Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thằng em thấy rất lo lắng

Phiên bản Dịch · 2195 chữ

Ông anh cảm giác khí huyết hơi ngược chiều, mẹ kiếp sao thằng em có thể ngu đến trình độ này, mình đã nói trắng ra thế còn gì!

Vậy nên anh thở dài, vẻ mặt càng trầm trọng hơn.

"Anh." thằng em hoảng hồn nhìn anh, "Anh sao vậy?"

Ông anh hít sâu, quyết định thí hết, nghiêm túc nói, "Đời người giống như một sợi xích lăn tròn, có đôi khi khó trách khỏi bị tháo mắc, nhưng thường nhờ vào những mắc xích không trọn vẹn ấy, nên sợi xích mới có thể lăn chậm lại, để chúng ta có thể thưởng thức nhiều phong cảnh xinh đẹp ven đường hơn, em hiểu không?"

Hiểu cái mọe anh! Thằng em rốt cuộc bị dọa bật khóc, cậu chụp tay ông anh cố mạng mà lắc, "Có phải anh trúng tà rồi không, anh mau tỉnh mau tỉnh!"

Phắc triển khai cái kiểu quái gì thế này! Ông anh hóa đá bay tung tăng trong gió, như con rối mặc cậu lắc qua lặc lại, nhìn thoáng qua thật sự rất giống bị oan hồn chiếm xác!

Nên thằng em càng khủng hoảng hơn, cậu luống cuống tháo bùa hộ mệnh trên cổ xuống, nhét vào trong miệng anh mình, hô to, "Tà linh thối tán!"

"Cố Hi!" cuối cùng Tổng giám đốc Cố cũng xù lông, quay trở về làm ông anh bạo lực lại bừng bừng khí phách!

"Anh!" thằng em cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, rơm rớm nước mắt nhào vào lòng anh mình, "Anh có biết, anh vừa bị trúng tà đó!"

Ông anh cảm giác mình rất muốn khóc.

"Cuối tuần em sẽ đến miếu dâng hương." thằng em ngưỡng cái mặt khóc như mèo lên, "Trai giới tắm rửa, đi xin mấy cái bùa về!"

...

"Em nên đi ngủ sớm thì hơn." trong lòng ông anh dâng trào cảm giác thoát lực.

"Dạ." thằng em ngoan ngoãn chui vào chăn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cẩn thận căn dặn, "Anh nhất thiết không được có chuyện gì đấy!"

Ông anh tuôn lệ rồi lại xót xa, mẹ kiếp tao có thể có chuyện gì chứ, tao là sợ mày có chuyện đấy!

Lúc đi ra khỏi phòng thằng em, trùng hợp đụng trúng Lưu Tiểu Niên đang bưng một thố bánh rưới mật đi đến.

"Tổng giám đốc Cố." Lưu Tiểu Niên cười tít mắt chào hỏi, hai bên má phồng phồng.

"Sao đã khuya vậy còn ăn?" Cố Khải xoa đầu cậu.

"Truyện của tôi còn chưa viết xong, đói bụng." Lưu Tiểu Niên mặc đồ ngủ, tóc hơi rối, SIÊU! MOE!

Thành ra Tổng giám đốc Cố tạm thời quẳng thằng em qua một bên, "Truyện nào chưa hoàn?"

"... Trùm tổng yêu mèo ngoan." Lưu Tiểu Niên nói như kiểu hết hơi.

Ông phắc! Tựa truyện sao mà phù hợp thực tế dữ vậy! Tổng giám đốc Cố thoáng trở nên nhộn nhạo, anh bưng cái thố từ tay vợ, vươn tay ôm vai cậu kéo đi, "Cho tôi xem thử."

"Đừng mà?" Lưu Tiểu Niên gần như tuôn lệ, "Còn chưa viết xong, rất ấu trĩ."

"Ấu trĩ cũng phải xem." Cố Khải cương quyết lôi người vào phòng!

Lưu Tiểu Niên hoàn toàn không lay chuyển được anh, đành phải mặc anh ngồi vào trước máy tính của mình!

"Hiên Viên Long Tường?" Cố Khải ca ngợi, "Tên nam chính rất hay!"

Lưu Tiểu Niên: ...

Cố Khải hăng hái bừng bừng xem tiếp, cuộc tình của nam nữ chính trải qua nhiều hiểu lầm cùng đau khổ quằn quại cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng tình nhân sẽ thành thân thuộc! Đêm tân hôn, Hiên Viên Long Tường nhìn cô vợ xinh đẹp của mình, hôn lên nơi mềm mại ——

"Sao hết rồi?" Tổng giám đốc Cố thấy khó chịu chút thôi, cảnh H đó!

"Vì tôi xuống dưới lấy bánh bông lan." Lưu Tiểu Niên nghiêm chỉnh giải thích.

"Nơi mềm mại là nơi nào?" Tổng giám đốc Cố hỏi một vấn đề rất vô lại.

Lưu Tiểu Niên hơi ấm ớ, "Miệng."

"Viết đến hay!" Cố Khải vỗ bàn.

...

Lưu Tiểu Niên bần thần hỏi, "Vậy tôi có thể viết tiếp không?"

"Viết đi." Cố Khải rất hào phóng.

"Nhưng anh đang ngồi trên ghế của tôi." Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười.

Bởi vì ông muốn ôm mi đấy! Tổng giám đốc Cố tự rít gào trong lòng, rồi vẫn hậm hực tránh ra chỗ khác.

Lưu Tiểu Niên gõ chưa được mười chữ, đã cảm giác cái cổ của mình sắp bị ánh mắt sáng quắc sát thương rồi, đành phải hết sức bất đắc dĩ ngoái đầu qua, "Anh không đi nghỉ?"

"Tôi không buồn ngủ." Cố Khải ngồi ở cạnh giường, "Ngồi chơi với cậu."

Ngồi chơi với tôi làm gì chứ chứ ứ ứ! Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt, bị anh nhìn chòng chọc thế, trên cơ bản cậu gõ một chữ cũng chẳng xong!

"Kẹt ý tưởng?" thấy cậu ngồi lặng người cả buổi, Cố Khải hỏi han kiểu rất quan tâm.

"Ừm." Lưu Tiểu Niên lưu file lại, "Không viết nữa."

"Vậy đi ăn khuya?" Cố Khải rủ rê cậu.

"Bây giờ?" Lưu Tiểu Niên giật mình, "Đã mười giờ rồi."

"Mười giờ ăn khuya, cực chuẩn." Cố Khải đặt bánh bông lan lên bàn, "Đi thôi."

"Nhưng ——"

"Không nhưng nhị gì hết." tổng giám đốc giở thói ngạo mạn khí phách, "Anh xuống dưới lầu đợi em, thay đồ rồi xuống."

Lưu Tiểu Niên sầu não, sao lại độc tài thế chứ...

Có điều dù không phải muốn đi cho lắm, nhưng đối phương là ông chủ của mình, lại thu lưu cho mình ở lại nhà ảnh, nói kiểu gì cũng không thể ngụy biện từ chối, chỉ đành phải thay đồ rồi xuống.

Vợ thật là nhu mì nghe lời! Tổng giám đốc Cố rất sung sướng, "Đi thôi."

"Anh xịt nước hoa?" Lưu Tiểu Niên khịt khịt mũi, kiểu rất ngạc nhiên luôn ấy.

Phắc! Nói trắng ra thế làm gì! Trên thực tế Tổng giám đốc Cố không phải chỉ xịt mỗi nước hoa, còn chải chuốt tóc tai, thay đồ mới, má nó đấy chính là sức mạnh của tình yêu! Anh bình tĩnh đổi hướng câu chuyện, "Muốn ăn gì?"

Lưu Tiểu Niên suy nghĩ trong giây lát, "Phố ăn đêm? Tôi biết một quán cay Tứ Xuyên rất ngon."

"Được." Cố Khải vui vẻ đồng ý.

"Nhưng giá rất thấp nha." Lưu Tiểu Niên nhắc nhở anh.

"Không thành vấn đề." Cố Khải hoàn toàn không ngại, mẹ kiếp sao lại có thể để ý chứ, vui còn không kịp nữa là! Cay thì sao, phải kích thích mới trợ lực được!

"Vậy đi thôi." Lưu Tiểu Niên cầm áo khoác để trên sô pha của anh lên, "Chỗ đó đậu xe không tiện, mình đón xe đi."

Phắc vợ hiền lương thục đức vãi! Tổng giám đốc Cố cảm thấy bản thân rất rất hạnh phúc! Hai người cùng nhau ra ngoài ăn khuya, thật lãng mạn!

Quán cay Tứ Xuyên mà Lưu Tiểu Niên nói tuy nằm ở chỗ khá hẻo lánh, nhưng vì rất có tiếng, nên đại đa số tài xế đều biết, cũng không khó tìm. Tuy trời đã gần hừng đông, trong quán vẫn đông đúc náo nhiệt, đến cả lề đường cũng kê đầy bàn ghế.

"Muốn ăn gì?" Cố Khải hỏi, "Anh đi lấy."

"Để tôi." Lưu Tiểu Niên lấy cái mâm, "Tôi khá rành chỗ này, lần này tôi mời."

"Được." Cố Khải vui à, ngồi nhìn theo cậu vào trong quán lựa chọn đồ ăn.

Vợ quả nhiên rất giỏi giang! Ăn cũng không cần mình trả tiền! Trong lòng Tổng giám đốc Cố bỗng dưng sinh ra thứ cảm xúc hạnh phúc được bao nuôi!

Mấy phút sau, hai phần đồ cay Tứ Xuyên bự chảng được bưng lại, còn có mấy món nhắm và bia, mùi thơm xông mũi phong phú khác thường.

"Không phải em bị dị ứng cồn à?" Cố Khải hỏi cậu.

"Gọi cho anh." Lưu Tiểu Niên lắc lắc cái chai đo đỏ trên tay, "Tôi uống trà lạnh."

Cố Khải thấy đáng tiếc chút thôi, chi tiết say rượu làm bậy tuyệt vời biết bao, để hụt thì đáng tiếc cỡ nào!

"Anh ăn cái này nè." Lưu Tiểu Niên gắp cho anh một cục thịt viên, "Ăn ngon lắm luôn!"

Đút ăn thật tuyệt con mẹ nó vời mà! Tổng giám đốc Cố kích động há miệng, kết quả Lưu Tiểu Niên bị run tay, cục thịt rơi cái bẹp xuống áo Armani của Tổng giám đốc Cố!

...

"Xin lỗi." Lưu Tiểu Niên có hơi hơi 囧.

"Không sao." Cố Khải hoàn toàn không để bụng, mau đút cho ông xã cục khác nào!

"Anh tự ăn đi." Lưu Tiểu Niên đưa đũa qua cho anh.

Phắc! Tổng giám đốc Cố siêu cụt hứng, cúi đầu hậm hực húp mì sùm sụp! Sau đó rất mất hình tượng mà phun ngược trở ra, mẹ kiếp sao nóng dữ vậy!

"Anh không sao chứ?" Lưu Tiểu Niên sợ hơn cả anh.

Biểu hiện của Cố Khải rất xoắn xuýt, "Không sao không sao."

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng mì là mì vừa vớt từ trong nồi nước sôi ra đấy! Trên bề mặt còn có một lớp mỡ giữ ấm! Lưu Tiểu Niên hấp tấp khui một chai nước lạnh đưa cho anh, "Uống mau lên."

Cố Khải nốc ừng ực một hơi hết hơn nửa chai, cảm giác bỏng rát trong miệng mới dịu xuống đôi chút!

"Há miệng để tôi xem thử xem." Lưu Tiểu Niên rất lo lắng.

Cố Khải sửng sốt.

"Mau lên!" Lưu Tiểu Niên lại đưa mặt lại gần hơn, ánh mắt chăm chú tập trung.

Phắc! Tổng giám đốc Cố đột nhiên có chút chút gì đó khẩn trương! Có cần áp sát thế không!

"Mau nào." Lưu Tiểu Niên còn đang hối anh.

Tổng giám đốc Cố gian nan nuốt nước miếng, hai chữ vừa rồi có thật không phải đang nũng không? Có thật không phải đang làm nũng không? Có thật không phải đang làm nũng không? Ngữ điệu vừa êm ái vừa dễ cưng lại vừa véo von, giống như con chim sơn ca khả ái!

"Làm gì mà đờ ra thế?" Lưu Tiểu Niên lắc lắc tay trước mặt anh.

Cái hành động há mỏ ra dù là ai làm đi chăng nữa, cũng không thể nào đẹp mắt át người được, thành ra Tổng giám đốc Cố chỉ đành phải gồng mình làm ra điệu mở mo đẹp nhất có thể.

"Ừm, không bị phỏng, chắc lát là đỡ thôi." sau khi kiểm tra sơ qua Lưu Tiểu Niên mới an tâm, "À mà anh có một cái răng sâu đấy nha."

Tổng giám đốc Cố lập tức ngậm miệng vất vưởng theo gió, cái thứ răng sâu mất mặt thế mà lại để cho vợ nhìn thấy, đúng là thất bại mà!

"Còn ăn được nữa không?" Lưu Tiểu Niên hỏi anh.

"Đương nhiên được!" Cố Khải thề sống chết phải bảo vệ quyền lợi cùng ăn khuya với vợ mình!

"Vậy đợi thức ăn nguội bớt rồi hãy ăn." Lưu Tiểu Niên giúp anh lấy một đĩa riêng, gặp một ít thức ăn, "Ăn mấy món này trước đi!"

Nhìn hành động ân cần chu đáo của cậu, Cố Khải cảm giác vành mắt thoáng nong nóng, sau đó không kìm lòng được nhớ đến một câu thoại kinh điển trong truyện ngôn tình thể loại vương gia —— Đồ tiểu yêu tinh dụ dỗ nhà mi, quả nhân bị mi làm hư rồi!

Thật sự rất hợp hoàn cảnh!

Quán nhỏ dưới ánh đèn lập lòe, trong không khí ngập tràn mùi thức ăn mê người, người xung quanh ầm ĩ, nhìn thoáng qua mỗi một người đều rất hạnh phúc.

Cố Khải bên thổi nguội chén đậu hủ cho vợ, bên nghĩ cách làm thế nào để có thể đường đường đút em ấy ăn trông cho tự nhiên, nhưng không đợi anh suy tư, di động đã reng ting ting.

"Anh!" giọng Cố Hi nghe hết sức khủng hoảng, "Hai người hiện không có nhà?"

"Ừ, xảy ra chuyện gì à?" Cố Khải bị làm cho sợ hơn cả cậu.

"Mau về mau về!" Cố Hi sốt ruột, "Dạo này anh bị âm thịnh, sao có thể nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài hả, coi chừng bị oán linh chiếm xác!"

... Phắc!

Tổng giám đốc Cố bình tĩnh cúp điện thoại.

"Ai vậy?" miệng Lưu Tiểu Niên bị cay đến đỏ hỏn, hiếu kỳ hỏi.

"Bán bảo hiểm." Cố Khải múc một muỗng đậu hủ đưa đến bên miệng cậu, "Há miệng."

Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn ngậm muỗng, vừa ăn vừa cảm khái, thời buổi này bán bảo hiểm chuyên nghiệp ghê, đã hơn nửa đêm còn lặn lội tìm khách!

Cuộc sống thật không dễ!

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.