậu hỏi phục vụ một cách xoắn xuýt, "Ông chủ của anh đâu?"

Trong một giây ấy Cố Khải cũng xoắn xuýt theo, rít giận trong lòng, cậu tìm ông chủ nhà người ta làm gì?!

Phục vụ gọi ông chủ đến.

"Có vấn đề gì?" ông chủ quán bar là một chàng trai có dáng người cao ráo, đeo cặp kính đen nho nhã trí thức, trông giống một giáo sư đại học hơn.

"Xin lỗi, tôi mang không đủ tiền, nên không thể ――" Lưu Tiểu Niên còn chưa nói hết, ông chủ đã mang theo vẻ ngờ vực nhìn người trên sô pha, "Khải?"

"Anh quen ảnh?" sao sáng bật lên trên đầu Lưu Tiểu Niên.

"Tụi tôi là bạn thân." ông chủ dìu Cố Khải dậy, "Cậu là bạn cậu ấy."

"Phải, tôi là cấp dưới của ảnh." Lưu Tiểu Niên trả lời.

"Đến bàn công chuyện? Không sao rồi, cậu về trước đi." ông chủ nói, "Tôi chăm sóc cậu ấy là được rồi."

"Ừm nhưng còn hóa đơn." Lưu Tiểu Niên ngượng ngịu.

"Không cần, Khải là. . . . A!!!" ông chủ bỗng thét to.

"Sao, sao vậy?" Lưu Tiểu Niên hết hồn.

"Không có gì." ông chủ rưng rưng nuốt cả miệng máu, vừa nãy anh chưa kịp nói hết, Cố Khải đã bấu một phát lên lưng anh, định mệnh bấu gì mà mạnh!

Anh em tốt chính là tốt ở chỗ, người trước mở lời người sau tiếp việc, vì vậy ông chủ cấp tốc quẳng Cố Khải về lại cho Lưu Tiểu Niên, "Không cần thanh toán, hai người về đi."

"Hở?" Lưu Tiểu Niên ngờ ngợ, "Nhưng anh vừa nói sẽ chăm sóc ảnh mà."

"Tôi đột nhiên nhớ ra, trong nhà có chút chuyện." ông chủ thành khẩn trả lời, "Cậu không cần lo hóa đơn, Khải nhờ cậu vậy."

"Cám ơn anh." Lưu Tiểu Niên đỡ Cố Khải đứng dậy, lếch từ từ ra khỏi quán bar.

Đến lúc lên xe taxi, Lưu Tiểu Niên vẫn không biết phải vác Cố Khải đi đâu, đành phải mang anh về nhà mình.

Vào giây phút ngã người lên giường của người trong lòng, Cố Khải cảm thấy cuộc đời đã quá viên mãn rồi.

Lưu Tiểu Niên vắt khăn ấm, lau mặt cho anh, rồi giúp anh cởi giày cởi vớ, vào giây phút Cố Khải đợi cậu tháo dây nịt anh ra, thì Lưu Tiểu Niên giúp anh đắp chăn lại.

Cố Khải khóc thành bão trong lòng, sao có thể để mình mặc nguyên bộ đồ comple đi ngủ hả trời! Dây nịt lại còn chặt! Vì vậy Cố tổng một bên giả say, một bên cấu xé nút áo sơ mi của mình ―― Dù thực tế thì anh thích được xé của Lưu Tiểu Niên hơn, cơ thể và vòng eo trắng trẻo gầy yếu ấy, cái mông chắc cũng rất mềm rất yêu, tưởng đến hình ảnh cậu trần trụi nằm dưới người mình thở dốc, Cố tổng không thể ức thể phản ứng đáng xấu hổ đang khơi lên.

Đúng là không chịu thua ai! Cố Khải giận mắng thầm thằng anh em nhà mình, tiếp đó ngừng cái tay đang mang theo tiếc nuối tháo dây nịt.

Lưu Tiểu Niên đứng bên giường, nhìn anh lưu loát cởi quần áo, mới thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn lại cho anh lần nữa.

Cố Khải rơi vào nguy nan, không có kinh nghiêm diễn kịch, giả say có chút quá, trong tình trạng bất tỉnh nhân sự kiểu này, làm thế quái nào mà thổ lộ áp lực bản thân gánh chịu, khơi gợi sự đồng tình của cậu đây?

Nhưng không đợi Cố tổng nghĩ xong, Lưu Tiểu Niên đã ôm chăn, đi ra phòng khách ngủ.

Vì vậy Cố tổng đành phải đứt ruột mà gián đoạn kế hoạch, nhưng tính ra có thể xâm nhập nhà em ấy ngủ một đêm, cũng khá rồi.

Đồng hồ treo tường dễ thương kêu tích tắc tích tắc, chớp mắt đã hơn nửa đêm. Thoạt đầu Lưu Tiểu Niên còn đi vào xem hai lần, nhưng sau thấy anh ngủ có vẻ say, nên không vào nữa.

Cố Khải lẳng lặng xốc chăn lên, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cậu.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa mong manh rọi vào phòng khách, người nằm ngủ trên tấm thảm trắng trong thật ngoan hiền, áo T-shirt rộng thùng thình cuộn lên cao, để lộ vùng bụng trắng trẻo.

Cố Khải nhướng môi, không chớp mắt lấy một cái.

Sáng ngày hôm sau, Lưu Tiểu Niên vì lo cho Cố Khải nên dậy rất sớm, chạy xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng và dụng cụ vệ sinh, lúc về tới nơi thì thấy Cố Khải đang đứng ở phòng khách vén rèm cửa nhìn ra ngoài.

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên đặt mấy thứ đang cầm trong tay lên bàn.

"Chuyện hôm qua, thật có lỗi." Cố Khải cười áy náy, "Làm phiền em."

"Không sao." Lưu Tiểu Niên đưa bàn chải đánh răng và khăn mặt cho anh, "Đồ siêu thị, không xịn lắm, anh đừng chấp nha."

"Không đâu." Cố Khải nhận lấy khăn mặt, đầu ngón tay sượt nhẹ qua cậu.

"Tôi đi hâm đồ ăn sáng." Lưu Tiểu Niên đi vào bếp, đổ sữa đậu nành vào nồi.

Tiếng xoong nồi va chạm ấm áp truyền đến từ bếp, Cố Khải ngậm bàn chải đánh răng đứng trước gương, cảm giác ấm áp dâng trào tột đỉnh.

Buổi sáng ấy, đương nhiên là Cố tổng và Lưu Tiểu Niên cùng lái xe đi làm, trong mắt mọi người đều ánh lên vẻ hiểu mà, hiểu mà, tối qua đừng lỡn mợn quá nha!

Cố tổng vẫn nhớ vụ hẹn đi xem phim với Lưu Tiểu Niên hôm qua, bèn gọi nhờ trợ lý đặt vé dùm anh.

"Nhưng Tần tổng vừa gởi thiệp mời, cuối tuần là party kỷ niệm một năm ngày cưới của ổng." trợ lý nhắc nhở.

Cố Khải nhăn tít mày, cảm thấy bất mãn! Bắt thằng anh em còn đang trong tình trạng FA như anh phải bỏ vợ, đi tham gia party kỷ niệm ngày cưới của nó? Đúng là không phải thất đức bình thường!

"Cố tổng?" trợ lý gọi dò.

Cố Khải đành phải từ bỏ vụ đi xem phim, bật trình chat lên, báo cho Lưu Tiểu Niên biết kế hoạch có thay đổi.

Thực tế Lưu Tiểu Niên cũng không để ý lắm, dù sao phim lúc nào chả có.

Chớp mắt đã qua hai tuần, vào cuối tuần thứ ba bắt đầu từ lúc Lưu Tiểu Niên đi làm, toàn bộ phòng ban đều nhận được thông báo ―― Nhằm chúc mừng thị phần của công ty trên sàn bước lên một tầm cao mới, mời mọi người cuối tuần đến nhà hàng Uy Mãnh tham gia party hồ bơi.

"Nhớ phải mặc quần bơi!" sau khi đọc xong thông báo, Khương Đại Vệ không quên chêm thêm một câu.

"Tôi không đi đâu." Lâm Bình Bình thu dọn đồ đạc, "Dạo này bà dì tôi đến, không rảnh."

[Bà dì: cách nói lóng của "đến tháng"]

Lưu Tiểu Niên phụt nước, dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn Lâm Bình Bình, trong đầu xoẹt qua ba chữ "Người chuyển giới"!

Mọi người trong phòng cũng hóa đá cmnl! Cuộc sống gì đây trời, cuộc sống chẳng khác gì biển sao trên trời cao, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống, nổ banh tành thế giới quan của bạn!

"Mấy người nghĩ bậy bạ gì đó!" Lâm Bình Bình đỏ mặt rít lên, "Là dì tôi thật mà, thân thích, chị của mẹ tôi!"

"À. . . ." đám đồng nghiệp đồng loạt thở phào, nhưng song song đó lại thoáng chút thất vọng, chân tướng đúng là chả kích thích gì hết!

Lưu Tiểu Niên là vịt cạn điển hình, nhưng dựa theo lời Lý Hùng Mạnh thì ở những nơi đó thường có một cái hồ, rất cạn, chuyên dùng để nghịch nước, nên cậu quyết định đi mua một cái quần bơi, đề phòng trước chẳng khi nào lỗ.

Vì vậy vào giờ tan tầm thứ năm, Lưu Tiểu Niên chui đầu vào cửa hàng kinh doanh dụng cụ thể dục thể thao ở đối diện công ty, mua cái quần bơi đầu tiên trong đời mình.

Cố Khải đứng trên ban công phòng làm việc, nhìn theo Lưu Tiểu Niên đi ra từ cửa hàng, lại nhìn theo cậu vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, rồi nhìn cậu ăn món Quan Đông, mãi đến khi cậu khuất bóng ở ga tàu điện, anh mới quyến luyến dứt mắt, kế đó. . . . Đi mua một cái quần bơi giống y đúc Lưu Tiểu Niên, tuy màu sắc và hoa văn của nó đã vượt xa khả năng lý giải của Cố Khải, hoa văn màu lam còn tạm chấp nhận được, quả dâu tây trên mông thì quả là sỉ cmn nhục chỉ số thông minh mà! Nhưng đây là lựa chọn của Lưu Tiểu Niên, nên Cố Khải vẫn giữ vững quyết định, yêu cầu một cái SIZE lớn.

Nên thật chất có đôi khi tổng giám đốc cũng rất ấu trĩ.

Và hành động này, đã đặt nền tảng vững chắc cho lời đồn sẽ làm mưa làm gió thời gian sắp tới trong công ty.

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.