Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi đau xoay chuyển (3)

Phiên bản Dịch · 1352 chữ

Biệt thự nhà họ Hắc, phòng người hầu nữ

"Khốn kiếp! Không phải đã bảo mấy người khiêng về rồi sao? Tại sao lại té xỉu ở cổng chính!"

Hắc Diêm Tước nóng nảy quát bọn người hầu, âm thanh phá vỡ sáng sớm yên tĩnh, không khí nhẹ nhàng khoan khoái quanh quẩn biệt thự nhà họ Hắc được phá lệ đổi mới sau cơn mưa.

Vậy mà, khi buổi sáng hắn tỉnh dậy lại được người hầu tiến đến cho biết, con bé kia đột nhiên té xỉu trong bụi hoa ở cổng chính! Trong ngực là con chó nhỏ gầy như cây tăm !

"Tiên sinh, thật sự trước đó chúng tôi có khiêng Tường Vi trở về rồi, nhưng mà về sau…" mấy người hầu đều nhìn về phía thím Hắc sau lưng, không dám lên tiếng.

Cái trán Thím Hắc toát ra mồ hôi tiến lên: "Tiên sinh, tối hôm qua thật sự tôi có đến nhà gỗ nhỏ, chỉ là hỏi Tường Vi xem có biết vị trí cháu gái Mai Linh của tôi hay không, sau đó trở về phòng, tôi thật sự là không biết Tường Vi làm sao té xỉu ở cổng chính!"

Thím Hắc nói xong cực kỳ vô tội, thân thể mập mạp vô cùng ngay thẳng, len lén liếc Tường Vi nằm mê man trên giường đang được bác Ân tiêm, trong đầu không khỏi âm thầm nguyền rủa, muốn chết cũng không chết ở bên ngoài, cố tình chỉ kém có một bước như vậy đã chết ở cổng chính rồi!

Ánh mắt lạnh lùng hung ác của Hắc Diêm Tước nhìn lướt qua thím Hắc cùng mấy người làm, giữa hai lông mày lộ ra tức giận nồng đậm: "Cho nên, có phải các người đang nói cho tôi biết, cô ta dự định mang theo một con chó chạy trốn hay không!"

Âm thanh phẫn nộ của hắn chấn động khiến cho thím Hắc cùng người hầu ngay cả thở cũng không dám!

"Đúng, đúng , tiên sinh, Tường Vi tối hôm qua còn khóc sướt mướt với tôi, nói là, nói là…." thím Hắc lên tiếng nói dối, mặt không đỏ thở không gấp, chỉ sợ tiên sinh giận lây sang bà.

"Nói gì?" Hắc Diêm Tước lạnh lùng hỏi.

"Tường Vi tiểu thư nói, ở nhà họ Hắc không vui vẻ, muốn rời khỏi nơi này! Tiên sinh ngài muốn trách thì trách thím Hắc tôi đi! Là tôi không có khuyên Tường Vi, cho nên cô ấy mới có thể trốn đi trong cơn mưa to đêm qua"

Thím Hắc nói xong, giọng nói nghẹn ngào, nếu như có tiếng khóc mà khiến tiên sinh tin tưởng lời của bà, như vậy bà không ngại khóc ra một thùng nước !

Bọn người hầu không dám hé răng, lời nói của thím Hắc cũng không phải không có khả năng, dù sao mắt mấy người bọn họ đều nhìn thấy Tường Vi chịu hành hạ!

Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Diêm Tước lạnh nhạt, con mắt chim ưng đen như mực híp lại, nhìn về hướng cô gái nhỏ bên trong mái tóc tán loạn trên gối, chợt, trong mắt nháy mắt đông thành băng, rất tốt, cô ta lại dám chạy trốn!

Nhất thời, trong căn phòng người hầu nữ tràn ngập hơi thở âm lãnh, khiến bọn người hầu không khỏi rùng mình một cái!

Người trước khi có được tự do, tự tiện chạy ra khỏi nhà họ Hắc, là phạm vào đại kỵ của nhà họ Hắc!

Tiếp theo là một hồi trầm mặc, tiên sinh không nói gì, bọn người hầu cũng không dám rời đi, chỉ có thể lẳng lặng chờ tiên sinh xử lý, xử phạt bọn họ thất trách, hoặc là quyết định số mạng Tường Vi như thế nào!

Bỗng dưng "Bác Ân, nghĩ biện pháp cho cô ta lập tức tỉnh lại cho tôi!" Âm thanh kia, lạnh lẽo không có một tia nhiệt độ, lại rất trầm tĩnh, giống như trận gió lạnh trước cơn bão táp.

Bác Ân không khỏi kinh ngạc!

Mấy người hầu cũng lạ!

Hắc tẩu nhịp tim như sấm, nếu như con bé này tỉnh, đến lúc đó khai ra bà, vậy thì làm thế nào?

"Tiên sinh, tối hôm qua Tường Vi đã sốt cao không lùi, cộng thêm cả đêm dính mưa, nếu như không xử lý tốt, sợ sẽ gây ra viêm phổi, đến lúc đó sẽ gay go!" bác Ân cẩn thận nói từng li từng tí, trong lòng mặc dù thương yêu đứa nhỏ Tường Vi này, nhưng là cô không nên dùng loại phương thức chạy trốn này, tiên sinh là người cao ngạo, trừ phi hắn không cần, nếu không không người nào dám chạy.

"Đây đều là do cô ta gieo gió gặt bão! Bác Ân, đừng để cho tôi nói lại lần thứ hai, lập tức khiến cô ta tỉnh lại!"

Lời nói cứng rắn của hắn không người nào dám phản bác, len lén vì Tường Vi toát mồ hôi lạnh, bác Ân không thể làm gì khác hơn là làm theo.

Âm thầm thở dài một hơi, tiêm cho Tường Vi một mũi cuối cùng, bác Ân lúc này mới dùng ngón cái, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt cô, đè xuống vị trí nhân trung của cô, giữ một lúc lâu rồi nhỏ giọng kêu: "Tường Vi? Tường Vi?"

Trong mơ mơ màng màng, Tường Vi giống như nghe được giọng nói hiền lành ôn hòa đang kêu gọi cô, nhưng cả người nóng quá, thật khó chịu.

" Tường Vi, tôi là bác Ân, tỉnh, tỉnh." Bác Ân vừa vỗ về Tường Vi, vừa dịu dàng gọi.

Có người đang gọi cô, cô nghe được, nhưng người nọ đang ở đâu vậy? Cô mở mắt không ra, rất mệt mỏi.

Một lúc lâu, bác Ân cũng không có đánh thức Tường Vi, Hắc Diêm Tước trầm giọng với người làm: "Các ngươi đi ra ngoài."

"Dạ, tiên sinh."

Bọn người làm như là thở phào nhẹ nhõm một hơi, cung kính mà lui ra.

Nhưng thím Hắc lại lo lắng, bà sợ Tường Vi tỉnh lại sẽ nói ra chuyện tối ngày hôm qua, nhưng tiên sinh để cho bọn họ đi ra ngoài, lại không thể không nghe.

"Bác Ân, người cũng đi ra ngoài." Hai hàng lông mày của hắn chau chặt, nói nhỏ một tiếng, nhưng con ngươi u ám từ đầu đến cuối không rời đi bóng người nhỏ bé đang mê sảng trên giường.

Bác Ân gật đầu một cái, lo lắng liếc mắt nhìn Tường Vi, tiếp theo rời khỏi phòng người làm nữ, tỉ mỉ đóng cửa lại.

Trong phòng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, tựa như cất giấu bất ổn mơ hồ nào đó.

Hắc Diêm Tước ngồi ở mép giường, ánh mắt chim ưng tỉ mỉ ngắm nhìn cô một lúc lâu, vén tóc của cô lên, tiếp theo, cúi xuống——

Hai bờ môi mỏng lạnh bao trùm trên đôi môi tái nhợt của cô, mạnh mẽ cạy ra hàm răng của cô, cướp lấy mùi hương thơm ngát đặc biệt thuộc về cô.

Mặc dù thân thể gầy yếu phía dưới không ý thức run lên, mặc dù cơ thể cô nóng hổi, nhưng hắn không còn kiên nhẫn đợi cô tỉnh lại, hắn ghét nhìn bộ dáng trầm lặng của cô, đối với một con rối gỗ không có phản ứng, trò chơi này cho dù như thế nào cũng không đủ chơi đùa thật vui!

Môi của hắn nuốt lấy hết môi cô, dùng sức khẽ cắn.

Cho đến khi cô cảm thấy giống như đang bị gặm cắn, cho đến khi hô hấp của cô càng ngày càng khó khăn, giống như người đàn ông điên cuồng hung ác trong trí nhớ kia, cô tựa như nhìn thấy con ngươi tức giận của hắn, môi mỏng lạnh lẽo của hắn đang từng bước tới gần cô——

Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình của Thích Thích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.