Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bưng trà rót nước làm ấm giường

Tiểu thuyết gốc · 3136 chữ

Chương 10:

Chủ nhân: Tokisaki Kurumi

Huyết thống: 【Sơ cấp tinh linh(1)】

Kỹ năng: 【Không】

Năng lực: 【Nhận biết súng ống(1)】【Sơ cấp kiếm thuật(1)】【Sơ cấp bộ pháp(1)】

Thiên phú: 【Thân cận tự nhiên】

Lực lượng: 11|| Thể năng: 24

Nhanh nhẹn: 25 || Trí lực: 13

Thần hồn: 19

Thời gian【 91:01:- -】

Kim tệ 【164】

Trạng thái phụ trợ: 【Tĩnh tâm chú】 【Cố bản bồi nguyên】

Trang bị: 【Thép ròng Katana】 【Dual Colt M1911】 【Bán thành phẩm sơ cấp chiến y nguyên lực bản thiếu】

Huyết thống tinh linh gia tăng hạn mức tuổi thọ, không đồng nghĩa với việc có thể sống thêm bao lâu, mà là có thể sống tối đa bao lâu.

Đáng tiếc, hiện tại nàng có một cái đồng hồ bấm giờ chết toi! Tuổi thọ của tinh linh coi như không có cũng được, đến lúc rời khỏi cái này mạt thế vị diện mới có thể chân chính sở hữu đặc thù sống lâu của tinh linh tộc.

Được tặng kèm một cái 【Thân cận tự nhiên】 thiên phú, mặc dù không biết công dụng, nhưng Kurumi vẫn rất hưng phấn ngắm nhìn một chút.

Chậm rãi dỗ dành Phấn Điệp ngủ say, Kurumi tổng kết lại ngày đầu tiên trải nghiệm mạt thế.

Đệ nhất, tại mạt thế sức lực của một người là hữu hạn. Nàng không thể vừa chiến đấu vừa thu thập vật tư.

Đệ nhị, đông người rất phiền phức. Nhìn cục cảnh sát liền biết.

Đệ tam, rất đáng buồn, nàng không có tư chất trở thành người lãnh đạo đội ngũ phát triển.

(Thực ra là do bản tác giả trình kém không viết kiểu đấu trí phát triển thế lực nổi)

Tổng kết lại, nàng không gia nhập căn cứ cũng không độc hành. Vì vậy, lựa chọn chính xác nhất là lẩn vào một cái nào đó căn cứ xoát chỗ tốt, còn vật tư thu thập được thì cất giấu. Bất quá cất giấu ở nơi nào thì. . .

“Đinh!”

【Cửa hàng đề cử】:

【Túi trữ vật】【50】

【Miêu tả】

Không gian trữ vật 3x3x3 lập phương.

【Túi trữ vật】 【100】

【Miêu tả】

Không gian trữ vật 4x4x4 lập phương.

【Túi trữ vật】【150】

...

Thoáng do dự, Kurumi quyết định đổi túi trữ vật giá 100 kim tệ, không gian tương đương với một gian phòng nhỏ. Túi trữ vật hình dạng là một cái túi đeo chéo ở sau lưng làm bằng da, kích thước không lớn lắm.

Còn về không gian túi đeo lưng hàng tặng, nàng dự định sẽ đưa cho Phấn Điệp tồn trữ đồ ăn vặt.

Giải quyết xong mọi việc, Kurumi khẽ ôm Phấn Điệp vào lòng, hưởng thụ xúc cảm non mịn mát lạnh từ da thịt mềm mại của Phấn Điệp, từ từ chìm vào giấc ngủ.

============================

Tô Giang Thần ở một nơi khác, đang vô cùng phiền não.

Kể từ lúc đặt chân vào phân cục cảnh sát An Tây, hắn không ngừng quan sát cùng với suy đoán nơi cất giấu súng đạn. Không bất bao nhiêu thời gian, hắn đã đại khái hình dung được súng đạn được cất trữ ở địa phương nào. Mặc dù hiện tại là mạt thế, nhưng đám cảnh sát kia vẫn không chút nào không coi trọng kho súng ống đạn dược. Vì vậy đành phải chờ đợi tới nửa đêm.

Sử dụng dị năng, thuấn di vào kho vũ khí, Tô Giang Thần nhìn xung quanh, hài lòng gật đầu một cái.

Súng tiểu liên bán tự động, súng trường chuyên dụng cho biệt đội cơ động, shotgun đạn bi dùng để trấn áp bạo động,. . . cùng với từng rương lớn đạn dược.

Bất quá vui mừng thì vui mừng, Tô Giang Thần lại là một bộ mặt khổ qua. Dị năng của hắn là có hạn, mang theo đồ vật thuấn di thì tiêu hao cũng càng lớn, muốn chuyển hết kho vũ khí phỏng chừng là nằm mơ. Vì vậy Tô Giang Thần đắn đo một phen, cuối cùng lựa chọn 5 khẩu súng trường, 5 khẩu shotgun cùng với vài cây súng lục, đạn thì cố gắng mang càng nhiều càng tốt.

Ngẫm nghĩ một hồi, tựa hồ nhớ tới bọn họ còn có một cái tiểu Loli nào đó, liền đặc biệt lấy thêm một khẩu súng lục Decoper tinh xảo màu bạc. Đây là Tô Giang Thần cố ý lựa chọn, súng an ninh thông dụng của cảnh sát, thể tích chỉ bằng một nửa súng lục bình thường.

Khụ khụ, Tô Giang Thần có thể thề với lương tâm, hắn không phải là một cái quái thúc thúc có sở thích đặc biệt!

Tokisaki hiện tại vũ lực thập phần cường đại, treo hắn lên đánh cũng không thành vấn đề, vì vậy cho Tô Giang Thần mười cái lá gan hắn cũng không dám tiến hóa thành quái thúc thúc, mặc dù hắn vốn cũng không có ý định đó.

Chủ ý của hắn chính là thông qua tiểu muội muội giao hảo với vị Tokisaki đồng học cường đại mà thần bí kia. Mặc dù chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn hắn coi như cũng nhìn ra được, tỷ tỷ là quyền uy tuyệt đối, muội muội chỉ phụ trách bán manh nhổ nước bọt.

Cảm khái qua đi, hắn lại bắt đầu lao động khổ sai. Mất khoảng một giờ đồng hồ, vừa đem vũ khí ra ngoài vừa chờ dị năng hồi phục, Tô Giang Thần đã mệt tới mức lắc đầu lè lưỡi.

Để đám cảnh sát không nghi ngờ, lần này chỉ có một mình hắn hành động, Vương Nghĩa Lam, Đoạn Tuyết, Tokisaki, Phấn Điệp đều riêng phần mình vào phòng nghỉ ngơi.

Vì vậy, Tô Giang Thần thở hồng hộc vác từng rương vũ khí đạn dược, lén lút không tiếng động vận chuyển vào trong chiếc xe du lịch.

...

Khi Kurumi tỉnh ngủ, trước mắt là trần nhà màu xanh thẳm, ngoài cửa sổ là một mảnh ánh sáng mờ nhạt trước lúc bình minh.

Đây là đâu? Hiện tại là lúc nào rồi?

Thất thần nửa ngày, Kurumi mới nhớ tới, bản thân đã xuyên đến mạt thế, nàng hiện tại đang ở phân cục cảnh sát.

Ngồi thẳng người duỗi eo một cái, váy ngắn màu đen hơi trễ xuống, lộ ra bờ vai thon thả cùng với xương quai xanh vô cùng mỹ cảm, bộ ngực cao vút thấp thoáng bại lộ trong không khí tỏa ra xuân quang vô hạn.

Ngón tay thon dài như ngó sen khẽ bịt cái miệng nhỏ nhắn đang ngáp, Kurumi đánh thức Phấn Điệp đi ra khỏi phòng, bên cạnh gian phòng của nàng là phòng của Vương Nghĩa Lam cùng Đoạn Tuyết, nhưng hiện tại trong đó đã trống rỗng.

Kurumi nắm tay Phấn Điệp ung dung bước ra khỏi phân cục cảnh sát, trên chiếc xe du lịch màu xám đã có ba nhân ảnh.

Đoạn Tuyết, Vương Nghĩa Lam đang cùng Tô Giang Thần thảo luận chuyện gì đó. Kurumi thần sắc lười biếng như con mèo nhỏ, nàng chỉ là đi nhờ xe cũng không cần quản bọn hắn.

Kurumi chậm rãi mở ra nông trường thu hoạch 6 phần cà chua sau đó bán đi 5 phần, còn lại một phần cho Phấn Điệp làm đồ ăn vặt, rồi lại tiếp tục trồng.

Thời gian【 84:49:- -】

Kim tệ 【104】

Đoạn Tuyết đem một thanh Chocolate đưa cho Kurumi, nhìn cái lưỡi béo mập khẽ liếm láp vành môi hồng nhạt, Đoạn Tuyết sắc mặt nhất thời phát nhiệt.

“Đúng. . . đúng rồi Tokisaki, Giang Thần dự định thành lập một căn cứ địa thuộc về chúng ta, không cần suốt ngày chạy đông chạy tây đào mệnh, Tokisaki có dự định gì tiếp theo hay không, hay là. . .?”

“A rồi a rồi, các ngươi định thành lập căn cứ người sống sót sao?”

“Đúng vậy, trật tự thế giới cũ đã tan vỡ, cuộc sống bình thường trước kia không có khả năng quay trở lại được nữa. Vì vậy chỉ còn một cách duy nhất, chính là kiến tạo một gia viên thuộc về chúng ta, mà ta hi vọng ngươi có thể gia nhập, Tokisaki!”

Tô Giang Thần ánh mắt nghiêm túc hướng Tokisaki thuyết giảng, hắn rất hi vọng cái này cường đại nữ hài có thể gia nhập, Đoạn Tuyết cùng với Vương Nghĩa Lam mặc dù đều có tố chất, nhưng hai người bọn họ chỉ là người bình thường, còn cần rất nhiều thời gian để trưởng thành, vì vậy hắn bức thiết cần một cường giả trợ giúp hắn tại tiền kỳ mạt thế.

“Ai nha~ ý của ngươi chính là để ta làm bảo mẫu cho các ngươi sao? Các ngươi thật là có cách nghĩ a~”

“Bất quá ngươi có cách nghĩ của ngươi, mà ta, có chí hướng của ta~”

Kurumi mở to mắt, lấy tay che đôi môi nhỏ nhắn, tỏ ra cực kỳ kinh ngạc với lời nói của Tô Giang Thần, nhưng trong ánh mắt màu đỏ tươi mị hoặc vẫn lộ ra từng tia trêu chọc.

“Lại nói tới các ngươi mất bao lâu để xây dựng căn cứ, một năm hay là hai năm? Các ngươi sẽ không nghĩ lực hiệu triệu của các ngươi có thể viễn siêu chính phủ quốc gia a?”

Tô Giang Thần nghe Kurumi nói, trong lòng hắn đã hiểu được cái này tiểu mỹ nhân rất thông minh, cũng rất có chủ kiến. Hắn thừa nhận, lực hiệu triệu của một quốc gia so với một người bình thường như hắn là tuyệt đối nghiền ép, dựa theo trí nhớ của hắn, căn cứ sinh tồn do chính phủ thành lập cũng sẽ nhanh chóng hình thành.

“Vậy được rồi, đạo bất đồng bất tương vi mưu ta cũng không nghĩ thuyết phục ngươi, vật tư cùng với súng đạn ngươi cứ việc cầm đi. Còn hai người các ngươi thì sao, đồng ý cùng ta liều mạng dựng lên một mảnh thiên địa hay vẫn là tự thân rời đi, vật tư cùng súng đạn các ngươi cũng có thể phân phối.”

“Lão Tô, ta với ngươi làm bạn từ thời tiểu học, ta cũng không thích nhiều lời, lần này tính ta một phần, chí ít chúng ta hai cái hảo huynh đệ cùng tiến cùng lùi.”

Vương Nghĩa Lam trầm mặc ít nói, lần này phá lệ ứng thanh Tô Giang Thần.

Đối với cái này hảo bằng hữu ở kiếp trước, Tô Giang Thần vẫn rất cảm động, không nói hai lời liền cùng hắn lăn lộn.

“Cái này. . .ta . . . ta muốn đi cùng Tokisaki, có thể hay không. . .?”

“Đi cùng ta?”

Meo meo meo. . .???

Tiết tấu này là muốn thu tiểu đệ bưng trà rót nước làm ấm giường a?

“Cái này. . . ta nghĩ xây dựng thế lực minh tranh ám đấu không phù hợp với một người điệu thấp như ta, vả lại độc hành quá nguy hiểm, ta cùng Tokisaki có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Ta có thể chiến đấu diệt tang thi, sẽ không trở thành gánh nặng cho ngươi a Tokisaki!”

Nghĩ đến điều gì đó, Đoạn Tuyết thần sắc xoắn xuýt hướng Kurumi làm ra bảo đảm, nàng sợ bản thân trong mắt Tokisaki trở thành một kẻ không cần mặt mũi hướng Tokisaki ôm đùi a!

Oa, thì ra là như vậy, kém chút nữa hù chết bảo bảo rồi.

Nếu trở thành đồng bạn thì cũng không có vấn đề gì, Đoạn Tuyết đại tỷ mặc dù tấm lòng hơi nhũn, nhưng lúc trước ở gian tiểu lâu dám cứng rắn đối chọi một cái lão sư bất kể hậu quả, xem như là một người có lương tâm.

“Ara~ ta cũng không có phản đối, tiểu Tuyết đừng gấp a~”

Khuôn mặt tuyệt sắc ghé sát gò má hơi ửng đỏ của Đoạn Tuyết, đôi môi anh đào khẽ thổi làn gió thơm, cảm xúc ngứa ngáy khiến Đoạn Tuyết da mặt tê tê phát hỏa.

Đoạn Tuyết muốn mở miệng phản bác, rõ ràng nàng lớn hơn Tokisaki a, bất quá nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn cười mị mị, mắt trái bị tóc mái ngăn trở lộ ra một tia mông lung mỹ mỹ.

Đoạn Tuyết bất giác nuốt cái ực, ngẩn người nhìn Kurumi con ngươi đỏ thắm mị hoặc, cũng không lên tiếng phản bác.

Tô Giang Thần nhận ra không khí xấu hổ lúng túng, liền ho khan một tiếng.

“Như vậy, cuối cùng chỉ có thể nói, lên đường bình an, chúc tất cả chúng ta vẫn tiếp tục sống sót!”

Tô Giang Thần hơi thở dài, trịnh trọng chúc phúc cho tất cả mọi người, hắn thật lòng không muốn nhân loại lại dần đi về con đường tuyệt chủng như hắn đã từng thấy. Chỉ hơn mười năm mạt thế, chứng kiến loài người tuyệt chủng, Tô Giang Thần không phủ nhận, hắn muốn cứu vớt mạt thế cũng là lực bất tòng tâm, chỉ có thể dùng bạo lực huyết tinh mở ra một cái pháp tắc thế giới mới.

Tokisaki đã nói đến mức này, hắn cũng rõ ràng mời chào nàng là không có khả năng.

"Được rồi, vậy tiếp theo bọn ta sẽ di chuyển đến một cái thôn nhỏ ở ngoại ô tỉnh Lam Giang, bắt đầu xây dựng thế lực ở đó, ba người các ngươi. . .?"

"A rồi a rồi, đến vùng cư xá ngoại thành, chúng ta tách ra."

Kurumi vẻ mặt tươi cười lơ đãng, cũng không xem việc này là vấn đề quan trọng. Một mình hành tẩu ở mạt thế đối với nàng không có gì khó khăn, dắt một tiểu Phấn Điệp, thêm một đại Đoạn Tuyết, vẫn thỏa thỏa nha~

Kurumi nói xong lời này, không khí trong xe bỗng chốc trở nên trầm lắng. Rõ ràng, kể cả Đoạn Tuyết hay Vương Nghĩa Lam đều xem đoàn đội này trở thành đồng bọn đáng tin cậy, mặc dù hình tượng của Kurumi trong lòng bọn họ đều thống nhất là một tiểu ác ma không ngừng nghoe nguẩy đuôi nhỏ.

Nói gì thì nói, đoạn đường này cuối cùng vẫn là phải đi hết. Vương Nghĩa Lam trải qua ngày đầu kinh nghiệm lái xe, hiện tại đã không sai biệt lắm, ước chừng nửa canh giờ đã đến nơi.

Hòa Dật dân khu, khu dân cư nằm xen lẫn giữa vùng nội thành cùng ngoại thành, coi như là một nơi khá nhỏ, bất quá chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, thời gian ngắn cũng sẽ không xuất hiện tình trạng cạn kiệt vật tư.

Tề Hồ cư xá, vừa mới xây dựng không lâu, cái gì cũng có thể thiếu chỉ không thiếu phòng ở. Hiện tại Kurumi đang đứng trước căn hộ hai tầng, cả căn nhà lấy màu nâu sữa làm chủ, lộ ra vẻ cổ kính ấm áp.

Kurumi càng nhìn càng hài lòng, bên trong sạch sẽ rộng lớn, đặc biệt chỉ có hai phòng ngủ, nàng có thể danh chính ngôn thuận ôm tiểu Phấn Điệp cọ cọ mỗi đêm. Mặc dù nói nếu như nàng yêu cầu, Phấn Điệp chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng mà bảo bảo da mặt mỏng nha~

Tô Giang Thần cùng với Vương Nghĩa Lam phụ giúp Kurumi thanh lý một vài con tang thi du đãng ở phụ cận, dù sao cũng là quen biết một hồi.

"Đại thúc, đại đại thúc, gặp lại nha~"

Tiểu Phấn Điệp phe phẩy khẩu súng nhỏ xinh xắn trong tay, hướng Tô Giang Thần cùng Vương Nghĩa Lam vẫy vẫy.

"Hữu duyên gặp lại."

Tô Giang Thần nghe Phấn Điệp kêu gọi, xoay đầu ngưng mắt nhìn ba người lớn nhỏ đằng sau, trán nổi hắc tuyến nói lời tạm biệt.

Sau đó hắn nhanh chóng hô hoán Vương Nghĩa Lam, chuẩn bị khởi hành.

Kurumi nhướng mày, nàng nhìn thấy phía bên cạnh ngõ ngách xông ra một con tang thi hình thể cực kỳ khôi ngô, tốc độ đi lại có thể so được với người bình thường, không có cảm giác chậm chạp chút nào. Con tang thi đó đột nhiên gào thét hướng sau lưng Đoạn Tuyết đánh tới.

“Phành!”

Kurumi tất nhiên không thể để Đoạn Tuyết bị vồ lấy, nhưng con thi đó xuất hiện quá đột ngột, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể xoay ngang lưỡi đao katana ngạnh kháng một trảo của tang thi, sau đó mượn lực phản chấn kéo Đoạn Tuyết lùi lại.

Thấp giọng kinh hô, Đoạn Tuyệt chỉ cảm thấy bả vai bị kéo về phía sau, trọng tâm hụt một cái sau đó liền ngã về phía sau đập vào một vật thể mềm mại.

Vừa cảm giác được song phong mềm mại phía sau, Đoạn Tuyết ngẩn người định đứng dậy, nhưng nàng kinh ngạc phát hiện Tokisaki vậy mà ôm nàng cái eo nhỏ không ngừng lùi lại.

So với Vương Nghĩa Lam một cái gà mờ, Tô Giang Thần có thể nói là kinh nghiệm phong phú, biến cố vừa xuất hiện hắn đã chộp lấy lưỡi búa, súc thế sẵn sàng.

Không chút do dự, Tô Giang Thần hoành ngang một búa về phía sau, cả thân thể xoắn thành một vòng cung, tạo ra xung lực vô cùng khủng bố, rìu cứu hỏa nặng nề đập vào đầu con tang thi.

“Cẩn thận!”

“Phanh!”

Lưỡi búa cắm vào đầu tang thi, bất quá cũng không giống như lúc trước dễ dàng chặt đứt mà là bị mắc kẹt, Vương Nghĩa Lam cũng không chậm trễ, định thần lại liền vung 1 nhát bồi theo.

“Phốc”, Vương Nghĩa Lam lưỡi búa cũng không cách nào chặt đứt xương cổ tang thi mà chỉ để lại một vết rách, hai lần trùng kích liên tục làm cho tang thi đang gào thét vùng vẫy phải lảo đảo đập mạnh xuống đất.

“Xuy!”

Tô Giang Thần cảm thấy không ổn, âm thanh gào thét của tang thi quá đột ngột, giống như từ hư không xuất hiện, thân thể lại còn cứng rắn không hợp thói thường.

Tô Giang Thần sắc mặt chợt biến, đây là tang thi bắt đầu tiến hóa, biết im lặng không tiếng động tiếp cận con mồi.

Tang thi run rẩy giãy giụa chuẩn bị đứng lên một lần nữa tiến công, bất quá Kurumi tất nhiên không cho nó cơ hội, cúi người rút kiếm, một đạo hư ảnh lưỡi đao vụt qua cổ tang thi, dễ dàng chặt đứt hành động của nó.

Bạn đang đọc Tokisaki Vô Tận Lữ Hành sáng tác bởi zozokuko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zozokuko
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.