Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ hôn đầu cơ bản chẳng đâu vào đâu

Phiên bản Dịch · 2368 chữ

Người được gọi là tham ăn, thì dù không đói bụng, cũng có thể ăn một tô lớn, ví như Lưu Tiểu Niên! Cậu một tay cầm xâu bánh gạo, một tay cầm đũa, miệng thì nhai nhồm nhoàm liên tục đậu hủ mà Cố Khải đút!

Nhìn cái mỏ nhỏ chu chu vễnh vễnh của vợ, Tổng giám đốc Cố kích động đến không thể khắc chế được, phắc có nên hôn một cái không nhỡ! Nhìn như cục rau câu siêu mềm siêu cưng! Hôn nhất định rất sướng! Mình không hề chờ mong cái vụ hôn lưỡi đâu ấy!

"Oái có hành!" Lưu Tiểu Niên phàn nàn.

Tổng giám đốc Cố lập tức bật hình thức trung khuyên, xoẹt xoẹt vớt sạch sành sanh hành, tốc độ cực nhanh, đúng thật cầm đũa như bay!

"Anh cũng ăn đi." Lưu Tiểu Niên tự nhiên thấy mắc cỡ, rõ ràng là ảnh muốn đi ăn khuya, vì sao cuối cùng người ăn chính lại biến thành mình!

"Anh nhìn em ăn." ánh mắt Tổng giám đốc Cố đặc biệt dịu dàng.

"Anh nhìn tôi ăn làm gì." Lưu Tiểu Niên đỏ mặt, ăn có cái quái gì đẹp đâu mà nhìn!

Má nó lẽ nào đang xấu hổ? Má nó vợ xấu hổ nhìn cưng thiệt cưng! Tổng giám đốc Cố hớn hở, lại múc cho cậu một muỗng cháo ngọt, dùng chất giọng chan chứa yêu thương để nói, "Ăn món này."

"Không ăn." lần này Lưu Tiểu Niên không há miệng, rất cương quyết lắc đầu!

Vật nhỏ này đang đắc sủng mà kiêu ngạo đây mà, lại đám ngỗ nghịch thế! Tổng giám đốc Cố thở dài trong lòng, chẳng qua là ỷ vào quả nhân thương mi xót mi, không nỡ phạt mi.

Hiển nhiên Lưu Tiểu Niên sẽ không ý thức được chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, Cố Khải đã bổ não ra một thước phim cung đấu ba trấm đẹp đẽ mà thê lương! Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt tổng giám đốc nhìn mình quá đỗi kinh khủng, bèn thử hỏi dò, "Chúng ta về nhé?"

"Không!" Tổng giám đốc Cố cự tuyệt ngay tắp lự, "Ngồi thêm một lát!"

"Nhưng chúng ta đã ăn xong rồi, có rất nhiều người đang chờ bàn." Lưu Tiểu Niên nhắc anh.

Cố Khải nhìn một vòng, quả nhiên chung quanh có rất nhiều người đứng, đều dùng đôi mắt tóa ánh xanh nhìn bàn này, trông như thể sắp hóa con mẹ nó sói rồi ấy!

"Vậy chút ta đi dạo một lát?" Cố Khải đứng lên, "Ăn nhiều, cần tiêu hóa."

"Nhưng mai còn phải đi làm nữa." Lưu Tiểu Niên nhìn đồng hồ, "Trời hừng sáng rồi."

"Tôi còn không sợ muộn, em sợ gì chứ?" Cố Khải bất mãn.

"Đương nhiên anh không sợ rồi." Lưu Tiểu Niên trưng ra cái mặt 囧 囧, anh dám kiểm tra chấm công của anh!

"Ngày mai cho phép em đi làm muộn." Cố Khải xoa đầu cậu, bản mặt trông y như thằng nhà giàu mới nổi!

"Anh thiệt độc tài." Lưu Tiểu Niên càm ràm.

Cố Khải vui à, "Ừ, tổng giám đốc độc tài yêu mèo nhỏ ngoan hiền."

"Gì chứ." Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, "Không được đổi tên truyện của tôi."

"Vậy đi được chưa?" Cố Khải thuận thế ôm vai cậu, gần như SƯỚNG! THĂNG! THIÊN! Mọe nó dáng người thiệt mảnh mai! Không biết trần trùi trụi thì sẽ thế nào! Cái mông đầy thịt chắc chắn rất tuyệt!

Đậu! Thiệt là chịu không nỗi mà! Máu trong người Tổng giám đốc Cố sôi lên sùng sục, lẳng lặng ép sát bờ vai cậu!

Lưu Tiểu Niên không xoay chuyển được anh, đành phải ngoan ngoan để anh lôi đi. Theo lý mà nói đàn ông với nhau quàng vai bá cổ là bình thường, nhưng anh có thể đừng ép sát thế không! Đau vai vãi!

Giờ phút này Cố Khải đang bận lâng lâng trong tâm tưởng của bản thân! Nếu đã ôm tới đây đây rồi, bước tiếp theo phải hôn luôn, hay phải tỏ tình trước nhỉ? Mẹ kiếp nửa đêm cô nam quả nam, không xảy ra chút chuyện gì đó thật có lỗi với bầu không khí này đó!

Đi qua khu ăn đêm náo nhiệt, hẻm nhỏ trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn le lói đôi bóng đèn đường. Tổng giám đốc Cố kích động chút thôi, đây rõ ràng là khung nền kinh điển để đè nhau ra ôm hôn đây mà đúng không, má nó bất chấp thôi! Anh bèn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn phớt qua đỉnh đầu của cậu! Cảm giác bản thân đã hồi hộp đến độ hít thở không thuận!

Nhưng Lưu Tiểu Niên lại chẳng có tí ti phản ứng nào, còn đang xem tin con mẹ nó nhắn nữa chớ! Vì khác biệt về chiều cao, lại thêm Cố Khải hôn quá lẹ, cơ bản là vừa đụng đến tóc đã rời khỏi với tốc độ ánh sáng, nên cậu vốn chẳng cảm nhận được gì sấc, nhiều lắm là thấy hình như người Cố Khải hơi loạng quạng.

Phắc! Tổng giám đốc Cố thất vọng nghĩ, sao có thể vậy chứ! Đây chính là nụ hôn đầu tiên đó!

"Ý, một giờ trước Bình Bình nhắn tin cho tôi nè." Lưu Tiểu Niên lẩm bẩm.

Lại còn nhắc đến người đàn ông khác! Độ bất mãn tăng tăng tăng!

"Cậu ấy hẹn tôi đi ăn khuya, cũng ở đây luôn à?" Lưu Tiểu Niên giật mình, trùng hợp dữ.

"Sao nửa đêm nửa hôm Lâm Bình Bình lại hẹn em?" Cố Khải bật chế độ cảnh giác ngay tức khắc, phắc lẽ nào vợ mình bị người ta đưa vào tầm ngắm?!

"Không phải cậu ấy, là cả tổ trò chơi, đáng tiếc tôi không thấy tin nhắn." Lưu Tiểu Niên đút lại điện thoại vào túi quần, "Nhưng không sao, biết đâu có thể gặp được."

Vừa dứt lời, từ đầu bên kia hẻm có một nhóm người đang sôi nổi ào vào, mặt người nào người nấy quen đến không thể quen hơn!

"Mọi người nói xem có khi nào giờ hai người họ đang chim cò, nên không thấy cả tin nhắn không?!" Tiểu Mã tỏ ra sướng cực bổ não hình ảnh, sau đó lia mắt thì thấy Cố Khải cùng Lưu Tiểu Niên hiện đang đứng trước mặt mình!

Đậu! Tiểu Mã giật mình há hốc mồm, mọe nó ảo ảnh chân thật vãi!

"Đó có phải sếp và nương nương không?" Khương Đại Vệ ngờ ngợ.

Con mẹ nó không phải ảo ảnh? Tiểu Mã bàng hoàng mang theo chút may mắn, may là vừa rồi không lớn giọng lắm!

"Sao giờ, chúng ta có cần trốn không?" Lạc Vi Nhã hồi hộp, thể nghiệm cảm giác nửa đêm giống trống khua chiên bắt gian tình!

"Trốn cái mọe cô chứ trốn!" Lâm Bình Bình khóc không ra nước mắt, "Sếp ngoắc chúng ta kìa!"

"Tuyệt đối không được căng thẳng!" tổ trưởng Khương bình tĩnh dặn dò mọi người, sau đó tập thể bày ra bản mặt như gặp phải niềm vui bất ngờ, cười tươi tắn bay đến, giả dối vãi!

"Chào sếp!" Khương Đại Vệ nhiệt tình sam sáp đến, "Ngài tự đi ăn khuya luôn à?"

... Đậu! Mọi người trong tổ dùng ánh mắt siêu khinh bỉ nhìn lướt qua ổng!

Đương nhiên Tổng giám đốc Cố không rảnh bận tâm sai sót trong lòng nói của ổng, anh tỏ ra rất phong độ hỏi cho có, "Đi ra ngoài chơi?"

"Dạ dạ dạ!" tập thể gật đầu.

"Xin lỗi, tôi không thấy tin nhắn của cậu." Lưu Tiểu Niên có hơi tiếc.

"Không sao không sao!" Lâm Bình Bình lật đật xua tay, má nó may mà cậu không thấy! Lỡ mà cậu thấy, lại vì tin nhắn đó mà bỏ mặc sếp, tôi nhất định sẽ bị sa thải oắc oắc oắc!

"Có người mới?" Cố Khải cảm thấy trong đám đông có một người khá lạ mắt.

"Phải phải, hôm nay vừa đến nhận việc!" Khương Đại Vệ đẩy cậu chàng lên trước, "Đào Nhạc Nhạc, mau báo cho sếp biết tên tuổi của cậu!"

... Đám tổ viên đã hoàn toàn tuyệt vọng với vị tổ trưởng của mình!

"Tôi tôi, tôi là không hồi hộp!" Đào Nhạc Nhạc đứng vặn xoắn góc áo, "Năm nay 52 tuổi!"

Cố Khải: ...

Lưu Tiểu Niên giật mình, "Nhìn anh thật trẻ."

"Không, không phải!" Đào Nhạc Nhạc sắp khóc đến nơi rồi, "Tôi tôi tôi chỉ mới 25!"

Cố Khải vịn trán, thể loại người gì thế này.

"Đừng hồi hộp!" Khương Đại Vệ chỉ tiếc dạy bảo không đến nơi đến chốn, "Từ từ... Nói!"

"Được rồi được rồi, các người đi chơi đi." Cố Khải thật sự chẳng có tâm trạng đâu mà nghe cậu chàng tự giới thiệu, "Chúng tôi về trước đi ngủ."

Phắc phờ phắc! Mọi người hơi bị kích động chút thôi, về ngủ! Sếp quả nhiên rất khí phách!

"Phải về à?" Lưu Tiểu Niên hơi tần ngần, thực ra mình rất muốn đi chơi chung với đồng nghiệp!

"Không được đi!" Cố Khải nhìn ra ý định nhỏ nhoi trong lòng cậu, nghiêm khắc gạt bỏ!

"... Vậy thì thôi." Lưu Tiểu Niên ỉu xìu, chỉ đành phải vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

Đám đồng nghiệp ngoài mặt thì rất bình tĩnh, trong lòng lại đang sôi trào, mẹ kiếp như đang xem phim điện ảnh ấy! Công tinh anh nghiêm khắc yêu thụ khả ái ngu ngơ, có cần dịu dàng nồng nàng thế không!

Sau khi nhìn theo tổng giám đốc và nương nương đi khuất dáng, Đào Nhạc Nhạc bỗng dưng nghiêm túc nhìn chằm chằm Khương Đại Vệ, "Tôi là Đào Nhạc Nhạc, năm nay 25 tuổi."

...

Mọi người rất ăn ý đi vòng qua cậu, hào hứng sôi nổi đi thẳng đến quán nướng.

"Đợi với!" Đào Nhạc Nhạc tuôn lệ đuổi theo, má nó chứ cùng mình luyện tập tí thôi cũng không chịu, đồng nghiệp mới đúng là không thân thiện!

Con đường vắng vẻ trong đêm lạnh, đi chưa đến nửa giờ, Lưu Tiểu Niên lại nhăn mặt hắt xì một cái.

Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, lúc này tổng giám đốc phải không ngần ngại cởi ngay áo khoác, dịu dàng khoác lên người cậu, độ anh tuấn nhất định sẽ tăng theo cấp lũy thừa!

Nhưng hiện thực hết lần này đến lần khác cứ không cho phép ngầu như thế, hôm nay Cố Khải chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, cởi ra rồi thì chỉ còn lại thân trần! Thành ra anh chỉ có thể tự khiển trách bản thân đã không suy nghĩ chu toàn!

"Chúng ta đón xe đi." Lưu Tiểu Niên cảm giác mình sắp bị đông lạnh rồi.

"Không!" Tổng giám đốc Cố cương quyết phản đối, còn chưa nắm tay mà!

"Nhưng tôi lạnh quá." Lưu Tiểu Niên có hơi 囧.

Tổng giám đốc Cố lặng lặng quàng vai cậu, vô cùng tình củm hỏi, "Còn lạnh không?"

Lưu Tiểu Niên rất thành thật hắc xì thêm tiếng nữa!

Đậu! Tổng giám đốc Cố có chút bần thần! Nhưng do thấy người trong lòng đã bắt đầu run run, nên dù có ngàn điều không muốn vạn điều không đành cũng chỉ có thể ra đứng ven đường chặn xe.

Một chiếc xe Jeep đen dừng lại ngay trước mặt hai người họ, Lưu Tiểu Niên bật người căng thẳng, cậu giật nhẹ ống tay áo của Cố Khải, cẩn thận căn dặn, "Không nên ngồi xe đen, tài xế ba cái xe này hay khống giá lắm!"

Má nó vợ cưng ghê! Tổng giám đốc Cố nghiêm túc gật đầu, "Ừ!"

Hồ Vân Phi mở cửa xe, "Đi đâu?"

"Không đi đâu cả!" Lưu Tiểu Niên cướp lời của Cố Khải, tỏ thái độ từ chối rất quyết liệt!

Cố Khải cong môi không nói lời nào, phắc chứ ngơ chết đi được, thật muốn hôn lưỡi nồng nhiệt một phen quá!

"Vậy hai người đứng ở ven đường làm gì?!" Hồ Vân Phi khó hiểu.

"... Vì vì chúng tôi đang hóng gió!" Lưu Tiểu Niên rất nghiêm túc.

"Cuối cùng thì có lên xe không hả? Tôi đang bận về nhà đấy!" Hồ Vân Phi bực mình nhìn qua Cố Khải.

Ông về nhà thì liên quan cái mọe gì với tụi tôi, thời buổi này tài xế xe đen ngang ngược vãi! Lưu Tiểu Niên rất bất mãn, cậu hung dữ lườm lại Hồ Vân Phi, "Vậy đi nhanh chút đi, chúng tôi không ngồi xe của ông đâu!"

Đúng là khó hiểu, Hồ tổng giám đóng cửa xe cái rầm, đạp chân ga phóng như bay.

"Khụ khụ." Lưu Tiểu Niên bị bui làm cho sặc sụa, bèn tức giận siết nắm tay, "Lần sau phải ghi lại biển số xe khiếu nại ổng!"

Cố Khải nhịn cười rất cực đấy, anh dịu dàng xoa đầu vợ, "Ừm, nghe lời em."

Má nó cảm giác phụ xướng phu tùy thế này, thật tuyệt hảo!

Sau khi đuổi xe đen của Hồ tổng giám đi rồi, hai người đứng cả buổi vẫn không đón được chiếc xe khác, chỉ đành phải tiếp tục lủi thủi đi bộ. Lưu Tiểu Niên vừa mệt vừa lạnh, hết ngáp lại hắc xì, thật có thể nói là thảm đến đỉnh điểm.

"Mệt lắm à?" Cố Khải hỏi cậu.

"Không muốn đi nữa." Lưu Tiểu Niên là trạch nam thiếu vận động, chưa từng đi bộ lâu đến vậy!

"Ở cách trước không xa, rẽ ngoặt có một nhà hàng." Tổng giám đốc Cố ngoài mặt thì bình tĩnh, nhìn như lỡ đễnh nhắc đến, trên thực tế đã hồi hộp đến hít thở không thông luôn rồi đây này!

Mẹ kiếp động phòng hoa chúc này nọ lọ chai, chỉ cần nghĩ đến thôi đã kích cờ động rồi!

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.