Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật ngại quá

Phiên bản Dịch · 1978 chữ

Trạm kiểm soát Xuyên Mạc chính là chỗ giao nhau giữa Bắc Mạc Vực và Xuyên Bắc Vực.

Là khu vực chỗ giao nhau, mặc dù Trạm kiểm soát Xuyên Mạc không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ.

Diện tích Trạm kiểm soát Xuyên Mạc chỉ có bốn km vuông, nhà trọ, dịch trạm, quán ăn, thị trường giao dịch cái gì cần có đều có, dù sao trạm kiểm soát nằm giữa hai bên thành thị nên cũng có một khoảng cách.

Bọn người Lâm Nam vượt qua ba ngày thời gian, Đỗ Thương dẫn đội, đi theo đội ngũ Phủ Thành Chủ phái ra, từ Bắc Mạc Thành đi vào Trạm kiểm soát Xuyên Mạc.

Mà trong ba ngày này, Lâm Nam cũng không có rảnh rỗi, vấn đề làm Lâm Nam hoang mang lâu nhất, chính là Trúc Cơ.

Từ công pháp mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì, tu hành cho tới nay đều rất thuận lợi, linh lực trong cơ thể cũng dựa theo công pháp vận hành một chu thiên lại một chu thiên, từ lúc tu luyện đến nay, Lâm Nam cũng có thể tinh thuần linh lực trong cơ thể mình, nhưng mà không nghĩ tới bây giờ, linh lực trong cơ thể đã bị mình tinh thuần đến trình độ không còn có phản ứng.

Nhưng mà từ đầu đến cuối Lâm Nam không hề cảm giác được một tia bình cảnh, cho dù làm như thế nào, đều không đột phá nổi một tầng bình chướng Trúc Cơ.

Theo như Thẩm Vân nói, giai đoạn Trúc Cơ, cũng chính là rèn giũa đại đạo chi cơ, mà trình độ lý giải đối với thiên địa vạn vật khác nhau, cũng dẫn tới mỗi người sáng tạo ra Trúc Cơ khác nhau, đương nhiên cũng chú định tương lai mỗi người khác biệt.

Mà thế giới này, có người Tu Trường Sinh Đạo, có người Tu Vô Tình Đạo, có người Tu Sát Sát Sinh Đạo, đơn giản mà nói, chính là ngươi muốn đi một con đường như thế nào.

Ví dụ như bên trong Vô Tẫn Môn, Thẩm Vân là Luyện Đan Đạo, Hồng Tây là Thao Thiết Đạo, đều là con đường chính bọn hắn lựa chọn, cho đến khi tu vi cao thâm hơn, đạo cơ thành thục, cảm ngộ đối với thiên địa, sau khi lý giải đạo càng thêm khắc sâu, lập tức sẽ hình thành đạo tâm, mãi cho đến cảm ngộ được thiên địa đại đạo, cuối cùng phi thăng thành tiên.

Lâm Nam đối với cái lý giải này, hiểu chính là, ngươi quyết định muốn chơi Chiến Sĩ, hay chơi Pháp Sư, hoặc là chơi Thích Khách a.

Ba ngày tiến về Trạm kiểm soát Xuyên Mạc, trên chiếc xe chuyên môn được an bài cho đám người Vô Tẫn Môn, lần đầu tiên Lâm Nam nghiêm túc suy tư về mặt tu luyện.

Dù sao Lâm Nam cũng không phải người sinh trưởng ở thế giới này, tại Lâm Tiên Giới, mục tiêu của tất cả mọi người tựa hồ cũng chỉ hướng đến một chuyện, vũ hóa phi thăng.

Nhưng mà Lâm Nam thì khác, vốn chỉ là một viên chức nhỏ trên Địa Cầu, mục tiêu của Lâm Nam cũng chỉ là có xe có phòng, rồi mới cùng bạn gái của mình kết hôn sinh con, hạnh phúc vui sướng trải qua cả đời.

Bởi vậy, mỗi khi Lâm Nam đang suy tư cái gì là đạo, trong đầu luôn luôn hiện ra mấy thân ảnh, thân ảnh kia làm Lâm Nam không yên lòng, nhưng chỉ có thể bất lực.

Ngày thứ ba, đám người chỉ cách Trạm kiểm soát Xuyên Mạc nửa ngày lộ trình.

- Bình thường mà nói, đạo chính là thứ mà nội tâm ngươi khát vọng nhất.

Thấy Lâm Nam trầm mặc ròng rã suốt ba ngày, Thẩm Vân có chút nhìn không nổi nữa, ngồi xuống bên cạnh Lâm Nam nói ra một câu như thế, mà khi Lâm Nam quay đầu nhìn hắn, hắn lại quay mặt sang hướng khác, ai nha, đồ ngạo kiều.

Thẩm Vân khát vọng độc tài quần hùng trong luyện đan thuật, Hồng Tây khát vọng ăn hết mỹ thực khắp thiên hạ, hai người đều có khát vọng trong nội tâm mình, Đỗ Mậu thành chủ thì khát vọng bình trị dân cư lạc nghiệp, mỗi người Trúc Cơ, đều có khát vọng trong tim, người của Lâm Tiên Giới cũng sẽ không che giấu khát vọng trong nội tâm mình, mà biểu đạt một cách chân thật nhất, đây cũng là nhân tố thiết yếu của người tu đạo.

Tu chân vốn là vì nghịch thiên mà đi, phá vỡ trói buộc của thiên địa, kéo dài tuổi thọ bản thân, thậm chí đến cuối cùng, chỉ vì phi thăng thành tiên, trường sinh bất lão, nếu mà không thể giữ vững bản tâm, hiểu rõ chính mình, làm sao có thể đối mặt đủ loại dụ hoặc trên con đường tu hành, từ đó vượt qua mọi chông gai, đến được điểm cuối cùng.

Mặc dù tốt nghiệp không lâu, nhưng cũng đã sờ soạng lần mò mấy năm trong xã hội hiện đại, trải qua tình người ấm lạnh, thói đời khó dễ, đã sớm dập tắt nhiệt hoả trong lòng, hùng tâm tráng chí, hào tình vạn trượng đã từng có, cũng sớm tiêu tán không còn, giờ này phút này, khi Lâm Nam tự hỏi mình, khát vọng trong nội tâm là cái gì, vậy mà đại não xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi.

Sau trống rỗng, trong đầu Lâm Nam hiện lên một thân ảnh.

Thời gian là phương thuốc xoá nhoà tất cả, trên thực tế, hồi ức của Lâm Nam đã bắt đầu không rõ, cho dù cố gắng như thế nào, đều thấy không rõ ràng hình dạng người kia trong đầu, chỉ có thể nhớ lại từng li từng tí những lúc bên nhau.

Đây là lần đầu Thẩm Vân nhìn thấy, nụ cười tự tin luôn treo trên mặt Lâm Nam từ đó cho đến nay, đã biến mất không còn thấy nữa, cau mày, khi thì bật cười, khi thì rơi lệ, khi thì thở dài, khi thì tự giễu.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Vân giống như cảm thấy, thâm cừu đại hận trên người mình, cũng không tính là chuyện lớn gì, nếu như có thể, Thẩm Vân thật sự muốn nghe quá khứ của Lâm Nam một chút.

Bên trong Vô Tẫn Môn, tất cả mọi người đều hiểu rõ nhau, duy chỉ có Lâm Nam, đám người chỉ biết hắn là Đại sư huynh của mình, còn đối với quá khứ của Lâm Nam thì hoàn toàn không biết, Lâm Nam đến từ chỗ nào, tại sao lại ở trong Vô Tẫn Môn, trong nhà còn có người thân hay không, tại sao lại có nhiều phát ngôn kỳ quái như vậy, mà quan trọng nhất, Tông chủ đâu rồi?

Nhưng Lâm Nam không có nói, mọi người đương nhiên cũng không hỏi nhiều, nói không chừng, đó là một đoạn quá khứ mà Lâm Nam không muốn nghĩ đến.

Mọi người Vô Tẫn Môn tất nhiên cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, nhìn thấy tình trạng kỳ lạ của Lâm Nam, chẳng biết tại sao, mọi người chỉ cảm thấy trên người Lâm Nam tản ra một cỗ khí tức cô độc nồng đậm.

Thải Đồng có tình cảm sâu sắc nhất đối với Lâm Nam, dùng sức ôm lấy hắn, cả người co lại nằm trong ngực Lâm Nam, giống như ngày đó tại Ô Gia Thôn, Lâm Nam từng ôm lấy mình như vậy.

Lâm Nam chìm vào trong hồi ức, lúc này mới phát hiện cảm xúc không có chút nào che giấu của mình đã ảnh hưởng đến mọi người.

Nhìn thấy mọi người nhìn về phía mình, muốn quan tâm nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, Lâm Nam giống như đột nhiên hiểu ra chuyện gì, nhẹ nhàng vỗ lưng Thải Đồng, nụ cười tự tin lại lần nữa về tới trên mặt.

Đạo thân ảnh trong đầu kia, theo thời gian dần dần cũng rõ ràng, cho đến khi ngay cả lỗ chân lông trên mặt đều có thể nhớ lại.

Trong đan điền, linh lực đã tinh thuần đến không tưởng tượng nổi, thậm chí có chút sền sệt, đột nhiên bắt đầu chuyển động.

Một cỗ uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, ép cho cả đám không thở nổi, xe ngực đang trên đường đi, cũng bỗng nhiên dừng lại.

- Uy áp của thiên kiếp?

Thẩm Vân kinh ngạc nói.

- Ta sắp đột phá.

Nhẹ nhàng ôm Thải Đồng đặt xuống chỗ ngồi, ra hiệu cho tiểu nha đầu mình không có việc gì rồi đi ra xe ngựa.

Một đoàn người Lâm Nam tất cả chỉ có hai chiếc xe ngựa, một chiếc là cho đám người Vô Tẫn Môn, một chiếc khác là Đỗ Thương và hai vị môn khách trong Phủ Thành Chủ, còn lại năm mươi tên lính, cũng chỉ có thể đi bộ.

Lâm Nam ra khỏi xe ngựa, đi theo ra còn có Thẩm Vân, còn những người khác, đã toàn bộ tê liệt ngã trên mặt đất, tu vi những binh lính này cũng chỉ Luyện Khí tầng ba bốn, sớm đã ngất xỉu, cũng chỉ có Vô Tẫn Môn bọn họ tu luyện công pháp đặc thù, miễn cưỡng chống cự lại được uy áp cỡ này.

Thẩm Vân đã từng vượt qua Kim Đan Kiếp, cũng người duy nhất ngoài Lâm Nam ra còn có thể di chuyển, nhưng nhìn mồ hôi trên trán hắn cũng biết áp lực này không hề nhẹ nhõm chút nào.

- Cẩn thận.

Ráng chống đỡ không để hai chân run rẩy, Thẩm Vân nói với Lâm Nam.

- Yên tâm.

Làm màu hất trường bào trên người một cái, Lâm Nam liền đứng dậy đi vào trong rừng rậm.

Mà theo Lâm Nam đi xa, áp lực trên thân mọi người cũng càng ngày càng nhỏ, đám Thải Đồng cũng từ trong xe ngựa đi ra ngoài, vẻ mặt lo lắng nhìn theo phương hướng tầm mắt của Thẩm Vân.

Đỗ Thương và hai vị môn khách còn lâu hơn một chút so với bọn Thải Đồng, nhìn lên mây đen cuồn cuộn che kín cả bầu trời, lại nhìn nhìn phản ứng của đám người Vô Tẫn Môn, tất nhiên cũng biết uy áp này có quan hệ với bọn họ, Đỗ Thương liền mở miệng hỏi.

- Không biết Thẩm huynh có biết cỗ uy áp kinh khủng vừa nãy là chuyện gì xảy ra không, sao lại không thấy Lâm huynh đâu?

Thấy tất cả mọi người đều ở đây, chỉ không thấy Lâm Nam, Đỗ Thương đương nhiên hiếu kỳ.

Thẩm Vân còn chưa trả lời, một đạo tia sét lam sắc khổng lồ phá vỡ bầu trời, giáng thẳng xuống chỗ sâu trong rừng rậm, ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, Lâm Nam ngồi xếp bằng, chỉ dùng nhục thân để chống đỡ đạo lôi kiếp này, nhưng phạm vi năm mươi mét xung quanh, toàn bộ cây cối đã hóa thành than, mặt đất rạn nứt, thậm chí ngay cả bề mặt cũng hoàn toàn bốc hơi, nhưng mà Lâm Nam lại không tổn hao một sợi lông nào, thậm chí còn có chút muốn gãi ngứa.

Nhìn thấy ba người Đỗ Thương bị lôi kiếp dọa sợ, hai tay Thẩm Vân ôm quyền, vẻ mặt lãnh đạm nói :

- Thật ngại quá, sư huynh của ta lại đột phá.

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.