Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá cmn đáng lắm rồi

Phiên bản Dịch · 2396 chữ

Vì là ngày đầu tiên đi làm, nên Lưu Tiểu Niên cũng không có nhiều việc để làm, sau khi làm xong việc thì xắn tay áo định đi lau nhà.

"Đứng yên!" Khương Đại Vệ bật thét lên.

Lưu Tiểu Niên bị giật mình, "Chuyện gì chuyện gì?"

". . . . Cậu ngồi xuống!" Khương Đại Vệ niềm nở ấn cậu ngồi lại xuống ghế, "Tôi thích lau nhà nhất, đừng ai mong giành với tôi!"

"Phụt!" Lâm Bình Bình thanh nhã nay lại rất không thanh nhã mà sặc nước.

"Tôi làm việc xong rồi, dù sao cũng rảnh rỗi mà." Lưu Tiểu Niên ngồi nhấp nhỏm, "Không sao đâu, để tôi làm cho."

Làm xong việc là có ý gì? Suy nghĩ xoay vòng vòng trong đầu Khương Đại Vệ, lẽ nào cậu ta đang gián tiếp chỉ trích mình sắp xếp công việc cho cậu ta quá ít.

Đúng! Thỏ của Cố tổng, sao có thể chỉ làm ba công việc vặt vãnh! Hiển nhiên phải cho cậu ấy làm công việc cốt yếu!

Giờ phút này Khương Đại Vệ có loại ảo giác vất vưởng khi vén màn chân tướng, may mắn mình thông minh, nghe hiểu hàm ý trong lời cậu ta!

"Đây là hồ sơ và tài liệu khâu của chúng ta." Khương Đại Vệ thả một thùng giấy lên bàn cậu, "Đủ xem không?"

Nhìn một chồng tài liệu cũ đã ố vàng, tim Lưu Tiểu Niên run lên ―― sao có nhiều vậy chứ. Tiện tay rút một xấp, trang bìa trong viết mấy chữ lớn 'Bảng kế hoạch tài chính năm 98'.

Trạch nam khoa Văn Lưu Tiểu Niên chớp mắt có cảm giác đầu óc choáng váng, nhưng lại không tiện biểu đạt ra ngoài, chỉ đành nuốt nước mắt vờ vĩnh lật xem, đồng thời nhắn tin cho bạn thân Lý Hùng Mạnh ―― Sao họ lại bắt tao xem bảng kế hoạch tài chính mấy chục năm trước?

Lý Hùng Mạnh cấp tốc nhắn lại ―― Người mới, khó tránh bị bắt nạt, quen là được rồi.

Lưu Tiểu Niên chấp nhận số mệnh cất di động vào lại túi, tiếp tục thành thật xem bảng báo cáo tài chính. Đo lường tăng trưởng cùng kỳ, đại loại có thể đoán được ý của nó, còn đo lường tăng trưởng là cái quái gì nữa? Cân đối tài chính . . . . Tài sản ròng lợi nhuận ròng . . . . Lợi nhuận ròng sau thuế . . . . Lưu Tiểu Niên ngáp ngắn ngáp dài, cái mông đã nhích tới nhích lui liên hồi trên ghế.

Mọi người trong phòng làm việc đều mật thiết quan tâm nhất cử nhất động của Lưu Tiểu Niên, hiện giờ thấy cái mông của cậu không ngừng nhúc nhích, biểu hiện thì như bị đàn áp đến độ không nói thành lời, nhất thời cảm thấy như có con alpaca phi nước đại trong lòng, đây rõ ràng là biểu hiện của việc miệt mài quá độ mà!

"Tiểu Niên." Cố Khải đẩy cửa đi vào.

Tất cả mọi người đồng loại dựng ngón giữa trong lòng, định mệnh xa nhau còn chưa tới ba tiếng đã chạy đi tìm, đưa tình cái quái gì SHI hết đi!

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên đứng dậy, hắt xì một cái.

Đứng ngược hướng nắng, Cố Khải thấy xung quanh cậu có bụi bay phất phơ, vì vậy lật xem hồ sơ trên bàn, "Báo cáo tài chính năm 98, sao lại đi xem cái này?"

". . . ." Lưu Tiểu Niên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Khương Đại Vệ.

"Tôi muốn giúp cậu ấy mau chóng hiểu cơ cấu sách lược, hồi tưởng quá khứ song song với triển vọng tương lai!" Khương Đại Vệ trả lời dõng dạt.

"Em ấy chỉ phụ trách viết giới thiệu trò chơi, có liên quan gì đến tài chính?" Cố Khải quăng hồ sơ vào lại thùng giấy, "Tiểu Niên rất dễ bị dị ứng, sau này nên hạn chế tối đa đừng để em ấy tiếp xúc với những hồ sơ cũ kỹ này."

"Rõ!" Khương Đại Vệ rơm rớm nước mắt, mợ nó hóa ra là thụ bệnh tật!

"Tạm nghỉ một lúc, đi theo anh." Cố Khải vỗ vai cậu.

"Đi làm gì?" Lưu Tiểu Niên hỏi lại.

Còn chưa nói xong, Cố tổng đã đi tuốt ra cửa, Lưu Tiểu Niên đành phải đuổi theo.

Đi "làm" gì?!

Những từ này thật sự quá dễ gợi liên tưởng, tổ trò chơi "Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm", thừa thải nhất chính là gái và trai lắm chuyện, giờ phút này ai nấy sáng mắt, suy một ra ba, từ kích thước thảo luận tới tư thế, rối lại từ tư thế thảo luận đến thời gian, muốn ngừng không được được nước lấn tới dục hỏa đốt người dục tiên dục tử.

Lưu Tiểu Niên lần thứ hai hắt xì.

"Có cần uống thuốc dị ứng." Cố Khải hỏi, "Trán đỏ cả rồi."

"Không có gì, đợi lát nữa là khỏe thôi." Lưu Tiểu Niên xoa mũi, "Chúng ta đi đâu?"

"Hữu Ngạn." Cố Khải trả lời.

Đó là gì? Lưu Tiểu Niên không dám hỏi, bởi vì trước ngày đi làm Lý Hùng Mạnh từng căn dặn kỹ càng suốt nửa tiếng đồng hồ, không được để lộ bản thân là đứa ngơ không đẳng cấp.

"Mày ít nhiều gì cũng là tác giả, phải trưng hết khí chất ra, có biết không?" Lý Hùng Mạnh nói đến độ nước miếng tung bay.

Lưu Tiểu Niên kinh hồn bạt vía gật đầu, rất sợ ổng sẽ bay vào gặm sạch mình ―― quá hung tàn.

Hữu Ngạn là quán cà phê riêng của công ty, Cố Khải thay cậu gọi hồng trà và bánh ngọt, còn mình thì gọi một tách cà phê.

"Tại sao lại tới đây?" Lưu Tiểu Niên có hơi băn khoăn.

"Hiện tại là thời gian đàm thoại giữa tổng tài và nhân viên mới, truyền thống của công ty." Cố Khải trưng ra gương mặt cười thuần lương.

Nhân viên đang dọn bánh ngọt thoáng trượt tay, ở trong lòng rít gào mợ nó xạo sự, bà làm việc ở đây ba năm, đã gặp lão trò chuyện với nhân viên mới lúc nào đâu?!

"À." Lưu Tiểu Niên chớp mắt bốc lên thứ cảm giác như sứ mạng, ngồi ngay ngắn đặt tay lên gối.

Cố Khải lẳng lặng vò nhàu khăn giấy, gân xanh nhảy thình thịch trên tay, cứ tiếp tục moe ngơ kiểu đó thì đừng trách ông nuốt trọng mài!

"Nói chuyện gì?" Lưu Tiểu Niên ngồi nghiêm chỉnh.

"Bàn về ý kiến của em đối với trò chơi đi." Cố Khải lấy lại trạng thái bình thường, thả lưng dựa vào sô pha, cố gắng làm bản thân trở nên khí phách và cởi mở nhất có thể.

". . . . Nhưng tôi mới vào làm có ba giờ à." Lưu Tiểu Niên rất bối rối, "Hơn nữa toàn xem báo cáo tài chính." ngoại trừ cái tên trò chơi ra, cơ bản không biết cái quái gì hết!

Cố Khải hớn hở vuốt cằm, vậy bàn cái khác.

Từ lý tưởng cuộc sống sang đến phong hoa tuyết nguyệt, không được quá trắng trợn.

"Cuối tuần có phim mới công chiếu, chúng ta đi chung đi." Cố Khải nhịp ngón tay, "Mục đích chủ yếu là giúp em tìm linh cảm."

Xem phim tìm linh cảm? Lưu Tiểu Niên đực mặt ra.

"Đây là một bộ phim tình cảm lãng mạn, em có thể tham khảo thử, xem có đoạn nào có thể áp dụng vào tiểu thuyết hay trò chơi không." Cố Khải tỏ ra rất nghiêm túc, "Công ty rất coi trọng em, đừng làm mọi người thất vọng."

Lưu Tiểu Niên bị dọa đến đơ ra.

Một tiếng, hai tiếng, người trong tổ trò chơi đợi mãi vẫn không thấy Lưu Tiểu Niên quay về, trái lại Lâm Bình Bình trong lúc mua cà phê đã bắt gặp hai người đang tiếng nói tiếng cười, tức khắc trời long đất lở bàng hoàng bỡ ngỡ, chân trái đụng chân phải chạy tốc tốc về phòng làm việc báo tin.

Đồng nghiệp ai nấy đều mắt ngấn nước, ỷ bản thân là sếp rồi đi nói chuyện yêu đương trong giờ làm việc, ghét quá đi!

"Mau đi nghe ngóng!" Khương Đại Vệ đá Lâm Bình Bình ra khỏi phòng làm việc, "Chúng ta phải nắm chắc tin tức trực tiếp!"

Năm phút sau có người gõ cửa đùng đùng, mở ra, một cậu em chuyển phát nhanh đang ôm thùng đồ đứng ở cửa, "Xin hỏi 'Bình Bình phong hoa tuyệt đại' ở phòng làm việc này đúng không ạ?"

"Nickname có chỉ số IQ sỉ nhục người nghe như vậy, sao có thể ở phòng làm việc của tụi tôi chứ." Khương Đại Vệ uất hận giật lấy cái thùng trong tay cậu em chuyển phát nhanh rồi ký nhận, "Lần sau đừng có gọi lớn tiếng thế."

Cậu em chuyển phát nhanh mù đầu bỏ đi, mấy phút sau lại quành trở lại, "Còn Lưu Tiểu Niên, cũng ở chỗ mấy người hả?"

Thỏ của tổng tài cũng có chuyển phát nhanh? Khương Đại Vệ nhận thùng hàng, thử lắc lắc.

"Cái gì vậy?" ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên thấy rõ, "Tôi đoán là một bất ngờ nho nhỏ của Cố tổng!"

"Biết đâu là bom mìn tự chế của tình địch!"

"Mấy thứ như thuốc độc? Ethoxyethane? Dao găm? Búp bê không đầu."

Thảo luận sôi nổi, cậu em chuyển phát nhanh sau khi nhận tờ khai, phi như bay trong gió, cái phòng làm việc này nghiệp chướng nặng nề quá cỡ.

Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa lần thứ vang lên, Lưu Tiểu Niên đứng bên ngoài với vẻ áy náy, "Xin lỗi, tôi quên mang theo chìa khóa."

"Không cần xin lỗi, chúng ta thân như người một nhà mà!" Khương Đại Vệ cười như gió xuân đổi mùa, "Đúng rồi, trên bàn có hàng chuyển phát nhanh của cậu đó."

"Chuyển phát nhanh?" Lưu Tiểu Niên rất lấy làm ngạc nhiên, sao mới ngày đầu đi làm đã có hàng chuyển phát nhanh.

Đồng nghiệp chung phòng rất hài lòng với biểu hiện của cậu, đây mới là tình tiết nên xuất hiện trong tiểu thuyết chứ!

Lưu Tiểu Niên dùng dao rọc giấy cắt băng keo, nghe thứ âm thanh rẹt rẹt ấy, trong lòng mọi người đều háo hức, hận sao cổ mình không thể dài thêm một thước.

Trong thùng bưu kiện còn có một cái hộp nhỏ, trong cái hộp nhỏ còn có một túi nhựa màu đen, đến lúc Lưu Tiểu Niên mở hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng cầm được thứ đồ xù xì kia, thì hắn giật điếng người!

Người trong phòng cũng giật điếng người!

Vì trong tay Thỏ của tổng tài, đang cầm một cái JJ giả hùng vĩ!

"Đây là cái gì?" Lưu Tiểu Niên run giọng hỏi.

Đám con gái trong phòng đỏ hết cả mặt, Khương Đại Vệ khó khăn nuốt khan, trước bàn dân thiên hạ khoe khoan cái thứ đó có được không trời có được không trời, mợ nó đương nhiên là không được!

Nhưng cậu ta là Thỏ của Cố tổng, Khương Đại Vệ chỉ đành phải nuốt trọng lại tiếng rít gào, gắng tỏ ra hòa ái hết sức để nói, "Tiểu Niên, mau cất nó vào đi."

"Cái này không phải, không phải của tôi mà." Lưu Tiểu Niên khóc không thành tiếng, hai tay bất cẩn đụng phải công tắc, JJ giả lập tức rung động điên cuồng!

Xúc cảm truyền đến tay thật sự quá kinh khủng, Lưu Tiểu Niên dựng cả tóc gáy, quẳng JJ giả lên bàn!

Âm hưởng ong ong trở nên táo tợn hơn, JJ giả quằn quại khắp bàn, hiệu quả thị giác quá ư kích động, Khương Đại Vệ đành phải xắn tay áo xuất thủ, cắn răn cầm nó lên, rờ mó khắp nơi tìm công tắc.

Nhưng mờ cmn chứ cái công tắc tổ tông đó nằm ở đâu!

Vì vậy khi Cố Khải và Lâm Bình Bình cùng nhau đẩy cửa phòng làm việc ra, thì thấy ngay Khương Đại Vệ đang cầm cái JJ giả run bần bật bằng hai tay, biểu hiện rất lo lắng sờ tới sờ lui.

Dù đã thân kinh bách chiến tại thương trường lâu năm, Cố Khải vẫn bị khung cảnh trước mắt làm cho khiếp vía!

"Cái này thật sự không phải của tôi." Lưu Tiểu Niên còn đang rối rít phân bua, cầm cái thùng chuyển phát nhanh lên xem, "Có khi nào chuyển nhầm không . . . . Không đúng, cái này không phải của tôi, Bình Bình phong hoa tuyệt đại?"

Lâm Bình Bình một đời yêu nam che mặt xấu hổ gào lên, "Sao lại đi mở đồ của tôi, mấy người đáng ghét chết đi được!"

Lưu Tiểu Niên thút thít, "Xin lỗi, không phải tôi cố ý!"

Công cuộc tìm công tắc của Khương Đại Vệ không có kết quả, cuối cùng quyết định nhét JJ giả vào tay Lâm Bình Bình mà rống lên, "Mau tắt cái này đi cho ông!"

JJ giả phát ra tiếng phè phè hùng vĩ, tốc độ quất càng nhanh hơn. Lâm Bình Bình hiển nhiên không rành cấu tạo của nó, để công việc của đám đồng nghiệp không bị JB ảnh hưởng, cậu đành cuống quít dùng áo bịt nó lại, nhưng sau lại thấy cmn thô tục, vậy nên quăng vào ngăn tủ, tiếng ong ong duy trì liên tục không ngừng nghỉ. Lâm Bình Bình trong tình thế cấp bách đã đưa ra một quyết định sai lầm nhất trong đời, cậu đem JJ xoay tròn quăng vào ly nước của mình, hòng làm nó chập mạch!

Đó hiển nhiên là một hành động ngu xuẩn cực đoan, tính năng không vô nước của JJ giả xuất chúng không ai bằng, nó sung sướng xoay vòng trong ly nước, vẫy sữa chua đầy mặt Cố tổng!

Vì vậy mọi người lần thứ hai hóa đá, vì Cố tổng bị một cái JJ giả bắn mặt!

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.