Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam ca

Phiên bản Dịch · 1962 chữ

Nghe thấy có người muốn mua Huyết Tinh Thảo của mình, Lâm Nam hết sức hứng thú quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ngoài cổng Trân Bảo Các, một thanh niên tướng mạo tuấn tú mỹ nam mặc quần áo hoa lệ, từng bước tiến đến.

Kỳ thật lấy trình độ trân quý của Huyết Tinh Thảo, lẽ ra Triệu Hưng phải dẫn Lâm Nam vào trong phòng, tự mình hoàn thành giao dịch.

Nhưng mà Bắc Mạc này thật sự quá mức cằn cỗi, thương phẩm mà bên trong Trân Bảo Các bán ra, gần như không có người mua, mà mặt hàng có thể bán cho Trân Bảo Các, cũng gần như không có.

Nửa năm qua, Lâm Nam là vị khách nhân duy nhất, cũng là khách nhân duy nhất tới lần thứ hai, Triệu Hưng chưa từng nghĩ tới, trong vòng một ngày, Trân Bảo Các vậy mà đồng thời xuất hiện hai vị khách nhân, lúc này mới yên tâm ở trong đại sảnh bắt đầu giao lưu.

Nhưng làm nhân viên công tác của Trân Bảo Các, cho dù chỉ là Trân Bảo Các ở tại Bắc Mạc bần cùng này, ánh mắt của Triệu Hưng vẫn còn rất cao.

Người đang đi tới trước mắt có thể khiến cho mình không nhận ra chút nào, hoặc là có được pháp bảo hay pháp quyết có thể che giấu khí tức, hoặc là có tu vi cao hơn mình, khi thấy rõ tướng mạo của người nọ, Triệu Hưng lập tức biết người trước mặt là ai.

⁃ Không nghĩ tới Hồng Tín công tử vậy mà lại đi vào trong Bắc Mạc Thành, thật là làm cho Trân Bảo Các ta lấy làm vinh hạnh a.

Nhìn thấy Triệu Hưng vừa mới nhìn xem Huyết Tinh Thảo đã thở gấp, sau khi nhìn thấy người này tới, vậy mà lập tức đi lên nghênh đón, Lâm Nam liền biết thân phận của người đến không tầm thường.

⁃ Triệu quản lý không cần đa lễ, một khi đã tiến vào Trân Bảo Các này, thì ta chỉ là một người khách nhân tới mua thương phẩm mà thôi.

Hồng Tín cũng không có bày ra thái độ cao cao tại thượng gì, ngược lại là tương đối thân thiện trao đổi với Triệu Hưng.

Cùng Triệu Hưng nói chuyện với nhau vài câu, Hồng Tín liền đi đến trước mặt Lâm Nam, nhìn thấy Huyết Tinh Thảo trong tay Lâm Nam, khát vọng trong mắt không che dấu chút nào nữa.

⁃ Không biết vị đạo hữu này, muốn bán Huyết Tinh Thảo như thế nào?

Hồng Tín có tu vi Kim Đan kỳ, liếc mắt liền nhìn ra, Lâm Nam chỉ có Trúc Cơ tầng một, nhưng mà chẳng biết tại sao, rõ ràng tu vi Lâm Nam không cao, nhưng mà đem lại cho người ta cảm giác, phảng phất đã Trúc Cơ đỉnh phong, nếu không phải mình đã đạt tới Kim Đan, cảm ứng đối với linh khí càng thêm linh mẫn, đúng là sẽ nhìn không thấu khí tức của Lâm Nam.

⁃ Ta cũng không biết giá Huyết Tinh Thảo này bán như thế nào, nếu không phải thanh danh Trân Bảo Các già trẻ không gạt, ta cũng thực sự sẽ không lấy ra bán ở nơi này đâu.

Trên thực tế, Lâm Nam cũng không biết Huyết Tinh Thảo này có thể bán được mấy đồng tiền, sau núi Vô Tẫn Môn, dưới sự dạy bảo của Thẩm Vân, Quách Ngưu trồng được một mảng lớn linh thảo, cây Huyết Tinh Thảo này cũng chỉ là một loại trong đó, thỉnh thoảng mọi người cũng có nhổ vài cây dùng để xào rau, nếu không phải có thể phát hiện bên trong Huyết Tinh Thảo dồi dào linh lực, Lâm Nam cũng sẽ không nghĩ tới lấy ra bán kiếm tiền.

⁃ Cây Huyết Tinh Thảo này quả thật trân quý, người thường cả đời cũng không chắc có thể nhìn thấy một lần, đạo hữu không biết giá cả cũng hợp tình hợp lý, nếu mà đạo hữu tin ta, ta ra một cái giá, phiền phức đạo hữu bỏ thứ yêu thích trong tay mà bán cho ta gốc Huyết Tinh Thảo này.

Không có trân quý a, sau núi nhà ta trồng ít nhất hơn trăm gốc, ngươi có muốn đi xem một chút hay không, trong lòng Lâm Nam nghĩ như thế.

⁃ Không biết đạo hữu ra giá thế nào?

Đã có người muốn mua, trước nghe giá cả một chút, dù sao từ trong lời vừa mới nói của Triệu Hưng, Lâm Nam cũng biết được, giá cả gốc Huyết Tinh Thảo này nhất định khá đắt, Trân Bảo Các bên trong Bắc Mạc Thành này còn không thể làm chủ thu mua mà phải báo đến cửa hàng cấp trên mới có thể mua vào, nếu mà người này ra giá quá thấp, Lâm Nam trực tiếp từ chối là được.

⁃ Trên người của ta chỉ còn lại tờ kim phiếu này, không biết đạo hữu có hài lòng hay không.

Tay Hồng Tín lấy ra kim phiếu từ trong túi Càn Khôn, đặt vào trong tay Lâm Nam, nhìn thấy Hồng Tín vậy mà dùng đến túi Càn Khôn, càng thêm hiểu rõ sâu sắc tài lực của Hồng Tín.

Phải biết là ngay cả Lục hoàng tử Hồng Tây cũng không có túi Càn Khôn để dùng, ở trong Phàm Vực này, túi Càn Khôn gần như chỉ có tu sĩ Kim Đan trở lên sở hữu, là loại có tiền cũng không mua được, phía sau nếu không có thế lực lớn chèo chống, một cái túi Càn Khôn, liền sẽ dẫn tới vô số người nhìn trộm.

Mà cái gọi là kim phiếu, chính là Thanh Chu Đế Quốc lấy danh nghĩa quốc gia phát hành, tại tất cả thành thị trong Đế Quốc, đều mở ra tiền trang, số tiền bên trên kim phiếu, chính là số lượng hoàng kim được lưu gửi bên trong tiền trang, nếu không những người có tiền kia lúc ra cửa chẳng lẽ còn mang theo hai rương tiền lớn đi ra ngoài à.

Nếu là kim phiếu, như vậy ít nhất cũng có được mười lượng hoàng kim, đổi thành đồng tiền, chẳng phải là nói, một gốc Huyết Tinh Thảo chí ít có thể bán đi một ngàn vạn đồng tiền, Lâm Nam còn chưa kịp nhìn mức tiền trên kim phiếu, trong lòng đã rỉ máu, trong khoảng thời gian này người của Vô Tẫn Môn đều đang ăn cái gì? Hoàng kim sao?

Mà khi Lâm Nam cúi đầu xem xét hạn mức trên kim phiếu, suýt chút nữa phun một ngụm máu lên trên kim phiếu, ba chữ màu vàng to lớn "Một trăm lượng", giống như ba thanh trường đao, đâm thật sâu vào trái tim của Lâm Nam.

Một trăm lượng vàng? Đây chẳng phải là nói, một tháng qua ít nhất ăn hết hơn một vạn hai hoàng kim? Nhớ lại một mảng linh thảo dáng dấp lít nha lít nhít, ăn đều ăn không hết phía sau núi, chẳng lẽ đám đồ chơi này đều đáng tiền như thế? Ta không hiểu luyện đan, các ngươi không nên gạt ta.

Bản thân mình không biết giá cả, thế nhưng Thẩm Vân biết luyện đan a, chẳng lẽ hắn cũng không biết? Còn Hồng Tây, hắn không phải Lục hoàng tử của Đế Quốc sao, chẳng lẽ hắn cũng không biết, không có việc gì liền nhổ vài cây để xào rau là như thế nào?

Kềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, Lâm Nam quyết định, chờ khi nào trở về, phải phê bình hai người này một chút.

⁃ Hài lòng, hết sức hài lòng.

Lâm Nam vui vẻ nhẹ gật đầu, nhanh nhẹn cất kim phiếu vào trong lòng, hộp ngọc chứa Huyết Tinh Thảo trong tay, cũng tiện tay kín đáo đưa cho Hồng Tín.

Tiếp nhận Huyết Tinh Thảo trân quý, trong lòng Hồng Tín có chút phiền muộn, Huyết Tinh Thảo trân quý như thế, nếu để vào trong túi Càn Khôn còn coi được, trong túi Càn Không thời gian không có trôi đi, đương nhiên có thể đảm bảo linh khí trong linh thảo sẽ không tan biến, đã không có túi Càn Khôn, ít nhất cũng phải dùng hộp Trữ Linh chuyên môn đựng linh thảo, mới sẽ không để linh khí của linh thảo mất đi.

Hồng Tín nghĩ như thế, trên thực tế, Lâm Nam vốn chỉ là cầm đại một cái túi đựng Huyết Tinh Thảo, chuẩn bị đến Trân Bảo Các để xem có thể bán được tiền hay không, sau đó cảm thấy đựng vào trong hộp ngọc, phẩm cách cao hơn.

Nhớ mang máng, trên mạng lưu truyền một câu như thế này.

⁃ Thức ăn của ngươi bày dạng này, có phải sẽ ăn ngon hơn hay không a.

⁃ Không, bán dạng này thì bán được đắt hơn một chút.

Nếu để cho Hồng Tín biết Lâm Nam chỉ là vì bán đắt hơn một chút, mới đựng ở trong hộp ngọc, chắc sẽ không nói lời nào lấy ra binh khí trực tiếp chém chết Lâm Nam.

Cẩn thận từng li từng tí cất Huyết Tinh Thảo vào trong túi Càn Khôn, Hồng Tín liền ôm quyền với Lâm Nam.

⁃ Đạo hữu nếu có thời gian rảnh, có muốn cùng ta đi Tinh Hưng Quán trò chuyện một chút hay không.

Lâm Nam sao có thể nhìn không ra tâm tư của Hồng Tín, chắc là muốn hỏi lai lịch của Huyết Tinh Thảo.

⁃ Ta cũng rất muốn kết giao một phen cùng đạo hữu, xin mời.

Hai người cứ như vậy rời khỏi Trân Bảo Các, đi đến Tinh Hưng Quán kia.

Từ đầu tới đuôi, hai người tựa hồ cũng quên mất Triệu Hưng, lúng túng nhìn hai người rời đi, Triệu Hưng rất là hối hận, nếu mà mua được Huyết Tinh Thảo, đem đi Đế Đô đấu giá, giá cả cuối cùng nhất định phải trên một trăm lượng vàng, nhưng nghĩ tới thân phận của Hồng Tín, Triệu Hưng cũng chỉ có thể lắc đầu, Trân Bảo Các chính là chưa từng ép mua ép bán, buôn bán già trẻ không gạt, khách nhân chưa bán đồ vật cho mình, thì tất nhiên có quyền lợi xử lý hàng hóa của mình, vốn cho rằng nhờ vào một đơn mua bán này, mình có thể rời đi thành phố này, Triệu Hưng chỉ có thể một bước nghiêng ngả trở về phòng.

⁃ Lâm đạo hữu, mời ngồi.

⁃ Hồng đạo hữu, cũng mời ngồi.

Trên đường đến Tinh Hưng Quán, đương nhiên đã tự báo tên lẫn nhau, hai người khách khí một phen, liền tự mình ngồi xuống.

Còn chưa trò chuyện, Lâm Nam liền thấy một tòa núi thịt chạy về phía mình, trên tay còn bưng một tô đồ ăn, đũa trên tay phải vậy mà cũng không có dừng lại, sức nặng phảng phất làm cho sàn nhà đều phải chấn động.

Núi thịt tất nhiên là Hồng Tây, đi đến trước bàn Lâm Nam, còn chưa kịp chào hỏi Lâm Nam, Hồng Tây ngạc nhiên nhìn thấy Hồng Tín, cao hứng gọi.

⁃ Tam ca, thật sự là ngươi.

Tam ca? Khó trách người trước mắt này, lấy ra một trăm lượng vàng, mi mắt cũng không thèm chớp một cái.

Hai mắt Lâm Nam có chút nheo lại, trong lòng không biết đang tính toán cái gì.

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.