Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Tư Của Dịch Như

Phiên bản Dịch · 1963 chữ

Chương 24: Tâm Tư Của Dịch Như

Khi Dịch Như mở mắt ra, cô liền thấy xung quanh quen thuộc đến lạ. Căn phòng màu trắng ngập tràn mùi thuốc khử trùng này khiến cô không khỏi tự giễu cợt chính mình. Đương nhiên là quen thuộc rồi, gần đây cô đúng quả thật là có duyên với các bệnh viện tư nhân xa hoa rồi. Nhưng bản thân cô cho đến ngày hôm nay đã không hề bài xích hay suy nghĩ về vấn đề này nữa rồi, cái cô muốn nhìn thấy ngay lúc này nhất chính là người đàn ông kia? Hắn ta chắc chắn là bị thương. Liệu, có nặng không?

Dịch Như thấy tim mình khẽ nhói đau. Cô không thể tự gạt mình được nữa rồi. Cô yêu người đàn ông ấy. Yêu cái gương mặt tuấn tú băng lãnh, đôi mắt màu hổ phách lạ lẫm khiến người ta cảm thấy áp lực và sợ hãi. Yêu cả khi hắn biến mình thành một con sói màu đen to lớn với bộ lông mượt mà luôn lười nhác rúc vào người cô mà lim dim. Yêu cả cái cách hắn điên cuồng, ích kỉ ép buộc cô ở bên hắn. Yêu người đàn ông luôn độc miệng đe dọa cô nhưng chưa bao giờ cố ý làm tổn hại cô, mặc khác lại luôn hết sức quan tâm cô. Cô yêu hết thảy những gì thuộc về người đàn ông đó! Yêu một cách điên cuồng nhưng lại tự luôn lấy những lí do vớ vẩn ra để đẩy hắn ra xa! Rằng hắn là người sói ư, cô và hắn không cùng một thế giới? Là kẻ đứng đầu Sở gia to lớn hùng mạnh ở hắc đạo lẫn bạch đạo , một người tầm thường như cô làm sao xứng?

Giờ thì cô mới biết mình ấu trĩ và vô lí cơ nào! Giờ thì cô hối hận thật rồi! Người đàn ông đó, năm lần bảy lượt mặc kệ nguy hiểm để cứu cô, có chèn ép, hay bắt buộc điều gì cũng là vì tốt cho cô. Mặc dù hắn chưa từng mở miệng nói rằng hắn yêu cô, chỉ là bảo cô không được phép rời khỏi hắn, nhưng cô chỉ cần vậy là đủ rồi! Nhưng liệu hắn có còn cần cô nữa hay không khi năm lần bảy lượt cô bướng bỉnh, cố chấp, gây tổn thương rồi lại mang đến rắc rối cho hắn!?

Cô không biết nữa! Tim cô giờ rối lắm, cô chỉ muốn nhìn thấy hắn ngay lúc này, muốn biết hắn có bị thương gì hay không, muốn biết hắn có còn cần cô nữa hay không?!!

Gương mặt xinh đẹp nhưng lại có chút gầy gò cùng xanh xao đang ngập tràn sự mờ mịt với mớ suy nghĩ hỗn độn nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa thì lại không khỏi ánh lên sự vui vẻ cùng mong đợi. Nhưng rất nhanh khi nhìn thấy người xuất hiện khi cánh cửa mở ra thì lại càng thêm phần thất vọng và hụt hẫng!

Tại sao lại không phải là hắn cơ chứ? Tại sao hắn lại không xuất hiện ở đây?...

Lyn nhìn thấy Dịch Như ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, cô bé liền hốt hoảng chạy đến đỡ cô nằm xuống, miệng liên tục càm ràm:

- Chị Dịch Như, chị nằm xuống nghỉ ngơi, sao lại ngồi lên làm gì, lỡ mà động đến vết thương trên vai thì...

Dịch Như nghe thấy Lyn nói đến vết thương trên vai mình thì bấy giờ cô mới nhớ ra, hóa ra bản thân mình cũng bị thương! Nhưng hiện tại cô có động đến nó thì cũng chẳng còn cảm thấy đau nữa rồi! Cái đau ở tim, ở tâm trí như lấn át tất cả!

- Sở Nhậm...hắn? - Dịch Như ngập ngừng hỏi. Cô thật sự không biết là chính mình muốn hỏi gì nữa, chỉ thấy lời nói lên đến miệng lại không thể thành lời.

Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ phiền muộn của Dịch Như, Lyn đương nhiên hiểu Dịch Như muốn hỏi điều gì, nhưng cô bé thật sự không biết phải trả lời sao cả, bởi vì ngay chính cô bé, cô cũng không biết Sở tiên sinh đã đi đâu. Hắn ta chỉ kịp đưa Dịch Như đến bệnh viện, được chính tai nghe bác sĩ bảo cô không có gì nghiêm trọng, sau đó dặn dò gia nhân rồi liền rời đi.Nhưng dù vậy, Lyn vẫn muốn lựa lời làm sao để cho Dịch Như được vui vẻ và mau chóng lành vết thương.

- Sở tiên sinh do công việc nên có chút bận rộn, ngài rất quan tâm đến chị, chị cứ an tâm dưỡng thương...

Nhưng Dịch Như làm sao không thể nhận ra thái độ có phần lúng túng của Lyn cơ chứ, cô cố giấu nỗi buồn vào sâu trong lòng, gương mặt nhợt nhạt cố gắng tỏ ra bình thản hết sức có thể nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ thê lương qua đôi mắt xinh đẹp.

- Vết thương có nặng không?

- A...à vết thương của Sở tiên sinh cũng không nặng lắm.

Lyn ấp úng trả lời, Dịch Như xem cô bé như chị em tốt, cô bé cũng thực không muốn nhìn thấy Dịch Như buồn phiền. Cô bé nhanh chóng bảo bác sĩ vào kiểm tra lần nữa cho Dịch Như, xong xuôi đâu đấy liền bê đến một bát cháo thịt vẫn còn nghi ngút khói đến trước mặt Dịch Như, một thìa cháo thơm ngậy liền kề trước miệng cô.

- Chị Dịch Như, là cháo do chính tay em nấu, chị ăn một chút đi.

- Chị không muốn ăn.

- Nhưng mà..

Vốn còn muốn tiếp tục thuyết phục Dịch Như nhưng lời nói đến miệng liền bị cắt ngang bi tiếng mở cửa khiến Lyn không khỏi giật mình vội đặt tô cháo nóng hổi sang một bên, ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía cửa. Rõ ràng là đã dặn không ai được phép vào cơ mà, đã thế lại còn không gõ cửa mà tự tiện xông vào!

- A... Anh..à không, chú là ai? Ai cho phép chú vào đây? - Lyn ấp úng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nhất thời cô cũng không biết nên xưng hô làm sao cả, nhưng cô bé vẫn không quên bổn phận của mình phải bảo vệ Dịch Như, liền hung dữ dọa nạt, bộ dạng nhỏ bé đối diện với thân hình cao to của người đàn ông trước mặt có chút hơi tức cười. - Mau ra ngoài, không tôi sẽ kêu vệ sĩ vào đánh chết chú!

Đối diện với bộ dạng nhỏ bé nhưng hung dữ của cô nhóc trước mắt, người đàn ông không hề tức giận, gương mặt tuấn tú, mê người, thậm chí có thể khiến phụ nữ ao ước lại vô cùng càn rỡ, hắn ta quay đầu ngó nhìn xung quanh, sau đó lại hướng về cô bé trước mặt, giơ tay chỉ vào mặt mình mà hỏi.

- Cô bé đang nói tôi?

- Không nói chú thì nói ai? - Lyn vẫn kiên quyết đứng chắn tầm mắt của người đàn ông về phía Dịch Như đang nằm trên giường bệnh, kiên quyết lên tiếng. Trái với sự kiên quyết của cô bé, đôi mắt màu lam kì lạ lại ánh lên vẻ đùa cợt khiến Lyn không khỏi khó hiểu.

- Thứ nhất, yêu cầu cô bé không được gọi tôi là chú. Thứ hai, mười Sở tiên sinh bước vào đây tôi còn không sợ huống chi là đám vệ sĩ bị tôi đánh cho nằm ngửa ngoài hành lang kia.

- Chú...chú... Đồ ngông cuồng, đồ nói phét! - Lyn tức giận chỉ tay về phía người đàn ông trước mặt mà hét lớn, bộ dạng như thể một con sói nhỏ đang bị chọc cho tức giận.

- Tùy cô bé. Còn bây giờ, con sói nhỏ mau né qua một bên, tôi đến là để thăm bệnh.

Vừa nói, người đàn ông liền đưa tay xoa đầu Lyn, tiện thể kéo cô về phía khác. Vì chiều cao của cả hai chênh lệch rất rõ ràng nên Lyn chỉ có thể để mặc cho hắn kéo mình qua một góc, trong lòng không khỏi sợ hại. Gọi cô bé là con sói nhỏ, người đàn ông này biết cô là người sói sao? Không lẽ hắn ta cũng là người sói?

Nhìn thấy hắn ta tiến về phía Dịch Như, Lyn muốn tiến đến ngăn cản nhưng lại bị giọng nói của Dịch Như liên tiếng ngăn cản.

- Lyn, hắn ta chính là Lăng Kì Thần, em cứ mặc kệ hắn, hắn sẽ không làm gì chị.

Lyn nghe Dịch Như nói xong liền vô cùng thảng thốt cùng ngạc nhiên. Cô từng nghe đến nhà họ Lăng, cũng biết Lăng Kì Thần chính là con trai duy nhất của Lăng Tư, cũng là người thừa kế của Lăng gia, chỉ là cô chưa từng thấy mặt họ. Bây giờ biết người đàn ông với đôi mắt màu lam kì lạ chính là Lăng Kì Thần, cô bé vừa có phần chột dạ, lại có chút khiếp sợ. Cô quả thực đúng như hắn nói, chỉ là một con sói nhỏ vẫn chưa trường thành, so với hắn chẳng khác gì lấy trứng chọi với đá!

Nhận thấy Lăng Kì Thần cứ nhìn chằm chằm mình, cô bé có chút chột dạ, liền lui về đứng cạnh Dịch Như đang nằm trên giường, cô bé đương nhiên biết, ý tứ trong ánh mắt của hắn chính là muốn cô lui ra ngoài, nhưng cô đã hứa với Sở tiên sinh tuyệt đối không rời xa Dịch Như, sẽ chăm sóc cho Dịch Như thật tốt rồi, nên cô nhất định sẽ thực hiện cho thực tốt!

- Sở gia tiếp đãi khách chẳng có chút thành ý gì cả, đến cả một li nước cũng không có.

- Thế Lăng gia cũng chẳng có tí thành ý gì cả, đến thăm bệnh mà một bó hoa cũng không có! – Lyn bướng bỉnh đáp lại. Cô biết chắc là người đàn ông này đang kiếm cớ đuổi khéo cô đi đây mà!

Lăng Kì Thần tuy có chút ngạc nhiên vì thái độ bướng bỉnh, đáp trả vô cùng thẳng thắn của cô bé nhỏ nhắn trước mặt mình, nhưng đồng thời, hắn lại vô cùng thấy hứng thú. Biết được thân phận của hắn, vẫn có dũng khí mà đáp trả hắn , quả là lá gan không hề nhỏ!

Bị đôi mắt màu lam kia nhìn chòng chọc, nếu nói Lyn không sợ là nói dối. Cô bé chỉ biết rúc vào đứng sát mép giường của Dịch Như, đôi mắt to tròn không ngừng lấm lét nhìn Lăng Kì Thần. Giữa cái lúc không khí có chút quỷ dị cùng kì lạ như thế thì Dịch Như lại lên tiếng phá vỡ:

- Lyn, em ra ngoài một chút đi! Nói chuyện xong, chị sẽ ăn hết tô cháo này!

P/s: Có lẽ là còn một hai chương gì nữa sẽ end. Nhưng đừng lo a, còn ngoại truyện nữa =))

Dạo này ít người ủng hộ, cũng hơi buồn T__T, nhưng không soa cả, còn một người ủng hộ Khuê sẽ vẫn còn viết. Mọi người rãnh thì add facebook Khuê lên tám với Khuê nha <3 . Facebook tên là Tiểu Khuê nha ^^

Yêu cả nhà. Mong cả nhà lun ủng hộ.

Bạn đang đọc Tồn Tại của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.