Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tồn Tại (kết) - phần 2

Phiên bản Dịch · 5019 chữ

Giờ Khuê post chương cuối nhé.

Khuê không phải muốn thất hứa với các bạn, nhưng dạo này Khuê phải đi xin việc, lại phải chuẩn bị đi học lại, rất có nhiều cái để lo, mà chương cuối viết sơ sài cho có thì các bạn cảm thấy có đáng không?

Khuê xin lỗi vì đã khiến các bạn đã chờ lâu, Khuê cám ơn hơn cả những bạn đã luôn chờ và ủng hộ Khuê, luôn cmt ủng hộ, không bao giờ trách móc khiến Khuê có tinh thần để viết hơn.

Các bạn cũng yên tâm đi, sau truyện nay, Khuê sẽ ngừng viết, mà nếu sau này có viết lại, thì cũng là viết xong hết mới post, không phải đợi.

Còn ngoại truyện ai muốn biết cảm giác của Sở Nhậm khi lần đầu gặp Dịch Như và cả cuộc sống sau này của hai anh chị thế nào thì theo dõi và ủng hộ Khuê nha.

Ngoài ra ngoại truyện còn viết về cặp đôi Lăng Kì Thần với ai thì bí mật nhé :3

Chương 25: Tồn Tại (kết) - phần 2

Một tuần sau, Dịch Như xuất viện, trên tay ôm chú mèo con giờ đã béo nút béo nít trở về căn hộ của chính mình. Cô vốn đã sớm hồi phục, chỉ là cả Lyn và người làm trong Sở gia đều muốn cô ở lại theo dõi để chắc chắn rằng cô thật sự đã hồi phục, khỏe mạnh. Cô có thể từ chối, chỉ là cô nghĩ, bản thân cô chỉ có thể ở lại viện thì mới có thể nhìn thấy bóng dáng mà cô hằng mong mỏi hay là biết chút tin tức gì về hắn. Còn nếu xuất viện, cô chỉ có thể trở về căn hộ của mình, cùng với Sở gia không còn bất kì quan hệ gì! Cho dù họ có yêu mến cô, có muốn cô quay lại, nhưng người đó, hắn ta từ đầu đến cuối không xuất hiện, cũng không ra lệnh gì, hơn nữa trước đây, cô lại một mực muốn rời khỏi, thậm chí còn buông những lời khó nghe, thì làm sao hiện tại cô có mặt mũi nào để mà trở về đó?

Chỉ tiếc là, dù có ở trong bệnh viện xa hoa này thêm cả một tuần này đi chăng nữa, bóng dáng to lớn mà cô mong mỏi vẫn chẳng thấy đâu, thậm chí để cả một chút tin tức. Đôi lúc cô không nhịn được mà khẽ dò hỏi vài câu, người của Sở gia trên dưới đều lảng tránh, họ đều kiếm cớ không trả lời rồi chuyển đề tài. Dù vậy, nhưng họ đối với cô vẫn chính là hết sức chăm sóc cùng kính trọng. Chỉ là khi vô tình cầm trên tay một tờ báo mới, dòng chữ to lớn được in đậm trên bìa báo đã khiến cô buông bỏ hết thảy hi vọng!

Người đứng đầu Sở gia - một gia tộc, tập đoàn có tiếng cả trong nước lẫn ngoài nước, người đàn ông độc thân đáng mơ ước của biết bao phụ nữ với thân phận tôn quý vốn chưa từng xuất hiện trên mặt báo giờ lại chiếm hẳn mặt bìa của tờ báo. Hình ảnh hắn ở London cùng một cô gái phương Tây xinh đẹp ăn tối vui vẻ. Theo các tờ báo, cô gái phương Tây xinh đẹp ấy là người mang trong mình dòng dõi hoàng thất danh giá. Nhìn họ dưới ánh đèn lung linh rực rỡ dùng bữa tối, nam anh tuấn, ngũ quan cân đối, nghiêm nghị trong bộ âu phục đen đắt tiền, nữ xinh đẹp trong làn da trắng cùng với mái tóc vàng óng ả, thân hình kiều diễm quyến rũ, thật đúng là vô cùng hài hòa, những người xung quanh dù ăn mặc lộng lẫy, sang trọng cỡ nào, thì đứng trước họ, vẫn bị họ làm cho lu mờ.

Đọc những lời nói "có cánh" trên những trang báo, nào là trai tài gái sắc, hôn ước định sẵn,... dù có là những lời vô căn cứ, không rõ thực hư nhưng Dịch Như vẫn cứ thấy tim mình đau, đau đến mức như thể đã chết đi vậy! Đúng là ông trời đang quả báo cô, vì đã năm lần bảy lượt dối lòng, làm tổn thương người mình yêu, để giờ có hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi!

Có lẽ, số phận đã sớm định đoạt cô và người đàn ông đó vốn chẳng thể chung đường, có lẽ chỉ là va chạm nhau giữa một ngã tư nào đó mà thôi. Chỉ là, tâm cô hay đến ngay cả trái tim bướng bỉnh của cô, hết thảy đều đã thuộc về người đàn ông đó một cách vô điều kiện.

Cô trở về nơi quen thuộc của mình, nơi thuộc về chính bản thân mình. Dọn dẹp loay hoay một hồi, cô cũng mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh giấc đã là sáng hôm sau. Dù trải qua một giấc ngủ dài như vậy, nhưng cô thực sự không hề ngon giấc, tâm trạng cũng chẳng khá khẩm hơn tí nào. Cô mệt mỏi chuẩn bị một ít thức ăn cho con mèo vàng lười nhác đang than vãn kêu đói, liên tục quấn quít lấy chân mình xong liền chuẩn bị đồ rời khỏi nhà. Cô thực sự có rất nhiều việc phải làm...


Khẽ cúi người chào viên cảnh sát trước mặt, Dịch Như nhẹ nhàng đi đến cái bàn gần đấy, nơi có một người đàn ông trung niên đang ngồi sẵn.

- Bố.

Cô vừa ngồi vào chỗ đối diện đã không nhịn được mà vội lên tiếng. Bố cô trông hốc hác đi rất nhiều, lại gầy đi không ít. Dù vậy nhưng bản tính vẫn chẳng hề thay đổi.

- Tới đúng lúc lắm, mau kiếm luật sự cứu ta ra. Ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

- Đã có mức án cả rồi, bố cùng với người đàn ông họ Lăng đó làm ăn sai trái, lại còn mua chuộc cả cấp trên, cố tình bắt cóc con hại Sở gia, khó khăn lắm mới được giảm án từ tử hình sang chung thân, bố còn không tỉnh ngộ sao? - Dịch Như khổ sở lên tiếng. Người đàn ông này là bố cô, dù từ lúc sinh ra đến nay, ông ta chưa từng quan tâm cô, thậm chí còn lấy cô ra để làm công cụ làm ăn, chẳng màng đến sống chết của cô. Cô có hận, nhưng thực tâm vẫn xem ông ấy là bố mình, vẫn mong ông ấy có thể tỉnh ngộ, vẫn mong muốn ông ấy không bị phán tội chết.

- Chẳng phải gã họ Sở đó rất thương mày sao, mày mau bảo nó cứu tao ra khỏi nơi này, tao là bố của mày, mày phải cứu tao ra, hiểu không?

Lời nói của Dịch Như khi lọt vào tai của bố cô, lại trở nên vô cùng khó nghe, khiến ông kích động liền đứng dậy la hét, xấn về phía Dịch Như, yêu cầu cô cứu ông ra khỏi đây. Sự kích động cùng hung dữ của ông khiến Dịch Như vừa sợ hãi và đau lòng, chỉ có thể bất lực lui về sau vài bước, để cho hai viên cảnh sát đế kìm ông lại.

- Dịch tiểu thư, cô còn điều gì để nói nữa không?

Nhìn bộ dạng kích động của bố mình, Dịch Như khẽ lắc đầu, ngay lập tức hai viên cảnh sát liền cưỡng ép đưa bố cô trở lại phòng giam, suốt quãng đường, Dịch Như vẫn có thể nghe được tiếng la hét, chửi mắng đầy thậm tệ của ông dành cho cô.

Từ giây phút này trở đi, cô chỉ còn một mình, đến cả một người thân cũng không có, bằng cấp thì không có, việc làm thêm cũng mất, cô thực sự không biết bản thân mình nên bắt đầu từ đâu. Hóa ra từ trước đến giờ, cô cũng thật ỷ lại vào người đàn ông đó nhiều quá, lần trước khi bỏ đi, cô vẫn một mình, nhưng cô biết, người đàn ông đó vẫn âm thầm ở phía sau mình, giờ hắn ta bỏ đi không chút tin tức, cô lập tức thấy lạc lõng, bơ vơ. Lang thang cả một ngày, thành phố cũng bắt đầu lên đèn đầy rực rỡ, chân đều muốn nhũn hết cả ra, Dịch Như vẫn không kiếm được cho mình một việc làm thích hợp gì cả, tâm trạng càng lúc lại xuống dốc không phanh...

Đi ngang qua một con đường lớn, sự ồn ã, tấp nập ở đó khiến Dịch Như có chút chú ý. các con xe sang trọng liên tục tấp vào một quán bar gần đấy. Kẻ đón người đưa, ai nấy đều ăn mặc cầu kì, nhưng đại đa số đều là hàng hiệu đắt tiền. Nhìn thôi cũng biết là thiếu gia tiểu thư nhà giàu đi bar giải trí. Nhưng điều thu hút cô hơn cả chính là cái biển treo màu đỏ ở ngay trước cửa quán bar kia, họ tuyển nữ nhân viên phục vụ, lại không đòi hỏi bằng cấp cao gì cả, lương lại cao, chỉ là cô có chút bài xích môi trường làm việc ở đây. Giống như sáng giờ cô lang thang tìm kiếm công việc, thực ra có rất nhiều nơi cần nhân viên, chỉ là họ yêu cầu bằng cấp cao, cô không đáp ứng được, phụ việc công, họ lại nhìn vóc dáng gầy ốm của cô rồi lắc đầu, còn những nơi khác, đa phần đều là Dịch Như không dám thử, vì đó đều là những nơi làm việc có môi trường không lành mạnh lắm, lại dễ gặp nhiều rắc rối! Nhưng lang thang cả ngày lại chẳng kiếm được việc gì, nếu thêm vài ngày nữa cũng chỉ là công cốc, có lẽ, cô chỉ có thể làm liều, hơn nữa, chỉ làm nhân viên phục vụ, chắc cũng sẽ không gặp vấn đề gì to tát cả, Dịch Như thầm trấn tĩnh bản thân như vậy, xong liền rảo bước đi vào phía bên trong.

Đi qua một cánh cửa cách âm, Dịch Như ngay lập tức bị choáng ngợp bởi không gian bên trong, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với ánh đèn khi sáng khi tối đủ màu kia thật khiến cho cô có chút không thích ứng kịp, lại có chút choáng váng. Nhìn những con người được cho là sành điệu kia điên cuồng nốc từng ly rượu, nhảy nhót trên sàn không theo bất kì qui luật nào, cô không khỏi có chút cảm thán. Đúng là cuộc sống của những người giàu, xa hoa và trụy lạc đến không thể tưởng! Luần lách qua những con người điên cuồng đó, khó khăn lắm cô mới tiến đên được quầy bar, mồ hôi cũng bắt đầu rơi lấm tấm trên gương mặt mặc dù điều hòa vẫn chạy đều đều.

- Xin hỏi vị tiểu thư đây dùng gì?

Một anh chàng bartender đang loay hoay với những cái ly thủy tinh một cách điệu nghệ thấy Dịch Như tiến đến gần liền lịch sự hỏi thăm, mặc dù ánh mắt có chút khó hiểu và nghi ngờ vẫn dán chặt lên người cô. Lúc này cô mới chợt nhận ra cách ăn mặc của mình so với những người ở đây thật khác sa một trời một vực. Tóc cột gọn gàng ở phía sau trong chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình cùng quần dài, đã thế còn đeo một chiếc ba lô ở sau lưng, gương mặt chẳng có tí phấn son, trông thật chả khác một học sinh cấp ba cả.

- Không.. Tôi đến để xin việc, cho hỏi gặp quản lý ở đâu ạ ? - Dịch Như ngại ngùng lên tiếng.

- À, cô đợi tôi một chút! - Chàng trai ấy ngạc nhiên một hồi lâu, sau đó lại rất nhanh lên tiếng, lấy ra gần đó một cái bộ đàm và nói gì đấy. Dịch Như không nghe được, phần vì tiếng nhạc xập xình đã át đi, nhưng có lẽ là anh ta đang giúp cô liên lạc với quản lý ở đây.

Trong thời gian chờ đợi, cô khẽ đưa mắt quan sát xung quanh. Hồi trung học hay ngay cả khi đã là sinh viên, cô cũng chưa từng bước chân vào những chỗ như thế này, huống chi là có suy nghĩ sẽ làm ở đây, nhưng hôm nay, cô thực sự chẳng còn sự lựa chọn nào khác, việc học của cô thì dở dang, cô cũng chẳng thể trông chờ vào bố mẹ mình, chỉ có thể tự mình kiếm sống. Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, cô liền cảm nhận được tay mình bị ai đó nắm lấy, Dịch Như không khỏi hoảng sợ, liền ngước nhìn xem là ai đã nắm tay mình, chỉ là khi vừa ngẩng đầu lên, đập vào mặt cô lại là một gương mặt không thể không quen thuộc hơn nữa.

Là Sở Nhậm! Là người mà cô đã trông ngóng, lo lắng suốt cả tuần nay. Nhưng sao lại trớ trêu như vậy cơ chứ, tại sao lại để hắn gặp lại cô trong cái hoàn cảnh cô chật vật như thế này! Biết bao suy nghĩ, bao câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu, lời nói đến miệng lại chẳng thốt nên lời, Dịch Như chỉ biết khổ sở gương mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Trong bóng tối, chỉ ánh sáng lúc ẩn lúc hiện này, cô chẳng thể nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, chẳng thể biết được rằng hắn vui hay buồn khi gặp lại cô. Cô chỉ biết, đôi mắt màu hổ phách đầy sự lạnh lùng kia đang nhìn cô chăm chăm, như thể một con thú đang chăm chú nhìn con mồi của mình, ánh mắt ấy, khiến cô vừa áp lực, vừa sợ hãi.

Bàn tay to lớn, thô ráp bao bọc lấy tay cô, chẳng nói một lời nào, hắn liền lôi cô đi về phía cửa, hắn đi trước, gương mặt không chút biểu cảm gì, còn cô ở phía sau, vừa chật vật len qua từng con người đang điên cuồng bên cạnh mình, vừa chật vật đuổi theo cho kịp từng bước chân dài của hắn. Băng qua một con đường lớn, đến khi hắn dừng lại ở ven đường thì Dịch Như cũng chẳng còn hơi sức nữa, liền khụy xuống ngồi bệt ở ven đường. Cả ngày lang thang, chân cô đã sớm mỏi nhừ, đã thế khi vừa bước ra bar, không còn ánh đèn chớp nhoáng cùng tiếng nhạc đinh tai kia, sự thay đổi đột ngột khiến cô có chút choáng váng, nhất là khi từ sáng đến giờ trong bụng cô chẳng có gì ngoài một cái bánh mì ngọt!

Cứ thế ở ven đường, một người ngồi bệt xuống liên tục thở hồng hộc vì mệt mỏi, còn một người thì lại đứng đấy, tay vẫn nắm chặt lấy tay Dịch Như không buông, nhưng cả hai tuyệt nhiên chẳng ai lên tiếng trước. Giữa họ, chỉ có mỗi tiếng còi xe thi thoảng vẫn vang lên từ con đường lớn bên cạnh.

Đến khi lấy lại được hơi thở đều đặn, Dịch Như mới chợt nhận ra không khí lúng túng giữa người đàn ông trước mặt và mình. Cô hơi e dè rút tay mình ra, chỉ là không ngờ tới chỉ vì một hành động nhỏ này của cô mà người đàn ông trước mặt này liền hung bạo tiến tới gặm nhấm đôi môi cô, tay cũng năm chặt hơn, tuyệt đối không để cô có cơ hội thoát ra! Hắn tham lam nhấm nháp từng chút từng chút một, liên tục chà xát đôi môi có phần nứt nẻ vì lạnh giờ đã trở nên ướt át, lại có chút sưng đỏ của cô. Không dừng lại ở đó, hắn lại lần nữa tham lam tiến sâu hơn, cứ thế cô và hắn công khai tình tứ, môi lưỡi quấn quít giữa chốn đông người, hắn không để ý, nhưng cô lại rất để ý, thế nên, cô liên tục vùng vẫy, chỉ là càng vùng vẫy, hắn lại càng mạnh mẽ, thô bạo hơn mà thôi! Đợi đến khi cô cảm thấy như mình không thở nỗi, hắn mới chịu buông cô ra. Gương mặt vốn nhợt nhạt của cô giờ lại trở nên ửng đỏ, cô thật sự xấu hổ, bộ dáng cao lớn của hắn thu hút không biết bao nhiêu người nhìn, vậy mà lại làm chuyện như vậy ở chỗ công cộng. Cô tuy có chút vui mừng khi nhìn thấy hắn, nhưng hiện tại, trong lòng cô chỉ toàn là phẫn nộ cùng rối rắm.

Cô thừa nhận chính mình trước đây có chút bướng bỉnh, cố chấp không nhận ra tình cảm của mình mình dành cho hắn. Nhưng hiện tại là do hắn đột ngột mất tích mấy ngày liền, xong đâu đấy lại xuất hiện cùng cô gái phương Tây xinh đẹp kia, Nếu hắn đã có người mới thì không cần lôi cô ra làm trò chơi công khai thế này! Cứ nghĩ đến những tấm ảnh trên bài báo đó, tim cô như bị ai siết lại, đau đến không thể tả, bực dọc ném lại cho người đàn ông một ánh nhìn khó chịu, cô dùng hết sức bình sinh của mình mà thoát ra khỏi gọng kìm của hắn, mà hắn cũng không ngờ rằng sau nụ hôn nóng bỏng và ướt át đó, cô lại bực dọc muốn thoát ra khỏi mình!

Chỉ là Dịch Như quên mất một điều, phía sau cô là con đường lớn, xe cộ liên tục đi qua tấp nập, trong lúc giận quay đầu bỏ chạy, cô lại cứ thế xông thẳng ra đường lớn, chỉ khi nghe được tiếng còi xe vang lên gần sát bên tai mình, cô mới ngạc nhiên nhận ra một chiếc xe hơi màu xám đã phóng đến gần sát mình. Nhất thời hoảng sợ, cô chỉ biết trân mắt ra nhìn, toàn thân cứ như mọc rễ dưới mặt đường, chẳng dám nhúc nhích.

Ngay lúc cô cảm tưởng như cuộc đời mình sắp kết thúc ở đây thì cả người lại bị một lực đạo mạnh mẽ kéo vào trong lòng. Cô được kéo trở lại, theo quán tính ngã xuống, chỉ là một chút đau đớn cũng không có. Đôi mắt đen xinh đẹp nhìn thấy người đàn ông ở phía dưới, cả người va chạm với mặt đường thô cứng, hai tay vẫn không quên bảo bọc, ôm chặt cô vào lòng, nước mắt phút chốc như vỡ òa, cứ rơi một cách không tài nào kiểm soát nổi.

Hắn đỡ cô đứng dậy, quan sát khắp người cô xem có bị thương gì không, suốt cả quá trình vẫn ôm chặt cô vào lòng. Một vài người ở ven đường muốn đến hỏi thăm xem cô có bị sao không nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông này dọa sợ, chẳng dám đến gần. Chỉ là người đàn ông luôn lạnh lùng với người khác, lúc này lại đang vụng về lau nước mắt cho cô.

- Sao lại khóc? Sợ, hay là đau chỗ nào.

Cô không trả lời. Cô thực sự không biết tại sao mình lại khóc nữa. là hoảng sợ chăng? Không, ngay lúc cảm giác được chiếc xe lao tới sát mình, cô chỉ có ngạc nhiên rồi sau đó lại cam chịu, chứ cũng không đến nổi rơi nước mắt lã chã như bậy giờ.

- Ngu ngốc!

Gương mặt cô lúc này đã bị hắn lau đến lấm lem khiến hắn lại có chút không nhịn được mà cười, một nụ cười ấm áp hiếm thấy trện gương mặt tuấn tú đầy vẻ băng lãnh của hắn.

Dịch Như bị mắng có chút tức giận mà vùng vằng thoát ra khỏi cái ôm của hắn.

- Đúng, tôi ngu ngốc. Kẻ cứu tôi lại càng ngu ngốc!

Trước sự trẻ con của cô, người đàn ông này chỉ có thể cam chịu mà xoa đầu cô như thể đang nuông chiều một đứa trẻ. Nếu có thể, cô chỉ muốn đắm chìm mãi trong khoảnh khắc này, nhưng vẫn là nên trở lại thực tại thì hơn, cô lúc này chẳng có lí do gì để có thể ở cùng với hắn cả, nghĩ đến đây, cô lại tránh né bàn tay to lớn của hắn.

- Sao lại tránh né? - Hắn sa sầm mặt, không vui lên tiếng.

- Anh nên trở về với cô gái phương Tây xinh đẹp của mình thì hơn. - Dịch Như không hề nhận ra trong giọng nói của mình nồng đậm mùi ghen tuông.

- Cô gái phương Tây? - Sở Nhậm khó hiểu.

- Tôi mặc kệ anh. - Vừa nói, Dịch Như vừa bỏ đi. Giả vờ không quen biết ư? Từ khi nào người đàn ông này lại lắm trò như vậy?

Chỉ là vừa bước được vài bước, lại bị ôm gọn lại vào lòng, tấm lưng mảnh khảnh lại áp sát với vòm ngực rộng lớn, săn chắc.

- Ghen?

Hắn từ phía sau ôm cô, giọng nói cùng hơi thở phả vào vành tai khiến cô có chút khó xử. Hắn là không kiêng dè những người xung quanh, nhưng da mặt cô lại rất mỏng a.

- Chịu thừa nhận rồi sao? - Dịch Như không trả lời thắc mắc của hắn. Cô thừa nhận mình có khó chịu khi nhìn thấy những tấm hình đó, chỉ là ghen, hình như cô không có tư cách đó...

- Không ấn tượng gì cả, chỉ là dự tiệc cùng nhau. - Sở Nhậm không mặn không nhạt giải thích, hệt như tác phong của mình thường ngày, như thể chuyện này không liên quan đến mình vậy.

- Giờ tới em giải thích, vì sao lại bước vào quán bar đó?

Nói đến đây, đôi mắt màu hổ phách lại ánh lên sự lạnh lẽo cùng tức giận. Hắn vốn đến đó xử lí vài việc, nhưng từ lúc cô bước vào, khứu giác mạnh mẽ của loài sói lại cho hắn biết sự hiện diện của cô ở nơi phức tạp này, không những vậy, khi nghe những lời nói bỡn cợt của những tên công tử kia thay nhau tò mò về cô gái vừa bước vào kia là cô lại càng khiến hắn ngay lập tức muốn giết người.

Hắn vốn muốn ở bên cạnh cô, chỉ là sau vụ việc kia, hắn tuy bị thương, nhưng vẫn phải bận rộn xử lí việc trong gia tộc người sói, chấn chỉnh người trong gia tộc cũng như vị trí của mình, đặc biệt là chuyện có liên quan đến Lăng gia. Không chỉ có hắn, mà Lăng Kì Thần vốn luôn lười nhác cũng phải làm việc hết công suất, đế duy trì Lăng gia, không để nó sụp đổ. Thế nên, hắn chỉ đành để lại cô một mình ở bệnh viện suốt một thời gian dài. Dù đã liên tục nhắc nhở gia nhân chăm sóc cô, nhưng vẫn là cô bướng bỉnh muốn rời đi. Vốn muốn bắt cô lại, chỉ là không ngờ, cô lại tự xuất hiện trước mặt mình. Sự xuất hiện này tuy phần nào giải tỏa được sự thương nhớ của hắn trong suốt thời gian qua, nhưng sau đó lại chỉ cảm thấy tức giận. Cô xinh đẹp lại đơn thuần như thế đến quán bar, có biết là sẽ thu hút bao nhiêu ánh nhìn của những gã đàn ông ở đó!?

- Tìm việc. - Dịch Như cũng không ngờ rằng mình lại ngoan ngoãn trả lời đến vậy.

- Không cần tìm nữa. Em vốn có việc sẵn rồi. - Người đàn ông to lớn này vừa nói, lại vừa chăm chăm vuốt vuốt mái tóc đen dài của cô, nhìn thấy cô khó hiểu, hắn liền tiếp tục - Làm người phụ nữ của anh, kiêm cả vợ, nữ chủ nhân của Sở gia, cũng xem như là việc rồi!

Sở Nhậm hắn từng câu từng chữ đều nói đều đều như thể là chuyện hiển nhiên, nhưng khi vào tai cô, lại chẳng khác gì một quả bom, đôi mắt vốn còn đỏ hoe do vừa mới khóc giờ lại mở to hết cỡ nhìn chằm chằm người đàn ông to lớn trước mặt mình. hắn vừa mới nói gì chứ? Cô! Vợ? Nữ chủ nhân của Sở gia?

- Ngu ngốc. Sao anh lại có thể yêu một người về ngốc, lại luôn làm tổn thương người khác như em chứ? - Vừa nói, hắn vừa ôm cô vào lòng, cằm tựa lên cái đầu nhỏ nhắn của cô - Đừng từ chối, em cũng yêu anh thôi, ban nãy lại còn ghen tuông.

Dịch Như bị hắn nói trúng, liền có chút xấu hổ mà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị, mê người của cái kẻ đang vô cùng tự mãn trước mặt mình, lên tiếng phá tan sự lãng mạn của hắn.

- Tại sao lại không được từ chối?

- Vì ngay từ lúc em cứu anh ở trong rừng, cuộc đời em đã phải gắn liền với anh. Anh thừa nhận bản thân trước đây có chút cực đoan, luôn bắt ép em cũng chỉ vì em luôn e ngại thân phận người sói của anh, luôn tìm cách tránh xa anh. Là do anh không biết cách thể hiện sự yêu thương với người mình thích khiến em chịu nhiều uất ức, là do anh không bảo vệ em cẩn thận, để em chịu nhiều đau khổ. Lúc anh buông tay, là vì nghĩ em vốn chỉ có hận chứ không hề yêu anh. Nhưng giờ thì khác rồi.

Nói đến đây, gương mặt lạnh lùng của Sở Nhậm lại như sáng lên, đầy vẻ hạnh phúc cùng cưng chiều, lại tiếp tục ôm cô vào lòng. Người đàn ông này quả thật đã ôm cô thành nghiện.

Mà cô, đứng trước sự chân tình cùng cưng chiều của hắn, lại lần nữa không nhịn được mà rơi nước mắt. Hóa ra từ trước đến giờ, cô và hắn cứ luân phiên làm tổn thương nhau với những lí do hết sức vớ vẩn.

Hắn là người sói thì sao chứ? Vốn trên đời này chẳng có người đàn ông nào tuyệt bằng hắn. Địa vị cô thấp kém, không hợp với hắn ư? Chẳng phải hắn đã bảo là yêu cô đó sao.

Hắn sẵn sàng bỏ đi sự lạnh lùng vốn có của chình mình, chân tình nói yêu cô, cô có lẽ cũng nên nói với hắn rằng bản thân cũng rất yêu hắn, thực sự rất rất yêu hắn.

Cô kiễng chân, vòng tay qua cổ hắn, nói ra ba chữ mà mình muốn nói từ rất rất lâu rồi. Chỉ thấy hắn sau khi cứng đờ ra vài giây liền ôm chặt lấy cô vào lòng, vui vẻ mà cười lớn.

Hóa ra, trên đời này luôn tồn tại những điều không thể ngờ, đặc biệt là tình yêu.


- Chẳng ai cầu hôn như anh. Hoa nhẫn đều không có. Lại còn là ở ven đường - Dịch Như phụng phịu

- Ngày mai sẽ có. Giờ thì về làm nữ chủ nhân của Sở gia thôi. - Người nào đó cực lực bào chữa, chỉ sợ cô sẽ đổi ý, liền dụ dỗ muốn đưa cô về Sở gia trước, chỉ là xe hắn vẫn còn để ớ quán bar ban nãy.

- Em mỏi chân quá, đi không nổi. - Dịch Như tiếp tục mè nheo.

- Anh cõng. Em leo lên đi. - Người nào đó vẫn hết sức kiên trì sự cưng chiều của chính mình dành cho cô. Chỉ là Dịch Như khi đã leo lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông này, lại lần nữa hốt hoảng lên tiếng.

- Không, không trở về Sở gia được.

- Tại sao? - Người nào đó sa sầm mặt.

- Con mèo béo ấy vẫn còn đang ở nhà em, thức ăn giờ này chắc cũng đã hết, chắc nó đang đói a.

Nghe câu trả lời của cô, người nào đó liền nhẹ nhõm thở phào. Hắn còn tưởng cô sẽ lại đổi ý. Nhưng nếu cô thực sự đổi ý không muốn ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ vẫn cường ngạnh như cũ mà bắt cô ở bên mình. Bởi lẽ, hắn thực sự yêu cô gái nhỏ nhắn đơn thuần này. Nagy lúc hắn bị tương, tưởng như không thể cứu nỗi, sẽ bỏ mạng ở cái nơi vắng vẻ cùng lạnh lẽo đó, là cô đã cho hắn hơi ấm, choàng chiếc áo khoác măng tô dài lên người hắn, dùng hết sức lực của chính mình để đưa hắn ra khỏi khu rừng đó. Có lẽ, từ giây phút đó, sợi dây định mệnh gắn kết cô và hắn đã bắt đầu hình thành và tồn tại. Nếu quá khứ, hắ đã từng làm tổn thương cô thì hiện tại và tương lai, hắn sẽ luôn yêu thương và cưng chiều cô hơn cả sinh mệnh của mình!

Chương cuối này hồng hường sến súa thật -_-

Ngoại truyện tuần sau sẽ có <3

Cám ơn những bạn đã luôn ủng hộ và theo Khuê đến tận giờ nhé . yêu các bạn ^^

Add facebook nhau nhé =))) s:// .facebook.com/profile.php?id=100006941479278

Bạn đang đọc Tồn Tại của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.