Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 1 – Oan gia

Phiên bản Dịch · 4348 chữ

Lúc còn ở Ma giới, hắn từng nghe nói đến tiểu ma nữ lơ ngơ kia.

Thật không hiểu tại sao phu nhân bá tước lại giữ cô ta ở bên cạnh – đám ma nữ khác đều nghị luận như vậy, nói đến lưỡng quang pháp thuật và “Sở trường” lạc đường của cô ta, ai nấy đều lắc đầu ngao ngán.

Bất quá, lúc hắn còn rất nhỏ cũng đã gặp cô ta một lần — làn da ngăm đen nổi bật, nụ cười lại rạng rỡ như ánh mặt trời, một chút tâm cơ cũng không có, rõ ràng đối lập với đám ma nữ âm trầm bình thường.

“Ngươi tên là Bạch Soái Soái a?” Cô lạch bạch chạy tới, rất không thục nữ mà há miệng cười to, “Cái tên thực mắc cười nha.”

“Tên của ngươi dễ nghe lắm chắc?” Bạch Soái Soái tức giận hỏi, “Ngươi tên gì?”

“Ta tên Mặc Mặc Hắc.”

Lúc này đổi lại là hắn cười chảy nước mắt, lại bất thình lình bị trúng một cú móc trái mạnh mà hữu lực của cô.

“Cười cái gì?! Bất lịch sự!”

Hai người xúm lại đánh nhau, mãi đến khi được bá tước cùng bá tước phu nhân kéo ra, mới hậm hực dừng tay.

Bá tước cùng bá tước phu nhân, vì vấn đề thừa kế vương vị mà bất hoà đã mấy vạn năm, trừ phi có sự kiện trọng đại, mới có thể chạm trán ở hoàng cung. Cho nên, từ sau lần đó, hắn và Mặc Mặc Hắc chưa từng gặp lại.

Mãi đến khi Ma vương giận dữ giáng vương tử xuống trần gian, không biết tại sao, bá tước lại đề cử hắn, bá tước phu nhân thì đề cử Mặc Mặc Hắc, bọn họ cùng nhau đến nhân gian giám sát, chờ đợi thời cơ chín muồi rồi đón vương tử trở về.

“Chủ nhân…” trước mặt chủ tử, hắn sợ hãi cúi đầu, “Trọng trách nặng nề như vậy thật sự không phải người năng lực thấp kém như thần có thể đảm nhiệm…”

“Bạch Soái Soái, không sao, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Giọng nói âm nhu của bá tước có mị hoặc đặc hữu của ác ma, “Cố gắng hết sức là được rồi. Nữ nhân kia cũng sẽ phái một tiểu ma nữ hợp tác cùng ngươi, hảo hảo làm cho tốt đi.”

Chờ sau khi Bạch Soái Soái ra ngoài rồi, trên mặt bá tước dần hiện lên nụ cười âm trầm. Cũng bởi vì ngươi năng lực thấp kém, nên mới phái ngươi đi, trong lòng hắn cười lạnh.

Bá tước khát vọng vương vị, đã khát vọng mấy vạn năm, nếu không phải con đàn bà đê tiện kia sinh được vương tử, hắn đã là người kế vị vương vị. Hiện giờ, đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ duy nhất chính là vợ của chính mình. Chính vì điều này, mà hai người đã căng thẳng mấy vạn năm.

Bất quá trước mắt quan trọng nhất là, làm thế nào để ngăn cản vương tử trở về.

Hắn biết sâu sắc Ma vương tàn bạo vô tình đáng sợ đến thế nào, cho nên không dám sử dụng thủ đoạn ám sát quá kịch liệt. Nhưng phái một tên bộ hạ vô năng đi đón vương tử, đến lúc đó lỡ như xảy ra sai lầm gì, bị trừng phạt sẽ là Bạch Soái Soái, mà không phải bá tước đại nhân cao thượng hắn.

Đôi môi đỏ tươi, tuôn trào ra nụ cười âm mỹ.

*

Hợp tác cùng Mặc Mặc Hắc không bao lâu, trong lòng Bạch Soái Soái liền than xúi quẩy. Hắn là một tiểu ác ma rất chăm chỉ, nỗ lực gặm hết tất cả sách ở học viện ma pháp, nhưng tài năng có hạn, vừa lâm trận liền tay bấn chân loạn, những câu thần chú thuộc làu làu kia lại thi triển mãi không ra.

Mặc Mặc Hắc lại trái ngược hắn. Tiểu ma nữ cả ngày chỉ biết chơi đùa không học được cái gì này, chỉ nhớ rõ vài câu thần chú đơn giản, lâm nguy lại đột nhiên bật ra hữu dụng loạn xạ ngầu.

Thậm chí có một lần, cô ta triệu hồi khuyển địa ngục (chó địa ngục) triệu được một nửa bèn dừng lại, còn hỏi: “Hầyzz, ngươi có nhớ câu thần chú làm cho nó nghe lời không?”

May mắn là hắn tay chân lanh lẹ, ngàn cân treo sợi tóc giành lại cô ta từ trong miệng con khuyển địa ngục, bằng không hắn không biết lấy một nửa còn lại của ma nữ này ăn nói thế nào với bá tước phu nhân.

“Trục xuất Ma bệnh cần dùng đến khuyển địa ngục sao?” Hắn tức giận rống to, mất sức chín trâu hai hổ mới làm cho con khuyển địa ngục tâm không cam, tình không nguyện kia nghe lời trở về, trên người họ đã thương tích đầy mình. “Ngươi tính lôi con chó chết tiệt kia ra cứu vương tử phát sốt? Lỡ như nó một ngụm ăn luôn vương tử thì biết làm sao?”

“Người ta… người ta không đành lòng nhìn vương tử chịu khổ thôi…” Cô rưng rưng nước mắt, “Đứa bé sơ sinh đáng yêu, phấn nộn kia, lại phát sốt nóng đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ rồi… Ma bệnh đáng giận kia lại không nghe lời, dám quấn lấy vương tử không chịu đi, người ta, người ta…”

“Ngươi quả là ma nữ ngốc đến có thừa!” lấy nước mắt nữ nhân ra dùng với Bạch Soái Soái cũng vô dụng, “Không phải ma nữ am hiểu chữa bệnh sao?”

“Thuốc… thuốc ta điều chế…” Cô lúng túng, “Ngay cả thú phun lửa cũng không dám uống…”

Thật sự là bị cô đánh bại, “Nguyên lai độc chết Hắc kỳ lân chính là ngươi!”

“Aizz, ta là muốn cứu nó a! Làm sao mà biết phương pháp điều chế bị lỗi… Nó, nó lại không kiên cường như vậy, thoáng cái liền chết…”

Có thể độc chết Hắc kỳ lân được xưng là danh kỵ Ma giới, dũng mãnh thiện chiến, coi như là một loại bản lĩnh rồi.

“Cầu xin ngươi về sau đừng nấu cơm.” Bạch Soái Soái mệt mỏi lau lau mặt, “Ta tình nguyện mỗi ngày ăn Mc Donalds.”

Hợp tác cùng cô ta, không chết được chỉ sợ cũng còn nửa cái mạng.

Để bọn họ bảo vệ vương tử là một ý kiến hay sao? Hắn đột nhiên thấy hoài nghi.

*

Nhân loại là loại sinh vật khiến người kinh ngạc cỡ nào, cuộc sống của họ, là vội vội vàng vàng như thế. Mới không bao lâu, vương tử từ một đứa bé nhỏ xíu đã trưởng thành là một thiếu niên tuấn mỹ, dáng vẻ so với hai người bọn hắn trông còn thành thục hơn, ngay cả tâm trí cũng vậy.

Theo lý mà nói, bọn họ nên bảo vệ vương tử. Nhưng có đôi khi Bạch Soái Soái hoài nghi, bọn họ rốt cuộc là tới thủ hộ vương tử, hay là đến hại ngài ấy.

Pháp thuật loạn thất bát tao của Mặc Mặc Hắc, cùng ma pháp khi tập thì cường đại, khi lâm trận thì toàn quên sạch của mình, thường xuyên khiến cho vương tử lâm vào nguy hiểm.

Đại ác ma chưởng quản nhân gian thường tức giận nhéo tai họ rống to, “Nghe cho rõ, các ngươi dám làm phép ở bên cạnh vương tử, ta sẽ đá các ngươi về Ma giới lưu đày!” Ngộ nhỡ trong nhiệm kỳ của mình, vương tử bị vờn đến “teo”, tiêu đời không chỉ mỗi hai con dê con mắc dịch này, mà ngay cả chính mình cũng phải bị giáng xuống đi giữ cửa địa ngục mất.

“Nhưng mà vương tử gặp nguy hiểm a! Chiếc xe bus kia xông đến đây…” Mặc Mặc Hắc gân cổ tranh cãi, “Đại nhân, ngài nhẹ tay chút, lỗ tai tôi đau quá…”

“Xe bus không vào trạm thì làm sao chở người hử?! Các ngươi đến nhân gian đã bao lâu, ngay cả điểm thông thường ấy cũng không biết! Cư nhiên làm lật đổ một chiếc xe bus! May mắn vương tử mạng lớn, đúng lúc quên mang sách giáo khoa chạy về lấy, bằng không nếu làm vương tử ‘teo’, các ngươi ai phải chịu trách nhiệm hử?!” Đại ác ma đem hết khí lực rống to.

Chuyện nhân gian phải quản đã quá nhiều rồi, là ai phái hai tên đặc sứ khôi hài này đến làm vướng chân hắn chớ? Rốt cục là hắn đã làm điều gì sai a? Ô ô ô…

“Cấm lại sử dụng pháp thuật!” lại rống một tiếng, đoạn đá đít bọn chúng ra khỏi cửa.

Nhưng mà, ngày hôm sau đọc báo, hắn mém té xỉu, hai đứa ngu ngốc kia được lên hẳn trang bìa! Hình ảnh Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc bay lên, mà còn bay đến hẳn lầu năm, bị thấy rõ mồn một!

Ma giới cùng Thiên giới từng có hiệp nghị, hành động song phương không được để Nhân giới phát hiện, hiện tại xảy ra chuyện phá luật nghiêm trọng này, làm hại hắn đầu tiên là bị người của Thiên giới ở nhân gian – Đại thiên sứ ‘quan tâm’ nghiêm trọng, ngay cả Ma vương cũng bị kinh động đến.

“Ta đã nói… cấm sử dụng pháp thuật có đúng không hả?” bắt hai tên tiểu quỷ chết bầm kia tới, đại ác ma tức giận đến cả người bốc hỏa.

“Chúng ta… chúng ta…” Bạch Soái Soái nuốt nuốt nước miếng, “Chúng ta chỉ có giám thị…”

“Vậy sao không ẩn thân?!” dưới lửa giận của hắn, thân hình hai tiểu ác ma dần thu nhỏ lại.

“Bị gì… bị gì…” Mặc Mặc Hắc ấp úng một lúc, “Bị gì đại nhân bảo chúng ta không được sử dụng pháp thuật.”

Hắn thề, nếu không phải bởi vì hai tên tiểu quỷ chết dẫm này là gia nhân của bá tước, hắn nhất định đã hai chưởng bổ chết hai tên tiểu ác ma này rầu!

Hắn nghiến từng từ qua kẽ răng, “Chờ các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ dâng lên công văn thỉnh đại vương lưu đày các ngươi đến Huyết Trì! Hai người các ngươi cứ thoải mái mà phạm lỗi đi, Ma giới còn có rất nhiều địa điểm dùng để lưu đày rất tốt!”

Ném bọn chúng ra khỏi cửa, đại ác ma vùi mặt vào lòng bàn tay.

“Vương tử điện hạ, ngài nhanh nhanh trở về Ma giới đi.” Đường đường một đại ác ma, khóc nức nở, “Ngài mà không về, thần phải cuốn gói về quê a… Ô ô ô ô…”

*

Lại bị mắng.

Năm tháng ở nhân gian, luôn đầy rẫy thất bại. Bạch Soái Soái vĩnh viễn không có thói quen dùng hai chân đi bộ, hoặc đón “Cái hộp sắt lớn” dùng bánh xe lăn đến nơi kế tiếp.

Đến nơi đâu cũng phải cẩn cẩn thận thận che giấu tung tích, mặt trời ban ngày cũng phơi cho hắn ngất đi.

Hắn hoài niệm ánh trăng mờ ảm đạm cả ngày của Ma giới a.

Mùa hè ở nơi này, so với lò luyện ở địa ngục còn khiến người ta khó nhẫn nại hơn.

“Nè,” Mặc Mặc Hắc đưa một que kem cho hắn, “Ăn ngon lắm nha.”

Bất kể bị quở trách thế nào, Mặc Mặc Hắc vĩnh viễn vẫn là vui vui vẻ vẻ mà sống.

Ngày hè nóng bức, dưới bóng cây tiếng ve kêu râm ran, ăn ly kem mát lạnh thấu tim, quả thật làm cho hắn thấy tốt hơn nhiều.

“Ngươi bị mắng mà không tức giận sao?” Bạch Soái Soái tức tối hỏi.

“Quen rồi.” Cô cười híp mắt, “Ta ở Ma giới mỗi ngày cũng bị bá tước phu nhân mắng. Chỉ là bọn hắn đều học không ngoan, nếu mắng mà có hiệu quả, ta đã là ma nữ nhất đẳng từ lâu rồi.”

Bị cô chọc cho bật cười, Bạch Soái Soái bỗng cảm thấy, nhân gian dường như cũng không khó chịu như vậy.

Ít nhất ở Ma giới, sẽ không có người làm bạn cùng hắn khi ở cơn thoái trào này (ý chỉ hoạn nạn), mà tiểu ma nữ khờ khạo lại thiếu mất dây thần kinh biết ghét này, lại rất có nghĩa khí cùng chung hoạn nạn với hắn.

Kem trong miệng tuy thấm lạnh, nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ ấm áp.

*

Bạch Soái Soái thật sự không nghĩ ra, mình lúc nào thì bắt đầu thích cô.

Trong ấn tượng, bọn họ luôn cãi nhau, đánh nhau, cùng gây ra lỗi, cùng bị mắng. Nhưng, bọn họ cũng cùng ăn, cùng ngủ; sợ lạnh, Mặc Mặc Hắc luôn ôm lấy cổ hắn ngủ say.

Hắn đã quen có Mặc Mặc Hắc tồn tại bên cạnh.

Nhìn cô, Bạch Soái Soái thường không nhịn được thở dài. Mình rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào nhất? Vì sao càng ngày càng không yên lòng?

Cùng nhau bảo vệ vương tử, bất quá ngắn ngủi hai mươi mấy năm, hắn lại càng ngày càng cảm thấy nhân gian cũng không có gì là không tốt.

Thói quen sao? Hắn bắt đầu thích ở dưới trời xanh mây trắng, nhìn nụ cười rạng rỡ của Mặc Mặc Hắc. Đêm khuya tỉnh mộng, hắn nhận ra chính mình cũng không khát vọng nhiệm vụ hoàn thành. Chỉ cần vương tử ở nhân gian một ngày, bọn họ có thể nán lại ở nhân gian một ngày.

Nếu vương tử trở về Ma giới, hắn và Mặc Mặc Hắc sẽ bị tách ra. Bọn họ sẽ chia ra tận tâm phục vụ cho bá tước và bá tước phu nhân, mà hai vị ác ma quý tộc tâm cao khí ngạo kia tựa hồ không có một ngày chung sống hoà bình được, đến lúc đó, hắn và Mặc Mặc Hắc sẽ xa cách nhau mấy ngàn vạn dặm, không biết bao lâu mới có thể được gặp nhau một lần.

Chỉ nghĩ đến thôi, đã khiến cho người khó có thể chịu được.

Bọn họ không thể giải thích được loại tâm tình không muốn tách ra này, có lẽ đây gọi là “Yêu” sao?

Cho nên, sau khi vương tử ngoài ý muốn đả thương tài xế xe cát đá, hắn liền hạ quyết tâm, không thể không cứu vương tử. Bảo vệ vương tử nhiều năm, hắn đã quên mất tâm địa đen tối của ác ma, dần dần xem vương tử như người thân của mình.

Ai nguyện ý nhìn thấy người thân của mình trở thành Ma vương thống lĩnh vạn ác chứ?

Lại nói, một khi thức tỉnh vương tử, kế thừa vương vị, hắn và Mặc Mặc Hắc không thể không chia lìa. Điều đó tuyệt đối không được.

Hắn còn yêu ma nữ khờ khạo này hơn so với mình tưởng tượng, cam nguyện cùng cô trở thành nhân loại yếu ớt, cùng nhau chậm rãi lớn lên, cùng nhau già đi — cùng ở bên cô, ngay cả cái chết cũng không đáng sợ.

Nhưng, vậy còn Mặc Mặc Hắc nghĩ như thế nào? Hắn đột nhiên sợ hãi, có lẽ cô chỉ là ỷ lại, có lẽ cô căn bản còn không biết loại tâm tình này…

“Ta đi theo ngươi!” giọng cô run run: “Chúng ta ở cùng nhau, ngươi đừng hòng bỏ rơi ta! Cho dù là lưu đày… hay là chết, chúng ta đều phải ở cùng nhau.”

Bàn tay nhỏ bé của cô vì sợ hãi mà lạnh băng, lại dấy lên trong lòng hắn tình cảm nóng cháy, nắm lấy thật chặt, không muốn chia lìa.

Bắt cóc vương tử Ma giới đến nhà thờ là tội rất lớn đi? Cho dù là hai ác ma mà nói, quả thực là tội không thể tha!

Ma vương có thể bởi vì yêu thiên sứ mà tha cho vương tử, nhưng cũng không chắc có thể tha cho bọn họ…

Cúi đầu trước bậc thềm chờ đợi Ma vương ra phán quyết cuối cùng, bọn họ biết, ngày tận thế đã đến gần. Nhắm chặt hai mắt, lại không biết nên khẩn cầu vị thần nào.

Mất đi độc tâm của ác ma, cũng không được thiên giới vinh quang chiếu cố, bọn họ đại khái chỉ có thể bị hủy diệt, ngay cả hồn phách cũng không còn.

Ánh trăng u ám đặc hữu của Ma giới chiếu rọi lên tất cả ảm đạm, nhìn hai tiểu ác ma quỳ gối dưới bậc thềm, Ma vương trầm mặc không nói.

“Tội của các ngươi, ngay cả lấy cái chết cũng không đủ để ân xá!” thanh âm lạnh lùng vang vọng trong đại sảnh trống trải.

Mặc Mặc Hắc cùng Bạch Soái Soái cúi đầu càng thấp.

Ma vương không buồn nói thêm gì nữa, sự yên tĩnh khiến người ta khó thở này bao trùm lên ngàn vạn chúng ác ma cũng đang cúi đầu ở đó. Chúng ác ma, người nào người nấy đều bay mất hồn vía, hoảng sợ ngập đầy thần phục trước mặt Ma vương cường đại.

Ma vương vừa đứng lên, tất cả chúng ác ma đều đem đầu cúi mọp sát xuống đất, không ai dám nhúc nhích.

“Theo ta.” Không buồn nhìn lấy một cái tới chúng ác ma, Ma vương đi vào tẩm cung của mình.

Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc run rẩy nắm chặt tay đối phương, ở sau lưng Ma vương quỳ lết theo.

Ác ma quý tộc hầu hạ muốn đi theo vào, Ma vương chỉ lạnh lùng trừng mắt một cái, ác ma quý tộc liền sợ tới mức lui lại vài bước, quỳ mọp ở trên đất ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ma vương ngẩng đầu nhìn ánh trăng thê lương ngoài cửa sổ.

“Các ngươi đã chuẩn bị tâm lý chưa? Giây phút kháng lại lời ta kia, nên biết mình sẽ nhận trừng phạt,” Thanh âm tựa như băng sương lãnh liệt đến thế.

“Dạ.” Hai người trăm miệng một lời, tuy nhiên giọng cũng phát run.

Trong đầu Ma vương đang tính toán loại khổ hình như thế nào? Bọn họ sẽ bị chặt tay chân? Hay là… không dám nghĩ tới, chỉ hy vọng Ma vương có thể phát chút từ bi, cho bọn chúng chết thống khoái một chút.

Bên khóe môi Ma vương lan tràn một nụ cười tà mĩ. “Vậy thì bắt đầu từ nhân loại đáng thương đi, các ngươi sẽ lãng quên nhau…”

Còn chưa rõ mô tê gì, ánh tà quang cường đại chợt lóe lên, Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc đã thấy mình đang ở trong dòng nước biển lạnh băng.

Trong lúc chìm lúc nổi, tất cả ma lực đều biến mất, càng khiến người thêm kinh hoảng là, ngay cả trí nhớ đều từng chút từng chút biến mất, trí nhớ của mấy vạn năm qua… toàn bộ không thấy…

“…” Mở miệng muốn gọi tên đối phương, phát hiện nói đến đầu lưỡi, lại thế nào cũng không nhớ được.

Hai người bất lực nhìn nhau, nước mắt lẫn vào nước biển, ngang dọc ở trên mặt.

“Đừng quên ta! Ta cũng sẽ không quên ngươi!” Mặc Mặc Hắc tuyệt vọng bắt lấy Bạch Soái Soái, hai người cùng nhau chìm xuống đáy biển.

Đại dương xanh ngọc mỹ lệ dường nào, như đặt mình vào khối thủy tinh tử lam sắc mỹ lệ, hai người họ không ngừng chìm xuống đáy, ký ức mới được cắm vào đối kháng với ký ức cũ, cuối cùng bọn họ lãng quên lẫn nhau…

*

Nó, không nhớ rõ tên của mình.

Mọi người đều nói nó là người sống sót sau tai nạn trên không, nhưng thấy cái gọi là ảnh chụp của người nhà, nó lại không nhận biết được ai.

Bác sĩ nói, nó nhận phải chấn động quá lớn làm cho mất trí nhớ, tuy thân thể không bị tổn thương gì, nhưng tinh thần đã bị chấn thương nặng.

Nó căn bản không nhớ rõ bị thương nặng chỗ nào, nửa đêm khóc tỉnh lại từ cơn mộng cũng không phải vì tai nạn trên không, mà là có một chuyện rất quan trọng, một chuyện nó tuyệt đối không thể quên…

Không nhớ ra nổi!

Thường xuyên khóc nức nở, lại không biết vì sao, luôn cảm thấy chuyện không nên thành ra thế này, phải nên là có một người…

Người kia là ai.

Nó không tài nào nhớ được, chỉ có thể khóc.

Cứ như vậy mà khóc rồi khóc, liên tiếp một mạch khóc đến cô nhi viện.

“Đứa bé đáng thương…” Nữ tu sĩ dịu dàng với nó, chọn một cái tên tiếng Trung cho nó, gọi là Mặc Dương. “Còn có một bạn nam cũng giống như con, cũng sống sót trong vụ tai nạn đáng sợ kia, các con phải làm bạn tốt nha, bạn ấy tên là Thiếu Bạch.”

Hai đứa bé vừa thấy mặt nhau, đột nhiên đầu óc trống rỗng, chỉ cầm lấy tay nhau, kích động phát run.

Giọng nói xa lạ, diện mạo xa lạ… tất cả tất cả đều rất xa lạ, nhưng mà… trong bộ não bị phong ấn mạnh mẽ có một cái gì đó khó khăn chuyển động, bức ra nước mắt của chúng.

“Ngươi… ngươi…” Không ngừng rơi nước mắt, cuối cùng ôm nhau mà khóc, cũng không hiểu được là vì sao.

Từ ngày đó trở đi, bọn chúng không hề tách ra. Cho dù được nhận nuôi, cũng là cùng được nhận nuôi một chỗ.

*

“Ê, em gái nhỏ của mày, cho tao mượn một chút đi.” thiếu niên bất lương cùng lớp khoác lên vai Thiếu Bạch, nhìn chòng chọc bóng lưng thon thả mảnh khảnh của Mặc Dương chảy nước miếng.

Thời gian qua nhanh, Thiếu Bạch và Mặc Dương nhỏ bé cũng đã trở thành thiếu niên. Qua ánh mắt của người khác, hắn mới giật mình nhận thấy Mặc Dương đã là một thiếu nữ yêu kiều.

Lạnh lùng liếc tên thiếu niên bất lương kia một cái, lấy tay hắn ra, “Mặc Dương không phải em gái tao.” Trước khi người khác kịp đến ngăn cản, thiếu niên bất lương đã bị một quyền đánh ngã lăn.

“Đó là vị hôn thê của tao. Vị hôn thê mà mày muốn mượn một chút? Muốn chết, tao sẽ giúp mày!”

Đang đánh kịch liệt, một thùng nước lạnh hắt tới, làm cho cả người Thiếu Bạch ướt nhẹp.

Trong cơn giận dữ Mặc Dương trừng mắt nhìn hắn chật vật, “Ngươi đánh đủ chưa? Đã mấy tuổi rồi còn thích đánh nhau?! Lỡ như thầy tổng giám thị…”

“Tôi ở đây.” thanh âm bất đắc dĩ của thầy tổng giám thị vang lên phía sau bọn họ, “Mặc Dương, để anh trò đây cho tôi, nhanh trở về lớp đi.”

“Em không phải anh nó! Em là vị hôn phu của nó a!” Thiếu Bạch kháng nghị.

Thầy tổng giám thị ngán ngẩm vuốt mặt, “Hai em cùng chung hộ tịch…”

“Em và nó không có quan hệ huyết thống, nó, không, phải, là, em, gái, của, em! Là lão bà của em! Này, thầy tổng giám thị, đừng có kéo em, thầy nghe em nói được không? Nó là lão bà…” Một mạch bị thầy tổng giám thị kéo đi.

Có dạy bảo bao nhiêu lần cũng vậy, đầu của thằng nhóc này đúng thật là bị đổ xi măng. Đã nói với nó hiện tại tuổi còn nhỏ, hơn nữa bọn chúng tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng trong hộ tịch vẫn là anh em, không nghe chính là không chịu nghe.

Thầy tổng giám thị thở dài, thả thằng bé ra, mãn nguyện bưng chén trà kim huyên thơm ngào ngạt lên uống.

Nhân gian cũng không có gì là không tốt nha, dù sao hắn đã ở nhân gian mấy vạn năm, có điều… từ Đại ác ma chưởng quản nhân gian, giáng xuống làm thầy tổng giám thị giám hộ cả nhà vương tử.

Ở phương diện khác mà nói, vương tử không ‘teo’, hai tên tiểu quỷ chết bầm kia cũng không hại chết ngài ấy, có lẽ hắn nên cảm tạ Ma vương che chở, có thể bình an dưỡng lão đã thực may mắn lắm rồi…

“Thầy giám thị, ăn bánh ngọt đi ạ!” Vài nữ sinh đi vào văn phòng, đang bưng lấy mẻ bánh kem vừa mới hoàn thành ở lớp nữ công gia chánh. “Mới ra lò đấy ạ! Thầy ăn thử xem.” Mấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu như hoa, háo hức chờ hắn khen ngợi.

Sống ở nhân gian quá lâu, tâm địa ác ma của hắn cũng bị ô nhiễm…

“Không tệ, mặn vừa khéo với trà.” Hắn bất động thanh sắc uống một ngụm kim huyên.

Mấy tiểu nữ sinh hai mặt nhìn nhau, thử ăn một miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại một cục, “Ai nhầm muối thành đường rồi…”

Hàizz, bộ dáng mỉm cười trông ngốc nghếch này của mình, ngàn vạn lần đừng bị nhìn thấy, nếu không sẽ bị đám đồng nghiệp ở Ma giới cười cho thúi mặt!

Hắn lại nhấp một ngụm trà, thở dài một hơi thật sâu, nói không nên lời là tiếc nuối hay hài lòng.

Tiếng ve vẫn kêu râm ran, ngày hè rực rỡ.

Thanh âm Thiếu Bạch cùng Mặc Dương cãi nhau, loáng thoáng, nghe không rõ.

Bạn đang đọc Tôi Yêu Lucifer của Hồ Điệp Seba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.